Nụ hôn của hắn, so với mỗi lần trong dĩ vãng lại bá đạo hơn, ngang ngược hơn, dường như muốn đem cô nuốt vào bụng, hơi thở nóng bỏng từng chút từng chút cháy lên bên môi cô, ngăn cản những kháng nghị cùng phẫn nộ của cô.
Lửa giận trong đáy mắt bởi vì nhìn thấy sự cự tuyệt rõ ràng của cô mà càng thêm dày đặc, hắn căm hận cắn xuống một chút, làn môi dưới vốn đã đỏ tươi vì bị dày vò không thương tiếc, giờ lại thêm một vết dấu răng trắng, hắn thấy rõ ràng trong mắt cô đột nhiên xẹt qua một tia đau đớn —– đau?
Cô cũng biết đau sao? Vậy cô có biết là những lời nói tàn nhẫn của cô, khi thoát ra đã rạch từng chút từng chút vào vết thương trong lòng hắn, cho dù đau triệt nội tâm hắn cũng không thể nói ra?
Nhiều năm qua hắn cẩn thận che chở cô thì tính cái gì? Chấp nhận đối mặt với sự trêu đùa làm càn vô chừng mực của cô thì tính cái gì? Nhìn cô ngã vào lòng người đàn ông khác mà vẫn phải mỉm cười hạnh phúc thì tính cái gì? Bất kể làm chuyện gì cũng đều suy nghĩ cho cô thì tính cái gì? Thời gian này ngày đêm bôn ba giải quyết những gánh nặng ngập đầu của giúp cha cô thì tính cái gì?
Mà hồi đáp hắn nhận được là gì? Là lòng tốt của hắn đều bị cô đạp đổ xuống biển!
"Buông ra!"
Tại lúc hô hấp hắn rời khỏi, cô giãy dụa muốn chạy thoát, nhưng thân hình nặng nề to lớn của hắn lại áp chặt hai chân cô, dục bào vì động tác kịch kiệt của cả hai mà dần dần tuột xuống, đập vào ánh mắt, là bờ vai nuột nà trơn bóng của cô, cùng với khuôn ngực đầy đặn non mịn.
Mắt phượng nheo lại, cồn trong máu cùng dục vọng cùng lúc lan ra toàn thân, bàn tay to lớn không lưu tình chút nào cởi bỏ trói buộc, đem dục bào vốn không có tác dụng kia thoát ra khỏi thân thể cô.
Thích hét lên, hai tay theo bản năng che đậy thân thể của chính mình. Cô cũng không ngốc nghếch, biết hắn muốn làm gì, nhưng một Lý Kiều như vậy, cô thật xa lạ. nhìn thấy trong đôi đồng tử đen hút kia, hoàn toàn chỉ có lửa giận cùng chiếm đoạt.
Nhưng cô không muốn như vậy, hắn giờ phút này, dường như đã mất hết lý trí, mà cô, cũng không hề có tôn nghiêm. Ôm chặt lấy thân thể, sắc mặt cô tái nhợt lại nhớ đến lần trước tại văn phòng, hắn cũng lấy sự cường thế như thế này để khiến cô khổ sở.
Trong đôi mắt cô, bao phủ sự sợ hãi cùng chán ghét cơ hồ đâm sâu vào tim hắn, đau đớn và lửa giận trong lòng giờ đây càng mãnh liệt, hắn dùng lực bắt lấy hai tay của cô ép chặt xuống nệm, hoàn toàn đem cơ thể cô đặt dưới thân mình, nụ hôn của hắn càng phát ra cuồng loạn, lấy thái độ càn rỡ dây dưa trên người cô.
Mái tóc cô, mái tóc mang màu rám nắng mà mềm mại, đã từng lưu luyến quấn quanh ngón tay hắn, sau đó lúc cô giận dỗi, đã bốc đồng không hề lưu luyến mà cắt bỏ.
Đôi mắt cô, là hồ nước mang màu hổ phách xinh đẹp, dưới ánh sáng vàng, lặng lẽ, quyến luyến vô hạn mà nhìn hắn.
Đôi môi cô, đôi môi căng mọng mê người, đã từng nói, người đó là của tôi. Đã từng nói, tôi yêu ông.
Làn gáy cô, trắng noãn như ngọc châu, khiến hắn chỉ muốn cắn xuống, nhìn xem thứ đang chảy trong thân thể này, có phải là máu lạnh hay không?
Đôi vai cô, tinh tế mà dịu dàng, giờ đây lại nhẹ nhàng run rẩy, sợ sao? Cô cũng biết sợ sao?
"Không muốn!" Khi nụ hoa yếu ớt trước ngực bị hắn cắn nuốt, cô hoảng sợ lên tiếng.
Không muốn.
Không phải cố ý hờn dỗi, cô là thật không muốn ——- hắn phẫn hận phát hiện ra sự thật này, tiết tấu xâm lược càng phát ra cuồng dã, trên da thịt non mịn của cô để lại vô số dấu vết kích tình.
Chết tiệt! Cho tới nay, là hắn vẫn luôn đối xử với cô rất dịu dàng, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rớt, mới có thể khiến cô hiện tại không hề kiêng nể gì tra tấn hắn!
Ngay từ đầu, hắn không nên để cô dễ dàng bước vào cuộc đời hắn, lại càng không nên động tâm với cô.
Lý Kiều hắn muốn dạng phụ nữ nào mà không thể? Có ai là không phải thiên kiều bá mị, muốn lấy lòng hắn? Hắn vui vẻ, thì sẽ chơi đùa, chán ghét, chỉ cần một tấm chi phiếu là cả đời chẳng còn quan hệ gì, cho dù khóc la cầu xin, liều chết đeo bám, ngay cả bản thân còn chăm sóc không nổi thì làm gì còn tình yêu để quản hắn....Cô thì có cái gì tốt?
"Tôi chán ghét ông như vậy!". Cô không nhìn thấy bất đắc dĩ cùng dày vò trong mắt hắn, một lòng chỉ muốn tránh thoát, "Tôi hối hận—-"
Hắn mạnh mẽ nắm chặt gáy cô, hung tợn che lại đôi môi cô, mặc kệ có làm đau cô hay không, một lần nữa cường ngạnh phớt lờ những kháng nghị của cô. Lý trí mỏng manh còn sót lại không ngừng nhắc nhở, đừng thương tổn cô, cô rất nhỏ bé, rất dễ vỡ, còn chưa tiếp nhận được, thế nhưng —– hắn không thể khống chế được.
Trái tim cô, thân thể cô, chỉ có thể thuộc về một mình hắn.
Cô thấy hắn thoát đi quần áo của mình, lồng ngực rộng lớn lộ ra, cô kinh hoảng nâng tay chống đỡ.
Nhưng hắn lại bắt được tay cô, há miệng cắn từng ngón, không hề buông tha cho một cơ hội dây dưa.
Cô khó chịu muốn rơi lệ.
Chợt hoảng sợ phát hiện, ngay cả giờ phút này khi trong lòng bài xích con người xa lạ và đáng sợ kia, lửa nóng trong thân thể lại phản bội chính mình.
"Không nên chống cự tôi", hắn nhìn cô, "Tôi không muốn làm đau em"
Thái độ cường thế và cao ngạo của hắn lại chọc giận cô, cô cười lạnh một tiếng: "Ông cứ như vậy xác nhận mình là người đàn ông đầu tiên của tôi?"
Giống như một tiếng sét đánh vào màng nhĩ, bàn tay to lớn của hắn hung hăng siết chặt cổ cô.
"Em tốt nhất là đang nói đùa", ánh mắt hắn rét lạnh như băng, "Nếu không tôi sẽ khiến cho hắn ta cảm thấy hối hận vì đã quen biết em".
"Thích, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không để em hối hận—" lời thề trầm thấp lành lạnh vang lên bên tai, cô thất thần nhìn vào đồng tử u ám của hắn, cơ hồ quên mất giãy dụa.
Ngay tại lúc không hề báo động trước, hắn thật sâu xâm nhập vào cô.
Nước mắt cô trong phút chốc dâng lên, nhưng cô lại gắt gao cắn môi, nhịn xuống tiếng rên rỉ thống khổ.
Cô không muốn yếu thế, lại càng không muốn để hắn thấy bộ dáng chật vật của mình.
Nhưng giờ phút này nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, vì sao lại cảm thấy bản thân đang lâm vào ảo mộng, mơ hồ không thật như vậy? Lồng ngực đã từng vô cùng quyến luyến, đang gắt gao ôm lấy cô, con người đã từng vô cùng khát vọng, lại lấy phương thức trực tiếp nhất để dây dưa cùng cô —– nước mắt bỗng nhiên tuôn trào, không thể ngăn lại.
Móng tay cô trên hai vai hắn cắm sâu vào da thịt khiến cho hắn cảm giác được cô đau nhường nào, hắn hít sâu, trán ướt mồ hôi, dùng hết lực lượng toàn thân kiềm chế xúc động chính mình, nước mắt của cô, chính là vũ khí nhẹ nhàng mà trí mạng nhất, nặng nề đánh vào trái tim hắn, cuốn hết tất cả những phiền chán và phẫn nộ.
"Thật xin lỗi...". Hắn nghiêng đầu hối lỗi với cô, thanh âm khàn khàn mang theo bất đắc dĩ.
"Ông bắt nạt tôi —" lòng cô run run, rốt cục kiềm chế không được bật khóc: "Vì sao luôn là ông thắng... Ông cho tới bây giờ cũng không chịu màng đến cảm nhận của tôi—-"
Nắm tay trắng nõn phát tiết lên ngực hắn, cô xuống tay quả không nhẹ, nhưng hắn im lặng thừa nhận, cho đến khi tiếng khóc của cô từ từ nhỏ dần.
"Thích", hắn vô cùng yêu chìu khẽ tỉ mỉ hôn lên mặt mày cô, thanh âm mị hoặc mang theo một tia yếu ớt, "...anh cần em"
Hắn nhận thua.
Người chưa từng thắng cuộc, kỳ thật là hắn.
Cô kinh ngạc trừng lớn mắt, trên hàng lông mi dài cong còn dính chút lệ quang, lung linh mê người, hắn rốt cuộc không thể chịu nổi nữa, thật sâu hôn xuống, đặt chính mình vào nơi mềm mại ngọt ngào nhất của cô mà rong ruổi.
Gần như điên cuồng mà tìm kiếm sự bao dung của cô, yêu cầu sự đáp trả rung động của cô, giống như chỉ có như vậy, mới có thể lấp đầy khuyết thiếu sâu trong linh hồn từ trước tới nay.
Cô độc.
Ngay tại khoảnh khắc thể xác và tinh thần giao hòa, Thích rốt cục thấy rõ được cảm xúc ẩn sâu trên gương mặt anh tuấn kia.
Đó là một loại cô đơn đã ẩn núp quá sâu trong nội tâm hắn, đến tột cùng đã tra tấn hắn bao lâu, mà chỉ đến giây phút chân tình biểu lộ này, mới bằng lòng hiện ra chút ít?
Ngực truyền đến một chút đau đớn, hốc mắt cô lại một lần nữa cay nồng.
Tay bị hắn khống chế giờ đây lại từ từ phủ lên bàn tay hắn, động tác mềm nhẹ như vậy, hắn chần chừ một chút, chậm rãi buông lỏng kiềm chế đối với cô, ngón tay mảnh khảnh thuận thế đan vào từng khớp xương, sau đó, nắm chặt lại.
Hắn khiếp sợ nhìn cô, trong con ngươi đen tràn ngập cảm xúc khó tin.
Hắn đã nói, anh cần em.
"Em ở đây". Nụ cười của cô, mềm mại vô hạn, hòa cùng nước mắt rơi xuống, mạnh mẽ xâm nhập vào chỗ sâu nhất trong linh hồn.
Là nhầm sao, hắn không thể tin được trong mắt chính mình lại có một chút nhiệt độ, giống như có thứ gì đó muốn bức xông ra khỏi vành mắt.
Bốn mươi năm qua, hắn lần đầu tiên đạt được thứ mà bản thân khao khát, lần đầu tiên có được cảm giác thỏa mãn.