Sau khi chăm sóc Fury xong, Thiên Băng lần mò về nhà. Tới nơi, Đình Lam vui mừng chạy tới ôm cổ Thiên Băng, nói:-Tiểu thư về rồi!
-Ta vể rồi mà, thả ta ra! -Thiên Băng nhăn mặt.
-Tiểu nữ lo quá! Nghe nói có một đám cướp hung tợn ở nơi mà tiểu thư thường đi nên tiểu nữ lo quá! -Đình Lam nói, nước mắt đã rơi ra.
-Không sao mà! -Thiên Băng nở nụ cười, vỗ đầu Đình Lam. Cô biết, trong thời đại này duy chỉ có Đình Lam là quan tâm tới cô, còn mấy đứa khác trong phủ thì...... lượn cho bổn cô nương. Ta đây không cần thứ tình cảm giả tạo chết tiệt của mấy người đâu!
-Hôm nay có chuyện gì không? -Thiên Băng ngồi dậy phủi phủi áo quần mà hỏi.
-Dạ, hôm nay tiểu thư Lan Lan và Kỷ Hương tới mời tiểu thư ra sau vườn để nói chuyện ạ! -Đình Lam nói.
-Uhmm....... được rồi. Ta đi đây một chút, sẽ quay về ngay! -Cô nói rồi chạy ra sân sau.
Tới nơi, một cảnh tượng kinh hoàng nhất lịch sử đời cô đang đập vào một cô một cách không êm thấm mấy. Dực vương tử, thái tử và tứ hoàng tứ đang ngồi đây, và đặc biệt là ngồi uống trà với Lan Lan va Kỷ Hương. Làm ơn làm ơn, đây chỉ là một giấc mơ đi. Tôi chưa muốn đào mồ tự chôn mình đâu.
-Thiên Băng, muội tới đây đi! -Lan Lan vẫy tay nói làm Thiên Băng như bừng tỉnh.
-Vâng..... -Thiên Băng cười méo xẹo đi tới.
-Chắc muội biết Dực vương tử rồi nhỉ? Đây là Thái tử Chu Hỏa Phong và đây là tứ hoàng tử Liên Trình. -Kỷ Hương giới thiệu.
-Tiểu nữ cung kính chào thái tử và hoàng tử ạ! -Thiên Băng cúi đầu.
-Miễn lễ! -Hỏa Phong cười cười vẫy tay.
Thiên Băng không nói gì mà ngồi vào bàn, xui xẻo lại bị bắt ngồi giữa thái tử, Dực vương tử và tứ hoàng tử. Sao hôm nay số cô nhọ thế?!?!?! Muốn khóc cũng không khóc nổi. Lan Lan và Kỷ Hương ngạc nhiên, tại sao thái tử và tứ hoàng tử lại muốn ngồi gần cái con tiện nhân phế vật mà ai chả không ưa? Lan Lan lên tiếng:
-Thái Tử, khi nào là ngài cưới vợ ạ?!? Chết cha, nói hớ rồi!
-À...à....chắc là gần rồi! -Hỏa Phong đỏ mặt gãi đầu trả lời.
-Woa! Vậy ngài định cưới ai vậy hả? -Kỷ Hương chắp tay hào hứng hỏi.
-À...à...ta cũng không biết! -Hỏa Phong khẽ liếc qua Thiên Băng rồi cười trừ trả lời.
-Thế còn ngài? -Kỷ Hương quay qua Liên Trình hỏi.
-Đến lúc lễ hội hoa anh đào thì ta sẽ cưới vợ! -Liên Trình vừa nhấp nháp uống trà vừa trả lời.
-Hể? Sao sớm thế? Kỷ Hương ngạc nhiên
-Dực vương tử, ngài đã từng thích ai chưa? -Lan Lan đưa ánh mắt say đắm nhìn qua.
-Trước kia chưa, giờ có rồi! -Triệt trả lời ngắn gọn.
-Ai vậy ạ? -Lan Lan hỏi tiếp.
-Không thể tiết lộ, mà hình như các cô hơi tò mò nhỉ? -Triệt đưa ánh mặt sắc lạnh quét qua một lượt.
-Vâng...vâng, mong ngài xá tội! -Lan Lan và Kỷ Hương luống cuống cúi đầu xuống không dám nói gì.
-Hừ. -Triệt thốt qua kẽ răng vỏn vẹn đúng từ khiến Lan Lan và Kỷ Hương mặt đỏ như trái cà chua.
Hic, tiêu rồi. Dực vương tử giận rồi.
-Thôi thôi. -Liên Trình lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.
-Tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ gọi muội ra đây làm gì? -Thiên Băng nãy giờ im hơi lặng tiếng giờ nói.
Lan Lan trầm ngâm suy nghĩ rồi nhún vai:
-Không có gì quan trọng!
-Tỷ tỷ, nếu tỷ không có chuyện gì thì muội xin cáo từ! -Thiên Băng đứng phắt dậy, để lại mọi người đang ngu ngơ không biết gì.
Triệt nhìn theo bóng dáng cao ngạo, uy quyền của cô mà khẽ mỉm cười. Thiên Băng chau mày rồi khẽ thở phào khi biết đã thoát ra khỏi cái đám khỉ hôi chết tiệt đó. May quá!