Bốn phía tăm tối, Hồng Tuấn còn chưa kịp chuẩn bị đã ngã vào trong một cái đầm nước.
“Ta không biết bơi…” Hồng Tuấn bị nước lạnh thấm ướt toàn thân, lo lắng nói. Cánh tay hữu lực của Lý Cảnh Lung túm lấy hắn, đạp nước một cái bơi về phía bờ.
Trong bóng tối, truyền đến tiếng Giao kêu rên, dòng nước mênh mông bao phủ xung quanh, Lý Cảnh Lung lập tức nhớ tới đây là Hóa Long trì mà Cừu Vĩnh Tư nhắc đến.
Pháp thuật trên bút Sơn Hà biến mất, trong vực sâu đám Giao biết mình bị lừa, cực kỳ phẫn nộ, nhưng cũng không dám tới gần Hóa Long Trì, lập tức bạo động, cắn xé lẫn nhay trên không. Long huyết rơi xuống, Lý Cảnh Lung nắm chặt tay Hồng Tuấn, che miệng lại, hai người khom lưng rón rén đi dọc theo bờ Hóa Long Trì.
Bốn phía mờ mịt, Hồng Tuấn đưa bút Sơn Hà cho Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung cất bút vào trong ngực, đợi khi rời đi trả lại cho Cừu Vĩnh Tư. Sau khi hai mắt đã thích ứng được với ánh sáng dưới đây, phát hiện ra chỗ này không phải tối đen hẳn.
“Chỗ này là ở đâu?” Hồng Tuấn nói, “Ta còn tưởng đều là đá.”
Trong vực sâu ảm đạm như có một tầng ánh sáng nhạt, hiện ra phế tích một chiến trường. Chiến trường này rất rộng lớn, trường kích cắm đầy đất, mũi tên, trường cung năm rải rác, còn cả kiếm đã rỉ sét.
Lý Cảnh Lung nhặt một thanh kiếm lên, kiếm kia mục nát đến mức chỉ búng nhẹ một cái đã gãy.
“Là di tích chiến trường.” Lý Cảnh Lung đáp.
“Có ai ở Hàng Châu đến đây đánh trận sao?” Hồng Tuấn kỳ quái đáp.
“Chắc là dùng pháp thuật chuyển tới.” Lý Cảnh Lung nói, “Em không phát hiện ra sao? Pháp trận chỗ này dùng rất giống cái Giải Ngục dùng.”
Hồng Tuấn cầm lấy một mũi tên, cẩn thận xem xét, Lý Cảnh Lung nói: “Đây là tên để bắn Giao.”
Hồng Tuấn hiểu ra, chỗ này nhìn qua giống di tích chiến trường của nhân tộc và bầy Giao.
Nơi xa xuất hiện hào quang, Lý Cảnh Lung dẫn Hồng Tuấn đi qua, dần dần, dưới chân xuất hiện lam quang của địa mạch.
“Địa mạch!” Hồng Tuấn hoảng sợ nói.
Bọn họ đã thấy địa mạch ở Lạc Dường, địa mạch như mạch máu từ xung quanh kéo dài, Lý Cảnh Lung nói: “Cẩn thận, đừng dẫm lên.”
Năng lượng địa mạch càng ngày càng mạnh, ở nơi hào quang rực sáng kia là một tế đàn, hai người đến gần nhìn xem.
Một cột đá chống lên thành đại môn, đại môn sừng sững giữa vực sâu hoang phế này. Sau đại môn là vũ khí được tạc lại bằng đá đao, kiếm, búa, kích, thương… Quây quanh một tế đàn ở giữa.
Lý Cảnh Lung nhìn thoáng qua, nói, “Không phải ở đây, em nhìn bên kia.”
Các đó một đoạn xa, có một cột sáng nhàn nhạt, chỗ đó hẳn là pháp trận thông từ vực sâu đến đỉnh tháp.
Hồng Tuấn không biết tại sao, luôn cảm thấy ở đây rất kỳ quái, hắn đứng ở một bên tế đàn, nói: “Cảnh Lung, chờ một chút.”
Lý Cảnh Lung: “?”
“Đến chỗ này xem.” Hồng Tuấn ngoắc tay với Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung tới bên cạnh, hai người sóng vai nhìn.
“Có phải giống với ghi chép của Địch Nhân Kiệt không… cái kia..”
“Môn!” Lý Cảnh Lung nói.
Thạch môn kia giống hệt ký hiệu họ đã từng xem, mà vũ khí bằng đá, chính là những đường vẽ trong cửa.
Lý Cảnh Lung nhanh chóng tiến tới, trên tế đàn đã tích bụi dày đặc, Hồng Tuấn dùng tay gạt lớp bụi, trên tế đàn có khắc sáu ký hiệu.
Ngoài những ký hiệu mắt, núi, trăng, sông mà bọn họ đã thấy, còn có một vòng tròn, trong vòng tròn có gợn nước.
Lý Cảnh Lung: “…”
Hồng Tuấn: “…”
“Hóa ra những ký hiệu này là như vậy.” Hồng Tuấn tự nhủ, “Nhưng ai khắc nó ở đây?”
Lý Cảnh Lung nói: “So với chuyện đó, ta quan tâm hơn… Pháp khí đâu rồi?”
Hồng Tuấn: “…”
Giữa tế đàn có một khe hở, dường như có binh khí nào đó vốn được cắm ở đây, nhìn vết tích thì mới bị rút ra không lâu.
“Có người mới mang nó đi.” Lý Cảnh Lung nói, “Đoán xem là ai?”
Hồng Tuấn rùng mình một cái: “Giải Ngục?”
Trong giây lát, Hồng Tuấn nghĩ đến một chuyện, ngây ngẩn cả người.
Lý Cảnh Lung trầm ngâm nửa ngày, cười khổ: “Em nói xem, đây là tin tốt hay xấu? Sáu khí, một thứ lại trong tay Giải Ngục.”
“Không.” Hồng Tuấn nhớ khi bay qua vực sâu cùng Huyền Minh và Cừu Vĩnh Tư, có nhìn thấy một ánh sáng lấp lóe.
“Ta biết ở đâu!” Hồng Tuấn nói, “Đi thôi.”
Hắn dắt Lý Cảnh Lung chạy về phía cột sáng, trái tim như nhảy ra ngoài, đoán không sai, thứ mà hắn nhìn thấy từ trên lưng rồng, nhất định là pháp bảo trong vực sâu.
Lý Cảnh Lung đang chạy cũng hiểu ra, nói: “Em đoán Giải Ngục phá được trận pháp ở đây là…”
Hồng Tuấn nói: “Không phải ta suy đoán, mà ta nhìn thấy.”
Hai người dừng lại trước một hồ nước cạn, nước ở đây đều là từ Hóa Long trì chảy ra, trên bầu trời tối đen, bầy Giao đều tránh xa chỗ này. Hồng Tuấn xắn ống quần, cùng Lý Cảnh Lung chân trần lội qua, giữa cái đầm cạn là một hố lớn bằng phẳng. Bên trong là pháp trận rất lớn, y như Cừu Vĩnh Tư đã nói, hai vòng trong ngoài đã lệch đi, lờ mờ vẫn thấy được dòng năng lượng bị ngăn lại, phù văn trong pháp trận bị gián đoạn năng lượng, lúc sáng lúc tối.
Mà một bên pháp trận, có một vũ khí hình cung rất lớn cắm xuống, xung quanh năng lượng tan rã, không ổn định. Rõ ràng là Giải Ngục dùng pháp khí để phá hỏng pháp trận, kéo lệch hai vòng trong ngoài, rồi để nó ở đây,
“Khổn Yêu Thằng!” Lý Cảnh Lung quát
(Khổn Yêu Thằng: dây trói yêu)
Hai người không quan tâm pháp trận, vội nhảy xuống, Hồng Tuấn đưa tay định kéo nó ra, Lý Cảnh Lung ngăn lại: “Chờ một chút.”
Khốn Yêu Thằng như làm bằng kim loại, cắm thẳng trên đất, đã thành một thể với pháp trận, năng lượng xung quanh điên cuồng chảy ngược. Địa mạch so với lúc ở Lạc Dương hiểm ác hơn nhiều, vừa mới tới gần đã có thiểm điện phóng tới.
“Huynh có thể.” Hồng Tuấn cổ vũ Lý Cảnh Lung, nói, “Dùng sức thêm một chút!”
Lý Cảnh Lung lo lắng, nói: “Ta… ta không biết, Địch công cũng không nói làm thế nào lấy được pháp bảo.”
“Trí Tuệ kiếm đã nhận huynh làm chủ.” Hồng Tuấn nói, “Lên đi!”
Lý Cảnh Lung bình tĩnh lại, đối mặt với Hồng Tuấn, Hồng Tuấn khẽ gật đầu.
Lý Cảnh Lung lên trước, Hồng Tuấn mở Ngũ Sác Thần Quang, sẵn sàng hỗ trợ Lý Cảnh Lung đón đỡ xung kích của địa mạch. Lý Cảnh Lung trầm ngâm một lát, hít một hơi sâu, quỳ một chân xuống, tay phải vươn tới Khốn Yêu Thằng.
“Vãn bối cầu Bất Động Minh Vương… Ban cho ta pháp khí!” Lý Cảnh Lung trầm giọng nói, sau đó vươn tay, tóm lấy Khốn Yêu Thằng, nhưng năng lượng ở địa mạch lập tức phóng ra, truyền đến thân thể Lý Cảnh Lung.
Lý Cảnh Lung hét lên đau đớn, dường như nguyên thần bị ép ra ngoài, phía sau hiện ra linh thể màu lam. Hồng Tuấn hô lớn: “Cảnh Lung! Cố gắng lên!”
Quanh người Lý Cảnh Lung điện quan tán loạn, toàn thân như hóa thành hư linh. Hắn dùng sức nhổ Khốn Yêu Thằng ra, nhưng không được, vừa định thử một lần nữa, sau đó kim quang nở rộ, hất văng hắn ra ngoài!
Hồng Tuấn bước lên đỡ lấy Lý Cảnh Lung, hai người ngã xuống đất. Tay Lý Cảnh Lung run rẩy, không ngừng thở dốc, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
“Sao như vậy được?” Hồng Tuấn không tin nổi.
“Ta thử lại xem.” Lý Cảnh Lung tự nhủ. Hồng Tuấn vội nói: “Chờ một chút! Đừng!”
Khốn Yêu Thằng bài xích khiến hắn rất bất ngờ, nhưng không cam tâm được, hắn lao tới tóm lấy pháp khí lần nữa.
“Cho ta…” Lý Cảnh Lung cắn răng nói: “Người có ý gì đây?”
“Buông tay!” Hồng Tuấn quát, chân hỏa địa mạch lại muốn đốt nguyên thần của Lý Cảnh Lung, tiếp tục nữa chỉ sợ hắn gặp nguy hiểm!
Khốn Yêu Thằng lại hất văng Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung đập mạnh cả người xuống nền đất, im lặng.
Hồng Tuấn: “…”
Lý Cảnh Lung thở dốc một lát, nhìn Hồng Tuấn. Ánh mắt kia là lần đầu tiên Hồng Tuấn nhìn thấy từ khi quen biết Lý Cảnh Lung.
“Nó không chấp nhận ta.” Lý Cảnh Lung nói.
Hồng Tuấn: “Không… không phải, chắc là vì địa mạch.”
Lý Cảnh Lung nói: “Pháp khí của Bất Động Minh Vương.. không thừa nhận ta.”
Hồng Tuấn cau mày: “Chuyện này… sao lại như vậy được? Ngẫm lại vấn đề xem.”
Lý Cảnh Lung im lặng rất lâu, rồi nói: “Không cần suy nghĩ, Trí Tuệ kiếm cũng vậy, nó chưa từng coi ta là chủ nhân, với ta mà nói, nó chỉ là một thanh kiếm bình thường thôi.”
“Cái gì?” Hồng Tuấn không tin nổi.
Lý Cảnh Lung nhìn Hồng Tuấn, ánh mắt mê man bất lực.
“Đó là nhờ Tâm Đăng.” Lý Cảnh Lung đáp, “Mỗi lần dùng Trí Tuệ kiếm, chẳng qua là truyền sức mạnh của Tâm Đăng vào thôi, thực tế, ta thu yêu phục ma đều chỉ sử dụng Tâm Đăng, Bất Động Minh Vương chưa bao giờ ngó ngàng đến ta.”
“Không không không…” Hồng Tuấn nói, “Chuyện này quá hoang đường… Ta nhớ… huynh huyễn hóa ra kim giáp…”
“Đó là giáp trụ Nhiên Đăng.” Lý Cảnh Lung nói, “Nếu ta đúng là người kế thừa của Tâm Đăng và Bất Động Minh Vương, thì Trí Tuệ kiếm ngoài giết địch, sẽ có tác dụng khác… Em nhìn thử xem.”
Lý Cảnh Lung rút Trí Tuệ kiếm, ra hiệu với Hồng Tuấn. Hồng Tuấn nhớ lại, từ đại chiến với Cửu Vĩ Hồ, Chiến Tử Thi Quỷ Vương đến Giải Ngục, mỗi lần nghênh chiến cường địch, Trí Tuệ kiếm không có bao nhiêu tác dụng, hiệu quả nhất cũng chỉ là trung gian để Lý Cảnh Lung phóng thích Tâm Đăng,
Hồng Tuấn nhìn Lý Cảnh Lung, nói: “Chyện này… làm thế nào bây giờ?”
Lý Cảnh Lung buông tay, bất đắc dĩ cười khổ.
Hồng Tuấn vạn lần không ngờ tới, Lý Cảnh Lung giữ Trí Tuệ kiếm lâu như vậy, lại là người đứng đầu Khu ma ti, nhưng không được Bất Động Minh Vương ủng hộ, có khả năng điều khiển phpas khí! Mà ngẫm lại, nếu có Tâm Đăng cùng chân lực của Bất Động Minh Vương, pháp lực Lý Cảnh Lung không chỉ có một nhúm như vậy.
Việc này đã lật đổ nhận biết của Hồng Tuấn, khi hai người nhìn nhau, Hồng Tuấn lại cảm thấy Lý Cảnh Lung đã đoán được từ trước.
Lý Cảnh Lung bất đắc dĩ gật đầu, nói: “Đây có phải lừa mình dối người không?”
Hồng Tuấn nói: “Như vậy… kỳ thưc… huynh không phải là truyền nhân của Bất Động Minh Vương.”
“Đúng.” Lý Cảnh Lung nói.
Hồng Tuấn nói: “Nhưng huynh có Tâm Đăng, việc này không sai được.”
Lý Cảnh Lung đáp: “Đúng vậy.”
Hồng Tuấn nói: “Vậy cũng đủ rồi, dù sao trên đời này, không thể một người chiếm hết được, đúng không?”
Lý Cảnh Lung nghe vậy, bỗng dưng bật cười.
Hồng Tuấn ngồi đối diện hắn, còn nói: “Ta thích Nhiên Đăng hơn Bất Động Minh Vương.”
“Em không cần như vậy.” Lý Cảnh Lung dở khóc dở cười nói.
“Thật mà.” Hồng Tuấn nghiêm túc nói.
Hắn đúng là không thích Bất Động Minh Vương, dù sao lần suýt chết thảm bởi kim hỏa kia, vẫn khiến hắn sợ hãi Trí Tuệ kiếm một cách vô thức.
Lý Cảnh Lung nói: “Nhưng thế nào thì cũng phải lấy nó ra, nếu không không sửa chữa được pháp trận, ta thử lại xem.”
Lý Cảnh Lung hít sâu một hơi, Hồng Tuấn nói: “Để ta đi.”
Lý Cảnh Lung chưa kịp cản lại, Hồng Tuấn còn nói: “Ta có Ngũ Sắc Thần Quang hộ thể, lấy được Khốn yêu Thằng, khi mang về sẽ nghĩ cách khác.”
Lý Cảnh Lung cực kỳ lo lắng, Hồng Tuấn nói: “Huynh đừng sợ, không chịu được ta sẽ buông tay.”
Nói xong Hồng Tuấn mở Ngũ Sắc Thần Quang hộ thể, bàn tay hướng về địa mạch, năng lượng từ địa mạch bắn về phía Hồng Tuấn, lại bị Ngũ Sắc Thần Quang cản lại. Như trượt qua một cái lồng, quay về mặt đất.
“Cẩn thận!” Lý Cảnh Lung lo lắng nói.
Hồng Tuấn dùng ngón tay chạm lên Khốn Yêu Thằng cắm trên mặt đất, không thấy phản ứng gì, nói: “Không sao…”
Sau đó, hắn tóm lấy Khốn Yêu Thằng, ‘ông’ một tiếng, kim quang vạn trượng, hất văng hắn lên, mang theo cả Khốn Yêu Thằng rơi ra ngoài.
“Hồng Tuấn!” Lý Cảnh Lung vội ôm lấy hắn, Hồng Tuấn cảm giác trong nhát mắt đó, kinh mạch toàn thân bị tấn công mãnh liệt, như bị sét đánh.
“Cho huynh…” Hồng Tuấn giãy dụa đứng dậy, cầm Khốn Yêu Thằng đưa cho Lý cảnh Lung, Lý Cảnh Lung kinh ngạc nhận lấy.
“Được rồi?” Hồng Tuấn hỏi.
Lý Cảnh Lung không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Hồng Tuấn lại hỏi: “Bên ngoài còn cần tìm bốn món pháp bảo nữa đúng không?”
Lý Cảnh Lung nghĩ nghĩ, rồi mới nói: “Tìm, còn phải tìm người phù hợp, giao Trí Tuệ kiếm và pháp khí cho hắn.”
Lý Cảnh Lung bình thường chấp nhất vũ dũng, nhất thời bị đả kích khó mà bình tĩnh được, nhưng bản tính hắn vốn phóng khoáng, dù không cam lòng đến đâu cũng chẳng có tích sự gì, đồ không của mình sẽ mãi không thuộc về mình, lại được Hồng Tuấn an ủi nên cũng nghĩ thoáng ra, nói: “Chỉnh lại pháp trận đã.”
Hồng Tuấn mở tấm da dê Cừu Vĩnh Tư đưa cho ra, nghiên cứu cách dịch chuyển phpas trận, Lý Cảnh Lung hơi mờ mịt, Hồng Tuấn ngẩng đầu nhìn hắn cười cười.
Lý Cảnh Lung nhíu mày.
“Ta cảm thấy như vậy cũng tốt.” Hồng Tuấn đáp.
Lý Cảnh Lung bất đắc dĩ nói: “Được, không phải thì không phải, không có thì không có, sống một đời cũng nên nghĩ thoáng ra.”
Nói xong hai người tiến vào pháp trận giữa địa mạch, ngẩng đầu nhìn phía chân trời, Lý Cảnh Lung ra hiệu Hồng Tuấn đứng bên trong, hắn đứng ở bên ngoài, nói: “Bắt đầu thôi.”
Hai người giơ tay, phóng xuất pháp lực.
Toàn thân Lý Cảnh Lung sáng rực bạch quang, tương liên với địa mạch; Khổng Tước Linh bên hông Hồng Tuấn nở rộ hào quang, Ngũ Sắc Thần Quang như lưu ly rực rỡ, quang mang vạn đạo, kết nối với địa mạch.
Lý Cảnh Lung nói: “Chú ý hướng ta chuyển động…”
Hồng Tuấn đối diện cột sáng, nhìn Lý Cảnh Lung bên ngoài, Lý Cảnh Lung tóc dài tung bay, giữa địa mạch đầy sức mạnh này, như một vị thần, một thiên tướng trẻ tuổi uy nghiêm. Trong lòng hắn hơi động, có phải pháp khí Bất Động Minh Vương không nhận chủ vì hắn đã có Tâm Đăng không?
Ý niệm này chỉ thoáng qua, sau đó mặt đất vang lên một tiếng, vòng pháp trận bên ngoài bắt đầu dịch chuyển, Hồng Tuấn đặt hai tay mở ra, mắt nhắm lại, dẫn luồng năng lượng về đúng vị trí.
Hai vòng pháp trận từ từ chuyển động, năng lượng hỗn loạn dần lắng lại, liên tiếp tiếng động vang lên, dường như trong vực sâu này thứ gì đó dịch chuyển.
Tầng thứ chín, tòa tháp đã hủy hết, Cừu Vĩnh Tư cùng A Sử Na Quỳnh đứng trên bình đài, cảm nhận được thiên địa xung quanh bắt đầu chuyển động.
“Bọn họ làm được rồi.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Lát nữa hay thay ta bảo vệ xung quanh.”
A Sử Na Quỳnh nói: “Công kích từ đâu mà đến?”
A Sử Na Quỳnh thấy xung quanh không có thứ gì kỳ lạ, bầy Giao đã đi hết, tầng thứ chín trống rỗng thì công kích ở đâu ra?
“Từ khắp mọi nơi, lát nữa ngươi sẽ biết.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Ta bắt đầu đây.”
Sau đó, Cừu Vĩnh Tư lơ lửng bay lên, hai tay kết pháp ấn, niệm tụng chú văn, tay phải liên tục vẽ ra phù văn màu lam giữa không trung, phù văn thành hình lập tức bay đi.
Ngay sau đó một tiếng Long ngâm vang lên, tro cốt Diệp Minh tương hợp với long hồn, vờn quanh bình đài trên đỉnh tháp, pháp trận quanh người Cừu Vĩnh Tư phát động, ông ông cộng hưởng.
A Sử Na Quỳnh: “Chờ–chờ–đã—đây–là–cái gì? Cừu – Vĩnh – Tư! Ngươi— giải thích — rõ ràng — cho — ta!”
Tốc độ thời gian bắt đầu thay đổi, bầu trời bốn phía vỡ nát, các vết nứt bắt đầu xuất hiện, từ kẽ hở đó ánh sáng lóe lên, bên trong tầng chín giữa không gian xuất hiện ngàn Giao hồn vọt tới pháp trận!
A Sử Na quỳnh: “…”
A Sử Na Quỳnh sử dụng pháp thuật, triệu hồi chiến thần Ba Hách Lạp Mỗ, hỏa tiên xuất hiện, xoay người vung roi! Roi đầu tiên mang theo liệt diễm quất về phía Giao hồn đang lao đến chỗ Cừu Vĩnh Tư, dùng sức mạnh đối chọi sức mạnh, quất bay Giao hồn ra ngoài!
Nhưng ở đây có rất nhiều Giao hồn, ngày bình thường bọn chúng không thể nào phá phách, nhưng khi tro cốt và long hồn Diệp Minh nhập lại thành một, thay đổi quy luật trong Trấn Long tháp, vong hồn bắt đầu tấn công pháp trận!
A Sử Na Quỳnh dốc toàn lực bảo vệ pháp trận, thời gian trôi qua cực nhanh, nháy mắt lại trở về như ban đầu, lúc thì lại chậm lại. A Sử Na Quỳnh không biết một khắc sau hỏa tiên sẽ thành thế nào, chỉ có thể cắn răng gắng gượng chống.
“Có thể nhanh lên không?” A Sử Na Quỳnh hô.
“Sắp xong rồi!” Cừu Vĩnh Tư hô, “Đừng rống, ta phân tâm mất!”
______________________________________________
Sự dữ nguyện vi: Không như mong muốn
Thực ra thì Lý Cảnh Lung vẫn là truyền nhân của Bất Động Minh Vương đó, nhưng vì sao không dùng được pháp bảo thì sau nãy sẽ giải thích nhaaaa (╯✧▽✧)╯