Lý Cảnh Lung không đáp, dưới ánh đèn bóng người liền ngừng lại. Hồng Tuấn đẩy cửa đi vào.
“Đi ra ngoài.” Lý Cảnh Lung nói, “Ai dạy ngươi tự tiện xông phòng thủ trưởng?”
Hồng Tuấn gãi đầu, đành hướng mắt ra ngoài phòng, Cá chép yêu đứng bên chân Hồng Tuấn, đầu tựa vào cánh cửa nhìn vào bên trong.
Lý Cảnh Lung vuốt phẳng giường, đứng thẳng dậy, xoay người nhìn qua Hồng Tuấn.
“Ta không nghĩ là mang đến phiền phức cho ngươi.”Hồng Tuấn nói, “Có nghiêm trọng không?”
Lý Cảnh Lung hít sâu một hơi, Hồng Tuấn sợ hắn phát hỏa, vội lui ra phía sau một bước.
“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Lý Cảnh Lung nhìn chăm chú Hồng Tuấn hỏi.
Hồng Tuấn báo tuổi, Lý Cảnh Lung trầm giọng nói: “Quản tốt con yêu quái kia. Nếu dám chuồn ra ngoài đi dọa người thì ngươi quay về nhà luôn, chỉ một lần thôi đấy.”
Cá chép yêu chạy thẳng, Hồng Tuấn nói: “Đừng đuổi ta đi. Ta sẽ cẩn thận, giờ đã không có nhà để về rồi.”
Lý Cảnh Lung ngẩn ra, Hồng Tuấn cảm thấy không thú vị, xoay người xuyên qua hành lang gấp khúc đến tây sương.
Trong phòng đầy bụi bẩn, Hồng Tuấn không có chăn đệm, chấp nhận tìm một tấm ván gỗ. Thấy trên tấm gỗ có sẵn một bộ áo săn bằng da dê, nghĩ là Mạc Nhật Căn cho mình, cứ thế mặc quần áo bẩn mà nằm xuống ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lý Cảnh Lung đứng ở trong sân, bên cạnh có mấy phu khuân vác, mang bao lớn bao bé, thùng to thùng nhỏ, nói: “Đặt hết trong sân.” Rồi lại tính tiền trả cho đám khuân vác. Hồng Tuấn thập phần kinh ngạc, tiến lên, thấy bên trong là mấy kiện chăn đệm loại tốt, còn có tất cả đồ dùng sinh hoạt, nồi niêu xoong chảo, giấy bút mực nghiên… Hiển nhiên là do Lý Cảnh Lung mua về.
“Oa!” Hồng Tuấn nói, “Cho chúng ta dùng hả?”
“Công quán.” Lý Cảnh Lung mặt không đổi sắc nói, “Bổng lộc còn lại.” Tiện đà đi nhanh đến tây sương, nhấc chân đá văng cửa phòng A Thái và Cừu Vĩnh Tư, phẫn nộ quát: “Lăn ra đây cho ta! Hơn nửa đêm không ngủ được, lén lút đi dạo kỹ viện cái gì?!”
Đêm qua hai người lén lút ra ngoài đi dạo một vòng, vừa mới ngủ chưa đến hai canh giờ, vội chạy ra ngoài, chật vật bất kham. Lý Cảnh Lung bảo mọi người đem đồ về phòng, sau đó cưỡng chế tập hợp lại, bắt tay quét tước tu sửa Khu ma ti.
Lý Cảnh Lung làm việc cả ngày không ngừng tay, bốn tên gia hỏa với một con cá kia lại nhàn hạ, ở trong sân chơi bời lêu lổng, ca hát đánh đàn mua vui. Không có việc gì thì sơn tượng, trát tường, làm xong lại phải đợi Lý Cảnh Lung sắp xếp phòng ốc. Rốt cuộc ba ngày sau, Lý Cảnh Lung xong việc, toàn bộ Khu ma ti nhìn rực rỡ hẳn lên.
Ngoài sảnh, một pho tượng Bất Động Minh Vương mạ vàng, xung quanh tường trắng cột đỏ. Cửa sổ đọng nước sơn, trong sân rêu xanh từng mảng, chính sảnh lại có một cái tháp lùn, trên tháp có một trà cụ. Trong viện ngô đồng trúc xanh khắp nơi, trong gió mùa thu xào xạc lay động, sân trước có một cái con đường nhỏ lát đá cuội, trong hồ nước có mấy con cá đuôi đỏ. Bên cạnh dựng một bia gỗ, trên ghi ba chữ “Triệu Tử Long”, chính là chỗ ở của Cá chép yêu.
Trên hành lang, chuông gió nhẹ nhàng lay động phát ra mấy tiếng thanh thúy. Trong sân nhà có một gốc cây ngô đồng đã hơn bảy mươi tuổi đứng tắm mình dưới ánh nắng, trên ngói lưu ly quang hoa lưu chuyển. Đông sương là phòng ngủ của Lý Cảnh Lung, cộng thêm thư phòng, phòng chứa binh khí, phòng thuốc. Trong thư phòng xếp hơn mười giá sách, trên là những tư liệu từ các vụ án thời Địch Nhân Kiệt.
Hồng Tuấn cuồng chân, chạy tới chạy lui từ trong viện đến hành lang, chà sàn nhà đến mức không có một hạt bụi nhỏ. Mỗi người trong phòng mở cửa ra, để ánh sáng chiếu vào phòng. Mỗi gian phòng còn tự động bày trí. Phòng Mạc Nhật Căn có một chiếc bàn thấp phủ da hổ, treo một cây đại cung mua từ chợ Tây. A Thái trong phòng bày rất nhiều thảm lông, đồ vật toàn bằng bạch ngọc với lưu ly, hết sức xa hoa. Cừu Vĩnh Tư trong phòng treo bức “Du xuân đồ”, ấm trà bình hoa toàn là những vật thiên phong thúy sắc, hẳn là sứ Việt dao.
Chỉ có Hồng Tuấn trong phòng trương ra tường đất với tháp, bốn vách tường trống huơ trống hoắc. Lý Cảnh Lung liền lấy ba bức tranh chữ ném cho Hồng Tuấn để hắn tự treo
Một bức chữ thảo của Trương Húc, một bức “Bách điểu đồ” của Trương Tăng Diêu, một bức “Kim bích sơn thủy đồ” của Lý Tư Huấn. Hồng Tuấn không biết hàng, nhìn dấu triện cũng không biết của ai, liền tùy tay treo. Ngắm kĩ bức “Bách điểu đồ” liền nhớ tới những ngày ở Diệu Kim cung, tự dưng trong lòng dấy lên cảm giác thân thiết.
Khu ma ti đã tân trang hoàn thiện, các phủ quan trong thành Trường An, nếu nói ở đây nhã nhặn nhất cũng không quá. Nội phủ vốn chỉ là đền thần dời từ sau Lạc Dương đến Trường An. Đệ tử của Địch Nhân Kiệt là Lạc Cẩm Thông mua lại biệt viện của Vũ Văn Khải lúc còn sống, chọn được chỗ có ánh sáng, nguồn nước thật tốt. Hiện giờ Lý Cảnh Lung vừa tu sửa lại, trở thành nhà mới của mọi người.
“Tốt.” Lý Cảnh Lung lau bình, ở sảnh chính pha một ấm trà.
Ánh mắt mọi người nhìn hắn có điểm khác biệt, mới đầu Mạc Nhật Căn, A Thái cùng Cừu Vĩnh Tư không phục. Không nghĩ tới việc Lý Cảnh Lung kiên trì, mặc cho mọi người nghĩ thế nào việc mình mình làm. Cuối cùng còn tự đi sắp xếp từ phòng một.
“Để đấy ta.” Cừu Vĩnh Tư tiếp bình trà từ tay Lý Cảnh Lung. Nước bắt đầu sôi, ngày thu trôi qua, mấy người ngồi ở trong chính sảnh, uống trà.
“Lúc trước là muốn.” Gương mặt Lý Cảnh Lung vẫn lạnh lùng như trước, trầm giọng nói. “Phục hồi Khu ma ti, nhân cơ hội mọi người sửa chữa phòng ốc, cùng nhau làm việc, để quen biết nhau hơn…”
Hồng Tuấn quay đầu nhìn trái nhìn phải, thấy Mạc Nhật Căn, Cừu Vĩnh Tư cùng A Thái ba người biểu tình đều có chút mất tự nhiên.
Hồng Tuấn: “?”
“… Bất quá xem ra mọi người đều là nhân trung long phượng, mọi việc lại đảo ngược.” Lý Cảnh Lung thản nhiên nói tiếp, “Cảnh Lung chỉ là một người phàm tục, xem ra về sau còn cản trở các vị, đành xin lỗi trước.”
Lý Cảnh Lung vừa nói như thế, tất cả mọi người hết sức khó xử.
Trừ Hồng Tuấn, ba người còn lại đều xem thường hắn là phàm phu tục tử. Lý Cảnh Lung cũng biết các bộ hạ xem thường thủ trưởng này, nhưng hắn đi đâu cũng bị coi thường sớm đã thành thói quen không để bụng.
“Hiện tại mọi người giao thư ra.” Lý Cảnh Lung nói, “Hôm nay đăng ký, ngày mai ta sẽ tìm Dương tướng nói chuyện.”
“Trưởng sử, là ngươi gửi thư cho chúng ta sao?” Mạc Nhật Căn nói.
Lý Cảnh Lung lắc đầu nói: “Không phải, ta cũng đang định hỏi, là ai gửi thư này cho các ngươi?”
Mọi người đều cảm thấy kỳ quái, Lý Cảnh Lung không hề lừa bọn họ. Mọi người bàn luận một phen, nhất định là có người vì khôi phục Đại Đường Khu ma ti, mới lựa chọn vào thời khắc này, triệu tập bốn người tại Trường An.
Nếu nói như vậy, Lý Cảnh Lung nhân duyên kỳ ngộ đến đây, giải thích như thế nào đây? Chỉ có thể nói là mọi chuyện đã định trước trùng hợp?
Hồng Tuấn đầu tiên đem thư giao cho Lý Cảnh Lung.
“Khổng Hồng Tuấn.” Lý Cảnh Lung nói, “Nhà ở đâu, cha mẹ là ai?”
Cá chép yêu từ ngoài sảnh tiến vào, Hồng Tuấn đã nói với nó từ trước, báo cho Lý Cảnh Lung. Dưỡng phụ là người tu đạo trên núi Thái Hành, muốn hắn đến Trường An trải nghiệm. Về phần Triệu Tử Long, là nhiều năm trước vô tình gặp được, thu dưỡng cá chép tuyệt không phải là người yêu tộc phái đến làm nội gián.
Lý Cảnh Lung không hỏi nhiều, chỉ im lặng mà nghe. Hồng Tuấn cảm thấy lời nói dối của mình có rất nhiều lỗ hổng không thể bào chữa, nhưng Lý Cảnh Lung lại không gạn hỏi mà thập phần tin tưởng.
Tiếp theo là Mạc Nhật Căn, Mạc Nhật Căn xuất thân từ tộc người Thất Vi, cũng nói cho Lý Cảnh Lung bản thân muốn học tập mà đến. Hồng Tuấn nghe lời Mạc Nhật Căn ẩn giấu nhiều bí mật, nhưng Lý Cảnh Lung cũng không hỏi, chỉ đề bút đăng ký tên Mạc Nhật Căn.
A Thái là quý tộc Thổ Hỏa La, vì học tập văn hóa Đại Đường mà đến. Cừu Vĩnh Tư nhà ở Hàng Châu, chỉ đơn giản là người đọc sách, nhận mệnh tổ phụ đến Khu ma ti rèn luyện can đảm.
Càng về sau lời khai càng đơn giản, nói dối vài câu là được. Khi Lý Cảnh Lung viết xong, Cừu Vĩnh Tư cũng vừa pha trà xong liền rót cho mỗi người một chén, Cá chép yêu cũng nhân tiện ôm một chén.
“Về sau lau sạch chân rồi mới được vào, đừng có lôi đầy bùn đất vào đây thế này.” Lý Cảnh Lung phân phó Cá chép.
“Xem ra không có người nào đến báo danh nữa.” Lý Cảnh Lung nói.
Mọi người liền lẳng lặng nhìn Lý Cảnh Lung, đoán xem hắn định nói gì. Lý Cảnh Lung uống một ngụm trà, không nhìn bốn người trước mặt, trầm ngâm nói: “Ta không biết là ai triệu các ngươi đến. Nhưng ta tin tưởng, Địch công tuy rằng đã mất, nhưng vẫn quan tâm Đại Đường chúng ta. Hôm nay có thể cùng các vị tụ họp ở đây, chính là vì nhân duyên vận mệnh.”
Nói xong Lý Cảnh Lung ngẩng đầu nhìn phía sau bốn người, bức bích họa Địch Nhân Kiệt trên tường chính sảnh phía đông, trong mắt mang theo thần sắc phức tạp, bốn người liền quay đầu lại, cùng nhìn về phía Địch Nhân Kiệt.
“Ngươi nói là, Địch công gửi bốn phong thư này. Nhưng hắn đã chết nhiều năm như vậy, làm thế nào gửi được?” Mạc Nhật Căn nói, “Cùng triệu tập chúng ta đến đây khôi phục lại Đại Đường Khu ma ti?”
“Điều này sao xảy ra được!” Mọi người một bộ biểu tình “ngươi lừa ta à”, đánh giá Lý Cảnh Lung.
“Điều này thật… không hợp lẽ thường.” Hồng Tuấn vẻ mặt mờ mịt nói.
“Thật không hợp với lẽ thường là làm thế nào mà con cá kia có tay có chân, trên chân lại có lông mao kia kìa.” Lý Cảnh Lung quay đầu, mặt không đổi sắc mà nhìn Cá chép yêu một lượt.
Cá chép yêu: “…”
“Có thể.” Hồng Tuấn ngược lại tiếp thu sự thật rất nhanh, gật đầu nói, “Có thể là trước khi chết, Địch công đã giao phó những bức thư này, miễn cưỡng có thể hiểu được.”
Mọi người đỡ trán, nhìn nhau. Nếu Lý Cảnh Lung đã nói như vậy mọi người cũng không muốn hỏi thêm. Ngươi là thượng cấp, ngươi vui vẻ là tốt rồi.
“Ngày mai bản quan sẽ đi đăng ký làm lệnh bài và quan phục cho các ngươi.” Lý Cảnh Lung thản nhiên nói, “Đệ trình bổng lộc, đi hay ở tùy mấy người. Có một ngày để suy xét cho kỹ. Nhưng một khi đã báo tên, sẽ là mệnh quan triều đình, không luận Hồ Hán, đối xử bình đẳng.”
Hồng Tuấn vốn là làm sứ mệnh theo lời thân phụ, đang mải nghĩ khi nào đi tìm người Trần gia và phi đao, nghe vậy liền gật đầu. Chợt thấy Lý Cảnh Lung nhìn mình chằm chằm, chờ hắn tỏ thái độ, một bên lông mày nhướn lên.
“Ta ở lại.” Hồng Tuấn đang có tâm sự nặng nề, gật gật đầu.
Mạc Nhật Căn đáp: “Ở lại.”
A Thái: “Ta cũng ở lại.”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Ta ở lại, rốt cuộc ở Khu ma ti chúng ta phải làm gì? Trưởng sử, dù sao ngươi cũng phải phân việc cho chúng ta chứ?”
“Sẽ có việc cho mấy người.” Lý Cảnh Lung nói, “Dương tướng nói, phàm là Lục quân hoặc Đại Lý tự không điều tra được án tử. Trong lúc phá án có thể xuất hiện yêu ma quỷ quái đều gửi hết đến Khu ma ti. Hiện tại chưa có án tử gì cả, các ngươi không cần thất vọng, buổi chiều đi thăm dò xung quanh Trường An xem.” Nói xong liền uống nốt ngụm trà đứng dậy.
Hồng Tuấn lập tức nói: “Trường sử, mọi người… Có thể giúp ta một việc không?”
“Không được.” Lý Cảnh Lung đáp.
Mọi người: “…”
“Ta biết ngươi muốn tìm yêu quái đêm đó!”Lý Cảnh Lung nói, “Nhưng hiện giờ ta chưa biết năng lực các ngươi, còn chưa từng làm việc qua. Hiện tại tùy tiện hành động, không phối hợp được phiền toái càng nhiều, tạm gác sang một bên thời gian sau chúng ta giải quyết.”
Hồng Tuấn tâm phiền ý loạn, biết lời nói Lý Canh Lung vô cùng có lý, đành gật đầu.
Lý Cảnh Lung đứng dậy rời đi, mọi người giải toán. Việc hôm nay coi như sắp xếp xong, hắn ra khỏi phòng đi về đông sương, như trút được gánh nặng, tựa vào cây cột bên cạnh thở dốc, hiển nhiên trong lòng còn sợ hãi. Coi như thu thập được mấy Khu ma sư thân đủ thần thông này, nhịn không được vung nắm tay, khóe miệng lộ ra một vẻ tươi cười.
Vừa mới ngẩng lên, bỗng thấy Hồng Tuấn đứng trước mặt, thần tình nghi hoặc nhìn hắn.
“Trường sử, ngươi vừa mới làm gì vậy?” Hồng Tuấn thăm dò hỏi.
Lý Cảnh Lung lập tức khụ một tiếng, nghiêm túc nói: “Lại có chuyện gì?”
“Có thể giúp ta một việc không?” Hồng Tuấn nhìn Lý Cảnh Lung nói, “Ta muốn tìm…”
“Ta nói, không được!” Lý Cảnh Lung không vui nói.
“Không phải tìm yêu quái!” Hồng Tuấn lập tức nói, “Ngươi quen thuộc Trường An, chỉ cần nói cho ta biết nhà Trần Tử Ngang, tự ta đi là được.”
Nhóm Khu ma sư đồng nghiệp kia với thành Trường An hoàn toàn mù tịt, nhà Trần Tử Ngang ở đâu, hỏi cũng vô dụng. Tìm từng nhà thì Trường An sáu mươi vạn hộ, bao giờ tìm đến nơi? Lý Cảnh Lung trước mặt quả thực là cứu tinh.
“Ta hỏi ngươi một câu.” Lý Cảnh Lung đánh giá Hồng Tuấn, đột nhiên hỏi, “Ngươi là người tu đạo, có biết cái gì có phép thuật nào khiến người khác quên đi một việc không?
“Pháp thuật?” Hồng Tuấn tự nhiên bị hỏi như vậy như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, nghĩ một lúc, nói “Pháp thuật thì không có, nhưng có một loại hoa…”
Hồng Tuấn năm đó tại núi Thái Hành tự tung tự tác, trong hậu điện Diệu Kim cung, kỳ hoa dị thảo rất nhiều, nhớ mang máng có một loại thực vật từ Tây Vực.
___________________________
Vạn tượng canh tân: ngàn con voi đón điều mới.
Cá chép à, mày tát người ta rồi bị burn đấy, cháy khét lẹt chưa =))))
Cảnh Lung thật sự vẫn tâm tính trẻ con =)) ngoài mặt cao lãnh ngầu ngầu mà nội tâm thì….
cho tại hạ cười đã.
p.s: Chương này dài hơn mấy chương trước, may mắn là không có cái gì quá khó hiểu, pheww.