Kể từ khi trở lại Hà Nội mỗi buổi sáng Thiên Bảo vẫn dậy sớm tập thể dục cùng Như Ý.
Hành động của hắn khiến cho Như Ý vui ra mặt, trước kia cô toàn dậy sớm rồi một thân một mình làm hết mọi việc.
Giờ đây có thêm một người cùng mình trò chuyện khiến cho tâm tình Như Ý cực kỳ tốt, hầu như lúc nào trên đôi môi hồng hào cũng nở nụ cười cứ như là những chuyện đáng sợ vài ngày trước chưa từng xảy ra vậy.
Không giống như người mẹ kế xinh đẹp, tâm trạng của Thiên Bảo lại tràn ngập căng thẳng, hắn biết người mẹ kế này đã nhìn ra điểm gì đó bất thường nhưng lại một mực ngó lơ như không có gì.
Điều Này lại càng khiến tâm trạng hắn không thể ổn định, nếu như đối phương nói thẳng ra thì lại dễ giải quyết, đằng này Như Ý lại chẳng hề đả động đến những chuyện đó khiến hắn cứ như đi lạc vào vùng sương mù dày đặc không biết phải thoát ra thế nào.
Vừa phải giữ cảnh giác cao độ lại vừa mang tâm trạng mờ mịt khiến Thiên Bảo cảm thấy hết sức bức bối, vì vậy hắn quyết định ra ngoài một hôm cho tâm trạng thoải mái.
Tất nhiên trước khi ra ngoài hắn phải nhờ Mít tơ Biết Tuốt cho vài người để mắt đến Như Ý.
Người của Mít tơ Biết Tuốt tuy không có khả năng kháng cự với Ông Kẹ nhưng lại được cái đông người.
Mặc dù thời điểm này Ông Kẹ chưa chắc đã lộ mặt nhưng vẫn cứ đề phòng thì tốt hơn.
Trước đó để cho tên Tử Thần mò đến đám cưới của mình chính là một bài học cực kỳ đắt giá về việc thiếu cẩn trọng rồi.
Hắn không muốn phạm phải sai lầm chết người như thế thêm lần nào nữa.
Sau khi gọi điện nhờ Mít tơ Biết Tuốt xong Thiên Bảo mới ra khỏi phòng, thông qua điện thoại vẫn có thể nghe ra được giọng điệu của tên kia hết sức khổ sở.
Hắn biết tên kia không muốn dính dáng đến mình nhưng cũng chẳng quan tâm lắm, số tiền mà mấy tên cướp ngân hàng kia lấy được không dưới tỷ đã đều cho gã, thế mà nhờ một tí việc còn không làm được tốt nhất là chuẩn bị tinh thần về quê nuôi cá trồng thêm rau đi là vừa.
Vừa ra khỏi phòng thì bắt gặp Như Ý mang theo một đĩa hoa quả từ dưới đi lên.
Do thời tiết mùa hè nóng bức nên ở nhà cô ăn mặc rất thoải mái, trên người cô chỉ mặc một cái váy ngủ hai dây, mặc dù cái áo khá kín đáo đủ để che đi khoảng ngực trắng muốt phía nhưng vì nó rất mỏng lại còn là loại vải satin nên bộ ngực ngạo nghễ vươn lên như muốn thiêu đốt ánh mắt người đối diện.
Lúc này Như Ý đứng dưới bậc thang nên từ vị trí của hắn lại càng cảm thấy bộ ngực kia như thể đang khiêu khích mình, cũng từ góc độ này cặp chân trắng muốt của cô nhìn vào có cảm giác như dài hơn khiến cho máu huyết trong cơ thể hắn cứ thế mà nóng lên, hơi thở cũng theo đó mà trở nên hơi có chút nặng nề.
- Con định đi đâu à?
Như Ý nhìn thấy hắn liền nở một nụ cười ngọt ngào lên tiếng hỏi, chợt thấy ánh mắt của hắn đang ngây ngốc nhìn lên cơ thể mình khuôn mặt cô lập tức đỏ lên.
Từ trước đến này không phải chưa từng có ánh mắt nào nhìn cô như thế nhưng cô đều chẳng để tâm, thế nhưng chàng trai trước mặt thì khác, địa vị của hắn trong lòng cô rất đặc biệt.
Vì vậy ánh mắt của hắn nhìn đến đâu là cơ thể cô lại có cảm giác nóng lên ở vị trí đó.
Thấy hắn không đáp lại mình khuôn mặt Như Ý lại càng đỏ lên, tên này lại nhìn mình đến mức không nói nên lời.
Chợt cô thấy không đúng lắm, con ngươi màu đen trong mắt của hắn không biết từ bao giờ đã chuyển màu đỏ, thậm chí bên trong đồng tử đã đỏ ngầu như máu.
- Con….Con sao vậy?
Như Ý hơi có chút hoảng sợ, giọng nói mang theo một chút run rẩy hỏi.
Lúc này Thiên Bảo mới choàng tỉnh, hắn mạnh mẽ lắc đầu lấy lại tỉnh táo lên tiếng:
- Con không sao! Con định ra ngoài chút cho khuây khỏa!
Dứt lời hắn không chờ Như Ý kịp nói gì liền vội rời đi để lại người mẹ kế xinh đẹp khuôn mặt vừa có chút thất vọng lại vừa nghi ngờ.
Hành vi như vừa rồi là một trong những điều khiến hắn lo lắng sau khi cơ thể biến đổi.
Người ngoài chỉ biết rằng hắn có một cơ thể mạnh mẽ chứ không hề biết rằng hắn có thể bị mất kiểm soát, may mắn là vừa rồi mức độ mất kiểm soát không nặng nên hắn tỉnh táo lại nhanh đến như vậy.
Bởi vì không có xe nên sau một hồi suy nghĩ Thiên Bảo quyết định ngồi xe bus.
Những học sinh khác hầu như đều được bố mẹ mua cho một chiếc xe điện hoặc xe máy phân khối nhỏ để tự đi học, nhưng mẹ kế xinh đẹp của hắn lại là giáo viên trong trường nên mỗi khi đi học đều được cô đưa đến trường.
Đã vậy khi ở nhà hắn toàn nhốt mình trong phòng chẳng đi đâu nên càng không cần đến xe riêng.
Đã lâu lắm rồi hắn không được ngồi xe bus vì vậy muốn hoài niệm lại một chút cảm giác khoảng thời gian từ hồi sinh viên một chút đồng thời có thêm thời gian lấy lại bình tĩnh.
Không hiểu vì lý do gì, thời điểm hắn lên xe bus thì chẳng có lấy một bóng người, vậy mà chỉ mười phút sau thôi số người trên xe đã lấp đầy toàn bộ ghế ngồi.
Chiếc xe tiếp tục dừng lại ở một điểm dừng nữa có thêm hai người một nam một nữa bước lên.
Cô gái vừa lên kia rất trẻ tuổi giống như nữ học sinh trung học cơ sở đeo một cái cặp khá lớn trên lưng, tuy nhiên Thiên Bảo lại chú ý đến người thanh niên đi sát phía sau bé gái hơn.
Rõ ràng hai người này trông có vẻ như không hề quen biết nhưng tên kia luôn luôn bám sát sau lưng cô bé, tưởng chừng nếu không có cái cặp sách lớn trên lưng ngăn cách thì cơ thể hai người sẽ tiếp xúc thân mật vậy, đã thế ánh mắt của tên thanh niên kia liên tục liếc ngang liếc dọc.
Nhìn những hành vi của tên này thì phải có đến một nửa là loại đầu trộm đuôi cướp, nửa còn lại là biến thái chuyên đi sàm sỡ con gái nhà lành.
Bởi vì không còn ghế ngồi nên cô bé học sinh nhìn quanh một vòng rồi đi đến đứng tại vị trí bên cạnh chỗ ngồi của Thiên Bảo.
Tên nhìn giống lưu manh kia cũng nối bước đi theo rồi đứng ngay sát phía sau cô gái.
Nhìn cô bé mang theo một cái cặp nặng nề lại còn bị một tên lưu manh đứng rình ở sau không biết có ý đồ gì khiến Thiên Bảo cũng không đành lòng.
- Em ngồi đây đi.
Nói rồi hắn đứng dậy ngỏ ý nhường chỗ cho cô bé.
Bé gái ban đầu hơi có chút bất ngờ sau đó vội cúi người cảm ơn.
Nét mặt tên lưu manh đứng ở phía sau ngay lập tức nhăn nhó khó coi, ánh mắt hắn ta trừng lên lườm Thiên Bảo.
Tên nhóc này vậy mà phá hỏng kế hoạch của hắn ta, trong lòng tên lưu manh bắt đầu dâng lên ý định dạy cho tên nhóc này một bài học.
Thiên Bảo nhìn vào biểu hiện của tên lưu manh liền biết được suy đoán của mình là chính xác, tên này nhất định là có ý đồ gì với cô bé này nên mới có biểu hiện tức giận khi bị mình phá hỏng kế hoạch như vậy, hắn cũng đang muốn nhìn xem tên lưu manh này có ý đồ gì.
Tuy nhiên sau khi Thiên Bảo đứng lên vị trí của cô bé học sinh thì tên lưu manh lại quyết định đi ra chỗ khác.
Cũng đúng thôi, cô bé kia đeo một cái cặp lớn trên lưng nên cho dù có đứng sát vào trông cũng không quá khó coi.
Nhưng Thiên bảo thì lại đi người không, nếu mà đứng sát vào thì người khác cũng chắc cần suy đoán mà chắc chắn tên lưu manh chính là một thằng biến thái.
Dù tên lưu manh đã rời ra chỗ khác đứng nhưng Thiên Bảo vẫn chú ý đến nhất cử nhất động của gã.
