"Thiên nhi?" Cung Vận Ý kéo kéo góc áo của nam nhân đang đứng đờ người ra kế bên y. Không rõ là hắn đang suy nghĩ cái gì.
Trương Lệnh vừa nãy đã chạy đi mua thức ăn chiều rồi nên hiện tại chỉ còn lại hai người họ ngồi trong sạp xem bói. Cung Vận Ý có chút nhàm chán, mấy cái tin tức mà y nghe ngóng được vẫn chưa thấy gì nghi ngờ.
"Hả?" Tư Không Dương Thiện hơi giật mình quay sang nhìn y, Cung Vận Ý chống cằm chớp chớp mắt.
"Thiên nhi đang nghĩ gì vậy? Có phải đang nghĩ đến đại hội võ lâm không?"
Tư Không Dương Thiên gật đầu: "Phải, lần đại hội võ lâm sắp tới này, ta nghi ngờ bọn Hồ Cương sẽ làm gì đó… Hoặc là bọn chúng vốn đã hành động rồi nhưng chúng ta lại không nhận ra."
"Còn chưa đến hai năm nữa…" Cung Vận Ý cũng có cùng nghi ngờ giống hắn.
Nếu bọn chúng sớm đã âm thầm hành động, vậy xem ra một năm này bọn họ đã phí công vô ích. Không lẽ họ đã sơ xuất bỏ qua những chi tiết nhỏ?
Càng nghĩ càng cảm thấy bức bối, Tư Không Dương Thiên liền rời đi để tìm chỗ hít thở không khí trong lành. Nơi này quá mức nhộn nhịp và ồn ào rồi.
Cung Vận Ý muốn đuổi theo, nhưng lại sợ bỏ cái sạp không ai trông coi, thế là y đành ủ rũ ngồi ngây ngốc tại chỗ.
Qua một lúc lâu sau, bỗng có một đám người kéo đến đứng vây quanh cái sạp nhỏ của Cung Vận Ý. Vẻ mặt bọn họ ai nấy cũng đều rất hung hăng dữ tợn, dọa cho y một phen chết khiếp.
"Các người là…"
Không để y nói hết câu, tên nam nhân lúc sáng rẽ đám người bước vào, trên mặt đã xuất hiện một cái bịt mắt, mũi và má còn dính chút vệt máu đỏ tươi.
Cung Vận Ý cả kinh: "Vị huynh đệ đây…"
Gã ta nói: "Ta đã làm theo lời của ngươi, nhưng thê tử của ta lại không… Chính cái tên lừa gạt nhà ngươi đã hại chết thê tử ta! Hôm nay đại gia đây nhất định không để ngươi sống yên ổn."
Vừa dứt câu, hắn đa ra hiệu cho mấy tên khác xông vào đập phá cái sạp nhỏ này, Cung Vận Ý vội vàng né tránh những nắm đấm đang vung tới.
Nhìn thấy mấy món bảo bối của mình bị bọn chúng hất văng xuống đất khiến y vô cùng tức giận la lên: "Dừng tay!"
Tên nam nhân kia không chút lưu tình nhảy vọt đến, một cước đá lên ngực Cung Vận Ý. Cục diện hỗn loạn khiến cho người khác chú ý vây xem thành một vòng.
Y té lăn ra đất, cơn đau điếng từ ngực như bị tảng đá lớn đè khiến y không thở nổi. Cung Vận Ý hai tay ôm ngực, ngũ quan trên mặt nhăn lại như trái khổ qua.
Trong lúc nguy cấp thế này, trong đầu y không ngừng gọi tên Tư Không Dương Thiên. Vừa nghĩ đến ai thì người đó liền hiện hồn về.
Ngay khi tên nam nhân kia muốn đạp lên người y, bất ngờ có một lực chưởng xé gió vụt đến đánh trật cả bàn chân của gã sang một bên. Gã té ngã la hét rầm trời.
Tư Không Dương Thiên mặt mày hắc ám giống như quỷ lệ đứng lù lù ở đó, đám người đi theo gã ai nấy cũng đều cảm giác giống như sắp bị bóp chết đến nơi.
Chúng nhanh chóng kéo gã lùi lại, một tên trong số đó cố giữ bình tĩnh lên tiếng: "Ngươi là ai?"
"Dám động đến người của ta, các ngươi chán sống rồi."
Hắn vừa nói dứt câu liền thi triển cước bộ lao đến, chớp mắt xẹt qua xẹt lại mấy cái giống như tia sét, cả đám bọn chúng đều nằm lặt lìa trên đất mà ói máu.
Tên nam nhân kia không cam tâm cố gượng đứng lên: "Ngươi có biết lão tử là ai không?"
"Có là diêm vương thì ta cũng nhất định bẻ gãy chân ngươi."
Tư Không Dương Thiên vừa chậm rãi đi đến vừa nhếch môi cười, tên nam nhân trông thấy nụ cười quỷ dị đó mà toát cả mồ hôi lạnh.
Không nói thêm lời nào, hắn vung tay bắt lấy bả vai gã đó, dùng lực xoay người rồi một đạp đạp thẳng lên bắp chân tên nam nhân, tiếng xương giòn rụm vang lên.
Tất cả những người tò mò vây xem đều hít một ngụm khí lạnh, có không ít cao thủ giang hồ gật gù hài lòng với võ công của Tư Không Dương Thiên.
Tiếng xì xào bàn tán ngày một lớn hơn.
"Này! Đó chẳng phải là Hoàng Mã con trai của Vương võ đường Hoàng Trương Thành sư phụ sao?"
"Thật không đó?"
"Ta nghe nói thê tử của hắn bị cừu nhân bắt cóc đến Tiêm La thành này, tại sao hắn không đi tìm vợ mà lại đến gây sự với Thiên Cơ tiên sinh chứ?"
"Lúc sáng ta thấy tiên sinh kéo hắn vào sạp. Chắc là đoán sai cái gì đó."
"Không thể nào! Thiên Cơ tiên sinh trước giờ chưa từng sai…"
"Có khi lần này lại sai thì sao?"
Những lời lẽ đó, Tư Không Dương Thiên đều nghe không sót một chữ nào. Hắn dùng ánh mắt lạnh như hàn băng quét nhìn đám đông đang vây kín, lập tức không còn ai dám hó hé lời nào nữa.
Hoàng Mã bị đánh gãy xương chân, đau đớn đến ngất đi.
Tư Không Dương Thiên đi đến cạnh Cung Vận Ý nhẹ nhàng đỡ y ngồi dậy, thấy sắc mặt của y đã biến xanh như tàu lá chuối khiến hắn càng lo lắng hơn.
"Tiểu thúc…"
"Ưm…" Cung Vận Ý hai mắt mơ hồ ngước lên nhìn hắn, trong lòng đã không còn dậy sóng nữa, Thiên nhi đang ở trước mặt ta rồi.
Vừa hay lúc này Trương Lệnh ngáo ngơ chen đám đông đi vào, thấy đám hổ lốn này hắn liền lăng xăng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Dọn dẹp." Tư Không Dương Thiên không cần dùng quá nhiều lực đã bế Cung Vận Ý nằm trong lòng mình, sau đó mới nhàn nhạt ra lệnh cho Trương Lệnh.
Trương Lệnh ù ù cạc cạc nghe theo, hắn nhặt lại mấy tờ Quan Âm Sâm đang nằm rải rác trên đất, thấy đám người vẫn chưa chịu tản ra hắn liền bực bội quát.
"Còn đứng đó nhiều chuyện cái gì nữa?"
"Xùy!" Đám đông liền phất tay tản ra.
____________________________________________________
Bế Cung Vận Ý trở về Vọng Lâu khách điếm, quản sự Trần vừa thấy liền vội vàng kêu tiểu nhị mời đại phu đến xem.
"Thiên Cơ tiên sinh bị làm sao vậy?"
Tư Không Dương Thiên ngữ khí khó chịu đáp: "Bị thương."
Quản sự Trần hắc tuyến đầy mặt, chắc lão đây bị mù mới không nhìn thấy á! Trả lời như không trả lời.
Sau khi bế y lên phòng, không lâu sau thì tiểu nhị đưa đại phu đến bắt mạch.
Lão đại phu vuốt chòm râu, từ tốn nói: "Huyết khí hơi loạn, nhìn chung cũng không có gì, chẳng qua sức khỏe của Thiên Cơ tiên sinh hơi yếu thôi, hốt vài thang thuốc bổ lại khỏe ngay ấy mà."
"Đa tạ đại phu." Tiễn lão ra khỏi cửa, Tư Không Dương Thiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Không biết là nam nhân này có phải là đàn ông hay không, cơ thể yếu ớt quá đi, mới bị người ta đá một cái liền biến sắc.
Cung Vận Ý biết rằng Thiên nhi đang xem thường mình, y ngồi dậy muốn bước xuống giường. Hắn thấy thế liền đi nhanh đến đặt y lại đúng vị trí cũ, hằng học nói.
"Tiểu thúc muốn đi đâu nữa? Nằm yên cho ta."
"Ta… Đồ của ta…"
Vừa nhắc đến cái gì thì cái đó lập tức xuất hiện, Trương Lệnh đá văng cửa đem đống dụng cụ hành nghề của y đặt ngay ngắn trên bàn rồi rời đi.
Tư Không Dương Thiên lại hỏi: "Yên tâm chưa?"
"Ừm." Cung Vận Ý ngoan ngoãn gật đầu.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, tên đó nói là đã làm theo lời y, vậy tại sao vẫn không thể cứu được thê tử? Rõ ràng là y đoán không sai… Vậy thì thiếu sót ở đâu chứ?
Tư Không Dương Thiên nhìn sơ qua vẻ mặt của y liền biết y đang nghĩ gì, hắn cũng không biết là nên nói thế nào để y bớt phiền lòng hơn, bởi vì hắn cũng chưa rõ ràng sự việc của tên họ Giang kia…
"Ta đi mua thuốc về sắc, tiểu thúc nghỉ ngơi đi."
Hắn muốn rời đi, nhưng lại bị y kéo góc áo.
"Thiên nhi, ta hơi đói…" Mặt Cung Vận Ý đỏ hết cả lên bởi tiếng ọ ọe trong bụng.
Hắn bật cười: "Ta sẽ kêu tiểu nhị đem cơm tối lên."
Cung Vận Ý mỉm cười thật tươi, chuyện rầu rĩ cũng ném ra sau đầu.
Trời đã tối, trong phòng lúc này chỉ còn ánh đèn dầu leo lét phát sáng. