Thiên Bảo Chi Mệnh

chương 48: thiên linh cái

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vừa nhìn thấy từ Ứng Hoà thôi nỗi bất an trong Trần Thiên Bảo ngay lập tức lên đến đỉnh điểm.

Có khi nào Phan Như Ý đã trở thành mục tiêu tiếp theo trong vụ án bắt cóc hàng loạt hay không?

Phải rồi, chợt Trần Thiên Bảo nhớ ra một chi tiết cực kỳ quan trọng, đồng phạm của hung thủ đã được xác định chính là Lê Trúc Anh, người đàn bà này đồng thời cũng là bạn học cùng đại học của Phan Như Ý và Lý Nhật Hà.

Lê Trúc Anh đã giúp hung thủ bắt được Lý Nhật Hà thì việc nhắm vào Phan Như Ý cũng là điều dễ hiểu, mặc dù có vẻ như giữa hai người này chẳng có khúc mắc gì nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta sẽ bỏ qua, không chỉ có vậy, Phan Như Ý và Lý Nhật Hà lại còn là bạn thân với nhau nữa.

Dân gian có câu: “Ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng”.

Vậy nên Phan Như Ý là bạn thân với Lý Nhật Hà nên cũng bị ghét lây cũng là một điều dễ đoán được.

Đến giờ phút này thì công an vẫn chưa phát hiện Lê Trúc Anh hiện đang ở địa phương nào, nói như vậy thì khả năng cao là cô ta ở cùng một nơi với hung thủ.

Ngày hôm nay Trần Thiên Bảo đã tự mình tìm đến tận hang ổ của tên Quốc Kỳ, kẻ mà hắn nghi ngờ chính là người đứng sau những vụ bắt cóc hàng loạt đã diễn ra.

Chợt Trần Thiên Bảo cảm thấy mình đã mắc phải một sai lầm trí mạng rồi, bộ mặt và cơ thể mà hắn đang mang lúc này không phải thuộc về “Trần Thiên Bảo” cảnh sát quốc tế, cơ thể đó đang nằm dưới tấc đất.

Còn cơ thể và khuôn mặt lúc này của hắn là đứa con của Trần Thanh Hải và mẹ kế là Phan Như Ý.

Vậy nên rất có thể đồng phạm của hung thủ Lê Trúc Anh biết mặt hắn.

Phan Như Ý vội vã rời khỏi nhà vào lúc trưa, đến bây giờ đã hơn tiếng, điện thoại của cô cũng đã tắt, hẳn là cô đã lọt vào tay của hung thủ rồi.

Trần Thiên Bảo ngay lập tức rời khỏi phòng của Phan Như Ý, hắn vội vã đến mức quên luôn việc đóng cửa phòng lại.

Lấy tốc độ như tên bắn Trần Thiên Bảo lao ra khỏi nhà, thời gian lúc này cấp bách đến mức hắn không kịp thay quần áo mà chỉ mặc một cái quần lửng cùng một cái áo sơ mi.

Phan Như Ý có khả năng đã lọt vào tay hung thủ ít nhất là tiếng đồng hồ rồi, có trời mới biết hắn sẽ gây ra những hành động gì nên hắn cần phải mau chóng tìm được bọn họ.

Lúc này không có thời gian để gọi tắc xi nữa, Trong nhà chỉ còn lại duy nhất một phương tiện di chuyển đó là chiếc Mercedes đỗ trong sân.

Không nghĩ ngợi nhiều Trần Thiên Bảo chạy vào nhà nhanh chóng tìm kiếm chìa khóa xe.

Chỉ phút sau Trần Thiên Bảo lái chiếc Mercedes lao ra khỏi nhà, đích đến chính là nơi mà chỉ mới buổi sáng hắn đã ghé qua.

Lúc này đã hơn giờ đêm, đường phố tuy vắng vẻ nhưng vẫn có vài người lái xe máy, ô tô di chuyển.

Đường trong nội thành không phải quá lớn nên dù có vội đến mấy Trần Thiên Bảo cũng chỉ có thể chạy lên đến km/h.

phút sau trên đường quốc lộ có một chiếc Mercedes phóng như bay, những chiếc xe đi cùng chiều nhìn thấy cảnh này cũng phải cảm thấy có chút kinh ngạc.

Còn những chiếc xe chạy ở phần đường bên kia khi nhìn thấy chiếc Mercedes này cũng chẳng thể nào nhìn rõ được, cảm giác của bọn họ giống như vừa có một chiếc máy bay phản lực bay qua vậy, nếu miêu tả biểu cảm của họ thì chỉ có thể dùng từ “Khiếp sợ” để miêu tả.

Vài người đoán tốc độ của chiếc xe có thể đã đạt đến con số km/h.

Với kỹ năng lái xe điêu luyện của mình, Trần Thiên Bảo có thể dễ dàng lách qua những xe cản đường chạy cùng chiều, tốc độ của chiếc xe lúc này đã lên đến con số km/h.

Đó là vì điều kiện mặt đường không thích hợp nên chiếc xe đã bắt đầu rung lắc dữ dội nên hắn mới không gia tăng vận tốc thêm nữa.

Nếu là chạy trên một con đường có bề mặt tốt hơn thì có lẽ hắn sẽ cho chiếc xe chạy với vận tốc tối đa mà nó có thể đạt được.

Với vận tốc kinh hoàng như vậy chỉ cần tay lái hơi lạc đi chút thôi sẽ biến một chiếc xe đắt tiền thành một đống sắt vụn vứt đi.

Nhưng với Trần Thiên Bảo cùng kỹ năng lái xe điêu luyện thì hắn sẽ không để cho việc đó xảy ra.

Chỉ chưa đầy phút hắn đã di chuyển quãng đường hơn km từ nhà mình đến bãi xe phế liệu của người đàn ông có tên Quốc Kỳ.

Nhanh chóng đỗ xe vào một vị trí khuất tầm nhìn cách đó không xa, vừa xuống xe hắn liền vội vã chạy lại cẩn thận quan sát.

Phía bên trong bãi phế liệu hoàn toàn yên lặng không có bất kỳ tiếng động nào phát ra, hoạ chăng cũng chỉ có vài tiếng vo ve đến từ những con côn trùng xung quanh.

Nhẹ nhàng đi đến cổng chính thì thấy có một cái ổ khoá từ bên ngoài: “Chẳng nhẽ bọn chúng không có ở đây?” Trần Thiên Bảo thầm nghĩ.

Mặc kệ bọn chúng có nhà hay không, lúc này hắn phải vào được bên trong trước đã, nếu thực sự chúng không có nhà thì việc đột nhập sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Trần Thiên Bảo nhanh chóng đi một vòng tìm kiếm một chỗ có thể dễ dàng đột nhập vào bên trong mà không gây ra động tĩnh.

Hầu hết xung quanh đều được rào lại bởi hàng rào gai, không còn cách nào khác Trần Thiên Bảo cởi chiếc áo sơ mi mỏng trên người ra phủ lên hàng rào phía bên trên rồi nhanh chóng trèo vào trong.

Chiếc áo sơ mi của hắn quá mỏng nên không giúp ích được nhiều, cơ thể hắn đã bị những cây gai cứa lên làm cho vài chỗ bị rách, máu từ đó cũng hơi rỉ ra một chút, mặc dù cái áo sơ mi đã bị rách lả tả nhưng hắn vẫn lấy nó lại khoác lên người.

Ngay sau đó Trần Thiên Bảo nhẹ nhàng tiến lại gần ngôi nhà nằm giữa bãi xe phế liệu, phía bên trong ngôi nhà hoàn toàn yên lặng.

Thời điểm hắn đến nơi này không hề thấy chiếc xe màu đen của tên Quốc Kỳ đâu, có vẻ như bọn chúng thực sự không có nhà.

Nhìn ra xung quanh một chút Trần Thiên Bảo nhặt lên đoạn dây thép thẳng, để có thể phá khoá hắn cần chỉnh lại hình dạng của đoạn dây thép một chút, nhưng dùng tay sẽ không thể tạo hình nó như ý muốn được.

Không nghĩ ngợi nhiều bất chấp việc đoạn dây thép vừa được nhặt từ dưới đất lên mà hắn ngay lập tức đưa nó vào miệng dùng răng cắn lên, sau khi đã tạo được hình dạng thích hợp Trần Thiên Bảo nhét vào trong ổ khoá.

Không mất quá giây hắn đã có thể dễ dàng mở được khoá cửa của ngồi nhà.

Không phát ra bất kỳ tiếng động nào Trần Thiên Bảo nhẹ nhàng di chuyển tìm kiếm tất cả mọi ngóc ngách của ngôi nhà, sau phút tìm kiếm mà hắn vẫn không phát hiện ra có bất kỳ người nào ở trong ngôi nhà này.

Kể cả những nạn nhân trước đó đã bị bắt cóc cũng không thấy có dấu hiệu gì là bị nhốt ở đây cả.

Chợt Trần Thiên Bảo nhớ lại thời điểm hắn đến nơi này vào lúc sáng, khi mà hắn định đi ra phía sau để xem xét thì tên Quốc Kỳ đó đã vội vã đến ngăn cản.

Có thể phía sau có điều gì đó mờ ám mà hắn ta muốn che dấu chăng?

Không chần chừ thêm một giây phút nào nữa hắn nhanh chóng ra khỏi nhà đi vòng ra phía đằng sau, phía sau chỉ là một bãi đất trống không có điều gì khác thường cả.

Cẩn thận tỉ mỉ quan sát tất cả mọi thứ ở nơi này một lúc, ngoài vài cái xe máy cũ chỉ chỉ còn lại khung xương được vứt bừa bãi ra thì chẳng có gì đáng chú ý cả.

Trần Thiên Bảo chậm rãi đi xung quanh tìm kiếm lý do gì mà tên Quốc Kỳ đó lại có hành động kỳ lạ như vậy vào buổi sáng.

“Cạch...!”

Một âm thanh từ dưới chân vang lên cúi xuống quan sát thứ mình vừa vào.

Bên cạnh chân hắn, ngay phía dưới lớp cỏ là một vật bằng sắt hình tròn.

Dưới ánh đèn mở ảo Trần Thiên Bảo định cầm nó lên nhưng phát hiện vật này giống như ghim thẳng xuống mặt đất vậy.

Lấy cái điện thoại từ trong túi quần ra bất đèn flash lên chiếu xuống khu vực này, hàng lông mày hắn chợt nhíu lại, dưới mặt đất xung quanh vật có hình tròn bằng sắt nhô lên xuất hiện đường rãnh kỳ lạ.

Giống như nghĩ đến điều gì đó hắn cầm tay vào vật làm bằng sắt hình tròn kia kéo mạnh lên.

Ánh mắt Trần Thiên Bảo ngay lập tức xuất hiện sự bất ngờ, quả nhiên ở nơi này có ẩn chứa bí mật nên tên Quốc Kỳ kia mới ngăn cản hắn đi đến đây.

Thì ra nơi này có một đường cái hầm được che dấu phía bên dưới lớp cỏ, Trần Thiên Bảo không nghĩ ngợi nhiều liền chui xuống phía dưới, hắn không quên kéo nắp hầm xuống đậy lại một cách cẩn thận.

Men theo cầu thang đi sâu xuống dưới lòng đất, căn hầm này không biết được tạo lên từ lúc nào nhưng có vẻ rất chắc chắn.

Vừa mới đi vào trong một chút Trần Thiên Bảo liền ngửi thấy mùi khói nhang rất nồng, xen lẫn vào đó còn có một mùi hôi kỳ lạ.

Đi sâu vào trong thêm chút nữa, trên lối đi được dán đầy những mảnh giấy màu vàng được viết những ký tự kỳ lạ, nhìn nó giống như một loại bùa chú gì đó vậy.

Phía cuối con đường là một cánh cửa còn rất mới, trên đó còn dán một thứ giống như những lá bùa xung quanh, có điều lá bùa này lớn hơn rất nhiều.

Khi đứng trước cánh cửa này ngoài mùi nhang khói ra Trần Thiên Bảo còn ngửi được cái mùi hôi thối càng trở nên rõ ràng.

Thông qua cái bóng đèn nhỏ được gắn trên đầu hắn có thể nhìn thấy lớp đất dưới chân không giống như chỗ khác mà có dấu hiệu như đã từng bị đào bới lên vậy.

Không biết là rốt cuộc thì đằng sau cánh cửa này ẩn chứa bí mật gì?

Trần Thiên Bảo ghé tai lên cánh cửa cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong, một hồi sau phía trong đó vẫn hoàn toàn im lặng không có động tĩnh gì.

Lúc này Trần Thiên Bảo mới quyết định vào trong xem thử rốt cuộc nơi này ẩn chứa bí mật gì, vặn nhẹ tay nắm cửa, cánh cửa không hề bị khoá nên dễ dàng được mở ra.

Vừa mở cửa ra một mùi hôi thối ngay lập tức xộc thẳng vào mũi hắn khiến khuôn mặt vốn luôn giữ được sự bình tĩnh của hắn cũng phải nhăn lại vì khó chịu.

Bước vào phía bên trong Trần Thiên Bảo thấy những ánh đèn từ những chiếc bóng nhỏ phát ra sáng vàng đỏ rất mờ ảo.

Nhìn thấy những thứ trong phòng này khiến Trần Thiên Bảo cũng phải bất ngờ một phen, sâu trong phòng được đặt một cái bàn lớn, trên đó vài mâm hoa quả cùng những ánh nến bập bùng cùng nhưng bát hương lớn, vừa nhìn cũng có thể nhận ra đây là một cái bàn thờ.

Thứ khiến hắn bất ngờ hơn hết chính là hai cái mâm ở trên cái cái bàn thờ đó, nhìn lên vật trong mâm thì một người có thần kinh thép như Trần Thiên Bảo cũng phải thấy rùng mình một chút.

Cuối cùng Trần Thiên Bảo cũng đã biết được cái mùi hôi thối mà hắn ngửi được có nguồn gốc chính là từ vật được đặt trong cái mâm ở đằng kia.

Nếu nói đó là vật thì cũng không hoàn toàn chính xác, bởi vì “vật” đó cũng từng biết thể hiện cảm xúc, biết tươi cười mỗi khi vui.

Còn giờ phút này thứ cảm xúc của “vật” đó hắn cũng không biết diễn tả như thế nào.

“Vật” mà Trần Thiên Bảo nhìn thấy lúc này chính là cái đầu người.

Hai cái đầu người trên đó bây giờ khó có thể nhìn ra được tướng mạo như thế nào nữa rồi, bởi vì lớp da thịt trên hai cái đầu người lúc này có những con dòi bọ bò lúc nhúc.

Không rõ trước khi biến thành như thế này người bọn họ đã có suy nghĩ cũng như biểu cảm như thế nào, nhưng cảnh tượng lúc này hắn có thể nhìn ra đó là tràn ngập oán hận, một mối hận không thể nào diễn tả được.

Đôi mắt trên hai cái đầu người lúc này đang trợn trừng lên nhìn thẳng về phía trước, mà Trần Thiên Bảo lại chính là đang đứng trước đó.

Hắn có cảm giác như mọi oán hận của nạn nhân giờ phút này giống như đang đổ dồn hết lên người mình vậy.

Hình dạng của hai cái đầu người lúc này đã bị dòi bọ tàn phá một cách kinh khủng nên không thể biết được rốt cuộc đó là ai, chỉ có thể biết được một điều đó có thể là người phụ nữ dựa vào mái tóc dài của họ.

- A..!

Bất chợt âm thanh của người nào đó vang lên khiến cho Trần Thiên Bảo hơi có chút giật mình nhanh chóng nhìn về nơi đó, ở một góc có một khu vực giống như một cái phòng nhỏ, căn phòng này đúng hơn một phòng giam được ngăn cách bởi những song sắt.

Bên trong chỉ có chút ánh sáng cực kỳ mờ ảo nhưng Trần Thiên Bảo vẫn nhìn thấy được có một cái giường ở đó, hình như còn có một người đang nằm trên chiếc giường đó.

Hắn nhanh chóng tiến lại gần để có thể nhìn rõ hơn, quả nhiên phía bên trong có một người con gái đang nằm, hai tay hai chân cô gái có vẻ như đang bị trói chặt.

Trần Thiên Bảo nhanh tay mở khoá cánh làm từ song sắt ra, lấy cái điện thoại từ trong túi rồi bật đèn flash lên để nhìn rõ mọi thứ trong phòng giam này.

Trên giường có một người phụ nữ chỉ mặc mỗi nội y để lộ làn da trắng trẻo, nhưng trên làn da đó đã xuất hiện chằng chịt những vết bầm tím hẳn là do bị bạo hành mà ra.

Mái tóc của cô vừa bết do lâu ngày không được tắm gội, nó xoã ra một cách bù xù che đi gần như toàn bộ khuôn mặt.

Trần Thiên Bảo nhẹ nhàng tiến lại gần gạt nhẹ tóc ra rồi đặt tay lên mũi của người phụ nữ, hơi thở cô ta vẫn đều đặn chứng tỏ không gặp phải nhiều sự nguy hiểm đến tính mạng.

Dường như người phụ nữ này có chút quen mắt, mất vài giây suy nghĩ hắn đã nhớ ra danh tính của cô gái này.

Nguyên do hắn dính vào sự việc này cũng chính là vì người phụ nữ đang bị trói chặt trên giường ở đây.

Cô ta hiển nhiên là Lý Nhật Hà, nói như vậy thì Trần Thiên Bảo đã xác định được danh tính của hai cái đầu người đang nằm trên bàn thờ gần đó.

Hai người đó có lẽ chính là nạn nhân Phương Anh và Quỳnh Thu trong vụ án bắt cóc hàng loạt.

Lý Nhật Hà dường như đã biết có người đang ở bên cạnh liền chậm rãi mở mắt ra, vừa nhìn thấy hắn đang đứng đó cô liền sợ hãi kêu lên:

- Xin anh hãy tha cho tôi, tôi không muốn chết, làm ơn hãy tha cho tôi!

Trần Thiên Bảo tắt đèn flash của cái điện thoại đi rồi lên tiếng trấn an:

- Là cháu! Con trai của Phan Như Ý đây!

Nghe đến đây Lý Nhật Hà mới ngừng kêu lên, phải mất gần phút sau cô ta mới hoàn toàn lấy lại sự bình tĩnh rồi lên tiếng hỏi:

- Trần Thiên Bảo phải không?

- Là cháu!

Lý Nhật Hà nhìn xung quanh rồi vội vã nói:

- Cởi trói cho cô với! Phải nhanh chóng ra khỏi đây rồi tìm người đến giúp, bọn chúng bắt được cả mẹ cháu rồi!

Quả nhiên Phan Như Ý đã lọt vào tay của những tên này, nhìn vào kết cục đáng thương của hai nạn nhân đầu tiên thì có thể biết, nếu hôm nay hắn không đến cứu thì kết cục của Lý Nhật Hà và Phan Như Ý cũng sẽ không khác là bao.

Vừa cởi trói cho Lý Nhật Hà hắn vừa hỏi:

- Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?

- Con khốn Lê Trúc Anh dụ cô đến gặp tên Lê Quốc Kỳ, hắn ta bắt cô đến đây, lúc cô bị bắt đến đây thì thấy còn có cô gái khác nữa.

Tên Quốc Kỳ đó bắt được cô thì....

Nói đến đây Lý Nhật Hà hơi có chút ngập ngừng, giọng nói của cô cũng trở nên run rẩy, nước mắt không kìm được cứ thế trào ra.

Lý Nhật Hà đưa mắt nhìn về nơi để bàn thờ liên tục rùng mình giống như nhớ lại cảnh tượng đáng sợ nào đó, vừa khóc cô vừa nói tiếp:

- Sau đó hắn ta ra tay giết hai cô gái kia rồi chặt đầu bọn họ để lên bàn thờ!

Trần Thiên Bảo không rõ nguyên nhân tên Quốc Kỳ làm như vậy là gì liền hỏi:

- Mục đích hắn ta làm thế để làm gì?

- Hắn muốn luyện một thứ phép thuật gọi là Thiên Linh Cái!

Nghe đến đây Trần Thiên Bảo liền cảm thấy tràn ngập lo lắng, Phan Như Ý chắc chắn đã bị Quốc Kỳ bắt giữ vậy bây giờ hắn đã đưa cô đi đâu?

Có lẽ Lý Nhật Hà biết bởi vì trước đó cô đã nhắc đến vấn đề đi phải cứu Phan Như Ý, nghĩ đến đây hắn vội hỏi:

- Vậy mẹ cháu bị đưa đi đâu rồi?

Lý Nhật Hà vẫn không ngừng khóc, vừa nấc lên cô vừa nói:

- Bọn chúng....bọn chúng mang Phan Như Ý đi làm lễ tẩy trần, lần trước hắn bắt cô đến đây cũng đã làm như vậy!

- Tẩy trần?

Nấc lên vài cái rồi Lý Nhật Hà mới tiếp tục giải thích:

- Hắn ta...hắn ta nói phải tẩy trần thì mới thưởng thức được trọn vẹn mùi vị!

“Cái đ•o gì vậy?”

Trong căn phòng này Trần Thiên Bảo không thấy phần thi thể còn lại của hai cô gái xấu số kia, theo như Lý Nhật Hà nói thì chẳng lẽ hắn ta ăn thịt của bọn họ?

“Cạch cạch cạch”

Trần Thiên Bảo đang chuẩn bị cởi nốt dây trói cuối cùng cho Lý Nhật Hà thì từ phía bên ngoài vang lên vài âm thanh, Vừa nghe thấy những âm thanh này Trần Thiên Bảo liền cảm thấy đúng là xui xẻo tột độ.

Không ngờ đúng lúc này tên tên Quốc Kỳ kia lại trở về.

Mong rằng Phan Như Ý vẫn còn nguyên vẹn nếu không chắc chắn bằng mọi giá hắn sẽ lấy cái mạng chó của tên Quốc Kỳ cũng như con khốn Lê Trúc Anh kia.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio