Bên ngoài đường phố lúc về chiều tấp nập vô cùng, người người đi lại mua bán những món kỳ trân dị bảo, phong cảnh lúc này thật sự rất đỗi bình thường.
Nhưng có một điểm khiến cho những người vốn dĩ chưa từng đặt chân đến Bạch Hổ thành phải kinh ngạc, đó chính là dân trong thành chia ra hai làn sóng mà sinh hoạt.
Ngươi bên kia vạch bán mì bán rượu, ta bên đây vạch cũng bán mì bán rượu, miễn là hai bên không vượt giới hạn mà gây hấn với nhau thì đều có thể dùng mọi cách móc mỉa đối phương.
Nguyên lai cũng là tại vì hai bang phái lớn nhất trong thành nhất mực đối chọi nhau, cho nên dân thành Bắc và thành Nam cũng có phần nghi kị.
Việc này kéo dài đến mấy chục năm, rồi đó cũng trở thành một điều hiển nhiên cần phải có, Bạch Hổ thành của trước đây đã không còn nữa.
Tư Không Dương Thiên vì không muốn phải theo bất kỳ phe nào nên trực tiếp đi giữa vạch ranh giới, hắn mặc cho những ánh nhìn xung quanh mà biểu tình vẫn rất dửng dưng, Cung Vận Ý theo sau thì không như thế.
Y bị nhìn đến mức trên người có thể lủng vài chục lỗ, trong lòng không hề cảm thấy dễ chịu chút nào. Mới vừa nãy y còn mang tâm trạng vui vẻ, vậy mà giờ đây đành phải khúm núm đi phía sau người nọ.
Lúc này một đám người đột nhiên chặn trước mặt hắn, phía bên trái vạch là mấy tên mặc đồ đỏ, phía bên vạch phải là vài tên mặc đồ vàng.
Nhìn sơ qua hắn liền đoán ra bọn họ chính là đệ tử của Hạc Quyền phái và Long Cước bang.
"Ngươi có biết là đang phạm luật không?" Một tên mặc áo vàng có vẻ tức giận lên tiếng.
Tư Không Dương Thiên không trả lời, hắn cứ thế mà tiếp tục đi qua đám người đó, Cung Vận Ý muốn kéo hắn về nhưng không kịp rồi.
Đám người thấy hắn có vẻ là một người không dễ đụng bèn đổi mục tiêu sang tên nam nhân lùn lùn đi phía sau hắn.
Cung Vận Ý bị đám người cản lại, mặt mày hầm hố lăm le muốn đánh người khiến y có chút sợ.
"Ngươi có biết là đang phạm luật không?"
Vẫn là cái tên khi nãy lên tiếng hỏi.
Bộ mấy người khác không thể nói hả?
Cung Vận Ý thở dài, ôn hòa đáp: "Xin lỗi."
Ngay khi y muốn bước sang bên trái thì mấy tên mặc áo vàng lập tức tặc lưỡi, thế là y rút chân lại bước sang bên phải, nhưng cái bọn áo đỏ lại gầm gừ hít vào thở ra trừng mắt.
Vậy ta phải đi bên nào mới đúng đây?
Trong lúc khó xử, Tư Không Dương Thiên bỗng lên tiếng cắt ngang: "Qua đây!"
Giọng nói âm lãnh khiến người ta lạnh gáy mà nép qua một bên, nam tử khí thế hiên ngang đứng đó, ánh mắt sắc như dao quét nhìn đám người này.
Cung Vận Ý như vớ được cái phao cứu mạng bèn chạy thật nhanh qua bọn họ.
Dường như lòng tự tôn của bọn chúng bị chọc trúng, vẫn là tên vừa nãy tức giận hét lên: "Ngươi dám xem thường luật của bọn ta? Tên tiểu tử miệng còn hôi sửa này rất muốn bọn ta dạy dỗ rồi có phải không?"
"Đúng! Đánh hắn một trận đi!"
"Phí lời! Xông lên!"
Lập tức cái đám người đỏ đỏ vàng vàng như hổ báo lao đến, Tư Không Dương Thiên nhếch môi kéo y ra phía sau.
Hắn né trái né phải, tránh đi mấy quyền mấy cước của bọn chúng rất dễ dàng. Mỗi một bước cơ thể hắn giống như cơn gió vô hình chuyển động khiến cho bọn chúng không kịp trở tay, còn chưa đến ba cái chớp mắt thì hắn đã nhẹ nhàng hạ gục đám người kia.
Bọn chúng nằm lộn xộn trên đất, hắn khinh bỉ nói: "Các ngươi có biết là đang phạm luật không?"
Nói xong hắn liền phủi tay bỏ đi, Cung Vận Ý theo sau nhỏ giọng: "Không sợ bọn chúng kéo thêm người đến sao?"
"Không sợ."
"Nhưng..."
"Tiểu thúc đang lo lắng cho ta?" Hắn chợt dừng lại, quay đầu híp mắt nhìn y.
Cung Vận Ý khẽ gật đầu.
Trong lòng hắn có chút ngứa ngáy, cảm giác thích thú này là sao?
"Yên tâm, dù chúng có kéo thêm chục người đến ta cũng dễ dàng đánh bại. Võ công của bọn chúng giống như mèo cào thôi."
Cung Vận Ý cũng hết cách trước độ rắn rỏi của hắn. Tuy là có lo lắng nhưng đối với hắn thì y lại có lòng tin nhất định.
Cả hai đi một vòng, sau đó chọn một tiệm bán y phục nhìn được nhất mà ghé vào, mặc kệ là tiệm nằm bên trái hay bên phải miễn hắn thích là được.
"Chọn đi."
Hắn nhìn một lược mấy bộ nữ phục treo trên giá, cái nào cũng đẹp nên không biết tính sao bèn đẩy việc này qua cho Cung Vận Ý.
Cung Vận Ý tất nhiên hiểu rõ sở thích của Tiểu Bối, nàng chỉ cần một bộ y phục vừa người vừa gọn gàng để vận động, thế nên y chọn một bộ màu đen có tay áo ko rộng.
Tư Không Dương Thiên gật đầu.
Cung Vận Ý vui vẻ mang bộ đồ vừa chọn ra quầy tính tiền mà không chú ý ánh mắt của hắn đang nhắm vào một bộ bạch y tinh khiết treo ở giá nam phục.
Suy nghĩ một lúc lâu, hắn cảm thấy nên cho Cung Vận Ý mặc bạch y kia thì tốt hơn, y phục vải thô hằng ngày nhìn không mấy thuận mắt lắm. Nên hắn dứt khoát gọi ông chủ lấy thêm bộ đó.
Cung Vận Ý vui vẻ hỏi: "Tướng quân thích bạch y sao?"
"Không, mua cho ngươi." Hắn như có như không đáp, tuy lời lẽ rất qua loa nhưng lại làm cho người nào đó cảm thấy đầu óc bối rối.
Cung Vận Ý khẽ cắn môi, là Thiên nhi mua tặng mình sao?
"Từ nay đừng gọi ta là tướng quân nữa."
Đột nhiên hắn đi đến bên cạnh, thì thầm vào tai phải của Cung Vận Ý, làn hơi nóng ấm phải vào cổ khiến y như bị mê hoặc.
"Vậy... Vậy thì gọi là gì?"
"Tên."
"Dương Thiên?"
"Tiểu thúc đừng có nghĩ nhiều, chẳng qua tay thấy chỉ có người trong triều đình mới gọi ta là tướng quân, ngươi không phải."
Cung Vận Ý chỉ vừa sung sướng được một chút thì hắn lại dội một thau nước lạnh vào mặt y, cứ tưởng là hắn sẽ không còn quá bài xích mình nữa, tưởng rằng Thiên nhi đang muốn thân thiết với mình.
Y có hơi thất vọng gật đầu.
Tư Không Dương Thiên hừ lạnh trong lòng, chỉ mới đối tốt có một chút liền vui vẻ đến như vậy? Đúng là ngốc.
Sau khi ông chủ đem hai bộ y phục gói lại thì đưa cho Cung Vận Ý, bọn họ trả tiền xong liền rời đi.
Chỉ mới bước ra khỏi tiệm thì không khí xung quanh bỗng trở nên kỳ lạ, bóng người đột nhiên vắng tanh. Dường như ông chủ tiệm đánh hơi được mùi gì đó bèn lập tức đóng cửa lại.
Trên đường lớn từ từ xuất hiện hai đám người, một bên áo đỏ một bên áo vàng, hình như có đến hơn một chục người đang đối diện nhau.
Bọn họ gầm gừ nhìn nhau ánh mắt lộ ra sự hung hăng của chó dữ.
Tên nam tử áo vàng họ Vương kia lên tiếng mắng nam tử áo đỏ: "Tạ Trí Sâm, ngươi dám cướp người con gái của ta?"
Nam tử áo đỏ mặt lạnh lùng nhìn Vương Dụ, một lúc lâu mới đáp: "Tiểu Yến không phải người của ngươi."
"Ngươi cứ nhất thiết muốn giành Tiểu Yến với ta sao?" Vương Dụ giận đến mặt đỏ tai hồng.
"Ta nói rồi, Tiểu Yến không thể ở bên ngươi!"
"Vì sao?" Vương Dụ không kìm được nữa quát ầm lên.
Tạ Trí Sâm dường như do dự cái gì đó, muốn lên tiếng nhưng lại thôi.
Sự im lặng của Tạ Trí Sâm lại khiến cho Vương Dụ bùng phát cơn điên máu trong người: "Được! Vậy thì ân oán từ trước đên nay đều tính một lần cho xong đi!"
"Đừng có gây sự nữa." Tạ Trí Sâm hiếm thấy cau mày lại.
"Phí lời! Lên cho ta."
Vương Dụ vậy mà lại không hề nhận ra vẻ mặt của Tạ Trí Sâm đã biến đổi, hắn cứ thế mà lao vào hỗn chiến.
Người của Hạc Quyền phái giao đấu với người của Long Cước vốn không phải chuyện hiếm gì, nhưng hôm nay kẻ dẫn đầu lại chính là hai người con trai của trưởng môn, xem ra trận chiến này rất cam go đây.
Tư Không Dương Thiên thích thú đứng một bên xem bọn họ gà chó cắn nhau, Cung Vận Ý kéo nhẹ góc áo hắn nói: "Hay là mình về đi."
"Ta muốn xem kịch một chút."
Hắn nhếch mối khoanh tay ung dung tựa lưng vào cửa xem đám hỗn chiến kia, Cung Vận Ý thì sợ rằng trong lúc loạn như này sẽ bị liên lụy.
Tạ Trí Sâm liên tục lách người né những cú đá đang vùn vụt lao đến, Vương Dụ coi vậy mà không chút lưu tình mà hạ thủ.
Một lúc lâu sau, Tạ Trí Sâm không nhịn được nữa liền thô bạo túm lấy chân người nọ kéo mạnh xuống, rồi trở người đè người nọ xuống đất.
Vương Dụ gào lên: "Tên mặt than thối tha! Thả ta ra!"
"Vương Dụ! Đừng nháo nữa."
"Ta phải đá chết ngươi."
Một câu này nói ra lại không ngờ rằng khiến Tạ Trí Sâm buông tay, hai người lại đứng đối mặt nhau.
Tạ Trí Sâm kiên quyết nói: "Vậy ngươi một cước đá chết ta đi."
Vương Dụ có chút ngẩn người: "Ngươi..."
"Đá chết hắn đi con trai."
Bất ngờ một giọng nói khàn đục già nua vang lên, trưởng môn Long Cước bang Vương Gia Tiêu dùng khinh công mà bay đến.
"Tiểu tử ngươi dám? Ta lập tức bẻ gãy cổ ngươi."
Lại thêm một người xuất hiện, lần này là trưởng môb Hạc Quyền phái Tạ Vũ.
Hai người lại tiếp tục hừng hực lửa chiến mà lườm nguýt nhau.
Vương Dụ không biết phải phản ứng thế nào, đột nhiên bị đẩy vào tình thế này...
"Tạ Trí Sâm..."
"Ta không thích Tiểu Yến." Tạ Trí Sâm thành thật nói
"Vậy tại sao nàng lại từ chối ta? Nàng còn nói là đã có người trong lòng, chẳng phải ngươi sao?"
"Không phải ta."
"Ta không tin!"
"Ta thích ngươi."
"..."
"..."
Một câu nói này thốt ra khiến cho biết bao người phải trầm trồ đứng hình, ngay cả hai vị trưởng môn vốn đang lăm le đánh nhau cũng phải tròn mắt ngạc nhiên.
Vương Dụ đỏ mặt, tự nhiên trở nên lúng túng lắp bắp nói không thành lời.
"Ta... Ngươi..."
"Biết bao năm nay ngươi gây sự với ta, nhưng chưa một lần ta đánh ngươi, có biết vì sao không? Là vì ta không muốn tổn thương ngươi. Ngươi cười ngươi giận ta đều để ý, chỉ có tên ngu ngốc như ngươi là không hề nhận ra."
Tạ Trí Sâm nói một tràng mà sắc mặt vẫn như cục than không thay đổi miếng nào, nhưng ngữ điệu lại ôn như như thủy khiến cho Vương Dụ muốn bật khóc.
"Ngươi mới là đầu gỗ! Ngươi tưởng ta rãnh rỗi lắm sao mà mỗi ngày đều tìm ngươi gây sự? Ngươi nghĩ vì sao ta phải giành Tiểu Yến? Ta tưởng nàng thích ngươi nên mới..."
"..."
"Ngươi... Ngươi không biết cái gì hết."
Tạ Trí Sâm tiến tới gần Vương Dụ đưa tay nâng mặt người đó lên, trong mắt hắn chưa bao giờ nhu tình như lúc này, trên gương mặt bao năm cứng như đá kia treo lên một nụ cười.
"Bây giờ ta biết rồi."
"Tạ Trí Sâm... Ưm..."
Hai người hôn nhau!
Hai vị trưởng môn tức giận đến học máu!
Hai bên đệ tử đổ mồ hôi lạnh không rõ sự việc phát sinh theo hướng gì.
Hai người xem kịch một lòng hừng thú chuyện tình khó hiểu này.
Sau một lúc chửi rùm beng lên, hai vị trưởng môn cũng đành ôm cục tức kéo con mình về nhất quyết đòi chia cắt đôi uyên uyên.
Hết kịch.
"Cứ tưởng sẽ có trận quyết chiến, ai ngờ lại nhàm chán như vậy."
Tư Không Dương Thiên thở dài, Cung Vận Ý theo sau cứ nhớ đến cảnh hôn của hai người nọ, chẳng biết tại sao lại nghĩ đến giấc mộng kia.
Thiên nhi và mình... Hôn...
Phút chốc mặt y vừa nóng vừa đỏ, tự trách bản thân đang có thứ suy nghĩ không đứng đắn với cháu trai của mình, mình đúng là kẻ xấu xa mà.
"Tiểu thúc đang nghĩ cái gì vậy?"
Hắn chợt lên tiếng khiến y hoàng hồn, xém chút nữa là đụng phải ngực người kia.
Cung Vận Ý vội lắc đầu.
Hắn cao ngạo nhìn xuống nam nhân đang cúi gầm mặt.
"Đừng nói với ta là tiểu thúc thích đoạn tụ nha."
"Ta... Ta... Không có..." Cung Vận Ý lúng túng vô cùng, chuyện này sao có thể tùy tiện thừa nhận được chứ? Mà ngay cả bản thân của y cũng không rõ nữa, thiên hướng của mình là thế nào?
Nhưng mà... Y từng mộng cảnh hôn với nam nhân, hơn nữa người đó còn là Thiên nhi...
Trong lòng y lúc này vô cùng rối bời.
"Về nhanh thôi, trời tối lắm rồi."
Thấy vẻ mặt hoang mang tột độ của y như vậy, hắn cũng không nỡ chọc phá Cung Vận Ý nữa.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì, vừa nãy khi hắn chứng kiến hai nam nhân hôn nhau nhưng chẳng thấy kinh tởm hay muốn ói chút nào, ngược lại nếu là hắn hôn nam nhân? Hắn không thích! Nhưng nam nhân đó là Cung Vận Ý thì sao? Hắn không biết...
___________________________________
Sáng hôm sau, đoàn người của Tư Không Dương Thiên lại rục rịch rời khỏi Bạch Hổ thành.
Lúc quan lão gia tiễn bọn họ ra cổng thành thì tin đồ về hai vị con trai của hai bang phái đã ầm ầm như vũ bão.
Nghe đâu Vương trưởng môn và Tạ trưởng môn đã gay gắt trách mắng hai người con trai.
Bọn họ quyết tâm không rời nhau một bứơc, nữa đêm gửi thư rủ nhau bỏ trốn nhưng không thành, đòi sống đòi chết khiến hai vị trưởng môn bất đắc dĩ nhượng bộ, dù sao thì con trai cả của họ cũng thành gia lập thất có người nối dỗi hết rồi.
Tưởng đâu mọi việc êm xuôi lại xảy ra tranh cãi giữa ai nằm trên ai nằm dưới, nếu nằm trên thì tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến bang phái là trên cơ hay dưới cơ rồi.
Cung Vận Ý nghe đến buồn cười, sao mấy người này lại thích ồn ào như vậy nhỉ?
Tư Không Dương Thiên nói: "Vốn dĩ Bạch Hổ thành là nơi hỗn tạp như vậy."
"Tuy hỗn tạp nhưng vẫn không thiếu phần chân ái."
"Vậy sao?"
"Ừm..."
"Cái gọi là chân ái rốt cục mạnh đến mức nào."
"Ta không biết..."
"Chẳng lẽ tiểu thúc của ta chưa từng thích ai?"
"Ừm..."
Tư Không Dương Thiên bật cười. Không ngờ tiểu thúc của hắn đã sắp qua tuổi tam tuần mà chưa hề nếm qua cái gọi là tình ái.
Cung Vận Ý ngại ngùng không dám nhìn người, chuyện này có hơi xấu hổ lắm nha... Người ta chưa từng thích ai cũng là vì bận rộn mưu sinh...