Thiên Châu Biến

chương 4: thiên châu sư huyền bí!(1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ra thành môn chính là quân doanh, Chu Duy Thanh hoàn toàn đã quên đi hôm qua mình đã làm gì, bất thường sờ sờ trên người nội giáp cùng đỉnh đầu kia có tới một kg đa trọng đặc chất mũ trùm đầu, cao hứng bừng bừng đi tới Tam Doanh doanh địa.

Hắn vừa mới vào cửa liền gặp người quen, chính là vị trung đội trưởng hôm qua hỏi hắn " cảm giác" ra sao. Bất quá lúc này vẻ mặt nghiêm túc, khoát tay lên ngăn cản hắn lại.

"Ngươi là Chu Tiểu Bàn à?"

Chu Duy Thanh hiền lành cười cười: "Đúng vậy! Trung đội trưởng đại ca, ta chính là Chu Tiểu Bàn."

Trung đội trưởng kia trầm giọng nói: " Đại ca cái gì? Trong quân doanh chỉ có chức vụ, ta gọi là Mao Lợi, thuộc liên đội thứ năm đế quốc, cung tiễn binh đệ tam doanh, trung đội thứ bốn, từ giờ trở đi, ngươi chính là một trường cung thủ thuộc trung đội thứ bốn, nghe rõ chưa?"

Chu Duy Thanh nói: "Nghe rõ." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đang âm thầm oán thán, Mao Lợi? Mao lư (con lừa)? Con lừa Trung đội trưởng?

Mao Lợi trung đội trưởng cũng không biết mình nhất thời nghiêm túc lại bị tên hèn mọn này đặt cho một cái danh hiệu, danh hiệu này lại theo hắn trong cả cuộc đời quân đội.

"Đi theo ta." Mao Lợi xoay người đi về phía quân doanh.

Chu Duy Thanh nghi hoặc đi theo sau, trong lòng thầm nghĩ, tại sao trung đội trưởng lại tự đến đón mình? Mình bất quá chỉ là một tân binh, một đội trưởng tới đón là đủ rồi. Trung đội trưởng phụ trách cả trăm người, trong Thiên Cung Đế Quốc, quân đội vốn không nhiều lắm, Trung đội trưởng đã là tầng lớp quan quân trung tầng, đến doanh trưởng như Thượng Quan Băng Nhi kia chưởng quản nghìn người chính là tướng lĩnh rồi.

Mao Lợi vốn mang theo hắn đi về phía trong quân doanh, càng đi càng lệch, cuối cùng đến một góc trong quân doanh, đi vào một cái trướng nhỏ.

Chu Duy Thanh theo vào, trướng bồng này chỉ có một chăn đệm đặt dưới đất, cả trại không đến mười thước vuông, không còn cái gì khác.

Mao Lợi đứng ở trong lều trại, nói: "Khi chiêu binh kết thúc, trong lúc chờ đi tân binh doanh huấn luyện, ngươi ở đây đã. Lần này liên đội thứ năm của chúng ta tuyển người, tam doanh chúng ta , phỏng chừng phải chờ nửa tháng nữa."

Chu Duy Thanh kinh ngạc nói: "Trung đội trưởng, đãi ngộ trong quân doanh chúng ta tốt như vậy sao? Mỗi người ở một phòng riêng à?"

Mao Lợi cười hắc hắc, nói: "Dĩ nhiên không phải, đây là đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, tiểu tử, ta cũng không giúp được ngươi, chuyện mình làm tự mình phải chịu trách nhiệm thôi. Tốt lắm, ngươi cứ nghỉ ngơi trước, nhà ăn ở khu bên trái quân doanh, rất dễ tìm. Khi nào lên đường đến tân binh doanh huấn luyện sẽ có người đến báo cho ngươi." Nói xong câu đó, hắn liền vén cửa trướng lên xoay người đi.

Con lừa trung đội trưởng đi rồi, nhất thời trong lòng Chu Duy Thanh dâng lên một dự cảm xấu, tháo trường cung và túi tiễn xuống ném lên mặt đất, đi ra ngoài trướng.

Vừa rồi không quan sát cẩn thận, lúc này dưới tình huống bất an trong lòng, nhìn kĩ xung quanh, Chu Duy Thanh phát hiện, các lều trại quanh mình cách mình ít nhất cũng năm mươi mét, có thể nói lều trại của mình trong quân doanh nằm ở tận cùng trong góc.

Chẳng lẽ thân phận của mình bị phát hiện rồi? Không thể nào! Mình đã rất cẩn thận rồi. Đột nhiên, trong đầu Chu Duy Thanh hiện lên một khuôn mặt phẫn nộ xinh xắn, nhất thời trong lòng run lên, thì thào lẩm bẩm: "Nha đầu Thượng Quan Băng Nhi đó là đế quốc đệ nhất thiên tài, chắc sẽ không “hung đại vô não” (ngực to thì không có não) so đo với một tiểu nhân vật như ta chứ?"

"Chu —— Tiểu —— Bàn ——" đúng lúc ấy, một âm thanh nghiến răng nghiến lợi đột nhiên vang lên bên tai hắn, âm thanh kia tuy nghe êm tai như tiếng chim oanh, nhưng lúc này giọng nói có vẻ hết sức tức giận.