Quả nhiên một lúc sau, người trên xe bus chật kín thì tên lưu manh đã mon men lại gần vị trí của hắn.
trong lúc xe bus lắc lư một cánh tay của tên lưu manh nhẹ nhàng thò vào túi quần của Thiên Bảo.
- Cẩn thận móc túi….!
Tên lưu manh chỉ vừa mới thò tay vào thôi thì âm thanh một cô gái vang lên khiến mọi người chú ý, tên lưu manh cũng giật mình rút tay lại.
Người vừa hô lên chính là bé gái vừa được Thiên bảo nhường chỗ ngồi cho.
Cô bé này được hắn nhường chỗ ngồi nên vẫn thấy cảm kích, thỉnh thoảng cô bé vẫn chú ý đến chàng thanh niên đã nhường chỗ cho mình, đúng lúc thấy tên lưu manh kia thò tay vào túi của anh trai tốt bụng nên chẳng nghĩ ngợi nhiều đã vội kêu lên.
Tất nhiên mọi hành động của tên lưu manh đều lọt vào sự chú ý của Thiên Bảo, vốn dĩ hắn muốn chờ cho tên lưu manh kia móc được đồ của mình rồi mới bắt tận tay day tận trán, đến lúc đó tang chứng vật chứng đầy đủ tên kia có cãi lên trời.
Đáng tiếc lại bị cô bé này lại đánh rắn động cỏ hô lên quá sớm khiến cho tên lưu manh kia còn chưa kịp lấy gì đã rút tay lại.
Cái này cũng không trách được cô bé còn nhỏ tuổi giống như một tấm chiếu mới mua chưa từng được trải nên không có kinh nghiệm.
Ít nhất thì cô bé cũng có lòng lên tiếng hô hào, hơn hẳn rất nhiều người khác trong xã hội thấy việc xấu chỉ vì sợ liên lụy đến bản thân mà không lên tiếng tố giác.
Thấy tất cả mọi người đều đồng loạt đổ dồn ánh nhìn về mình tên lưu manh hét lên:
- Tại tao mất thăng bằng nên vô tình mắc tay vào thôi, móc túi cái gì mà móc túi?
Lý do của tên này thối đến mức không thể ngửi được, tuy nhiên cũng chẳng ai lên tiếng, dù sao hắn ta cũng chưa lấy được cái gì nên chẳng thể nào buộc tội.
Thấy mọi người vẫn mang theo ánh mắt khinh bỉ nhìn sang, tên lưu manh giống như có tật giật mình hét lên:
- Thích nhìn không? Ông không móc túi nữa mà chuyển sang móc mắt tụi mày bây giờ!
Chợt tên lưu manh giật mình nhận ra bản thân vừa nhỡ lời, tuy nhiên với bản chất lưu manh hắn ta vẫn trừng mắt lên đối chọi với ánh mắt của những người khác.
Lúc này mọi người rốt cuộc cũng thu hồi ánh mắt không nhìn tên lưu manh nữa, có câu vua còn phải thua thằng liều.
Nếu tiếp tục nhìn nữa chẳng may tên này điên lên xiên cho một cái thì khổ.
Đúng lúc này xe bus dừng lại, bé gái vừa rồi cũng đứng lên một lần nữa cúi đầu với Thiên Bảo tỏ ý cảm ơn vì hắn đã nhường chỗ sau đó hướng về phía cửa xe bus đi xuống.
Tên lưu manh không ngờ thế mà cũng lại đi theo.
Nhìn bóng lưng tên lưu manh Thiên Bảo khẽ nhíu mày, trải qua sự việc vừa rồi hắn chỉ đơn thuần cho rằng tên này muốn móc túi nên mới lên xe bus này, nhưng có vẻ như mục tiêu mà hắn ta nhắm vào chính là cô bé như còn đang học cấp kia.
Nếu là trước kia Thiên Bảo hắn cũng chẳng quan tâm nhiều đến những việc khác, chỉ khi nào có lệnh hoặc là dối phương trực tiếp đụng chạm đến mình hắn mới có hành động.
Tuy nhiên lúc này tâm tính của hắn ít nhiều cũng thay đổi.
Không! Nói đúng hơn là tâm tính hắn không thay đổi mà là kể từ khi trở thành cảnh sát quốc tế, địa vị thay đổi khiến hắn khoác lên mình vẻ bề ngoài lạnh lùng vô tâm, còn bản chất thực sự của hắn là một người rất quan tâm đến người khác.
Giờ đây địa vị lại một lần nữa đổi thay, hắn chẳng cần phải liên tục tỏ ra vô như lúc còn là một cảnh sát quốc tế nữa.
Lúc này thấy cô bé kia có khả năng gặp nguy hiểm trong lòng hắn cũng không nỡ nhắm mắt làm ngơ, hơn nữa cô bé này cũng để lại cho hắn hảo cảm khá tốt.