Tuy trong bảy huynh đệ, Tôn Ngộ Không nhỏ tuổi nhất, xếp cuối cùng nhưng chưa có ai coi y là tiểu huynh đệ, nhược lại con khỉ này lúc nào cũng ra vẻ ta đây mới là lão đại, hết sức hoành tráng. Nhạc Bằng vuốt đáy chén rượu, tỏ vẻ nhăn nhó, chỉ biết cùng cạn chén.
Tuy không muốn bị người ta dồn hết chú ý lên mình, nhưng tình huống hiện tại xác thật không thuộc quyền khống chế của gã. Gã biết rõ hai huynh đệ dù chỉ dừng chân bên đường thì vị lão thất này cũng vẫn được chư thiên thần phật chú ý.
Nhân vật từng giương cao lá cờ phản loạn, đại chiến gần năm trăm với Đông phương thần giới, dù muốn rửa tay gác kiếm cũng đâu có dễ, Tôn Ngộ Không ẩn cư ngần ấy năm, vừa xuất hiện là có ngay một đội ngũ như kiểu paparazzi ở nhân gian giới bám theo hai tư trên hai tư giờ. Nhạc Bằng thậm chí cảm nhận được có đến hai, ba chục đạo ý chí thần bí lan tỏa khắp không gian.
Ma giới liên quân phản công phản công dữ dội như lửa gặp gió to, Tây phương thiên sứ quân đoàn vì bảo vệ Thiên đường mà dốc toàn lực. Ma giới yêu ma lần đầu tiên liên hợp, thế lực mạnh chưa từng thấy. Tứ đại ma đế liên thủ, uy lực hơn hẳn Tây phương thiên sứ quân đoàn.
Đông phương thần tộc nhận rõ tình thế, liền cực lực giữ mình, ngoài mười tám Đấu Thần Tướng thì lần đầu họ phái quân đội chính quy xuống bảo vệ nhân gian giới. Nhưng vì Thất Đại Thánh, vốn không gia nhập phe nào, tạo thành uy hiếp khó dự phòng được, nên Đông phương thần tộc không dám gia nhập chiến tranh.
Tình cảnh khó xử là ở chỗ Hỏa Đế Viêm Hoa gia nhập ma giới liên quân, nghịch chuyển cả chiến cục. Song phương đang giao chiến dữ dội, thế cân bằng bị phá vỡ, vốn cuộc chiến không nhằm tiêu diệt đối phương nhưng hiện một phe có đủ năng lực quyết định thắng lợi, hóa ra lại dẫn đến tình cảnh cả hai bên đều không muốn sa vào.
Những thống soái của ma giới liên quân vốn đối địch với Thất Đại Thánh, thậm chí vây công Ngưu Ma Vương, ám toán Nhạc Bằng, đều vì xuất thân yêu ma của Thất Đại Thánh mà coi họ là pha cánh hữu. Dù thế nào Thất Đại Thánh cũng sẽ không trợ giúp cho thần tộc.
Đông phương thần tộc vốn giữ tâm thái siêu nhiên vật ngoại, thấy chiến cục mất cân bằng nhưng họ đã không còn tư cách chen vào như lúc đầu nữa. Nếu song phương chiến lực tương đương, Đông phương thần tộc tuy không trợ giúp yêu ma nhưng cũng không đời nào liên thủ với Tây phương thiên sứ quân đoàn, vốn chẳng phải đối tượng họ ưa gì. Họ sẽ đứng ra dàn xếp, cả hai bên đều có bất mãn riêng, đều lo lắng thế lực kinh nhân của phe khác phá hoại chính sách cân bằng của mình, hướng chiến đấu đi theo cách không mong muốn.
Giờ thì thế lực thứ ta đã đạt đến mức đủ khả năng đấu với bất kỳ thế lực nào, quyền quyết định mọi thứ thuận lợi chuyển di vào tay bảy huynh đệ. Đông phương thần tộc tuyệt đối không muốn vì Tây phương thần tộc mà đấu với Tôn Ngộ Không thực lực thâm bất khả trắc, hà huống sáu người còn lại đều không dễ chơi. Nhưng nếu họ buông xuôi, nhỡ may ma giới liên quân lấy được ưu thế, chưa biết chừng sẽ chuyển sang đối phó với họ.
Nhạc Bằng tuy không thích bị vô số thần thức tra xét nhưng vẫn thấy thư thái hơn nhiều toán cao thủ đang giao chiến sinh tử kia. Dương Tiễn không thong dong được như gã, song vẫn giữ nụ cười mỉm, Đấu Thần Tướng xưa nay chưa từng sợ yêu ma, dù Nhạc Bằng và Tôn Ngộ Không cũng không khiến y khó xử. Trên chiến trường, bản lĩnh lớn nhất của y không hẳn là thực lực, mà mối quan hệ rộng rãi mới là nguyên nhân khiến y không bao giờ lo lắng gì.
Ba người thoát ly chiến trường tất nhiên được đặc biệt chiêu đãi. Địa phương Đấu Thần Tướng trú ẩn lâm thời tại nhân gian giới phi thường hoan nghênh hai vị khách không mời.
Đấu Thần Tướng vì hành động theo đoàn thể nên không bị chính phủ nước nào coi là phần tử khủng bố, họ chọn một nông trường tan hoang ở nơi hoang vu nhất làm chỗ ở tạm thời. Gặp lại đối thủ cũ từ nhiều năm trước, nhiề người vẫn tỏ vẻ hoan nghênh. Năm xưa Tôn Ngộ Không và Đông phương thần giới mâu thuẫn, xung đột cụ thể là việc Thất Đại Thánh và Đấu Thần Tướng giao đấu từ ma giới lên thiên giới, chẳng qua chỉ là xung đột nho nhỏ mà thôi, không ai chịu liều mạng. Yêu ma bất kính với thần linh là chuyện thường ngày, mấy tên vô dụng bị tiêu diệt trong giao đấu cũng là chuyện khó tránh, vì thế Đấu Thần Tướng bãi công một cách tiêu cực. Nhưng kẻ cầm quyền thiên giới lúc đó luôn say sưa chè chén bù khú hết sức thoải mái, để thuộc hạ đổ máu bên ngoài, nhỡ may ai đó trận vong thì thậm chí còn bị cắt xén tiền tuất, dù có cấp kiểu tượng trưng cho một hai người cũng không bằng một phần lương tháng của kẻ đã chết. Tính về vật chất thì không có vật chất, về tinh thần cũng không có tinh thần, Đấu Thần Tướng làm gì có ai ngốc đến nỗi chịu bán mạng cho giới cầm quyền.
Năm đó Dương Tiễn là chủ lực trên chiến trường từng cá cược với Tôn Ngộ Không, ai thua một ván là thoái lui năm trăm dặm. Tôn Ngộ Không cực kỳ thủ tín khi đánh bạc nhưng vận khí cực tệ, vừa ngồi vào bàn đánh được một ngày là hôm sau giới quân sự cao cấp của Đông phương thiên giới mở tiệc ăn mừng, y thua liền mười sáu ván, suýt nữa lùi từ Nam thiên môn xuống tận Hoa Quả sơn. Hôm đó, đang lúc Đông phương thiên giới muốn giữ vững chiến quả thắng lợi, chuẩn bị xua quân đi diệt phản quân thì vì ý kiến không hợp, Dương Tiễn bị tầng lớp cao cấp của Đông phương thiên giới bãi miễn quân chức, cử Na Tra tới. Tôn Ngộ Không biết mình số đen, liền cầu xin Ngưu Ma Vương trợ giúp, lão ngưu tình trường lãng tử này tất nhiên tứ khoái đều tinh thông, đáng thương cho Na Tra, không biết đánh bạc là gì nên chiến cục tức thì nghịch chuyển. Na Tra thua trắng tất thảy, không dám ra khỏi cửa, Tôn Ngộ Không hung tính đại phát, lại không có đối thủ liền chém giết mười vạn thiên binh tan tác, trút được cục tức thua bạc.
Sau sự việc đó, Na Tra có phụ thân chống lưng nên phe quân sự của Đông phương thiên giới không ai dám đặc tội với y, thành thử số tướng lĩnh được cử tới không phải là Đấu Thần Tướng thực lực đầy mình, đều run run rẩy rẩy giao chiến với Thất Đại Thánh, những thần tướng lên chức nhờ vào quan hệ này thực lực cực kém, Tôn Ngộ Không đang lúc nóng giận, không chỉ đương trường hạ sát đường đường thống soái của Đông phương thiên giới mà đánh thẳng đến Nam thiên môn, rồi Lăng Tiêu điện, đạt được thắng lợi chưa từng có. Đông phương thiên giới buộc phải xuống nước, soạn hòa ước với yêu ma để song phương bãi binh.
Lúc đó Nhạc Bằng một mình đấu với Khổng Tuyên đứng đầu trong các Đấu Thần Tướng, lúc ngoái lại thì chiến tranh đã kết thúc, gã lấy làm bất mãn. Nếu chiến đấu không kết thúc, thì gã đã thành công lọt vào tổ chức bán hợp pháp của Đông phương thần giới dưới nhân gian là Phật giáo. Vốn điều kiện đưa ra là phật giáo phong gã vào chức vị cao cấp Đại bằng minh vương, truyền thụ mười môn pháp thuật hạng nhất, đồng thời mọi đích Đấu Thần Tướng trong phật giáo khi đấu với Thất Đại Thánh sẽ mặc đồng phục thống nhất. Nhạc Bằng đang động lòng, chuẩn bị kết thúc thương lượng, ai ngờ chiến đấu đột nhiên kết thúc, phá hỏng hảo sự của gã.
Khổng Tuyên vốn định lôi kéo Thất Đại Thánh, lập tức ngừng lại ngay.
Đông phương thần giới không phải là một khối thống nhất, lúc đó lại càng không ai nắm được quyền tuyệt đối. Bất quá Nhạc Bằng hết sức hứng thú với lần gặp gỡ này, gần đây quần thể Đấu Thần Tướng nâng đỡ, kết nạp nhiều thành viên trung thành của Đông phương thiên giới, nhưng những thành viên gia nhập sau này thực lực không mạnh, không ảnh hưởng đến cả tập đoàn thế lực gần như kết thành của các Đấu Thần Tướng sáng lập.
Có lẽ tình cảnh hỗn loạn này khiến Đông phương thần giới đau đầu nhưng các Đấu Thần Tướng lại không quá để tâm, hỗn loạn đến đâu thì thực lực vẫn được ưu tiên.
Khổng Tuyên giữ nguyên thái độ ưu nhã, tuy Đấu Thần Tướng bề ngoài tỏ vẻ không ai nghe ai nhưng Khổng Tuyên đứng đầu về thực lực, trí tuệ cũng không kém ai, thực chất là thủ lĩnh cả nhóm, phần lớn quyết định do y đưa ra.
Nhạc Bằng không cần nói nhiều, gọi thiên binh của hai huynh đệ đang tham chiến triệt thoái, rồi ngồi vào bàn đàm phán tại một ga – ra rộng rãi dưới lòng đất.
Khổng Tuyên, Hoa Quang, Na Tra… mười mấy Đấu Thần Tướng có thế lực hơn hết đều có mặt, Nhạc Bằng tỏ vẻ rất thoải mái, ngồi xuống liền im lặng, tình huống này do lão thất ứng phó, căn bản không cần gã xen lời.
Tuy sau khi chia tay đế nay, ai nấy đều thay đổi nhưng trời sinh hào dũng, tính cách ngang ngược vẫn là tính cách trở thành chiêu bài của Tôn Ngộ Không. Nhạc Bằng im lặng không nói gì, Tôn Ngộ Không chỉ tùy tiện liếc mắt, lập tức khiến mấy Đấu Thần Tướng lừng danh đề thăng tinh thần lên mức cao nhất. Vạn nhất nói gì không hợp ý con khỉ này, bị y cho một gậy văng xa thì mang tiếng xấu vạn năm, mặt mũi không biết để vào đâu nữa.
Cái bàn vốn đủ chỗ cho một trăm tám chục người ngồi, trừ Nhạc Bằng ngồi cạnh Tôn Ngộ Không, tất cả đều tránh thật xa, chen chúc ngồi một bên, chừa ra một bên cho hai huynh đệ. Mấy đầu lĩnh Đấu Thần Tướng đều cực kỳ khó xử trước cảnh một bên bàn trống hoác, một bên náo nhiệt vô cùng, Khổng Tuyên ho khẽ, lên tiếng: “Lão Tôn, bao năm nay huynh đệ ẩn thân, không thấy bóng dáng đâu cả, hôm nay mới chịu xuất hiện, mọi người cùng tiếp huynh đệ, thù tạc một phen.”
Khổng Tuyên năm xưa không giao chiến với Tôn Ngộ Không, bất quá nghe đồn rằng con khỉ này tính cách rất khó chịu, y biết về mặt này Nhạc Bằng còn kém xa lão đệ của mình. Những người khác thuộc Đấu Thần Tướng hầu như đều đã chạm mặt hầu vương hung hãn, uy phát như cuồng này trên chiến trường. Nhất thời cả Khổng Tuyên cũng đâm ra nói năng ấp úng.
Tính cách có vẻ trầm ổn nhưng ai biết được vẻ ngoài và bản chất của y khác biệt đến đâu.
Dương Tiễn linh hoạt hơn hết, lên tiếng trước tiên: “Gần đây Nhạc Bằng thắng đua ngựa không ít, liệu huynh đệ có ý định tham gia cá cược lần tới chăng?”
Nhạc Bằng đương nhiên không tiện trả lời, hàm hồ đáp cho qua, bầu không khí sống động hẳn. Tôn Ngộ Không lúc nào cũng thích nói chuyện, giao tình rộng rãi đến độ khiến người khác tắc lưỡi thán phục.
Các Đấu Thần Tướng thuộc Đông phương thần giới, sau khi được tin Hỏa Đế Viêm Hoa xuất hiện liền không tính chuyện xen vào nữa. Đông phương thần giới mà tham gia chiến tranh thì chỉ có thể liên hiệp với Tây phương thần giới, như thế thì được lợi ích gì? Đấu Thần Tướng xuất thủ, khác nào bức Thất Đại Thánh một lần nữa đối kháng thiên đình.
Khổng Tuyên đang suy tính, tuy năng lực của y đứng số một số hai trong thiên giới chúng thần nhưng địa vị không cao lắm. Chỉ cần Tôn Ngộ Không gật đầu một cái, Đấu Thần Tướng sẽ liên hiệp Thất Đại Thánh, đủ để thay đổi cục diện giữa các thần ma.
Lúc đó thì chiến cục thế nào cũng không cần quan tâm nữa. Ưu thế của ma giới liên quân mà bị tập đoàn cao thủ như họ trấn áp, chắc chắn Lộ Tây Pháp cũng phải di dân xuống tầng sâu hơn của địa vực để tị nạn chính trị, Mang Triều không chịu phục thì các Đấu Thần Tướng dưới quyền Khổng Tuyên đủ lòng tin tiêu diệt được. Tứ ma đế liên thủ tuy lợi hại nhưng Đấu Thần Tướng đều không phải tay mơ, có Thất Đại Thánh trấn áp trận cước, họ hoàn toàn có thể hoành tảo ma giới.
Trừ Đấu Thần Tướng, phần còn lại của Đông phương thần giới toàn hạng vô dụng, căn bản không cần tính tới. Tây phương thiên sứ quân đoàn nếu thích, cứ việc đến tiêu diệt bằng hết.
Dã tâm của Khổng Tuyên hoàn toàn xứng với thực lực của y.
Nhạc Bằng không muốn can thiệp vào hội nghị này, trong Thất Đại Thánh thì trừ gã, ai nấy đều giữ gìn thực lực. Tuy gã không muốn xưng bá thần ma tam giới, nhưng lần này bị Vạn Cổ Thanh Thiên ám toán khiến gã nổi giận, nếu không vì gã quá kín tiếng, cứ diệt sạch Sa La ma tộc để lão bất tử Vạn Cổ Thanh Thiên đoạn tử tuyệt tôn là xong.
Được Nhạc Bằng đồng ý, các Đấu Thần Tướng coi như nhận được lời thỏa thuận có trọng lượng. Tôn Ngộ Không tuy nhiên cao ngạo nhưng hiếm khi thiểu quyết định sự tình trọng đại nào, bằng không năm xưa y đã không chịu cam phận làm lão thất, với yêu ma, khi xếp danh hiệu thường luận thực lực chứ không phải tuổi tác.
Song phương đều có ý riêng, hội đàm nhanh chóng bước vào giai đoạn thực chất. Thất Đại Thánh đã có Tôn Ngộ Không gật đầu, Nhạc Bằng đồng ý, những người khác chắc sẽ đồng ý theo. Ngưu Ma Vương khẳng định không bỏ qua cơ hội tốt thế này, bốn đại thánh còn lại dù đồng ý hay không cũng sẽ không ra mặt phản đối. Quy ước ngầm của bảy huynh đệ đã tồn tại nhiều năm.
Liên minh phản quân định lật đổ chính phủ ngang nhiên lập kế hoạch thế này, có ai chấp nhận cho những kẻ không coi pháp luật ra gì dễ dàng thực hiện mưu đồ? Khổng Tuyên hành động không giấu giếm, Tôn Ngộ Không vừa xuất hiện là có vô số thần thức theo dõi, cả bọn dám huênh hoang thảo luận giữa ban ngày ban mặt nên Na Tra còn chưa kịp bật sâm banh ăn mừng thảo luận thành công thì Đông phương thiên giới đã nhận được tin tức, phái quân thảo phạt tới ngay.
Nhạc Bằng tuy không phải cao thủ mạnh nhất trong liên minh nhưng so với đại đa số Đấu Thần Tướng, thực lực của gã vẫn thuộc nhóm đầu, thành ra cũng là người đầu tiên phát hiện ra tình huống. Nhưng vì lòng tin vào mình, coi thường địch nhân nên gã không phản ứng gì. Cũng không cần gã cảnh cáo, khí tức kinh hồn lan khắp đất trời đó, mọi thành viên liên minh đều phát giác.
Tây phương thiên sứ quân đoàn đang cùng hòa ma giới liên quân chiến đấu quên mình, căn bản không đủ sức phân chia lực lượng đến đây. Lần này xuống nhân gian, có cả Tây phương Áo lam thất á thần tộc và mấy lão bất tử của Đông phương thiên giới, hiển nhiên song phương sớm đã câu kết, tính trước đến tình huống này.
Nếu có phổ thông nhân loại sống gần căn cứ lâm thời của Đấu Thần Tướng, nhất định sẽ được thấy cảnh tượng cả đời khó quên. Một đạo quang mang chói lòa chiếu xuống, mặt đất liền xuất hiện trống trơn, mọi công trình trong vòng mấy trăm dặm không cánh mà bay.
Chiến đấu đương nhiên không thể triển khai tại nhân gian giới nên Áo lâm thất á thần tộc và quân thảo phạt của Đông phương thiên giới mở ra chiến trường mới. Trong không gian hư vô tối đen, mọi cây cối, đá tảng, bùn đất của nông trường biến thành bụi cát, Nhạc Bằng và các Đấu Thần Tướng an nhiên ngồi vững trong tình cảnh không trọng lực. Để phát huy chiến đấu lực đến mức cao nhất, không gian được Áo lâm thất á thần tộc và quân thảo phạt của Đông phương thần giới chế tạo thành không trọng lực, cũng không bày vật gì vào trong. Tất cả gần như tối om, giống hệt hư không vũ trụ.
Đương nhiên mỗi cá nhân có sức mạnh khác nhau, khi phát huy cũng khác. Thần viêm trên mình Hoa Quang bùng lên, hỏa quang lưu động, chiếu rọi phạm vi mười mấy dặm, Khổng Tuyên xếp bằng ngồi im, ngũ sắc thần quang thiên về phòng ngự, quấn chặt lấy thân thể y, cực kỳ ung dung.
Hồng Hài Nhi và Na Tra lấy hết pháp bảo ra, Đấu Thần Tướng lúc này chia thành hai hệ, những thành viên ngả về phe Khổng Tuyên đều đủ thực lực và tư cách, còn những Đấu Thần Tướng trẻ tuổi như Ngao Phương không biết xử lý thế nào.
Nhạc Bằng bị kéo vào trận chiến này, tâm lý không vui đã đành, đang muốn tìm nơi phát tiết, nhưng vừa tiến vào không gian chiến đấu này, thấy sắc mặt Tôn Ngộ Không liền áp chế xung động xuất thủ.
Hưng phấn! Vì chiến đấu mà hưng phấn, chỉ có con khỉ phát cuồng vì chiến đấu, tín phụng bạo lực này mới mỉm cười kiểu đó khi thấy địch nhân. Lâu lắm rồi không ai chính diện khiêu chiến, khát vọng chiến đấu của Tôn Ngộ Không lên đến cực điểm, Nhạc Bằng không tiện quấy nhiễu.
Giữa hư không đen ngòm, mỗi thần chi đều rực rỡ quang mang, thần lực bất đồng nên màu sắc, cường độ, khí tức phát ra cũng khác nhau. Nhạc Bằng nhìn quang mang xán lạn trước mắt, nhận ra phe mình quá ít nhân số, quân đội đến đối phó đoàn thể phản động bọn gã ít nhất cũng mấy trăm vạn. Tuy chiến lực của đám thiên binh kém cỏi và hạ cấp thần chi này không đáng nhắc đến nhưng khí thế quả không thể xem thường.
Đối diện tình huống này, Hoa Quang nóng nảy hơn hết, thần viên liên tục tăng cao, ánh saolấp lánh như thế nào cũng không so được với thái dương, một khi Đấu Thần Tướng phát huy sức mạnh, đủ khả năng san lấp khoảng cách về nhân số.
Nhạc Bằng biết trận chiến này không đến nỗi vất vả, sự tình xảy ra quá đột nhiên, Đông phương thần giới không tụ tập đủ sức mạnh, Áo lâm thất á thần tộc không có nhiều cao thủ, bằng không năm xưa đã không bị Đề Thản cự nhân tấn công vào tận sào huyệt, suýt nữa toàn quân tan tành.
Chiến đấu bắt đầu, Nhạc Bằng lùi lại ngay, có lão thất ở đây, không đến lượt gã làm đội viên chủ lực.
Từ từ bay lùi lại, gã chuẩn bị tinh thần xem náo nhiệt, bất quá Dương Tiễn còn thông minh hơn, nháy mắt cùng lùi lại đứng cạnh gã. Dương Tiễn bình thường hiệu xưng bát diện linh lung, địa vị trong Đấu Thần Tướng chỉ sau Khổng Tuyên nhưng quan hệ rộng hơn nhiều.
“Nhạc Bằng, Định lười hả?”
Dương Tiễn mỉm cười hỏi, Nhạc Bằng tỏ vẻ khinh khỉnh: “Không hiểu tên ngu xuẩn nào ở thiên đình đưa ra quyết định này, lúc này là lúc nào mà còn dám dấy lên chiến tranh, tưởng rằng trấn áp được phản loạn chắc? Thiên đình năm xưa toàn phế vật đến giờ trở thành siêu cấp phế vật mất rồi.”
Cũng không trách gã không khách khí được. Với chiêu bài trừ yêu trừ ma, thanh tĩnh vũ nội, rồi cả cái gì mà ý trời nào đó, Đông phương thần giới quấy loạn cả ma giới, hơn nữa lại đối đãi khắc bạc với quân sĩ chinh chiến, thường vô cớ xử phạt, hoặc vì một việc nhỏ xíu mà tước đoạt xưng hiệu thần chi, thậm chí dùng khốc hình ngược đãi. Sau cùng những thiên đình tướng sĩ không chịu được, mấy lần bạo động, Hoa Quang thậm chí giết cả một nhi tử của thiên đế, Na Tra nếu không nhờ phụ thân là Thác Tháp thiên vương Lý Tĩnh chống lưng chắc đã sớm bị treo bảng tập nã từ lâu. Thông Minh điện bị y đổi tên thành Thông Hồng điện, phóng hỏa đốt rụi.
Dương Tiễn cũng bị hại, cha mẹ dính dáng lây, bị Ngọc đế giam cầm. Nếu không vì lúc đó tình hình quá loạn, Đấu Thần Tướng cũng không bỏ mặc cho Tôn Ngộ Không tạo phản.
Từ đó Đấu Thần Tướng của Đông phương thần giới trở nên không chịu nghe lời, chẳng qua tất cả đều sinh hoạt tại thiên đình, thân thích bằng hữu rất đông nên dù khoa trương thế nào thì bề mặt cũng vẫn duy trì chiêu bài phục tùng mệnh lệnh. Hiện tại Đông phương thiên giới căn bản không đủ binh lực đối phó Đấu Thần Tướng mà vẫn cố xuất động, thậm chí liên hiệp với Áo lâm thất á thần tộc nổi tiếng ngạo mạn, tự đại, đố kị trong Tây phương thần tộc, những thành viên Đông phương thần tộc bị bức phải đứng một bên xem náo nhiệt, chỉ biết trách chính phủ thiên đình bất công, dẫn sói vào nhà, bức hại công thần bản tộc.
Dương Tiễn tạm thời không muốn xuất thủ, để giữ gìn danh dự nên không muốn lật mặt với thiên đình, thôi thì cứ để mấy lão khốn nắm quyền ở thiên đình hiểu rằng ai là người quan trọng.
Nhạc Bằng cũng biết mỗi người có ý nghĩ riêng, nên vẫy tay lấy ra một pháp bảo hình hoa sen. Pháp bảo này gã lấy được khi phân phối lợi ích sau khi đua ngựa, tuy không biết là vật tùy thân của bồ tát chân quân hay tiên phật nào, nhưng liên đài này một khi mọc quá chín bông, uy lực xác thật bất phàm, có thể làm chiêu bài cho thân phận. Nhạc Bằng coi như được đại khai nhãn giới trước phẩm cách cờ bạc của mấy lão bất tử cả ngày chỉ biết tu luyện đó.
Đóa hoa sen nở ra rộng đúng mười mét, Nhạc Bằng gọi Dương Tiễn đến, lấy đồ uống, xúc xích ra, rõ ràng muốn đứng ở ngoài quan chiến. Dương Tiễn nhận lời mời, thuận tay lấy ra một bộ bài giấy, chuẩn bị vừa ăn uống vừa đánh thử xem vận khí thế nào.
Các Đấu Thần Tướng coi như không thấy hành động của cả hai, đều là chỗ quen biết cũ, Dương Tiễn thế nào ai cũng biết, tính Nhạc Bằng cũng phải điều gì bí mật. Tôn Ngộ Không hiện tại hứng trí, một mình khiêu chiến với năm vị chủ thần của Áo lâm thất á thần tộc, thâm cả Bát Bộ Thiên Long từng đấu với Nhạc Bằng. Con khỉ hưng phấn cực độ, không Đấu Thần Tướng nào muốn đến gần phạm vi chiến đấu, nhỡ may không lưu ý bị gõ trúng một côn thì không phải chuyện đẹp mặt gì.
Xưa nay chưa ai sống sót khi bị trúng côn của y.
Chiến đấu hỗn loạn kiểu này, cả Hoa Quang cũng cao hứng, vốn y có oán thù riêng với một vài đồng liêu, trong đội quân thiên đình phái xuống có hai, ba thái tử của Ngọc đế, năm xưa vì Hoa Quang giết huynh đệ của chúng mà chúng bày ra đủ trò, định bắt y đi cả giày con gái. Cơ hội thế này, tất nhiên Hoa Quang không bỏ qua, dù giết thêm một hai “con gà, con vịt” vô dụng đó cũng không sao. Thần viêm hỏa trụ biến hóa linh động, tứ xứ truy sát mấy con quỷ xui xẻo đó, truy trán gã chưa thắt dải lụa trắng nhưng ái cũng nhận ra hai chữ “tất sát” in rành rành. Cùng hung cực ác – chỉ bốn từ đó mới đủ để hình dùng Hoa Quang lúc này.
Nhạc Bằng đang xem đến lúc cao hứng, vận khí cũng không tệ, sắp thắng cả thanh đao ba mũi hai lỡi của Dương Tiễn thì một đợt công kích đột ngột ập tới cắt ngang niềm vui của gã.
Nữ thần trí tuệ và chiến tranh Nhã Điển Na và hỏa đồng thái dương thần A Ba La cưỡi hai cỗ chiến xa lao tới, hơn mười mũi thần tiễn lấp lánh quang mang kì dị bắn vào Nhạc Bằng và Dương Tiễn.
Nhạc Bằng và Dương Tiễn bất ngờ, xuất lực ngăn cản thần tiễn của hai chuyên gia săn thú nổi danh. Nhưng khiến Nhạc Bằng nổi giận vì gã và Dương Tiễn đều là cao thủ tuyệt đỉnh, tất nhiên không thương tổn gì, nhưng vật vừa phải dùng để đỡ tên là cỗ bài mua với giá năm nhân dân tệ, không hề mang theo sức mạnh gì nên bị tác động là tan nát.
Gã đau lòng cực độ bởi sắp thắng được cả tam tiêm lưỡng nhận đao, món binh khí của Dương Tiễn vang danh thần ma lưỡng giới. Gã thèm muốn nó không chỉ một hai, ngày, chỉ bất quá Dương Tiễn không kém hơn gã, dù cướp trắng trợn hay đánh cắp đều không ổn, khó khăn lắm lần này Dương Tiễn vì nóng mũi mà đặt cả món bảo bối thần binh lên bàn bạc, sắp lấy được rồi mà lại vuột mất, tóc Nhạc Bằng dựng đứng lên.
Trong tay gã vừa này có bốn con A, một con K, dù Dương Tiễn cầm bài thế nào cũng sẽ thua. Bị người ta phá mất hảo sự, mắt gã đỏ lừ, Ly Hỏa Trọng Đồng vốn quỷ dị, khiến Dương Tiễn buộc phải liều mạng tấn công thái dương thần A Ba La, sợ Nhạc Bằng quay quay phát tiết nộ hỏa với y.
Nữ thần trí tuệ và chiến tranh Nhã Điển Na tuy uy phong mọi bề trên chiến trường, nhưng vì Áo lâm thất á thần tộc đã sa vào cảnh lạc hậu về kinh tế, bảo thủ về chính trị nên phương diện quân sự cũng sa sút. Công cụ chiến tranh lạc hậu như chiến xa sớm đã bị Triệu Vũ linh vương thời kỳ Xuân thu Chiến quốc từ bỏ. Đông phương thần giới cũng bước sang giai đoạn sử dụng kị binh đại quy mô.
Đương nhiên các thần tiên không thích cưỡi ngựa thì vẫn còn lạc đà, tiên hạc, phượng hoàng, thanh li, bạch ly, hắc hổ, bạch tượng. Dương Tiễn bình thường vẫn cưỡi hạo thiên khuyển.
Dương Tiễn giả bộ tấn công thái dương thần A Ba La, Nhạc Bằng đương nhiên dồn hết lửa giận lên Nhã Điển Na, vị nữ thần xinh đẹp, trí tuệ. Vì phương thức chiến đấu khác biệt, chỉ một chiêu là Nhã Điển Na bị bắt sống, thậm chí không kịp đổi cung tiễn trên tay thành trường mâu.
Không còn hứng trí quan chiến, Nhạc Bằng lập tức mang tù nhân đột phá khỏi không gian chiến đấu, không hiểu đến nơi nào. Còn vị xử nữ thần nổi danh của Áo lâm thất á thần tộc có bị gã xxx hay không, hoặc bị “xử trí” kiểu nào đó thì người ngoài tạm thời không biết được.
Trong Thất Đại Thánh, có dã tâm hơn cả là Ngưu Ma Vương, bất quá dã tâm của hắn cũng chưa đến mức thống nhất tam giới. Trước kia Thất Đại Thánh đều là những yêu quái nhược tiểu, vì thể ý nghĩ cơ bản nhất luôn là giữ cho cuộc sống được an toàn và thỏa mãn mộng tưởng. Qua bao nhiêu năm phong sương vũ tuyết mà quan niệm này vẫn không thay đổi, chỉ chuyển sang phương thức biểu đạt khác mà thôi.
Không hiểu làm gì với nữ thân mỹ lệ đó mà khi Nhạc Bằng xuất hiện ở địa bàn của Ngưu Ma Vương, gã chỉ còn lại một mình.
Thế lực của Ngưu Ma Vương hiện tại đang phát triển, gần như đứng đầu ma giới, đại tướng Long Thổ Chân của Trung ương vương triều vây khốn hắn liên tục thoái lui. Tứ đại ma đế của ma giới liên quân không ai có thể phân thân đi đối phó Ngưu Ma Vương, nên kẻ được xưng tụng là thực lực đệ nhất ma hoàng cấp này không hề sợ ai. Không có đối thủ, tình thế hiện tại kịch biến, ma giới liên quân không biết xử lý thế nào với lão ngưu được voi đòi tiên này.
Lúc Nhạc Bằng nghênh ngang xuất hiện ở địa bàn của Ngưu Ma Vương, Long Thổ Chân suất lĩnh bộ hạ rút đi rồi. Ngưu Ma Vương tiến quân xa đến đâu cũng không thể xâm chiếm cả ma giới. Long Thổ Chân hội hiệp với đại quân mà trong lòng cực kỳ uất ức.
Hiện tại mọi thế lực thần ma có thê ảnh hưởng đến chiến cục đều gia nhập chiến đấu, những biến số nguyên bản không thể dự đoán đã giảm thiểu. Dưới ưu thế áp đảo của các Đấu Thần Tướng và Tôn Ngộ Không, đạo quân thảo phạt nhanh chóng tan rã, Hồng Hài Nhi bản tính yêu thích kim tiền, được Na Tra đồng ý liền quy hết tù binh Áo lâm thất á thần tộc thành vật chất, kiếm được một món không nhỏ. Đông phương thần giới tại chiến đấu thất bại, hoàn toàn mất năng lực khống chế, nhưng tổ chức vốn bị chèn ép đều đứng lên tuyên bố độc lập, thành lập thể chế chính trị riêng, yêu cầu thiên đình phải bầu cử, thay đổi chế độ độc tài thống trị.
Đấu Thần Tướng nắm được trong tay lực lượng quân sự chủ yếu, trưng cầu ý kiến của mấy vị khác trong Thất Đại Thánh, thực lực liền tăng nhanh, trở thành lực lượng có thể cải biến chiến cục.
Ma giới liên quân chiếm ưu thế trong chiến đấu, vì có xung đột với huynh đệ Nhạc Bằng nên không thể toàn lực ép bức Thiên đường, sau cùng đành tiếp thu điều ước hòa bình trên danh nghĩa là của Đông phương thần tộc, thực tế là hàm chứa ý chí riêng của không ít Đấu Thần Tướng. Thiên sứ quân đoàn vẫn định thay đổi tình thế, trong lúc đàm phán lôi chuyện Hà Động Lượng ra khiến Nhạc Bằng cực kỳ bất mãn.
Thiên sứ quân đoàn không chịu được ngôn từ quá đáng của gã – kỳ thật muốn chỉ lộc vi mã , điên đảo hắc bạch – mà phát động chiến đấu tiếp tục. Có toàn thể Đấu Thần Tướng áp trận, đệ nhất chiến tướng Tôn Ngộ Không của Thất Đại Thánh ra trận trấn áp mọi phản đối, thiên sứ quân đoàn tổn thất quá lớn, buộc phải tiếp nhận điều kiện thiệt đơn thiệt kép.
Trừ tất cả cùng hỗn chiến, cục thế thần ma thay đổi ra, lần chiến tranh này không khác gì những lần chiến tranh thần ma khác.
Nhạc Bằng đi một vòng, tuy đã chuẩn bị kỹ càng nhưng không ngờ tình huống bảy huynh đệ tụ hội năm xưa không thể thực hiện. Tôn Ngộ Không chuẩn bị cư trú thường niên tại Đông phương thần giới, mấy lần lôi kéo Nhạc Bằng nhưng gã không đồng ý định cư cùng lão thất, các Đấu Thần Tướng nhiệt tình tình giúp gã an trí nhà cửa, trong lần liên hiệp này gã đã hết lòng giúp họ. Mấy lão bất tử cổ động Ngọc đế thảo phạt bị gạt bỏ, gia sản mất sạch nên họ thuận tay tặng hết, Nhạc Bằng đột nhiên có trong tay mấy món sản nghiệp.
Tuy thiên giới hiện tại náo nhiệt, Nhạc Bằng cũng không ngại ở cùng Đấu Thần Tướng nhưng không muốn ở thiên đình lâu. Ma giới vì liên tục chiến tranh, cộng thêm lần phá hoại vừa rồi, gần như không còn nơi nào giữ được nguyên vẹn, không khác gì tình cảnh ở mấy nơi xảy ra chiến tranh chống khủng bố như Afghanistan, Iraq. Ma giới còn lạc hậu, thiết bị sinh hoạt bất tiện, Nhạc Bằng không quen sống trong thiếu thốn như thế.
Thu thập mọi thứ rồi về nhân gian, Nhạc Bằng không cần ẩn mình ở nơi hoang vắng nữa, tuy không đến mức xa xỉ cùng cực, phô trương mọi nhẽ, nhưng mấy tập đoàn yêu ma có thế lực tại nhân gian đều bị Nhạc Sư Đà thu nạp. Lần đầu tiên Nhạc Bằng cảm giác rằng lãng phí thời gian thật là tội lỗi.
Hà Động Lượng và Trần Anh Hữu đã rời khỏi quần đảo San Hô, gã không quan tâm hiện tại họ thế nào. Nhưng trong lúc nhàn rỗi, gã nhớ ra từng có bạn gái liền cảm thán mình không hiểu gì về tình cảm ở nhân gian. Gã quên sạch mọi thứ từ lâu nên hoài nghi giờ quay lại tìm Diêu Tranh, liệu có gặp phải khó xử là bạn gái đã theo người ta chăng?
Có người tự động mang tư liệu lên, gã cầm xem một lượt rồi đốt sạch mớ rác rưởi đó, toàn là những tin vớ vẩn. Vài nhân viên mẫn cán hơn phát hiện được đôi điều đáng giá, hoàn thành thập toàn thập mỹ mệnh lệnh của Nhạc Sư Đà là chiếu cố Nhạc Bằng. Diêu Tranh đã rời Kháng Ma liên minh, hiện tại đang ở châu Âu chấp hành nhiệm vụ. Cô được quốc tế yêu ma che chở nên dù làm nhiệm vụ gì cũng OK, hoàn thành mỹ mãn.
Văn kiện vừa được đưa lên cho gã xem quả khiến gã không biết nên cười hay khóc. Trong đó ghi rõ những kẻ nào có ý với Diêu Tranh đều bị xử lý gọn nhẹ, kiểu như ném xuống hải vực Mã Lý Á Na , những yêu quái có thể uy hiếp đến cô đều bị xử quyết hoặc mua đứt.
Cầm tờ ghi địa điểm cô xuất hiện gần đây nhất, Nhạc Bằng vứa đọc vừa đi dạo, tính cách gặp lại sao cho lãng mạn.
Kháng Ma liên minh không hiểu lắm những hành động của yêu quái, người phụ trách gần đây của Diêu Tranh là một lão xử nữ hơn trăm tuổi. Người phụ trách trước đó vốn là một nam nhân đầy mị lực mang nét âu sầu cổ điển, một lần bị yêu quái đánh lén, hóa thành tác phẩm nghệ thuật đẹp không kém tượng David, nếu không vì giữ cho hành sự được ổn định, tác phẩm nghệ thuật xứng danh xuất sắc nhất thế kỷ hai mốt đã được sinh ra.
Vì lúc tấn công nhà nam nhân đó, y đang tắm, tư thế nam tính thể hiện cực kỳ giống với đại cung nữ trong điện Louvre, tiếc rằng vẫn bị ném xuống Thái Bình dương.
Tuy mấy lần đều hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc nhưng lão xử nữ tiếp nhận đội của Diêu Tranh vẫn không mãn ý với tiến độ công tác. Kháng Ma liên minh vì không chính diện đối kháng với các tổ chức yêu ma, chỉ thanh lý những yêu quái phạm tội.
Vì duyên cớ chiến tranh thần ma, yêu ma đến nhân gian rất đông, hiện tượng phạm tội gia tăng cực nhanh, chỉ là tu hành giả phổ thông nên lão xử nữ không hiểu căn nguyên của vấn đề từ đâu. Thần ma chiến tranh đối với nhân gian giới là việc không thể xảy ra, tin tức hoàn toàn bị phong tỏa.
Người phụ trách tại Âu châu của Kháng Ma liên minh không hiểu sự tình, vậy thì người quản lý nhân viên cấp dưới ở một khu vực hoang vắng của Pháp, tất nhiên càng không biết.
Đội ngũ của Diêu Tranh vì có người cố ý dàn xếp nên thành viên toàn là những ông già vô năng, hoặc phụ nữ đã qua thời hoàng kim và hai cô bé, một trong đó là tiểu ma nữ cưỡi chổi lần trước. Vì các đoàn đội thường có người trận vong nên lần này một thư sinh được phái tới, có điều theo kế hoạch được sắp xếp trước, y không thể sống quá bốn mươi tám tiếng.
Lão xử nữ trăm tuổi đang gầm vang, lần này cấp trên giao cho nhiệm vụ xử lý một đoàn thể tội phạm trứ danh là Số mười ba đen, thành viên không thiếu gì cao thủ. Nhiệm vụ khó khăn như thế mà chỉ cho bà ta một viện binh là thư sinh này, chắc rằng y chỉ là phường giá áo túi cơm.
Nam tử hoang mang không biết vận mệnh sẽ thế nào, bởi chiến tích quét sạch yêu ma trong nhiều năm và lòng tin tuyệt đối vào bản thân, đang ra sức bảo đảm với lão xử nữ rằng nhiệm vụ này chỉ cần thêm mình y là đủ. Là chiến tướng trẻ tuổi xuất sắc nhất của Kháng Ma liên minh, Lý Duy Lạp tất nhiên phi thường kiêu ngạo.
Thực lực của Diêu Tranh không đáng gì với Nhạc Bằng, nhưng trong hàng ngũ nhân loại tu hành giả lại cực kỳ xuất sắc, cộng thêm trang bị siêu cấp nên đối thủ không phải yêu quái cực kỳ hung hãn thì cô đều ứng phó được. Chiến tích gần đây cực tốt nhưng đồng bạn thường mất mát nên cô không vui lắm.
Thấy đồng liêu tỏ vẻ lớn lối, cô có ý thử xem thân thủ đối phương, cũng không cần nói ra, lão xử nữ đã nghĩ đến vấn đề này.
“Huynh đệ có lòng tin như vậy thì phải khảo nghiệm năng lực. Diêu Tranh, cô đến thử xem sao.” Lời lão xử nữ vừa dứt, nam tử vốn cực độ tin tưởng vào bản thân liền tỏ ra thành thục hẳn, đưa tay mời Diêu Tranh, phong độ quả thật rỡ ràng.
Kháng Ma liên minh giàu có nên căn cứ bí mật rất rộng, đãi ngộ phúc lợi với thành viên rất khá, Diêu Tranh được liên minh đưa vào đại học ở bản địa đọc sách, cô tuy hiểu biết văn hóa lãng mãn của phương tây nhưng không thích lắm.
Thấy song phương đều đồng ý, bách niên lão xử nữ sử dụng luôn địa điểm huấn luyện, một không gian rộng bằng nửa sân vận động, đủ cho bất kỳ ai hiển lộ thân thủ.
Đổi sang trang phục thể thao gọn gàng, thân thể cao ráo của Diêu Tranh càng nổi bật, cặp chân dài không kém gì minh tinh màn bạc hoặc siêu mẫu nào.
Vì coi thường đối thủ, Lý Duy Lạp không đổi trang phục, không định cởi tấm áo gió rộng thùng thình mặc suốt chặng đường xa, vũ khí y sử dụng cũng là thánh ngân phá ma thương hàng hiệu tối tân nhất Uy linh đốn H-VP, loại vũ khí trừ linh này là hỏa lực sử dụng bằng một tay, chứa được mười hai viên, tốc độ bắn gấp , lần âm thanh, dáng vẻ cực kỳ hoàn mỹ.
Diêu Tranh quen dùng “hàng lạnh”, hiếm khi sử dụng cực phẩm phi kiếm do Nhạc Bằng cho, ngược lại hay sử dụng trừ linh đao do Kháng Ma liên minh phát, đao thể dài mà hẹp, hết sức linh xảo, dồn linh khí vào rồi sẽ tạo ra lực phá hoại kinh nhân.
Chào hỏi xong, Diêu Tranh phát động công kích trước, đao pháp được chiến đấu tinh luyện hiển lộ rõ hiệu suất và độ tinh chuẩn, Lý Duy Lạp chưa kịp nhận ra động tác của cô thì đao khí lạnh lùng đã đặt lên cổ y.
Thân thể không cần làm động tác gì, Lý Duy Lạp thuấn di khỏi tầm uy hiếp của đao phong, tốc độ thuấn di sử dụng trong chiến đấu, có thể thoát được những đối thủ có tốc độ siêu quần. Lý Duy Lạp từng khổ tu thuấn di trong phạm vi hẹp, tạo nghệ tinh thâm.
Diêu Tranh đánh hụt, phản ứng của thân thể nhanh hơn đầu óc, trừ linh đao lập tức vòng lại. Choang một tiếng, trừ linh đao chặn đứng viên đạn của Lý Duy Lạp bắn tới, trừ linh đạn chứa linh khí va chạm với đao phong khiến hổ khẩu Diêu Tranh nóng ran, suýt nữa tuột vũ khí.
Qua lần giao phong đơn giản, song phương đều biết rõ về nhau, Diêu Tranh chú ý đến pháp thuật tạo nghệ tinh thâm của đối thủ, mỉm cười tỏ ra tôn kính, trừ linh đao chếch xuống, chuẩn bị phát động xung kích. Lý Duy Lạp rất có phong độ, cũng mỉm cười đáp lại lời khen của nữ đồng liêu. Nhạc Bằng đang dùng pháp thuật quan sát liền không chịu được nữa.
Vốn đang nghĩ cách xuất hiện sao cho lãng mạn, thấy tình cảnh này, Nhạc Bằng tạm thời quên mất vấn dề đau đầu đó. Gã am hiểu thuấn di hơn Lý Duy Lạp cả vạn lần trở lên, hai người trong trường chuẩn bị hành động thì thân ảnh gã xuất hiện.
Diêu Tranh tuy hơi ngẩn ra trước việc gã đột nhiên xuất hiện nhưng vẫn giữ được trấn tĩnh. Lý Duy Lạp nào biết người xuất hiện là ai, trên mình Nhạc Bằng yêu khí ngùn ngụt, gần đây không cần ẩn giấu xuất thân nữa, Nhạc Bằng không muốn làm công việc thừa hơi là che giấu bản thân.
Lý Duy Lạp cấp tốc thay đổi phương vị, bắn liền ba viên, Nhạc Bằng tựa hồ không động đậy nhưng nam tử trẻ tuổi ban nãy còn mười phần tự tin lập tức thân mật tiếp xúc lần đầu với bức tường của cơ sở huấn luyện dưới lòng đất, xung kích lực khiến Lý Duy Lạp chổng bốn vó lên trời, ngất xỉu tại chỗ.
Lý Duy Lạp có ưu tú đến đâu cũng không sánh được với Nhạc Bằng ở đẳng cấp khác. Thật ra những người quan chiến đều sẽ có thái độ giống Lý Duy Lạp, khi thấy gã đột nhiên xuất hiện.
“Diêu Tranh! Mau lùi đi.” Tiếng hô cảnh cáo vang lên, hầu như tất cả đều xuất thủ công kích Nhạc Bằng. Chỉ một chiêu, Lý Duy Lạp bị hất bay nên mọi người đều cảm nhận được nguy cơ.
Diêu Tranh vừa giận vừa buồn cười, niệm kiếm quyết, một dải đỏ cuốn ra bảo vệ Nhạc Bằng. Cô làm vậy là theo ý thức phải bảo vệ bạn trai, bất quá cô lập tức nhận ra mình không cần làm công việc dư thừa này.
Thân thủ của Nhạc Bằng xuất sắc vô cùng, lão xử nữ trăm tuổi được xem là xuất sắc trong hàng ngũ nhân loại tu hành giả, còn với gã chẳng là gì cả. Đối diện với ngần ấy công kích, gã chỉ tiến lên một bước, ôm cô gái hay nổi giận vào lòng rồi biến mất trước mắt tất cả.
Thành công thể hiện vở diễn cướp đoạt dân nữ thời hiện đại, gã không tỏ vẻ gì đắc ý. Diêu Tranh cá tính độc lập, hiển nhiên không thể chỉ một hai câu an ủi là xong, gã quyết định rồi liền lắc mình vài lần, xuất hiện ở con phố phồn hoa nhất thành Paris.
Đám đông đang hớn hở qua lại, Diêu Tranh tất nhiên không thể ồn ào quá đáng. Về phương diện giải thích, Nhạc Bằng cực kỳ tin tưởng vào khẩu tài có thể vỗ về bạn gái. Nhưng trước hết phải có cơ hội mở miệng đã.
Bất quá gã lại gặp mối phiền toái khác, Diêu Tranh không hề tỏ ra bất mãn, tuy gã thất tung lâu như vậy, xuất hiện cũng đột nhiên nhưng cô không hề phiền lòng, hết sức thân thiết kéo gã đi dạo phố.
Dọc đường, Nhạc Bằng tin rằng những lời bịa đặt ra khá trơn tru, đâu cần phải nói thật trong tình huống này. Diêu Tranh rất hứng khởi, đi qua bảy, tám con phố, tay Nhạc Bằng chất vô số vật phẩm. Sở thích mua sắm của con gái khiến bất kỳ nam nhân nào cũng đau đầu, cũng Nhạc Bằng không lo lắng gì về tiền bạc, thể lực lại có thừa, bất kỳ vật gì chất vào tay cùng thu xếp ổn thỏa, không ảnh hưởng đến phong thái. Còn về kiên nhẫn thì yêu quái có thể bế quan mất ngàn năm, không coi mấy tiếng đi dạo vô ý nghĩa này vào đâu.
Nhiều ngày không gặp cô gái nóng tính này, gã quả thật cũng nhung nhớ. Bị Diêu Tranh kéo đi đâu, gã cùng không ý kiến gì, tỏ ra hết sức vui vẻ.
Diêu Tranh tuy khá bất mãn trước việc gã xuất hiện nhưng không muốn làm găng quá, chỉ có con gái ngu ngốc nhất mới dùng cách đó để giữ bạn trai. Kết quả chọc giận vào bản tính đàn ông thì cô tất nhiên không thích.
Nhưng cũng phải giáo huấn một chút. Bị bỏ rơi nhiều ngày, quả thật cô cũng hơi oán hận. Cô thân thuộc địa hình hơn gã nhiều, lúc dẫn đường không nén được nụ cười, vì kế hoạch tiếp theo rất thú vị, cũng không ngại Nhạc Bằng nổi giận.
Nhạc Bằng không hiểu sao lại đến dịa phương này. Đi dạo chán các cửa hàng, Diêu Tranh thuê xe nói muốn đi xem cảnh đồng quê, hai mươi phút là hết hai trăm dặm, dọc đường không thấy cảnh vật gì nhưng nơi đến lại là cùng sơn ác thủy, muốn thăm thú gì cũng không có.
Diêu Tranh hứng trí chỉ điểm, nói muốn tiến vào một tòa cổ bảo tám trăm năm nay không có ai cư trú. Nhạc Bằng tuy không hiểu nhưng không phản đối, lối vào ngôi bảo vì lâu năm mà có dấu hiệu tàn tạ, che kín lối vào. Bất quá Nhạc Bằng thấy Diêu Tranh muốn vào, liền dùng Tử Viêm kình mở đường.
Kiên cố như đá gặp phải nhiệt độ nhất định cũng sẽ tiêu tan, thậm chí trực tiếp khí hóa. Mở một lối vào rộng chừng ba mét trên tường ngôi cổ bảo, Nhạc Bằng không mất bao nhiêu thời gian.
Diêu Tranh đến đây không phải để phá hoại cổ di tích, tin tức của cô cho biết đại bản doanh của tổ chức tội phạm Số mười ba đen ở đây. Chúng dựa vào thực lực hùng hậu, nên phân bộ của Kháng Ma liên minh không dám khinh cử vọng động.
Hiện tại có bạn trai áp trận, Diêu Tranh đương nhiên dồn phiền hà cho gã, hà huống sau khi có kinh nghiệm, cô mới hiểu thực lực của gã đạt mức nào, nhất định ứng phó được tập đoàn tội phạp trứ danh này, thậm chí ứng phó dễ dàng.
Tuy nhận ra dưới lòng đất tòa bảo có sóng linh lực phát ra nhưng Nhạc Bằng cũng không cần cân nhắc, mấy thứ yêu quái tép riu này, nếu không lùi xa ba bước trước mặt gã, khó lòng thoát khói số phận bị mổ xẻ, rồi bị nấu xào rang rán. Sát nhân cướp hàng, cướp đoạt tiền tài, nhà cửa, đối với Nhạc Bằng là chuyện khi thực hiện không cần lo nghĩ đến kẻ bị hại.
Diêu Tranh vì đang chấp hành nhiệm vụ nên quen thuộc đường lối, cô dẫn đường cho hai người tiến vào, Nhạc Bằng chỉ cho rằng đây là trò game giết quái tìm bảo vật nên không hỏi câu nào, chỉ cần cô cao hứng, gã làm gì cũng được.
Số mười ba đen bị Kháng Ma liên minh chĩa mũi dùi vì chúng là tổ chức khá tàn bạo, phạm nhiều tội lỗi, hơn nữa chưa từng che giấu, càng không thể được Kháng Ma liên minh dung nhân.
Bất quá lúc Nhạc Bằng và Diêu Tranh cười đùa đi dạo phố thì nơi này đã bị công chiếm. Nhạc Sư Đà thống nhất mọi thế lực yêu quái nhân gian giới rồi, khi xử lý thủ hạ làm việc bất lực đều sử dụng những phương pháp phi thường gọn ghẽ. Coi như mỗi ngày thêm một món ăn, còn nguyên liệu đương nhiên là những tên ngu xuẩn đó.
Dưới thủ đoạn của hắn, những hào cường nhân gian giới vốn kiêu ngạo cực độ liền dẹp hết tinh thần tự do dân chủ, phân chia yêu quái phụ trách địa khu Âu châu từ năm tiếng trước đã bắt sạch yêu quái trong tòa bảo, lại mời tác giả kịch bản ăn khách nhất đương thời dàn dựng để Nhạc Bằng có thể thể hiện khí khái nam tử hán, diễn viên đóng cùng dù giả đò tuân theo hay thật sự phục tùng cũng đều mất mạng.
Yêu quái phụ trách là do Nhạc Sư Đà phái từ ma giới xuống, hoàn toàn không hiểu nghệ thuật là gì, dùng đủ kiểu doạ nạt, bạo lực, thậm chí đương trường đập vỡ tan sọ hai kẻ cứng đầu cũng không thể nào dàn xếp được khung cảnh cho tử tế.
Hắn bực quá, lấy luôn một câu bình luận về những bộ phim kém cỏi trên truyền hình Trung Quốc ra chỉ trích toán “diễn viên” kia: “Người ta giả ngốc còn các ngươi đúng là ngốc thật, toàn phường ăn hại, để các ngươi chết cho đơn giản mà cũng không diễn sao cho bi tráng, động lòng người được, làm gì còn thời gian nữa…”
Đang giáo huấn cao hứng thì trên tường đột nhiên xuất hiện tử sắc hỏa diễm đốt thành một vòng tròn, rồi bùng một tiếng, hóa thành bụi cát. Nhạc Bằng xuất hiện bất ngờ, thấy khung cảnh cũng bất ngờ, song phương đều sững sờ.
Diêu Tranh từ sau lưng gã bước tới, nhận ra khung cảnh hỗn loạn, trước tầm mắt của mọi người, cô ung dung cầm tập kịch bản rải rác dưới đất lên, cộng với những lời vừa nghe được, quả thật không nhịn được cười.
Dù chúng là tội phạm hung ác, lúc nhận nhiệm vụ, cô cũng sôi sục căm hờn, hận không thể lập tức giết sạch chúng, nhưng thấy cảnh hoạt kê hiện thời, cô không thể không đồng tình với toán yêu quái đó…
oOo
Nhạc Bằng sốn an nhàn tại nhân gian được hai năm, từ sau khi đưa Diêu Tranh về, gã tụ tập tất cả lại. Phương Tịch Tà, Diêu Kính, Hà Động Lượng đều bị lôi cổ đến, lý do là Diêu Tranh thích náo nhiệt.
Xem xong một bộ phim, gã đâm ra thích cách sống của cướp biển, liền mua một cái du thuyền đi chơi ở biển Caribbean, cùng chơi một trò mới – câu cá nhám.
Vốn để lấy lòng Diêu Tranh, Nhạc Bằng đề nghị trò câu cá này, nhưng ở biển nên phải câu cá lớn. Cá voi là động vật ăn chay nên không tiện câu, gã nghĩ ra cách dẫn hết cá nhám quanh đó tới, loại động vật khát máu này chỉ cần có mồi là há miệng nhảy khỏi mặt nước, tình cảnh vô cùng kích thích.
Diêu Tranh tỏ ra cực kỳ cao hứng, cùng một cô gái Nhật Bản khua cần câu to cỡ cánh tay, dài cả chục mét giong cá. Nhạc Bằng không muốn tham gia.
Cô gái Nhật Bản đó thật sự quá khoa trương. Nếu không vì Nhạc Bằng biết đôi chút kiến thức về các quốc gia trên thế giới, Nhật là nước không có nữ vương bao giờ thì lần đầu tiên gặp cô gái có điệu cười sở gai ốc đó, gã thật sự cho rằng mình gặp được nữ vương của toàn thế giới. Thật ra gã không biết vì nguyên nhân gì Diêu Tranh quen cô ta.
Trần Anh Hữu nhìn người Nhật bản trung niên bị trói chặt, hoảng sợ nhìn cá nhám nhảy khỏi mặt nước, mà bi ai thay cho đối phương, hắn nhỏ giọng hỏi Nhạc Bằng: “Lão Nhạc bắt được hắn ở đâu, kiểu tóc giống tay Lý Vịnh đang rất nổi ở đại lục.”
Nhạc Bằng bĩu môi: “Lý Vịnh thì nói làm gì, chẳng qua là một tên được cái mã bề ngoài, tên này trừ kiểu tóc ra, tóc hơi xoăn hơn, thân hình cũng nhỏ thó hơn, xấu hơn nhiều. Hơn nữa ta theo lời Diêu Tranh, bắt từ một thần xã của Nhật Bản, dù sao cũng không phải người Trung Quốc. Lão Trần không thấy hắn nói tiếng Nhật à.”
Nhạc Bằng cũng không hiểu vì sao lúc mình đề nghị tìm hai con vật gì đó, như chó lùn mặt ngắn đi câu cá nhám thì Diêu Tranh đồng ý đổi chó thành người. Đối tượng nhân từ của con gái thật khó dò xét.
Còn vì sao sau khi vào Nhật mua hàng, Diêu Tranh ngẫu nhiên gặp nữ nhân Nhật Bản đó, nói mấy câu liền phát sinh ý nghĩ điên cuồng đó thì Nhạc Bằng hoàn toàn quy hết cho nữ nhân có vẻ mặt nữ thần, trái tim ác ma này. Tuy nàng ta xinh đẹp vô cùng nhưng Nhạc Bằng không thích kiểu khí diễm còn cường thịnh hơn gã nữa.
Để tránh bị chống cự lúc bắt người, Nhạc Bằng đánh ngất luôn đối tượng, khi xách đối tượng nửa sống nửa chết về, gã lén bỏ giống Bát quỷ thảo vào thể nội nam tử xấu xí kia, Loại thực vật kì dị này của ma giới, sau khi kí sinh vào thân thể ai là liên tục tu bổ thân thể người đó.
Đó là nguyên nhân căn bản vì sao bị đem câu cá lâu như vậy rồi mà nam tử này vẫn sống rất dai dẳng.
Vì bị cá nhám cắn, thân thể đầy máu, máu vương cả lên mặt nên không ai nhận ra hắn là kẻ nào, bộ Âu phục cắt may tinh tế trên mình cũng nát tan. Trần Anh Hữu, Hà Động Lượng không nhận ra ai đã bị “mời” đến tham dự trò chơi điên cuồng này.
Bị mùi máu tanh kích thích, những tấm lưng nâu xám liên tục xuất hiện quanh du thuyền, số lượng đủ để tổ thành một quân đoàn. Diêu Tranh và nữ nhân kia hợp lực thao túng, một con cá nhám đen nhánh vượt khỏi ngọn sóng, há cái miệng đầy răng nhọn hoắt cắn chặt vào mông nam tử, quyết không chịu nhả. Hai nữ tử câu mấy ngày rồi nên có không ít kinh nghiệm, dễ dàng giật cần, kéo con cá tham mồi lên boong.
Nhạc Bằng đã chuẩn bị sẵn, con cá nhám quẫy liên tục bị gã thu nhỏ lại, tống vào cái bể thủy tinh cạnh mình. Cái bình này bị gã dùng pháp thuật thu nhỏ, dung lượng thực tế tuyệt đối không nhỏ hơn thủy tinh cung ở các khu vui chơi. Bất kỳ vật gì lọt vào cũng đều thu nhỏ thể tích, nên con cá nhám vừa lọt vào liền chỉ còn nhỏ bằng một con cá nhiệt đới thông thường.
Con cá quen thói tung hoành của hải dương bá chủ, vào bể rồi vẫn định tung tăng, nhưng một bóng đen đã nhận ra. Cự long bị Nhạc Bằng coi là vật nuôi, thả trong bể, vốn cực kỳ ấm ức, tính gã lại lười nhác, không hiểu phải cho vật nuôi ăn, cự long bị nhốt quá lâu, không thể tự đi tìm thức ăn như lúc tự do tự tại, sớm đã đói hoa mắt, thấy con cá xui xẻo thứ sáu của ngày hôm nay được thả vào liền lao tới nuốt chửng, chép chép miệng chờ con tiếp theo.
Tuy Bát quỷ thảo có công năng bất phàm tu bổ thân thể chủ nhân nhưng nhục thể khó tránh khỏi đau đớn. Mấy hôm trước nam tử còn kêu gào được, sau mấy ngày, thần trí cũng dần mơ hồ.
Không còn líu lo những lời nghe ra rất phong phú nữa, chỉ lẩm bẩm duy nhất một câu.
Trần Anh Hữu lắm lời, càng lúc càng hiếu kì với nam tử sống dai này. Diêu Tranh căn bản không để ý đến, còn Trần Anh Hữu không hiểu tiếng Nhật nên mục tiêu duy nhất cho hắn truy vấn là Nhạc Bằng, vốn đang hứng khởi như trẻ con ăn dặm.
“Tên đó lẩm bẩm gì nhỉ? Đến giờ vẫn còn lòng dạ kháng nghị nhân quyền hả?”
Nhạc Bằng gãi đầu gãi tai trước câu hỏi của Trần Anh Hữu: “Ta không biết, Sưu Thần đại pháp của ta tuy nhận ra được tâm lý và kí ức của đối phương nhưng mồi câu này đầu óc hỗn loạn rồi.”
Gã lắc đầu uể oải: “Nữ nhân Nhật bản đó nói chỉ cần ta bắt nam tử tên Tiểu Tuyền đó đi câu cá, Diêu Tranh sẽ rất vui, ta không hiểu, Hơn nữa ả còn nói nhiều người Trung Quốc cũng mát dạ.”
Trán Trần Anh Hữu chảy mồ hôi ròng ròng, hạ giọng: “Lão Nhạc nói là bắt hắn từ một thần xã, đúng không?”
Nhạc Bằng ngẩn ra rồi đáp: “Không sai, hôm đó cũng thấy rất nhiều người đến tham bái, hình như có đặt rất nhiều bài vị thờ người chết.”
Trần Anh Hữu chưa kịp phản ứng, Diêu Kính đột nhiên nhớ ra gì đó, tỏ vẻ tỉnh ngộ. Diêu Tranh nhảy bật lên boong, lớn tiếng: “Để em xem mồi câu cá này là ai nào….”
(Hết)