Chu Duy Thanh vội vàng quay người lại, nhìn thấy Thượng Quan Băng Nhi lưng đeo trường cung màu tím, mặc một bộ trang phục cũng là màu tím.

Thấy nàng, Chu Duy Thanh không khỏi ngây người một chút, Thượng Quan Băng Nhi vẫn buộc tóc đuôi ngựa, trên người không mặc áo giáp, một thân trang phục màu tím tôn lên dáng người hoàn mỹ của nàng, hơn nữa thêm vào trường cung màu tím, tăng thêm vẻ anh tư của nàng. Đáng tiếc lúc này đôi lông mày thanh tú cau lại, đôi mắt đẹp màu xanh như muốn phun lửa. Rất rõ ràng, nàng đã nghe được câu “hung đại vô não” kia.

Sẽ không xui xẻo như vậy chứ, Chu Duy Thanh trong lòng ai thán một tiếng, vội vàng bày ra cái chiêu bài của hắn – cười hiền lành chất phác, nói: "Doanh trưởng đại nhân, ta vừa rồi đang khen ngài, cái kia, khen ngài phát dục thật tốt..." Bị bắt tại trận, hắn cũng không biết mình nên giải thích thế nào.

Thượng Quan Băng Nhi cực kỳ tức giận! Nàng bảo Mao Lợi trung đội trưởng an bài Chu Duy Thanh ở nơi vắng vẻ này để dễ dàng xử lý hắn. Vốn nàng đang cảm thấy mình làm thế có chút quá mức, dù sao Chu Duy Thanh mới là một tân binh, hành vi của hắn tuy ghê tởm, nhưng cũng không phải hắn cố ý. Mà lúc này lại nghe hắn nói bốn chữ kia, hơn nữa còn thêm câu giải thích đằng sau nữa, làm sao nàng có thể bị vẻ ngoài thật thà của Chu Duy Thanh lừa bịp nữa?

"Binh sĩ Chu Tiểu Bàn, nghiêm." Thượng Quan Băng Nhi hét lớn một tiếng.

Chu Duy Thanh vội vàng đứng thẳng, người ta đang tức giận như thế, người ta lại là doanh trưởng, lại là một Thiên Châu Sư, hắn biết rõ đạo lý hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt.

Thượng Quan Băng Nhi tay phải lấy ra một cái roi ngựa từ bên hông, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Chu Duy Thanh, trầm giọng nói: "Binh sĩ Chu Tiểu Bàn, vũ nhục quan trên, phạt roi, Thượng Quan Băng Nhi chấp hành. Chu Tiểu Bàn, quay ra sau."

Chu Duy Thanh nhìn thoáng qua roi da trong tay Thượng Quan Băng Nhi trong tay, trong lòng thầm kêu khổ, không nghĩ đến ngày đầu tiên đến quân doanh đã bị ăn roi. Nhưng tình thế lúc này người ta mạnh hơn hắn nhiều, hắn không cam tâm tình nguyện cũng đành phải xoay người ra phía sau.

Thượng Quan Băng Nhi tức giận hừ một tiếng, bước đến sau lưng Chu Duy Thanh, xoát một tiếng, một roi quất tới.

Ba một tiếng vang lên, đánh vào trên lưng Chu Duy Thanh.

"A ——" Thanh âm thê lương của Chu Duy Thanh vang lên, thảm thiết như bị thiến, cả người thuận thế nằm úp xuống mặt đất, lăn lộn trên đất.

Thượng Quan Băng Nhi nhìn roi da trong tay, nghi ngờ nghĩ thầm có đau như vậy không? Ta cũng không dùng Thiên Lực mà! Chu Tiểu Bàn này nhìn có vẻ khỏe mạnh, sao lại không chịu được một cái vậy?

Chu Duy Thanh biểu diễn thật sự là quá giống thật, thân thể vừa quay cuồng, vừa không ngừng run rẩy, quả thực giống như sắp chết vậy.

Trốn bị đánh, ai có thể kinh nghiệm hơn hắn đây? Từ nhỏ đến lớn, hắn bị vị phụ thân Nguyên soái kia đánh mà lớn lên, biết rõ các loại kỹ xảo khi bị đánh.

Một roi kia vừa mới chạm đến hắn, hắn đã ngã về phía trước, hóa giải vài phần lực đạo, mà biểu hiện lúc này là muốn dùng biểu tình thống khổ của mình tranh thủ sự đồng tình của người ta. Chiêu này hắn dùng quá nhiều, quả thực là thuần thục vô cùng, hoàn toàn là hành động theo bản năng. Mà trên thực tế, trong lòng người này đang vui vẻ vô cùng, hắc mặc nội giáp Thái Hợp Kim, một roi này lại không dùng Thiên Lực, căn bản không có cảm giác gì. Chỉ là đã lỡ theo bản năng biểu diễn rồi, nên giờ đành phải tiếp tục diễn thôi.

Nhìn bộ dạng thống khổ của Chu Tiểu Bàn, roi thứ hai của Thượng Quan Băng Nhi làm sao mà đánh tới được nữa. Chu Duy Thanh quay cuồng một lúc, cuối cùng cũng dừng lại, nhưng vẫn nằm ở đó không ngừng co quắp, bộ dạng như sắp chết vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio