Sáng hôm sau, Thiên Băng vận một bộ y phục màu hồng, làm tôn lên nước da của cô. Không cần phải trang điểm quá nhiều, nàng chỉ cần bôi một lớp son nhạt là nàng sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Khi xe kiệu đến, nàng cùng Đình Lam bước lên kiệu và thẳng tiến tới Hoa Vân Cốc, nơi tổ chức tiệc. Đến nơi, như dự đoán, mọi ánh mắt đổ dồn vào Thiên Băng. Lông mày Thiên Băng bỗng nhíu lại, sau đó lại dãn ra như bình thường. Nhiều ánh mắt thì ngưỡng mộ, nhiều ánh mắt lại hiện lên vẻ đố kỵ, ghanh ghét. Trên một mái lầu son, một vị nam nhân, mặc y phục màu cam, dùng ống nhòm chĩa xuống sân và đang quan sát mọi cử chỉ của Thiên Băng. Đó là tứ hoàng tử Lý Liên Trình, một trong ngũ vương gia giỏi nhất Hoa Quốc. Anh lẩm bẩm:-Thú vị, rất thú vị!
-Bẩm hoàng tử, chẳng lẽ một vị thiên kim tiểu thư vừa lọt vào mắt người à? -Vị công công bên cạnh bất giác hỏi.
-Không. Chỉ là ta vừa tìm được một cô nương rất thú vị. -Liên Trình nói rồi mỉm cười.
Về Thiên Băng, nàng không hề quan tâm mọi người nghĩ gì, nói gì về mình. Thản nhiên bước đi ngắm cảnh. Bỗng nàng nhìn lên sườn núi, thấy Lan Lan và Kỷ Hương đang quạt mát cho một vị cô nương. Nàng lạnh nhạt hỏi:
-Đình Lam, người ngồi giữa Lan Lan và Kỷ Hương là ai mà hai người bọn họ lại phục tùng cô ta vậy?
-Dạ thưa tiểu thư, đó là Quận chúa Chu Hỏa Liên, em gái của Thái tử điện hạ Chu Hỏa Phong ạ! -Đình Lam trả lời.
-Quận chúa à? Kaka, có trò vui rồi đây! -Thiên Băng.
Nàng bước lên sườn núi, Kỷ Hương nhận thấy liền nói:
-Ngũ muội, muội tới rồi à?
-Vâng! -Thiên Băng giả vờ ngây thơ trả lời.
-Thiên Băng, muội biết đây là ai không mà không hành lễ vậy? -Lan Lan mỉa mai, mắt khinh bỉ nhìn Thiên Băng.
-Ái, tiểu nữ tham kiến Quận chúa Hỏa Liên! -Thiên Băng giả vờ hốt hoảng rồi hành lễ.
-Bình thân. -Hỏa Liên hất tay.
Thiên Băng ngồi dậy, Lan Lan liền đưa cho Hỏa Liên một dĩa hoa quả. Cô ta cầm một quả nho lên ăn, mắt nhìn đăm đăm phía trước. Lúc Thiên Băng quay đầu lại, Hỏa Liên thừa cơ hội ném một bọc đá nhỏ vào đầu Thiên Băng. Cô ta cười đắc ý, nói:
-Haha, các ngươi thấy ta ném có hay không? Ta gọi nó là "Ném đá vào tiện nhân"!
-Hahahahahaha! -Những nha hoàn đứng sau cùng các tiểu thư khác cười lớn.
-Quận chúa hay quá! -Lan Lan và Kỷ Hương.
Thiên Băng bình thản nhặt bọc đá nhỏ lên và..... ném vào mặt Hỏa Liên một cách "nhẹ nhàng". Mọi người còn lại mắt chữ A mồm chữ O, kinh ngạc nhìn vị tiểu thư trước mặt và:
-Cô ta chết chắc rồi! -Mọi người.
Liên Trình nhìn hết mọi chuyện, cười lớn:
-HAHAHA, THÚ VỊ, THÚ VỊ LẮM. HAHAHA!
Vị công công bên cạnh cũng bất mãn thở dài. Hỏa Liên sau khi bị Thiên Băng ném, mặt đen xì, tối sầm sầm và gằn từng chữ:
-Ma.Thiên.Băng.ngươi.gan.to.nhỉ?????
-Tiểu nữ chỉ học trò "Ném đá vào tiện nhân" của Quận chúa thôi mà. -Thiên Băng trả lời, cử chỉ không có gì là hối lỗi.
-Ngươi...dám láo với bổn cô nương? -Hỏa Liên tức giận đến nỗi nói không nên lời.
-NGƯỜI ĐÂU,đem cô ta về cung cho ta. Đích thân ta sẽ trừng trị nha đầu này. -Hỏa Liên hét.
Dứt lời Hỏa Liên, một tốp binh lính đưa Thiên Băng đi. Cô hất tay ra và thản nhiên đi theo không chút sợ hãi. Tại cung điện khác, một vị nam nhân mặc y phục Hoàng gia, tay cầm chiếc quạt phẩy phẩy. Đó là Thái tử Chu Hỏa Phong, ca ca của Quận chúa Hỏa Liên. Bỗng:
-Thái tử, có chuyện không hay rồi. Quận chúa Hỏa Liên lại đánh nhau với một vị tiểu thư nữa ạ! -Một tên lính bẩm báo.
-Cái gì? Lại đánh nhau nữa hả? Ta phải nói chuyện với muội ấy về chuyện này cái đã! Đi. -Hỏa Phong nói với giọng chán nản rồi đi tới cung của Hỏa Liên.
Tại cung, Hỏa Liên quát:
-Người đâu, đánh cô ta trăm trượng cho ta.
-Vâng. -Đám binh lính gật đầu.
Rồi họ bắt đầu đánh. Họ đã đánh tới trượng rồi nhưng vẫn chưa thấy Thiên Băng kêu lên nên đánh càng mạnh hơn. Thiên Băng lại không thấy đau vì... đã lót cái quạt cau nên không hề thấy đau à ( Thiên Băng tỷ giỏi quá). Sau khi đánh xong, đám binh lính thì mệt bỏ xừ, Hỏa Liên cười đắc ý, nói:
-Thiên Băng, nếu ngươi chịu đưa cho ta tách trà đó thì may ra ta sẽ nghĩ lại.
Thiên Băng không nói gì, đi lấy tách trà nóng, khi đi gần đến, cô giả vờ bị ngã. Thế là nguyên tách trà bay thẳng vào người Hỏa Liên. Đúng lúc đỏ Hỏa Phong cũng tới và thấy.... Ôi chao, các binh lính, nha hoàn, ngay cả Thái tử cũng phải đỏ mặt, nhiều người còn chảy máu mũi. Hỏa Liên đơ s, lượm và mặc y phục lên, hét:
-AHHHHHHHHHHHHHH! MA THIÊN BĂNG, TA NHẤT QUYẾT SẼ KHÔNG THA CHO NGƯƠI!!!!!!!!!!!!!!!
-Haha, đáng đời ngươi. -Thiên Băng.
-Người đâu, ném cô ta xuống sông cho ta! -Hỏa Liên muốn phát nổ, hét lên.
Đám binh lính liền ném Thiên Băng xuống sông. Nàng thản nhiên bơi vào như không có chuyện gì xảy ra.
-Không...không thể nào. Ma Thiên Băng không biết bơi, tại sao lại thế này? -Hỏa Liên.
-Hừ, đi thôi! -Hỏa Liên tức nhưng không làm được gì liền đi khỏi.
Sau đó, Hỏa Phong vào nói chuyện với Hỏa Liên, còn Thiên Băng thì bình thản đi về phủ.