“Nói cũng kỳ quái.” Hồng Tuấn cẩn thận nhận lấy nước cường toan mà Lục Hứa đưa tới, nhẹ nhàng chấm lên một chiếc nhẫn vàng. Bề mặt chiếc nhẫn liền lõm xuống một chút, tạo thành hoa văn, “Làm sao ta lại đoán được chuyện huynh ấy đang nghĩ đến chứ?”
“Cho nên không phải là do ngươi thông minh.” Lục Hứa mặt không đổi sắc bóc hạch đào.
Khóe miệng Hồng Tuấn khẽ giật, “Tất nhiên là ta thông minh rồi.”
“Ngoài thông minh ra, còn một nguyên nhân khác.” Lục Hứa nói, “Tâm Đăng.”
Hồng Tuấn đột nhiên hiểu ra, Lục Hứa nói: “Tâm Đăng trong cơ thể hắn, ngươi lại bị hắn phong ấn tâm mạch lại, hai người thông qua pháp bảo này, có một mối liên hệ nào đó.”
Hồng Tuấn thầm nghĩ, như vậy thì sao? Có lẽ vui sướng buồn giận của bọn họ không giấu được đối phương.
“Thần kỳ thật.” Hồng Tuấn nói, “Chắc kiếp trước tích nhiều phúc đức mới gặp được chuyện này.”
Lục Hứa: “Ngươi cảm thấy đây là chuyện tốt sao?”
“Đương nhiên.” Hồng Tuấn nói.
“Chắc là vì ít người biết mới nghĩ vậy.” Lục Hứa nói, “Nếu tâm sự nào cũng bị người khác đoán được, có gì thú vị nữa?”
Hồng Tuấn: “Cũng không phải, thích một người, tâm ý tương thông không phải rất tốt sao?”
Lục Hứa cười: “Nên ngươi mới được nhiều người thích.”
Hồng Tuấn: “???”
Lúc này Lý Cảnh Lung đi tới, Hồng Tuấn vội giấu chiếc nhẫn dưới bàn trà, mặc dù cảm thấy giấu cũng chẳng giấu được, Lý Cảnh Lung cười nói: “Sắp đến rồi, ra ngoài xem phong cảnh một chút?”
Thuyền lớn dọc theo Đại Vận Hà xuôi về nam đã cập bờ. Hồng Tuấn lần đầu đến Giang Nam, thấy một thành toàn liễu rủ, tường trắng ngói đen, phong cảnh phương nam mĩ lệ như tranh vẽ, vừa qua một trận mưa, cảnh núi mênh mông, gió thổi mặt trời lặn, sóng liễu như khói sương.
MỌi người lần đầu đến Hàng Châu, vội vàng chạy ra lan can ngắm cảnh, tán thưởng không dứt.
Từ phương xa tiếng chuông truyền đến, mặt trời lặn xuống đằng xa, Hồng Tuấn đứng giữa cảnh hoàng hôn, có cảm giác quen thuộc.
Lý Cảnh Lung từ phía sau ôm Hồng Tuấn, hai người nằm trước lan can, nhìn phía xa. Cừu Vĩnh Tư nói: “Khi nào dẫn mọi người đến Cô Tô, nghe thử tiếng chuông chùa Hàn Sợ. Trương Kế lúc lên kinh từng viết: Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên, Giang phong ngư hỏa đối sầu miên, Cô Tô thành ngoại Hàn Sơn tự, Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền’. Một bình rượu, một chiếc đèn, thực sự rất đẹp.”
(Trăng lặn quạ kêu sương đầy trời
Lửa thuyền, gió sông, ngủ muộn phiền
Từ chùa Hàn Sơn ngoài thành Cô Tô
Tiếng chuông vọng đến thuyền khách nhân.
Phong Kiều dạ bạc – Trương Kế, bài này ngày xưa đi học cấp phải học này)
Ký ức dù mơ hồ không rõ, nhưng Hồng Tuấn cảm giác Hàng Châu rất quen thuộc với hắn. Lý Cảnh Lung nói: “Không quan trọng, chúng ta ở lại Hàng Châu dăm bữa nửa tháng, sẽ đưa e đi dạo xem xem.”
Quan Trung có mấy trận mưa, tiếng ve ngày càng nhiều, thương đội nghênh ngang tiến vào Trường An. Cá chép yêu ló đầu ra khỏi tấm vải dầu nhìn xung quanh, nó giật thót – đây không phải chợ Tây sao?
“Cái này cái này cái này…” Cá chép yêu nói, “Đến Trường An rồi! Về nhà rồi!”
Hai con gà bị hun đến hữu khí vô lực, so với núi Thanh Lương ở Ba Thục, Trường An quá nóng bức. Cá chép yêu phát hiện hai người bạn đồng hành của nó có vẻ ủ rũ, sợ bị cúm gà, đành hỏi: “Hai ngươi không sao chứ? Đừng có mà thành gà bệnh đấy.”
“Ngươi mới là gà bệnh.”
Trên đường đi, bọn nó có làm quen, nói chuyện với nhau, kể chút chuyện đời. Con có đuôi xanh gọi là Lục Phì, còn con có mấy sợi lông đỏ trên đầu gọi là Hồng Sấu. Lục Phì mặt ủ mày chau nói: “Sao ngươi chưa về nhà đi?”
Trên đường đi Cá chép yêu khoe khoang nó là yêu quái ở trong thành, còn đi qua dưới chân thiên tử vài lần, gặp cảnh đáng thương của hai con gà mới mở lòng từu bi. Dù nó tạo nghiệp đến kiếp sau cũng chưa trả hết, nhưng được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Vì thế lúc Lục Phì Hồng Sấu bị đưa ra chợ bán, nó lén lút tháo dây buộc lồng.
“Đi thôi.” Cá chép yêu lợi dụng âm thanh ồn ào trong chợ, gọi hai con gà trong lồng, “Đi mau, kiếp sau đừng làm yêu quái.”
Hai con gà không nghĩ Cá chép yêu lại cứu bọn nó, ban đầu giật mình rồi lập tức đẩy cửa lồng chạy đi, nhưng không lâu sau có người hô: “Gà của ngươi chạy kìa!”
Thương nhân lập tức cảnh giác, Cá chép yêu ra hiệu cho hai con gà mau trốn, nó nhảy vào đống chum vại xoong chảo, dùng sức hất lên, đánh lạc hướng mọi người.
“Yêu quái!”
“Yêu quái!”
Có người hô to, hỏa kế mới sực tỉnh, hét lớn: “Con cá này còn sống!”
Lập tức gậy gỗ nâng lên, lưới giăng ra, mọi người xông đến bắt yêu quái. Hai con gà trốn khỏi lồng, lập tức bay lên mái hiên liều mạng chạy trốn.
Cá chép yêu chạy vào hẻm nhỏ, đám thương nhân đuổi theo đòi đánh giết, nó ỷ vào quen thuộc phố xá Trường An, chui loạn đầu đường cuối ngõ một trận. Nhưng vì kinh động đến bách tính, đi đến đâu cũng có người hô bắt, nó choáng váng hết cả đầu óc, vô thức chạy về phía bắc, lại đến ngõ hẻm ngoài phủ Khu ma ti, nó lập tức hoảng hồn.
Đây không phải Khu ma ti sao?
Tiểu nhị đã đuổi theo, Cá chép yêu không lo được nhiều nữa, vội hô lên: “Cứu mạng! Lão nhị, lão tam, lão tứ! Mau cứu mạng!!”
Trong ngõ rất yên tĩnh, Cá chép yêu muốn tìm chỗ trốn nhưng hẻm lại quá sạch sẽ, mà đại môn Khu ma ti phải biết thuật pháp mới vào được, nó thì biết thuật pháp gì chứ, ngày thường không gọi cửa thì là bám chân mọi người ra ra vào vào, nghĩ thầm chẳng lẽ mọi người cố ý dạy dỗ nó, nó quyết tâm ở lì ngoài cửa, chết thì chết.
“Mau mở cửa!” Cá chép yêu hô, “Không nói đùa đâu! Ta chết mất! Hồng Tuấn!”
“Hồng Tuấn, mau mở cửa! Ta biết ngươi ở nhà mà!”
Bên trong một mực im lặng, mà đằng sau nó mọi người đã ồn ào chạy tới, Cá chép yêu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn phong ấn trên cửa, nhìn cánh cửa đã từng mở rộng mỗi lần nó đi ra đi vào kia.
Nó cứ đứng bất động như thế, cuối cùng tiểu nhị kia đuổi tới, đập một gậy lên đầu nó, Cá chép yêu ngã oặt một cái, hôn mê bất tỉnh.
Một canh giờ sau, trời lại mưa, xe ngựa lại lắc la lắc lư mà đi.
Cái lồng nhốt gà giờ chỉ còn Cá chép yêu, nó quỳ trong lồng, hai tay bám vào nan lồng, một nửa đầu cá thò ra, cái miệng đớp đớp nước mưa đang rơi xuống.
“Ông chủ, gia hỏa này bán thế nào?” Tiểu nhị hỏi thương nhân.
“Trường An không bán yêu quái được.” Thương nhân đáp. “Đúng là lỗ vỗn.”
“Hay đem nó phóng sinh.” Một tiểu nhị khác nói.
“Sao được?” Thương nhân trả lời, “Làm như ta nhặt được bạc vậy. Mà nhỡ con yêu quái này được thả ra lại hại người thì sao?”
“A! Ông chủ, ta có cách.”
Đám tiểu nhị cùng thương nhân châu đầu tình toán, không bằng đem con Cá chép tay dài chân dài này đi triển lãm cho mọi người, làm xiếc, thu chút tiền xem náo nhiệt, không chừng hồi được vốn.
“Này!” Một tiểu nhị cầm gậy gỗ, chọc chọc lồng Cá chép yêu, “Ngươi biết nói chuyện không?”
Cá chép yêu ngơ ngác, cũng không nói gì, đám tiểu nhị thay phiên nhau trêu đùa nó, có người nói: “Ta nghe thấy nó nói được.”
Nhưng bọn họ không làm cách nào khiến nó lên tiếng, đùa mãi một lúc đành phải bỏ cuộc.
Xe ngựa rời khỏi Trường An, giữa đất trời một mảnh xanh thắm, như được nước xối qua, một đường đi đến phía Bắc. Trường An càng ngày càng xa, cuối cùng hóa thành một chấm nhỏ ở đường chân trời mà Cá chép yêu không thể nào nhìn rõ được nữa.
Bên bờ Tây Hồ, mọi người đi đằng sau lưng Cừu Vĩnh Tư, nóng toát mồ hôi.
“Ngươi bảo đây là nghỉ mát à!” Lý Cảnh Lung đoạt lấy quạt của Cừu Vĩnh Tư, quạt cho Hồng Tuấn.
“Mặt trời xuống núi sẽ mát.” Cừu Vĩnh Tư giải thích.
Lục Hứa nóng đến mức áo dán sát lên lưng, nói: “Ở đây còn nóng hơn Trường An.”
Mạc Nhật Căn: “Cừu công tư, ngươi tốt xấu gì cũng là người nhà lớn nghiệp lớn, có thể gọi mấy cỗ kiệu cho mọi người ngồi được không?”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Sắp đến Đoan Ngọ, Tây Hồ không có thuê kiệu.”
Giờ Dậu buổi chiều là lúc nóng nhất, bờ Tây Hồ như cái lồng hấp, Cừu Vĩnh Tư thuê mấy phu khuân vác mang hành lý đi. A Thái đi cuối, cầm Phong vụ phiến quạt gió không ngừng, nói: “Nóng nhất là ta đấy! Đi nhanh một chút đi! Đừng lề mề nữa!”
Hồng Tuấn vừa đi vừa nhìn, trong trí nhớ của hắn, dường như hắn đã từng tới đây, dương liễu ở đê Tô, một ao nước xanh, giữa ánh sáng chan hòa, tựa như một giấc mộng.
Tới một căn nhà ngói, Cừu Vĩnh Tư nói: “Đến rồi.”
Đám người: “…”
“Đùa chút.” Cừu Vĩnh Tư nói. “Phía trước còn nửa dặm nữa.”
Mọi người lập tức xông lên, đập cho Cừu Vĩnh Tư một trận, hắn kêu thảm: “Bầu không khí sôi nổi hẳn lên rồi, đánh người thế nào?”
“Đừng nói nữa! Đi mau!” Đồng bạn thúc giục.
Tới bờ nam Tây Hồ, nắng chiều một ngày vẫn còn nóng rực, trước núi có một tấm biển đề “Phục Vân Thiên Lý” (mây che ngàn dặm), Cừu Vĩnh Tư nói: “Đến rồi, đây là Phục Vân sơn trang.” Sau đó hắn hô vài tiếng, lập tức có người ra đón, quả không thể coi thường, người kia vội vàng hô: “Công tử về rồi!”
“Sao không bảo người đến báo tin?”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Đây đều là đồng liêu ở Khu ma ti, không đáng ngại, đi đường tiện thể ngắm cảnh một chút.”
Mọi người thầm nghĩ, ai muốn ngắm cảnh cùng ngươi chứ?
Quản gia là một nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi, tranh thủ ra ngoài chuẩn bị hai cỗ kiệu đưa tới, ngày thường trong sơn trang chỉ có hai cỗ kiệu. Mặt trời bắt đầu lặn, cũng mát mẻ hơn một chút, mọi người đùn đẩy nhau mãi xem ai lên kiệu ngồi, cuối cùng A Thái và Đặc Lan Đóa một kiệu, A Sử Na Quỳnh một kiệu, cả đoàn từ từ đi lên.
Phục Vân sơn trang nằm ở một nơi rất yên tĩnh, gần như khuất sau rừng cây, ở trên sườn núi còn không thấy được toàn cảnh, cứ cách mươi bước lại có một cặp tượng đang nâng mâm vàng, cổng chính có một bức tường lớn, trên tường là bức điêu khắc Bách long đồ, mọi người đều tấm tắc kỳ lạ, Lý Cảnh Lung trêu một câu: “Vĩnh Tư, nhà ngươi quả là có tiền.”
Cừu Vĩnh Tư cười hai tiếng, Hồng Tuấn hiếu kỳ hỏi: “Rất giàu sao?”
Lý Cảnh Lung nói: “Bức tường là được vua thời Hán ban cho.”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Lưu Triệt sai người điêu khắc.”
Hồng Tuấn đứng trước bức tường, nhìn thêm mấy lấy, thấy trăm rồng quấn quanh một viên dạ minh châu đang phát sáng, sinh động như thật, giống như đang chuyển động xoay tròn. Hạt châu dù không lớn như mấy viên để trong hồ cá ở nhà hắn, hay như viên treo ở đầu tủ để chiếu sáng, nhưng Hồng Tuấn không nói gì, lập tức gật đầu, “Quả là rất đẹp.”
Lý Cảnh Lung liếc mắt ra hiệu một cái, cười cười rồi ôm vai Hồng Tuấn đi vào.
“Gia gia!” Cừu Vĩnh Tư đi vào lập tức hô lên, “Con về rồi!”
Sơn trang cổ kính, kiến trúc thời Hán có tổng cộng bảy cửa vào. Vào đến thính đường, có một giọng nói già nua vang lên: “Vĩnh Tư!”
“Gia gia!”
Cừu Vĩnh Tư chạy lên trước, thấy một người mặc áo bào trắng, một ông lão tiên phong đạo cốt như một trận gió vọt tới, hai ông cháu cầm tay nhìn nhau, cực kỳ mừng rỡ.
Mọi người: “….”
“Được được được!” Ông cụ nói, “Cuối cùng cũng về rồi! Ta phải ra ngoài…”
“Chờ một chút!” Cừu Vĩnh Tư níu ông cụ lại, “Trưởng sử và đồng liêu con đều ở đây, người đừng để bị chê cười.”
“Từ lúc ngươi lên kinh, ta hơn nửa năm nay chưa đến Thúy Minh phường!” Ông cụ nói tiếp. “Sao lại nhẫn tâm như vậy chứ! Để cho gia gia ở nhà một mình?”
Mọi người nghe xong suýt nữa ngã ngửa, Hồng Tuấn nói: “Thúy Minh phường là gì vậy?”
“Đi đi đi!” Ông cụ lại nói, “Gia gia đưa mấy đưa đi tìm vui.”
Cừu Vĩnh Tư giận dữ hét: “Đừng có náo loạn nữa!”
Cừu Vĩnh Tư vừa hô xong, ông cụ bắt đầu nhìn mọi người, biểu tình như là bỗng dưng tỉnh ngộ, nói: “Ngươi là Lý Cảnh Lung.”
“Ta không phải Lý Cảnh Lung.” Khóe miệng Hồng Tuấn co giật, “Ta là Khổng Hồng Tuấn.”
Lý Cảnh Lung tự chỉ bản thân, ý đây mới là Lý Cảnh Lung. Ông cụ cười ha ha với Hồng Tuấn: “Ta mới gặp ngươi một lần, đã cảm thấy chúng ta rất hợp nhau!”
“Chuyện này… chuyện này..” Cừu Vĩnh Tư vội vàng thủ thế xin lỗi mọi người, lần lượt giới thiệu, mọi người cũng vội vàng đi qua.
“Gia gia.” Cừu Vĩnh Tư nghiêm mặt nói: “Tro cốt của Diệp Minh đã tìm lại được rồi.”
Ông cụ nghe xong như biến thành người khác, nhìn về phía mọi người, như là hiểu ra chuyện gì.
“Được được.” Ông cụ vuốt râu cười nói, không còn bộ dáng lão ngoan đồng nữa, nói, “Việc này nhờ có các vị, mời vào trong, mọi người cùng nhau nói chuyện, Khổng Hồng Tuấn? Ta là Cừu Cầu.”
“Cừu Cầu.” Hồng Tuấn thầm nghĩ cái tên này quả là kỳ quái.
“ ‘Van cầu người’ chính là ‘cầu cầu’.” Ông cụ nghiêm túc nói.
“Đừng đùa nữa!” Cừu Vĩnh Tư chịu thua, nói: “Gia gia à, để cho con chút mặt mũi đi!”
Ông cụ tên là Cừu Cầu, là tổ phụ của Cừu Vĩnh Tư, đột nhiên ông hướng về phía Lý Cảnh Lung hành lễ.
Lý Cảnh Lung có chức quan, lại là Nhã Đan hầu, Cừu Cầu dù lớn tuổi, là bậc trưởng bối nhưng lại là dân thường, sau khi hành lễ dân với quan xong, mọi người lại hành lễ với bậc trưởng bối. Cừu Cầu sai ngươi mang trà lên. Phục Vân sơn trang không có nhiều người, nhưng từ quản gia, sai vặt, đến tỳ nữ lại rất có lễ nghĩa, đi lại không gây tiếng động, đi nhẹ nói khẽ, nhẹ tay nhẹ chân không cản trở người khác.
Cừu Vĩnh Tư giới thiệu từng người, Cừu Cầu gật đầu nói vài câu, đến Mạc Nhật Căn liền nói: “Này, sói con giỏi tiễn thuật, chạy cũng rất nhanh nha.”
Mạc Nhật Căn: “…”
“Đáng tiếc hắn không chạy nhanh bằng ngươi.” Cừu Cầu lại chớp mắt với Lục Hứa, cười nói.
Lục Hứa cười ha ha, ông cụ lại nói: “Sừng ngươi bao giờ thì mọc lại?”
Lục Hứa vốn nghĩ Cừu Vĩnh Tư kể chuyện với người nhà, chỉ có Hồng Tuấn chú ý tới một vòng kim sắc trong mắt trái ông cụ, có thể biết được những điểm mạnh yếu của mỗi người không chừng là tự bản thân ông cụ biết được.
“Chắc sắp rồi.” Lục Hứa đáp.
Cừu Cầu gật đầu, nhìn A Thái và A Sử Na Quỳnh cùng Đặc Lan Đóa: “Hỏa giáo môn nhân, tiểu vương tử Ba Tư, bằng hữu của Vĩnh Tư nhà chúng ta đều có lai lịch thật lớn nha.”
Mọi người hơi xấu hổ, Cừu Cầu lại nhìn Hồng Tuấn, trong lúc uống trà nói chuyện, thi thoảng ông hay nhìn về phía Hồng Tuấn, như đang ngẫm nghĩ gì đó, Lý Cảnh Lung cũng nhận thấy chuyện này, lông mày hơi nhíu lại.
Cừu Vĩnh Tư uống trà xong, nói: “Được rồi, gia gia, người đi chơi đi, con ở đầy bồi mọi người là được.”
Cừu Cầu nói: “Vậy chúng ta tối nay gặp lại.”
Nói xong ông cụ nhanh chóng đi ra ngoài, lúc gần đi vẫn quay đầu nhìn Hồng Tuấn một chút.
Cái nhìn này Hồng Tuấn cũng nhận ra, Lý Cảnh Lung hỏi: “Hai người quen biết sao?”
Hồng Tuấn mờ mịt nói: “Không biết.”
Hồng Tuấn không nhớ được mình đã đến Phục Vân sơn trang bao giờ chưa. Màn đêm buông xuống, Cừu Vĩnh Tư an bài phòng ngủ cho mọi người, lại phân phó gia nhân chuẩn bị cơm nước, quả nhiên trời vừa tối, không khí mát mẻ hơn nhiều, gió núi từng cơn thổi qua cánh rừng còn hơi lành lạnh. Mọi người tự mình đi du ngoạn sơn trang, Hồng Tuấn ăn cơm xong cùng Lý Cảnh Lung đi dạo một vòng, dần đến khuya, quản gia tìm hai người: “Nhã Đan hầu, Tiên tôn cho mời.”
“Đã trở về rồi?” Lý Cảnh Lung hơi giật mình, dù biết trước sẽ được mời tới, nhưng không nhờ nhanh như vậy, đành bảo Hồng Tuấn về trước, hắn đi theo quản gia đến phòng trà.
Cừu Cầu đang ngồi uống trà, tóc bạc rối tung, tỳ nữ ở hai bên đấm chân cho ông. Lý Cảnh Lung vừa đến, Cừu Cầu định đứng dậy, Lý Cảnh Lung đã vội vã hành lễ trước, “Tiên tôn không phải người chốn nhân gian, đừng làm khó tiểu bối.”
Cừu Cầu cười ha ha, “Ta vừa mới xuống núi, đang đi thuyền tìm tình nhân cũ, quần áo còn chưa cởi đã nhớ tới một chuyện, phải vội vàng quay về.”
Lý Cảnh Lung ngồi ngay ngắn trước mặt Cừu Cầu, ông cụ chỉ một chén trà trên bàn, bảo hắn uống đi, Lý Cảnh Lung nhận chén trà, lại nghe Cừu Cầu nói: “Đồng liêu này của Vĩnh Tư, tên là Khổng Hồng Tuấn, trước kia có phải có tên là Khổng Trù Tinh?”
Lý Cảnh Lung: “…”
___________________________________
Thân thế của Hồng Tuấn sắp được bật mí thêm:v