Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước khi tan việc, Tiêu Ninh nhận được tin nhắn Trần Dĩnh gửi tới, đưa địa chỉ và dò hỏi xem nơi này có tiện cho Tiêu Ninh không, ẩn chứa trong đó là một luồng cẩn thận tỉ mỉ, chu đáo từng li từng tí một. Tiêu Ninh biết nơi này, liền trả lời một câu sẽ nhanh chóng đến.
Nhắn tin qua lại thật giống như bạn bè bình thường.
Tâm tình Tiêu Ninh vẫn luôn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức ngay cả bản thân hắn cũng phải kinh ngạc, vừa không nhảy nhót vui mừng vừa không căng thẳng, xuống tàu điện ngầm mua phiếu, rồi tìm đến địa chỉ đã hẹn.
Văn Truyền, không biết nơi đây chỉ kinh doanh nhà hàng hay còn làm gì khác nữa, thoạt nhìn trang trí lắp đặt rất đẳng cấp, bảng hiệu dễ thấy, không làm cho hắn tốn nhiều sức lực để đi tìm.
Trong nhà hàng có thể nghe thấy tiếng đàn nhàn nhạt du dương, tạo nên âm thanh và bầu không khí vô cùng yên tĩnh thanh bình, hắn vào cửa hỏi số phòng đã đặt trước, nhân viên phục vụ mặc sườn xám xanh trắng liền dẫn hắn vào thang máy, lên tầng hai.
Trần Dĩnh đặt phòng riêng tại gian cuối cùng, Tiêu Ninh bước đi trên tấm thảm dày, có lẽ là nơi này quá mức yên tĩnh, làm cho hắn luôn cảm thấy có chút không giống sự thật.
Cuối cùng, hắn vẫn đi tới cánh cửa phòng riêng ấy, nhân viên phục vụ rất biết lễ tiết, cẩn thận gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra, cũng không định bước vào trước, mà là bày ra tư thế mời.
Tiêu Ninh nói tiếng cám ơn, nghiêng người đi vào, nhân viên phục vụ đi theo ở phía sau.
Bên trong là một căn phòng rất lớn, mở cuộc buổi tiệc trà cũng không thành vấn đề, Tiêu Ninh nhìn thấy nữ nhân tư thái ưu nhã ngồi ở bên cửa sổ, hai cánh tay nàng hợp lại đặt ở trên đầu gối, thật giống như khí chất trời sinh, không thể giải thích tại sao lại có thễ nữ tính ưu nhã như vậy, chỉ tùy ý nghiêng đầu nhưng góc độ lại vô cùng vừa vặn, nhìn như vậy, có lẽ đã từng là một người phụ nữ rất xinh đẹp và dịu dàng.
Tiếng gõ cửa nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của nàng, lúc này quay đầu trở về, thời điểm nhìn thấy Tiêu Ninh rõ ràng có chút kích động, nhưng là, chỉ biểu hiện bằng nụ cười trên mặt, cùng hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.
Tiêu Ninh đi tới phía đối diện ngồi xuống, người đầu tiên mở miệng nói chuyện chính là nhân viên phục vụ, cô hỏi, “Xin hỏi có cần uống chút trà gì không?”
Tiện tay mở ra menu các loại trà, bên trong giá cả đều không ít, Tiêu Ninh trả lời, “Bích đàm đi.”
Bên trong căn phòng này có đầy đủ lá trà và các bộ dụng cụ uống trà, nhân viên phục vụ thay Tiêu Ninh ngâm một bình, yên tĩnh lui ra phía sau.
Chậm rãi ngâm nước, hương thơm từ trà quanh quẩn tới lui, Tiêu Ninh nhìn người phụ nữ trước mắt, nghi hoặc nhàn nhạt lẫn lộn. Người phụ nữ tự xưng mình là Trần Dĩnh ở trước mặt và người mẹ trong trí nhớ của hắn rất không giống nhau, người mẹ trong trí nhớ của Tiêu Ninh sẽ không quá mức thanh cao nhã nhặn như thế, cũng không xinh đẹp như vậy, nàng lúc nào cũng cau mày, luôn mang theo hết thảy mọi căm giận mất hứng, nàng rất ít như ngày hôm nay, bây giờ, trước mặt mình tươi cười.
