Trong cung Vị Ương lúc này ngập tràn xuân sắc.
Tiểu cô nương lớn lên từng ngày, nay thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Hai người làm phu thê nhiều năm, thân mật khăng khít tự nhiên không cần phải nói. Hồi trước Liên Tam vẫn là cô bé thì thôi, hiện tại lớn, vành tai và tóc mai chạm vào nhau khó tránh khỏi có chút động tình, sau khi ôm hôn cả hai mặt đỏ, thở hổn hển.
Lưu Diên ôm chặt nàng trong lòng nhưng không thể giảm bớt luồng nhiệt ấy. Cả người hắn căng cứng ngồi yên, đến khi tiểu cô nương mặt đỏ bừng cựa quậy, hắn mới hạ quyết tâm, bế bé yêu lên, đi vào phòng tắm.
Trương Phúc rất có nhãn lực, vừa gặp ông phát hiện hôm nay Liên Tam mặc kỵ trang, chắc là cưỡi ngựa đến. Vì vậy, sau khi Liên Tam vào điện, ông nhỏ giọng dặn đồ đệ mình, sai người chuẩn bị sẵn bể nước ấm, đề phòng cần đến.
Quả nhiên, bây giờ cần dùng.
Lưu Diên nhìn bể nước nóng phả sương mù, hài lòng gật gật đầu, để tiểu cô nương trong lòng xuống ghế dựa.
Liên Tam có thể chất cực kỳ mẫn cảm với tình , vừa bị hôn trong chốc lát, đầu óc còn choáng váng, chưa tỉnh táo. Lúc này bị ôm vào phòng tắm, còn chưa phản ứng kịp đâu, toàn thân đã bị lột sạch, một lúc sau, một cơ thể trần trụi dán lại gần, ôm nàng ngồi xuống nước.
Nước trong bể nóng vừa phải, hơi nước dày đặc khiến lông mi ướt đẫm, đôi mắt phảng phất ngập tràn sương mù, cả người mơ mơ màng màng, lộ vẻ đáng yêu hiếm thấy.
Lưu Diên sủng nịch thân thân trán, thân thân mắt, cắn nhẹ cái mũi nhỏ, một đường hôn xuống dưới, dừng lại nơi cổ, tinh tế liếm nhẹ một tấc một tấc, mỗi nơi non mịn đều bị lướt qua một lần.
Tiểu nha đầu tuổi không lớn, thân mình phát dục rất tốt, kiều kiều nhỏ nhỏ, đường cong lả lướt, từ nhỏ được nuông chiều nên da thịt như Dương Chi Bạch Ngọc, trắng mịn vô ngần. Đôi môi ấm áp của Lưu Diên dần dần đi xuống, chỉ thấy trên cánh môi là xúc cảm trơn bóng mềm mại thơm mát, hận không thể cắn một miếng ăn đỡ thèm.
Liên Tam khép hờ mắt, rên rỉ, tiếng sau còn mềm mại hơn tiếng trước. Đời trước ở phương diện này nàng chưa từng ngại ngùng, nên hưởng thụ thì hưởng thụ, có khi nổi hứng còn chủ động trêu chọc Hoàng Thượng.
Ngược lại Lưu Diên, từ nhỏ tính tình già dặn nên chuyện giường chiếu cũng bảo thủ câu nệ. Trước khi gặp Liên Tam, hắn làm chuyện đó như nghĩa vụ, qua loa cho xong. Không ngờ gặp phải một yêu tinh, trên giường làm nũng, chơi xấu hắn; hứng thú với các kiểu tư thế đòi thử một lần, khiến bệ hạ vốn bảo thủ lạc lối.
Ngậm quả hồng phấn trước ngực nhẹ nhàng liếm mút, bàn tay to của nam nhân dần lướt qua bụng xuống dưới, phủ lên nơi non nớt ấy. Liên Tam là Bạch Hổ trời sinh, dù trưởng thành nơi ấy hoàn toàn không có một sợi lông.
Đầu ngón tay Lưu Diên xoa nắn, cảm nhận được dịch lộ ấm áp, dinh dính, cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp, trêu đùa: “Còn nhỏ đã như vậy… Đúng là cô bé hư hỏng…”
Liên Tam mặt đỏ ửng, xấu hổ phỉ nhổ hắn: “Chàng nói bậy bạ gì đó!”
“Hả, ta nói bậy khi nào?” Bản lĩnh dùng tay hư hỏng của bệ hạ quá tốt, tay tìm được hạt châu nhỏ bóp nhẹ một cái, lại tinh tế trêu đùa một phen, kích thích tiểu nha đầu không nhịn được ưỡn cong người, còn hắn ung dung nhìn, miệng nói những lời mắc cỡ chết người: “Nàng xem, nhẹ nhàng chạm một cái đã ướt thế này… Hửm, còn nói không phải cô bé hư hỏng?”
Thân thể Liên Tam vốn cực kỳ mẫn cảm, lúc này vì tuổi quá nhỏ. Cơ thể non nớt có phản ứng kịch liệt hơn kiếp trước rất nhiều. Hắn yêu kinh khủng, trêu nàng hết lần này đến lần khác, đã thấy tiểu cô nương dưới tay hắn bỗng nhiên cả người run dữ dội, hai mắt thất thần, cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn khẽ nhếch, chân nhỏ níu chặt, giống như mất hồn.
Lưu Diên ngẩn ra, lập tức thở hổn hển, hai mắt đỏ lên, cúi đầu khẽ ngậm cái miệng nhỏ nhắn, dùng tay ngăn chặn dịch lộ mãnh liệt trào ra, khéo léo tách hai cánh hoa hồng nộn, chú tâm bắt nạt hạt châu nhỏ đáng thương kia. Sóng trước chưa yên sóng sau đã tới, Liên Tam bị cao triều làm đầu óc mụ mị, dưới thân kịch liệt co quắp, tiếng rên rỉ đều bị ngăn trong miệng, chỉ có thể phát ra tiếng ư ư a a mơ hồ.
Dựa theo trình tự thông thường, kế tiếp là thời điểm Lưu Diên hầu hạ tiểu chủ tử. Nhưng khi Lưu Diên ôm tiểu nha đầu ôm lên tháp Thanh Ngọc ngâm một nửa trong nước, tách đôi chân dài trắng như tuyết ra, đang muốn vùi đầu trong đó thì ngoài bể truyền đến tiếng Trương Phúc run rẩy: “Bệ, bệ, bệ hạ, Hoàng hậu nương nương… Cầu kiến.”
“…” Lưu Diên nhắm chặt mắt, hít thật sâu vài lần, luồng nhiệt dưới bụng càng bùng cháy, đúng là dục hỏa đốt người, vừa tức vừa vội quát: “Bảo nàng lăn!”
“Hả… Khiến ai lăn?” Liên Tam rốt cuộc hồi phục tinh thần, nghe câu này, có chút mơ hồ hỏi.
Lưu Diên ảo não thở dài, cúi đầu hôn môi nàng, dịu dàng dỗ dành: “Không có ai. Bé ngoan, vừa rồi thoải mái không?”
Chỉ số thông minh siêu phàm của Liên Tam chỉ sau khi hoan ái mới rơi xuống một chút, nhưng chỉ một xíu thôi, nàng trừng mắt nhìn, không hề xấu hổ trước câu hỏi trần trụi của Lưu Diên, thanh âm nhuyễn nhu hỏi lại: “Có người muốn gặp chàng sao?”
Biết là nàng nghe thấy, Lưu Diên không dối gạt nàng, gật gật đầu nói:“Hoàng hậu cầu kiến.”
“Chà chà, cáo ngự trạng tới.” Liên Ngữ Hàm lười biếng cười, hai cánh tay bạch ngọc vòng qua cổ nam nhân, cố ý ỏn ẻn làm nũng: “Bệ hạ, chàng đã làm người ta thế này, không thể mặc kệ người ta nha!”
Lưu Diên ôm nàng thật sự yêu bao nhiêu cũng không đủ, mũi nhắm ngay chóp mũi của nàng cọ cọ, sủng nịch nói: “Tâm bảo bối của ta, sao mà khiến người ta thương thế…”
Hai người lại quấn lấy nhau một hồi, lúc này Lưu Diên ôm nàng ra khỏi bể nhưng không hề có ý ra ngoài gặp hoàng hậu, vươn tay với khăn hình thoi làm từ vải bố tại Tùng Giang, muốn lau người cho tiểu cô nương, rõ ràng cho thấy muốn hầu hạ nhân mặc xiêm y mới đi.
Liên Tam mặc hắn cẩn thận lau nước trên người mình, chờ mặc đến yếm rồi trung y, khi hắn giúp nàng mặc áo khoác thì đẩy tay: “Ta tự làm.” Ngửa đầu nhìn hắn cười: “Chàng nhanh ra gặp hoàng hậu đi, lát nữa ta trốn sau tấm bình phong, xem nàng ta nói gì.”
Tiểu tâm can lên tiếng, bệ hạ không thể từ chối, hôn thêm mấy cái, lúc này vòng qua gian ngoài phòng tắm, để cung nhân hầu hạ mình mặc quần áo, đi giày.
Hoàng hậu không biết chuyện hương diễm xảy ra trong phòng, cho rằng Hoàng Thượng đang tắm rửa, đợi hơn nửa ngày không hề có lời oán hận. Nhìn thấy Lưu Diên nàng bình tĩnh hành lễ, một hồi bẩm chuyện hôm nay Quách lão phu nhân vào cung.
Sắc mặt Lưu Diên nghiêm túc, biết rõ còn cố hỏi: “Quách lão phu nhân hôm nay đột nhiên vào cung, là Quách gia có chỗ khó xử?”
Hoàng hậu cũng biết Hoàng Thượng đây là biết rõ còn cố hỏi, không đến mức giả vờ như không biết gì, hai năm rõ mười đáp: “Hồi bệ hạ, không tính là khó xử, chỉ là…” Mắt nàng lập tức hồng, như sắp rơi lệ, “Chỉ là chất nhi nhà Nhị ca của thần thiếp, hôm nay bị… Bị người đánh giữa phố xá náo nhiệt!” rồi khóc rấm rứt.
Lưu Diên kinh ngạc: “Có chuyện như thế?!” Tiếp theo vỗ bàn, mặt rồng giận dữ: “Buồn cười! Dưới chân Thiên Tử, kẻ nào dám!”
Hoàng hậu tiếp tục khóc sụt sịt, âm thầm kinh nghi —— chẳng lẽ Hoàng Thượng chưa biết việc này?
Không thể không nói, kỹ xảo biểu diễn của bệ hạ rất tốt.
Hoàng hậu khóc có chừng có mực trong chốc lát, đột nhiên rời khỏi ghế, “bộp bộp” quỳ xuống, hai mắt đẫm lệ, đầy sương mù ngẩng đầu: “Mong bệ hạ làm chủ cho Quách gia a! Chất nhi kia là thần thiếp nhìn từ nhỏ lớn lên, hôm nay bị đánh cho cả người không chỗ nào lành lặn, thần thiếp thật… Thật lòng đau xót…”
Thừa Bình đế bệ hạ thương xót thở dài: “Hoàng hậu nàng đứng lên trước đã, trẫm nhất định làm chủ cho chất nhi của nàng. Nhưng có tra được kẻ hành hung là ai không? Dưới tình huống rõ ràng biết là chất nhi của hoàng hậu, còn dám đánh hắn trên phố, lá gan người này quả không nhỏ!”
Trốn ở sau tấm bình phong Liên Tam mím môi cười, hưng trí bừng bừng chờ đợi diễn biến.
Hoàng hậu không nghe ra giọng điệu kỳ quái của Lưu Diên, trên mặt có vẻ khó xử: “Người hành hung… Khi thần thiếp nghe thấy thật sự khó tin nổi, người đánh là… là quận chúa Vĩnh Ninh.”
Sắc mặt Lưu Diên trầm xuống.
Tác giả có lời muốn nói: Suỵt, mọi người nấp kĩ.