Chỉ mất vài giây suy tính Tử Thần nhanh chóng dồn sức xuống chân lướt nhanh về phía Trần Thiên Bảo.
Không dám chần chừ Trần Thiên Bảo ngay lập tức lấy lại tinh thần, chính hắn cũng không ngờ được tên Tử Thần hôm nay lại đột nhiên có sức mạnh thần kỳ giống bản thân, một lần sơ suất đã phải trả cái giá quá đắt rồi, nếu còn sơ suất thêm nữa thì tính mạng hôm nay khó có thể giữ được.
Thời điểm Tử Thần lướt đến gần, Trần Thiên Bảo đã dồn sức vào tay chuẩn bị đỡ đòn....
Đột nhiên như nhận ra điều gì đó khác thường Trần Thiên Bảo giật mình một cái, từ sâu trong ánh mắt hắn hiện lên sự sợ hãi...
Tử Thần với tốc độ như tên bắn lướt về phía Trần Thiên Bảo nhưng ngay khi đến gần hắn đột ngột chuyển hướng.
Khác với Trần Thiên Bảo đang đứng im một chỗ Tử Thần mượn tốc độ đang có sẵn dậm mạnh chân xuống đất, mục tiêu hắn nhắm đến không phải Trần Thiên Bảo mà là người phụ nữ mặc bộ váy cưới đang hôn mê nằm trên mặt đất phía sau Trần Thiên Bảo đó là Nguyễn Gia Hân.
Mồ hôi lạnh từ sau lưng Trần Thiên Bảo tuôn ra như vừa bị dội một gáo nước, hắn ngay lập tức hét lớn một tiếng rồi điên cuồng chạy về phía Nguyễn Gia Hân.
“Hự.....”
Trần Thiên Bảo trừng đôi mắt lên nhìn vào khoảng không trước mặt, trong mắt hắn đã xuất hiện vài tia máu đan xen chồng chéo lên nhau, từ trong miệng hắn phát ra vài âm thanh không rõ ràng.
Một tay hắn ôm Nguyễn Gia Hân vào trong lòng che chở cho nàng, tay còn lại hắn đặt lên ngực nơi vị trí của tim.
Một chiêu vừa rồi của Tử Thần đánh vỡ tim của Trần Thiên Bảo.....
Nguyễn Gia Hân mặc dù đã được Trần Thiên Bảo đỡ đòn nhưng nàng lại ở ngay phía bên dưới, dư lực từ đòn tấn công của Tử Thần vẫn ảnh hưởng lên nàng rất nhiều.
Từ trong mũi Nguyễn Gia Hân một dòng máu đỏ chậm rãi chảy ra.
Tử Thần cười một điệu cười nửa miệng rồi quay lưng chuẩn bị bước đi thì một giọng nói từ sau lưng truyền đến:
- Đứng......lại!!!!!
Trần Thiên Bảo chậm rãi đứng lên, từ trong đôi mắt của hắn phần trắng đã biến mất thay vào đó chỉ toàn là màu đỏ.
Sự tức giận của hắn đã đến đến đỉnh điểm.
Tình trạng của Trần Thiên Bảo lúc này chỉ có thể miêu tả bằng bốn từ “Thập Tử Vô Sinh” theo lẽ thường một người đã vỡ tim đúng ra là đã chết, nhưng Trần Thiên Bảo còn sống gây kinh ngạc một thì hắn có thể đứng lên gây kinh ngạc mười.
Tất cả chỉ vì Tử Thần đã tổn thương đến người con gái hắn hết mực yêu thương.
Đôi mắt Trần Thiên Bảo đỏ ngầu nhìn chằm chằm về phía Tử Thần không rời.
Trần Thiên Bảo khẽ động bước từng bước chậm rãi về phía Tử Thần.
Tử Thần hừ lạnh một cái rồi tung ra một đấm về phía Trần Thiên Bảo nhưng hắn khẽ lách người sang một bên.
“Bụp” Tử Thần lùi về sau một bước dùng cánh tay trái còn lành lặn ôm bụng khuỵu xuống, hắn lĩnh trọn cú đấm mang theo mười phần tức giận.
Trần Thiên Bảo bước thêm một bước nắm tóc của Tử Thần kéo đầu hắn lên nhìn thẳng vào đôi mắt của Tử Thần, một chân Trần Thiên Bảo hất lên một cách mạnh mẽ.
Sau cú lên gối như trời giáng vào cằm của Tử Thần là liên tiếp những cú đấm như thiên lôi gõ búa vào mặt của Tử Thần.
“Bụp....Bụp...Bụp.....!!!”
- B...b...Bảo!!
Giọng nói yếu ớt của Nguyễn Gia Hân vang lên chấm dứt những cú đấm liên hoàn của Trần Thiên Bảo đang giáng xuống mặt Tử Thần, khiến hắn phun ra một bãi máu xen lẫn vài cái răng và một chút thịt rồi ngã vật ra.
Trần Thiên Bảo buông Tử Thần ra rồi ngay lập tức chạy đến bên Nguyễn Gia Hân.
....
Chỉ thấy nàng nhìn về phía Trần Thiên Bảo mỉm một nụ cười nhẹ rồi tiếp tục rơi vào hôn mê.
Trần Thiên Bảo đưa đôi tay còn be bét máu của Tử Thần lên mũi của Nguyễn Gia Hân cảm nhận hơi thở yếu ớt của nàng rồi ngay sau đó cũng gục xuống....
..........
//
Đã một tháng sau vụ đám cưới thế kỷ của anh tài trẻ tuổi trong đội ngũ cảnh sát quốc tế Interpol Trần Thiên Bảo cùng với Nguyễn Gia Hân.
Vụ việc xảy ra tại đám cưới đã ngay lập tức gây chấn động toàn thế giới.
Có người thì vui mừng, có người thì hả hê, cũng có nhiều người tức giận.
Nhưng phần lớn sự chú ý đều muốn biết một điều là Trần Thiên Bảo có còn sống hay không?
.....
Trong căn phòng chăm sóc đặc biệt tại bệnh viện lớn nhất Việt Nam.
Phòng bệnh lúc này tràn ngập không khí u ám, tất cả mọi người có mặt ở đây đều dồn sự chú ý vào hai thân ảnh đang hôn mê không biết khi nào tỉnh lại trên giường bệnh.
Tiếng động duy nhất trong phòng truyền đến chỉ là tiếng nấc cùng với tiếng sụt sùi đến từ hai người phụ nữ trung tuổi....
Họ là hai người mẹ, người mà chỉ một tháng trước vui vẻ với nhau trên cương vị thông gia thì bây giờ đang bất lực nhìn những đứa con họ yêu thương nằm trên giường bệnh...
Phía cửa sổ hai người đàn ông trên tay cả hai đều có một điếu thuốc, cả hai người bọn họ mặc dù không phát ra những tiếng khóc nhưng liên tục là tiếng thở dài.
Hai người bọn họ mặc dù mạnh mẽ nhưng cũng không giấu được một lớp nước mỏng trên khoé mắt...
Bón người bọn họ tuy hành động khác nhau nhưng đều theo đuổi một suy nghĩ chung, điều dễ nhận biết nhất đó là dường như họ vừa già đi hàng chục tuổi, anh mắt u ám, bầu mắt thâm quầng báo hiệu việc đã nhiều đêm không ngủ.
Thỉnh thoảng tiếng “Bíp....Bíp....” ngắt quãng từ máy đo nhịp tim lại vang lên trong bầu không khí u ám này.
Bố của Trần Thiên Bảo thở ra một hơi thuốc dài rồi dập điếu thuốc trong tay nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi vẫn có hàng chục phóng viên ngày đêm túc trực mong rằng sẽ nghe ngóng được tin tức gì đó về tình hình của Trần Thiên Bảo và Nguyễn Gia Hân.
“Khụ....”
Một tiếng ho rất nhỏ vang lên nhưng dưới bầu không khí u ám đến não lòng đã ngay lập tức lôi kéo ánh mắt của cha mẹ hai bên gia đình.
Đôi mắt mệt mỏi của Nguyễn Gia Hân từ từ mở ra.
Vài vị bác sĩ cấp cao lập tức chạy vào kiểm tra....
- Con có sao không? - Cả bốn người cha, mẹ cùng nhau lên tiếng.
Với tình hình sức khoẻ như vậy mà hỏi câu này có vẻ không đúng cho lắm, tất nhiên là có sao thì mới phải nằm bệnh viện rồi.
Nhưng là bậc cha mẹ, là người thân thì những câu hỏi vô nghĩa như vậy chính là điều duy nhất có thể nói ra trong hoàn cảnh như lúc này.
Nguyễn Gia Hân khẽ lắc đầu rồi liếc nhìn về phía Trần Thiên Bảo đang hôn mê phía bên kia.
Một lúc sau Nguyễn Gia Hân mới thu lại ánh mắt nhìn về phía cha mẹ nàng cất lên giọng nói yếu ớt:
- Con xin lỗi lại làm cha mẹ lo lắng rồi!
Mẹ Nguyễn Gia Hân ngay lập tức xoa nhẹ lên đầu con gái âu yếm nói:
- Chỉ cần con khỏe lại là được rồi!
Nguyễn Gia Hân mỉm cười nhẹ nhàng nhìn về phía cha mẹ Trần Thiên Bảo vẫn cái giọng nói yếu ớt đó nàng nói:
- Đứa con dâu này chưa chăm sóc được cha mẹ ngày nào đã làm cha mẹ lo lắng! Con xin lỗi!
Ngừng một lúc Nguyễn Gia Hân nhìn sang Trần Thiên Bảo tiếp tục nói:
- Con muốn được nằm cạnh anh ấy!
Không lâu sau Nguyễn Gia Hân đã được đưa đến nằm cạnh Trần Thiên Bảo, nàng chậm rãi nắm lấy bàn tay Trần Thiên Bảo, mười ngón tay của hai người đan vào nhau.
Môi nàng nở lên một nụ cười rồi bắt đầu thì thầm nói nhỏ vào tai Trần Thiên Bảo:
- Anh à! Em nhớ ngày đầu chúng ta gặp nhau, hôm đó anh đã cứu em khỏi tay những tên cướp ngân hàng, nếu không có anh thì có lẽ em đã mất mạng ngày hôm đó rồi! Được gặp anh là điều tuyệt vời nhất của đời em, có lẽ em phải cảm ơn ông trời mang anh đến bên em.
Thiên Bảo báu vật của trời cũng chính là báu vật của em.
Với năng lực anh có lẽ anh sẽ nhanh chóng khôi phục thôi nhỉ? Đáng tiếc là em sẽ không thể đi tiếp cùng anh nữa rồi.
Hãy sống tốt anh nhé! Hãy tìm cô gái nào tốt với anh, yêu anh nhiều hơn em.
Cô ấy chính là một người rất thích hợp với anh, vì em mà anh đã từ chối tình cảm của cô ấy, sau khi anh bình phục thì hãy tìm đến cô ấy nha! Em biết cô ấy sẽ đối xử với anh tốt hơn em, yêu anh nhiều như em.
Em sẽ không trách anh đâu, vậy nên anh cũng đừng tự hận bản thân mình nữa nhé! Chúng ta đã hứa với nhau sẽ đời đời kiếp kiếp ở bên nhau, nhưng kiếp này không thể thực hiện được, vậy đành hẹn anh kiếp sau! Tạm biệt anh bảo vật của em! Em yêu anh!
Dứt lời Nguyễn Gia Hân chậm rãi nhắm mắt tựa đầu vào lồng ngực Trần Thiên Bảo, hơi thở nàng cứ như vậy yếu trở nên yếu dần.
Ngay khi Nguyễn Gia Hân lại rơi vào hôn mê cũng là lúc Trần Thiên Bảo mở mắt, đảo mắt nhìn xung quanh một hồi, hắn nhìn về phía cha mẹ Nguyễn Gia Hân từ từ nói:
- Con xin lỗi cha mẹ vì đã không bảo vệ được cô ấy!
Ngay sau đó Trần Thiên Bảo quay về phía cha mẹ mình lên tiếng:
- Xin lỗi cha mẹ, đứa con này bất hiếu không thể báo hiếu cho bố mẹ!!!!
Vừa dứt lời cánh cửa phòng bệnh mở ra, một người thanh niên trẻ tuổi bước vào.
Mọi người đều biết đến người này nên cũng không ai ngăn cản cậu ta tiến vào phòng bệnh.
Anh ta là Ngô Đại Minh Hùng đứa trẻ mồ côi được Trần Thiên Bảo cứu mạng rồi nhận làm em nuôi.
Trần Thiên Bảo liếc mắt nhìn về phía người này rồi mỉm cười nói:
- Thay anh báo hiếu cho bố mẹ!!!!!!
Ngô Minh Hùng vừa bước vào nhìn Trần Thiên Bảo một chút rồi lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ màu đỏ đặt vào trong tay Trần Thiên Bảo.
Trần Thiên Bảo chậm rãi mở cái hộp ra, bên trong có hai chiếc nhẫn mỗi chiếc đều được khắc lên hai từ “Thiên Bảo - Gia Hân”
Trần Thiên Bảo chậm rãi lấy ra chiếc nhẫn có chữ Gia Hân đeo lên tay mình rồi lấy chiếc còn lại, nâng cánh tay Nguyễn Gia Hân lên từ từ đeo vào.
Bầu trời vừa rồi vẫn còn mang theo một chút ánh sáng giờ phút này bỗng nhiên mây đen đồng loạt kéo đến bao hiệu một điều gì đó không mấy tốt đẹp sắp xảy ra, trời đất bỗng nhiên trở nên im lặng như muốn nói rằng, trước cơn giông tố mọi thứ sẽ hết sức bình yên.
Trần Thiên Bảo ghé vào tai Nguyễn Gia Hân thì thầm nói nhỏ:
- Hẹn em kiếp sau! Chúng ta nhất định phải gặp lại!
Dứt lời hai người tựa đầu vào nhau, Trần Thiên Bảo từ từ nhắm mắt lại, trên môi hai người bọn họ vẫn giữ một nụ cười nhẹ nhàng giống như cả hai chỉ đang ngủ một giấc và mơ những giấc mơ đẹp.
“Đoàng”.......
Một tia sét lớn bỗng nhiên rạch ngang bầu trời u ám.
Cùng lúc đó trong phòng bệnh hai cái máy đo nhịp tim cùng nhau hiển thị một đường thẳng như tia sét vừa rạch ngang trời, tiếng “Bíppppp.......” từ hai máy đo đồng thanh vang lên không ngừng như kéo dài vô tận.
Hai người mẹ cùng nhau tựa vào người chồng của mình khóc lớn...
Ba người đàn ông trong phòng thì mạnh mẽ hơn không khóc thành tiếng nhưng một giọt nước mắt từ lúc nào đã lăn dài trên má....