Nàng đã từng cười qua sao?
Tiêu Ninh mê hoặc, cảm giác cho dù thế nào, mình cũng là người nam, mở miệng trước vẫn tốt hơn, vì vậy hắn nói, “Xin chào.”
Đại khái, từ sâu trong lòng Trần Dĩnh, đã bị lời nói khách sáo cùng thái độ xa cách này làm cho hoảng sợ, trên khuôn mặt nàng cố gắng lộ ra nụ cười gần gũi, “Ninh ninh, con còn nhớ nhẹ không?”
Nàng có lẽ muốn cố gắng thoải mái, mở đầu thân thiện, vô cùng hoàn hảo, nhưng cái mở đầu kia dĩ nhiên bị Tiêu Ninh làm cho hỏng mất, lúc này hắn nghe như vậy liền cảm nhận được một luồng chua xót tê tái lạnh lẽo khó có thể giải thích được.
Tiêu Ninh im lặng, tìm không ra lời gì để tiếp tục nói nữa, cuối cùng chỉ cười cười, “Tôi khi đó còn quá nhỏ.”
Tôi khi đó còn quá nhỏ.
Lời này mặc cho Tiêu Ninh có ý đó hay không, đều hiển nhiên dẫn đến dụ ý chất vấn.
Trần Dĩnh dường như muốn giải thích, hơi hơi mở miệng, thế nhưng cuối cùng, lời nói ra khỏi miệng lại là, “Xin lỗi, khi đó ta chỉ lo cho bản thân mình.”
Tiêu Ninh yên tĩnh, gần như chân thành lắng nghe, không yên lòng chắp vá những mảnh kí ức đã được niêm phong rồi chôn sâu vào quá khứ của mình. Không có đứa nhỏ nào mà không thích mẹ cả, dù cho người mẹ này, đối với mình không hề gần gũi hay thân thiết, chưa bao giờ vui đùa cùng mình, mỗi ngày dường như đều chỉ suy nghĩ về chuyện gì đó, không hề để ý tới những người xung quanh, Tiêu Ninh vẫn nhớ được, ngày xưa, lúc nào mình cũng rất muốn thân cận với Trần Dĩnh, hắn sợ nhất là lúc Trần Dĩnh và Tiêu Lập Thân cãi nhau, trong lòng của một đứa bé nho nhỏ, tận thế cũng chỉ có vậy mà thôi, mỗi lần bọn họ cãi nhau, hắn sẽ khóc lóc khàn cả giọng, đây chính là một loại bất lực sợ hãi.
Tiêu Ninh nhíu nhíu mày, cho dù đến tận bây giờ, cỗ cảm giác kia, chỉ vừa nghĩ tới thôi, cũng vẫn khiến cho hắn vô cùng không thoải mái. Hắn rũ xuống tầm mắt, tránh đi Trần Dĩnh đang ngồi phía đối diện, liền vừa vặn nhìn thấy đôi bàn tay của nàng, đó là một đôi tay xinh đẹp, bảo dưỡng vô cùng cẩn thận, khẳng định trong suốt thời gian dài chưa từng làm việc nhà, có lẽ vật nặng nhất mà nàng từng chạm đến chính là ví da của phụ nữ.
Này có phải là nhận lầm người rồi không?
Trong phút chốc đó, hắn đã nghi vấn như vậy, suýt chút nữa liền nhịn không được hỏi ra lời, thời điểm lấy lại tinh thần, hắn không khỏi vui mừng chính mình đã không làm ra chuyện không lễ phép như thế.
Tiêu Ninh không phản ứng, Trần Dĩnh không thể làm gì khác hơn là nói tiếp, “Ta đi rồi, không dám liên lạc với con, ta sợ bản thân mình sẽ liều lĩnh chạy trở về tìm con. Nhưng là ta… Mẹ không thể, mẹ không thể nào trở lại những tháng ngày đó. Xin lỗi, Ninh Ninh, mẹ mỗi ngày đều nhớ đến con.”
Mỗi một chữ cuối cùng đều run rẩy, Trần Dĩnh ngay lập tức dừng lại, nàng cật lực khắc chế chính mình, duỗi tay cầm cốc trà lên, nhấp một miếng, trên gương mặt xinh đẹp có chút yếu đuối, làm người khác không nhịn được muốn quan tâm. Nàng nhìn cốc trà thật lâu, tâm tình có chút ổn định ơn, mới mỉm cười nói tiếp, “Mẹ còn nhớ con thích nhất là ăn cá, nhưng lại ăn không cẩn thận, luôn bị xương cá kẹp lại. Nhắc mới nhớ, có người giới thiệu cho mẹ gần đây có một nhà làm làm cá ăn rất ngon, chốc lát nữa chúng ta cùng nhau đi chứ.”
Tiêu Ninh muốn nói không cần khách khí như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy quá mệt mỏi, trên mặt dường như bị thoa lên một tầng keo dán, chỉ cần nhúc nhích một chút liền cảm thấy cực kỳ khó khăn rồi, ngay khí lực nói chuyện đều không có, vì vậy vẫn như cũ, lẳng lặng nhìn Trần Dĩnh. Hắn không có đối diện với tầm mắt của Trần Dĩnh, mà là hơi đưa mắt xuống dưới một chút, tốc độ chớp mắt cũng cực kỳ chậm.
Trần Dĩnh cứ tiếp tục nương theo đề tài này, nói đến những chuyện khi hắn còn bé, nàng tiểu tâm dực dực (cẩn cẩn dực dực; cẩn thận từng li từng tí; dè dặt; cẩn thận) tách ra sự tồn tại của Tiêu Lập Thân, “Ngày đó, con liên tiếp mua năm qủa bong bóng, cũng không cẩn thận mà phá hư, cuối cùng mẹ thực sự hết cách, chỉ có thể mua bóng cao su cho con, lúc này nó không bao giờ hư nữa, con cũng cao hứng vô cùng.”
Tiêu Ninh không nói lời nào, không uống trà, không có bất luận động tác gì, âm thanh Trần Dĩnh rốt cuộc dần dần thấp xuống, mãi đến tận khi bầu không khí trầm mặc bao phủ toàn bộ phòng trà.
Tiêu Ninh nhất thời chưa kịp phản ứng, nửa ngày mới phát hiện tại sao không có tiếng động?
“Ninh Ninh, con có phải không thể tha thứ mẹ không?” Âm thanh Trần Dĩnh mang tới nghẹn ngào, những thanh tuyến vẫn đẹp vẫn ôn nhu, “Mẹ cũng không đòi hỏi con có thể ngay lập tức tha thứ cho mẹ, nhưng con có thể cho mẹ một cơ hội được hay không?”
Lời còn chưa dứt, Trần Dĩnh đã khe khẽ khóc nức nở rồi, nàng khóc vô cùng đẹp.
Nói chút gì đi, nàng cũng không dễ dàng.
Tiêu Ninh giật giật, hai tay nắm chặt lấy nhau.
Nên làm gì với Trần Dĩnh, đối với hắn mà nói, quả thật vẫn là một mệnh đề khó, bị người hỏi, ra vẻ nghiêm túc trả lời vài câu, nói có sách mách có chứng, còn có thể miễn cưỡng duy trì thái độ ung dung. Đột nhiên gặp phải, trong lòng tuyết lớn đầy trời, rối như tơ vò trong bóng tối, lạnh đến mức mờ mịt chung quanh.
Hắn muốn nói, không sao, mẹ cũng không làm gì sai.
Thế nhưng hắn không nói ra được, cảm giác khó chịu mãnh liệt ngạnh trong cổ họng của hắn, thật giống như lồng ngực đồng thời bị nhét vào một đống băng và một đống lửa, nhìn nữ nhân trước mặt lưu lại nước mắt, hắn cảm thấy, vô cùng khó chịu.
Nhưng mà, cùng lúc đó còn có một loại tâm tình khác, thật giống như bọt khí của nước ngọt, từ sâu trong lồng ngực không hề báo trước bay lên, càng lên càng cao, càng ngày càng lớn mạnh, thời điểm mỗi một cái vỡ vụn đều cực kỳ chấn động, cũng làm cho Tiêu Ninh khiếp sợ, hắn phảng phất như thấy người ngay mặt bị xáng một bạt tai, cảm giác xấu hổ nóng hừng hực.
Đây là một cỗ sảng khoái.
Tiêu Ninh hai tay nắm chặt, hốt hoảng nhận ra tại sao mình lại như vậy, đây là mẹ của mình.
Nhưng mà cỗ sảng khoái kia mang tới tạp âm liên tục huyên náo ầm ĩ ở trong đầu hắn, không thể nào áp chế xuống được, lại giống như có một người khác hắn đang nghĩ, nàng đáng đời.
Nàng đáng đời.
Tiêu Ninh ngừng thở, đột nhiên nhìn về phía Trần Dĩnh. Thần thái của hắn thay đổi quá lớn, khiến Trần Dĩnh đang gào khóc phải dừng một chút, không biết gì, cùng hắn đối diện.
Trước sau không nhúc nhích, yên tĩnh ầm ầm sụp xuống, lại như xưa nay chưa từng tồn tại, dường như tất cả những gì còn sót lại thế giới chỉ là màu trắng bệt của tro tàn, đó là sắc màu bầu trời mùa đông khi Trần Dĩnh rời đi, đó là lúc nằm trong nhà Tiêu Tố Linh thu hẹp giường chiếu đối diện với sắc màu của vôi tường, đó là khi những người chung quanh làm như không hề thấy màu sắc.
Tiêu Ninh nhắm mắt lại, tiếp tục lộ ra nụ cười, nhàn nhạt trong suốt khẽ nói, “Đều đã qua, không cần để ở trong lòng.”
Trần Dĩnh đỏ mắt lên hỏi, “Ninh ninh?”
Tiêu Ninh đứng lên, “Tôi còn có một cuộc hẹn, ngày hôm nay, trước tiên cứ như vậy đi, cám ơn trà của người.”
Mắt thấy Trần Dĩnh vô cùng dao động, muốn giữ hắn lại nhưng không biết làm thế nào cho phải, Tiêu Ninh lại nhớ đến khoảng thời gian từ mười tuổi đến mười sáu tuổi của chính mình, đối với hắn mà nói, đó chính là khoảng thời gian nan nhất, đau đớn nhất, sau khi rõ ràng Trần Dĩnh tuyệt đối sẽ không trở lại đón hắn nữa, có một quãng thời gian hắn thường thường rất nhớ đến người mẹ này của mình.
Khi đó Tiêu Ninh nghĩ như vậy, ta không tha thứ cho nàng.
Ta tuyệt đối không tha thứ cho nàng.
Mà bây giờ, Tiêu Ninh của tuổi hai mươi bảy đang mỉm cười, nếu không phải Trần Dĩnh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không nhớ tới đến những sự tình buồn cười như vậy.
Bất quá, nếu như đã nói năm đó nàng không có sai, thì như vậy, hiện tại hắn cũng không sai, bất quá, chỉ là đối một người vô cùng thân cận, đau đớn cố gắng quay đầu, không hề nhìn lại mà thôi.
Hắn không nhìn Trần Dĩnh nữa, quay người rời đi.
Trà Bích đàm: