Thiên Bảo Phục Yêu Lục

quyển 4 chương 141: nhất ba vị bình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong bóng đêm, Khu ma ti Lạc Dương vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

“Ai vậy? Hơn nửa đêm rồi.” Văn Tân ngái ngủ đi ra mở cửa, hắn rọi đèn ra bên ngoài thấy một thiếu niên da trắng nõn.

“Khu ma sư Lục Hứa.”

Lục Hứa đẩy cửa tiến vào, hỏi Văn Tân: “Thái Cách Lạp có ở đây không?”

Đêm đông, Lục Hứa đạp cửa hô, “A Thái! Mau rời giường!”

Đặc Lan Đóa mắng vài câu, sau đó thấy A Thái nhanh nhẹn bước ra, thấy Lục Hứa, hắn kinh ngạc hỏi: “Hai người đến rồi sao?”

“Vừa đến thôi, Đại Lang đang ở cửa phía bắc bày bố phòng thủ.” Lục Hứa nói, “Quân đội An Lộc Sơn xuôi nam, mau đi nhìn xem.”

Những ngày này dân chúng Lạc Dương đều lo sợ, mười hai thành Hà Bắc vừa nghe tin An Lộc Sơn đã sợ mất mật, đại quân vừa đến đều mở cửa mà hàng, Lạc Dương nhận được quân báo, nếu không đầu hàng thì thành phòng, thành vệ, Đông Kinh lưu thủ, Ngự Sử trung thừa, Hà Nam doãn đều mất đầu. Ngự sử Tất Tư Sâm chiêu mộ binh mã cũng cho bách tính đi di tản ra bình nguyên bên sông, trong vòng một đêm, dân chúng nhốn nháo, chen lấn rời đi.

Nhưng việc này không liên quan đến A Thái, hắn là Khu ma sư, mục tiêu của bọn họ chỉ là An Lộc Sơn và đám yêu quái dưới trướng, thủ thành là Đường quân, mà công thành cũng là Đường quân, đây là nội chiến, mà nếu đại quân tập kích thì bọn họ cũng không thể ra tay giết phàm nhân, chạy trốn thì được. Dù thành có bị phá, muốn chạy đi cũng là chuyện đơn giản.

Nói cách khác, Lạc Dương thất thủ, An Lộc Sơn có thể sẽ vào thành, lúc đó là cơ hội cho bọn họ ra tay.

Nhưng Lục Hứa và Mạc Nhật Căn đã tới, A Thái không thể bỏ mặc, hắn vội vàng trùm áo khoác, leo lên thành lâu. Gió lạnh thấu xương, Mạc Nhật Căn đứng trên tường thành nhìn về phương xa.

“Trưởng sử nói rồi.” A Thái nói, “Chúng ta không thể tham chiến.”

“Không thể tham chiến dưới danh phận Khu ma sư.” Mạc Nhật Căn nhắc nhở, “Nhưng không nói là không thể tham chiến dưới danh phận phàm nhân.”

“Có ý gì?” A Thái cười mệt mỏi.

Mạc Nhật Căn thở dài, nói: “Nhiều người chết sẽ tích tụ oán khí, oán khí chính là sức mạnh cho Ma, chiến tranh không ngừng sẽ khiến An Lộc Sơn ngày càng mạnh, thời gian càng dài càng bất lợi, trưởng sử còn chưa ra khỏi tháp, ngươi không sợ sao?”

A Thái nói: “Ngươi cảm thấy Lạc Dương nên quy hàng, thì sẽ không có giết chóc? An Lộc Sơn vào thành muốn hút oán khí sẽ có cách tạo ra.”

“Chỉ cần hắn vào thành, hắn sẽ không làm được.” Mạc Nhật Căn đáp, “Trước khi vào tháp, trưởng sử có đặc biệt nói qua, Lạc Dương thất đại thiên cung chính là pháp trận bảo vệ mà Địch công bày ra, muốn từ từ phát động, bắt giết An Lộc Sơn ở đây chắc sẽ không khó.”

“Nói khi nào?” A Thái hơi bất ngờ, lẩm bẩm, “Không thể liệu sự như thần vậy chứ… Ngay cả chuyện này cũng tính trước.”

Mạc Nhật Căn nói: “Lúc rời khỏi Trường An, không phải chúng ta đã suy đoán khả năng An Lộc Sơn sẽ tạo phản rồi đó sao? Hắn trốn về U Châu, nhất định không chịu chờ chết.”

“Là nói vậy thôi..” A Thái nhớ lại một năm rưỡi trước, mọi người thảo luận, hôm đó Lục Hứa, Hồng Tuấn đều đã ngủ, chỉ có hắn, Cừu Vĩnh Tư, Mạc Nhật Căn và Lý Cảnh Lung bàn luận. Lúc ấy Lý Cảnh lung suy đoán, trận quyết chiến với Thiên Ma sẽ xảy ra ở Lạc Dương, nhưng sau có biến ở Trấn Long tháp, Lý Cảnh Lung nhập tháp cũng không nói gì. Mạc Nhật Căn căn cứ theo kế hoạch khi trước, cùng với Lục Hứa xác nhận An Lộc Sơn định tạo phản, đã đến Lạc Dương an bài sẵn.

“Ngày mai sẽ đi kiểm tra bảy tòa nhà ở Lạc Dương.” Mạc Nhật Căn nói.

“Trưởng sử chưa ra khỏi tháp.” A Thái nói, “Không có Tâm Đăng, chỉ dựa vào chúng ta, sợ sau khi An Lộc Sơn vào thành không chế trụ nổi hắn.”

Mạc Nhật Căn kiên trì: “Đây là cơ hội tốt nhất chúng ta có.”

A Thái nhắc lại: “Là cơ hội duy nhất của chúng ta.”

Hai người nhìn nhau, A Thái ngày thường cà lơ phất phơ nhưng lần này hắn thực sự nghiêm túc.

“Vậy nghe ngươi.” Mạc Nhật Căn nói, “Làm thế nào bây giờ?”

A Thái: “Chờ trưởng sử về.”

Hai người tranh luận không xong, Lục Hứa ngồi ở bên cạnh, nhìn bóng đêm đằng xa, “Còn chưa chắc chắn được đến đâu, đừng vội.”

Mạc Nhật Căn so với Lý Cảnh Lung thì kém uy tín hơn một chút, nhưng bản thân hắn cũng phải thừa nhận, Lý Cảnh Lung không ở đây, hắn không thể đưa một kế hoạch hoàn chỉnh, vì thế mới trưng cầu ý kiến của A Thái, giống như lần đề nghị làm nội gián bên cạnh An Lộc Sơn ở Trường An.

Hiện giờ nếu người nói ra là Lý Cảnh Lung thì nhất định mọi người sẽ đồng ý, trưởng sử tính toán cẩn thận, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào khiến mọi người muốn phản đối cũng không được.

“Nghỉ một lát đi.” A Thái nói, “Ngươi mệt mỏi lắm rồi.” Nói xong A Thái cười với Lục Hứa: “Ngươi không chăm sóc hắn cho tốt sao.”

“Tự hắn có thể chăm sóc cho bản thân.” Lục Hứa nhàm chán nói, “Không cần đến ta.”

Mạc Nhật Căn ý tứ sâu xa nhìn A Thái, A Thái khoác vai hắn, nói: “Người anh em đã lâu không gặp, uống một chén thôi, làm gì nhăn nhó như vậy? Đi đi đi.” Rồi hắn túm lấy Mạc Nhật Căn rời khỏi thành lâu.

Trời tối người im lặng, bóng đêm nhẹ nhàng bao trùm Đại Vận hà, gió vun vút xuyên qua bè lớn, Lý Cảnh Lung đứng dậy đóng cửa phòng, đắp lại chăn cho Hồng Tuấn rồi tắt đèn.

“Giờ nào rồi?” Hồng Tuấn lại tỉnh, đứng dậy tìm nước uống.

“Vừa mới qua giờ tý, chừng hai canh giờ nữa trời mới sáng.” Lý Cảnh Lung đáp, “Em ngủ tiếp đi.”

Hồng Tuấn mơ mơ màng màng, uống nước xong có hơi thanh tỉnh, Lý Cảnh Lung tắt đèn, cả phòng tối om.

Hồng Tuấn đột nhiên nói: “Huynh không vui sao?”

Lý Cảnh Lung ôm hắn, hôn Hồng Tuấn một cái, cười nói: “Chuyện gì cũng không giấu được em.”

“Sức mạnh của Tâm Đăng yếu đi.” Hồng Tuấn cảm giác được phong ấn tâm mạch của hắn hơi yếu đi,

Lý Cảnh Lung thở dài, “Là ta không tốt, để ta tự điều chỉnh.”

Hồng Tuấn cười, Lý Cảnh Lung cởi ngoại bào, để ngực trần đi ngủ, tự nhủ: “Thời gian vừa rồi xui xẻo thật, không, vẫn xui xẻo trước giờ, vận khí không tốt.”

Lý Cảnh Lung tính toán tỉ mỉ, nhưng lúc nào đến thời khắc sống còn đều vì vận khí mà hỏng việc, như lần hắn bảo Lý Quy Niên canh giữ Trường An, đưa mọi người đến Giang Nam vì tính rằng Giải Ngục sẽ bám theo để đoạt lại tro cốt Diệp Minh.

Ai dè Giải Ngục đi theo nhưng không động thủ, tới Phục Vân sơn trang, Lý Cảnh Lung thầm nghĩ lúc này hắn không dám hiện thân, có xuất hiện cũng không sợ, cạm bẫy đã sắp đặt xong chỉ chờ nó chui vào lưới. Ai dè Cừu Vĩnh Tư không từ mà biệt, lại đi cùng Hồng Tuấn đến pháp trận, bị Giải Ngục tập kích.

Còn nghĩ Giải Ngục vào Trấn Long tháp, đuổi theo là được, kết quả là nó lai thoát ra còn bản thân bị giữ chân trong tháp.

Lý Cảnh Lung thua hoàn toàn, chuyện này còn chưa tính nữa, cả đời hắn tự cho bản thân là truyền nhân của Bất Động Minh Vương, khôi phục Khu ma ti, kế thừa nguyện vọng Địch Nhân Kiệt, thủ hộ Đại Đường vẫn là chuyện hắn lấy làm kiêu ngạo trước giờ.

Nhưng cũng chẳng ai ngờ, pháp khí của Bất Động Minh Vương không thừa nhận hắn.

Hồng Tuấn nghĩ mọi cách an ủi hẳn, hiện giờ không nhận thì không có nghĩa sau này không nhận, đừng buồn. Huống chi nếu không nhận cũng chẳng sao.

Lý Cảnh Lung chẳng còn tí hi vọng nào, khi thì lại cảm giác tương lai không cứu nổi, lo được lo mất, tâm tình xoắn xuýt vô cùng. Nhưng hắn không thể than phiền, cũng không dám than phiền, hắn chống đỡ cả Khu ma ti, không thể để bất kỳ ai biết được lòng tin của hắn đang dao động.

Hy vọng duy nhất bây giờ, là lời Viên Côn từng hứa hẹn, chiến trường Đông Bắc, An Lộc Sơn sẽ do Trọng Minh, Thanh Hùng kiềm chế, sẽ không có vấn đề gì. Nhưng An Lộc Sơn xua quân xuôi nam, vẫn không thấy động tĩnh gì của Diệu Kim cung.

Hồng Tuấn cái gì cũng không hiểu, lúc nào cũng vui vẻ lạc quan, đây là thói quen mà Lý Cảnh Lung cố rèn cho hắn, “có ta ở đây em không cần sợ gì cả.” Nhưng đến giờ, Lý Cảnh Lung phát hiện, những việc hắn phải đối mặt không chỉ là yêu, ma, là lệ khí ngập đất trời, mà là khi tín niệm của hắn về Bất Động Minh Vương dao động khiến lòng hắn cũng dao động theo.

Pháp khí không thừa nhận hắn, thì sau này mọi chuyện sẽ rất nguy hiểm, nếu hắn không tìm được truyền nhân chân chính, lỡ như Hồng Tuấn gặp nạn, Lý Cảnh Lung chỉ có Tâm Đăng, sẽ không biết chuyện gì có thể xảy ra được nữa.

Đôi khi, tương lai sẽ không như những gì hắn nghĩ, những gì hắn đang nắm trong tay.

Có phải còn việc gì hắn làm chưa tốt? Mấy ngày nay, Lý Cảnh Lung lúc nào cũng tự hỏi bản thân, nhất là khi từ Trấn Long tháp ra ngoài, hắn quá ngạo mạn, quá khinh địch, nghĩ sự việc chỉ đơn giản như vậy, hay rốt cuộc hắn chỉ là trò đùa trong tay ông trời?

Càng nghĩ, hắn cảm thấy đành phải đổ mọi chuyện cho vận khí.

Nhưng dù thế nào, Hồng Tuấn vẫn cảm thấy hắn đang bất an, dù sao sức mạnh Tâm Đăng sẽ ảnh hưởng đến phong ấn.

“Tin ta.” Lý Cảnh Lung chỉ nói như vậy.

“Ta tin huynh mà.” Hồng Tuấn cười nói, “Huynh đã bao giờ lừa ta đâu?”

Mặc dù không biết trước được gì, nhưng hiện tại, Lý Cảnh Lung ôm Hồng Tuấn, trong lòng cũng bình tĩnh lại. Bờ vai trần của Hồng Tuấn dán vào ngực Lý Cảnh Lung, cả hai đều cảm nhận được thân thể nóng rực của đối phương.

Lúc này bọn họ chỉ im lặng, chuyện gì cũng không muốn làm, cứ như vậy dựa vào nhau, trao cho nhau dũng khí mà đối mặt với tương lai mù mịt phía trước.

Tiếng nước ‘ầm ầm’ trên kênh đào, trong bóng tối, hai người ôm lấy nhau, chìm vào giấc ngủ, Hồng Tuấn nhập mộng. Giữa đất trời yên tĩnh quỷ dị, chỉ có tiếng nước chảy từ lòng sông truyền đến – tới hừng đông là đến Lạc Dương.

Mặt sông tối đen, thuyền lớn càng ngày càng chậm, dòng chảy dường như có biến đổi gì đó rất lạ nhưng khó phát hiện ra.

Bỗng nhiên một tiếng động lớn vang lên!

Trong làn nước hiện ra một con quái thú đen xì, gào thét xông lên, mang theo sóng lớn, vẽ thành một đường cong giữa không trung.

Lý Cảnh Lung mở mắt!

Trần nhà phá vỡ, vách tường nát tan, nước sông xối thẳng vào! Giường nghiêng đi, Hồng Tuấn bị nước lạnh dội ướt cả người, bối rối hô lên: “Làm sao vậy?”

Lúc này trời đang rét đậm, nước ống lanh buốt, Hồng Tuấn vừa xoay người, Lý Cảnh Lung quát: “Hồng Tuấn! Ta ở đây!”

Thuyền bị quái thú đập nát, đứt đôi, chỉ một thoáng đã bắt đầu chìm xuống, trên thuyền không chỉ có Hồng Tuấn và Lý Cảnh Lung, mà còn có rất nhiều thương nhân đi về phía Bắc, có người nhà ở Dự Châu sốt ruột về thăm gia quyến. Giữa kênh đào tiếng kêu gào ầm ĩ, hơn một trăm người chìm xuống theo thuyền lớn, hoặc lập tức lấy thuyền nhỏ chạy trốn.

Lại một tiếng gầm, Lý Cảnh Lung một tay ôm eo Hồng Tuấn, từ thân thuyền bị vỡ nhảy ra ngoài. Hồng Tuấn mở Ngũ Sắc Thần Quang chống đỡ những rường cột đang đổ gãy. Quái vật kia lao tới, há cái miệng rộng đỏ lòm.

Lý Cảnh Lung thấy quái vật kia có hai cánh, đầu rắn dữ tợn, răng nanh sắc nhọn, cắn xuống.

Hồng Tuấn vung Mạch Đao lại chìm xuống, nước lạnh buốt người, không phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc, chỉ nghe thấy Lý Cảnh Lung hô to một tiếng, vung Trí Tuệ kiếm. Trí Tuệ kiếm dẫn theo Tâm Đăng lóe lên, mặt sông rực sáng.

“Hóa Xà!” Hồng Tuấn nổi lên, hô.

Hóa Xà nhỏ hơn Giao một chút, trên mặt sông gọi ra sóng to ngập trời, quanh người hắc khí cuồn cuộn bị Tâm Đăng khu trục, nó bay đi, mở cánh, lại dấy lên một ngọn sóng cao gần ba trượng đánh về phía hai người bọn họ.

Sóng lớn đi qua, Lý Cảnh Lung bị hất văng ra ngoài, người bay trên không, lại tóm được mảnh gỗ vỡ từ boong tầu, ném về phía Hồng Tuấn như sao chổi, hô: “Đón lấy!”

Hồng Tuấn nhào lên tấm ván gỗ, lạnh run cả người. Lý Cảnh Lung xoay người, đạp lên thuyền gỗ sắp chìm nghỉm, vung Trí Tuệ kiếm.

Hóa Xà lại rúc xuống làn nước, biến mất dạng, một loáng sau xông thẳng từ dưới chân Lý Cảnh Lung mà lên.

Lý Cảnh Lung dùng Tâm Đăng kéo thành trường cung, muốn bắn tên thì bị cắt ngang, ngã vào trong nước, đuôi rắn quét qua mấy lượt. Hai người ở trên sông có bản lĩnh đến đâu cũng không phải đối thủ của con thủy quái này.

Kênh đào tĩnh mịch, Hóa Xà bơi vào trong nước, biến mất.

Hồng Tuấn đang đạp nước, một bàn tay tóm lấy hắn, A Sử Na Quỳnh hô lớn: “Là ta”

Hồng Tuấn uống mấy ngụm nước, sóng lớn đánh tới lại lạc mất A Sử Na Quỳnh.

Lý Cảnh Lung quát: “Hồng Tuấn –!”

“Soạt.” một tiếng Hóa Xà xông ra, quấn lấy Lý Cảnh Lung cúi đầu nhìn hắn. Vừa nghe thấy Lý Cảnh Lung hô “Hồng Tuấn”, lại ném hắn vào trong nước.

Hồng Tuấn chìm nổi giữa dòng nước, tìm kiếm ánh sáng từ Tâm Đăng của Lý Cảnh Lung, nhưng toàn thân đã bị xiết lấy, Hóa Xà quấn lấy hắn bay lên, Hồng Tuấn định rút đao ra thì nó ném ngã hắn vào bụi cỏ.

Hồng Tuấn toàn thân ướt đẫm, tay cầm trường đao, cảnh giác nhìn chăm chằm vào bóng tối.

Một đôi mắt phát sáng nhìn chăm chú hắn, Hồng Tuấn nói: “Ngươi là ai?”

“Có con cá bảo ta cứu ngươi, không được làm hại ngươi.” Hóa Xà nói, “Ngươi không biết bơi.”

Hồng Tuấn: “…”

Nói xong, Hóa Xà đã xoay người, một lần nữa bơi vào kênh đào.

_______________________________

Nhất ba vị bình: Một hồi hỗn loạn

Đã đến chương rồi, còn c nữa là hoàn cả bộ ….φ(・∀・) mình sẽ cố gắng từ giờ đến Tết âm lịch là hoàn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio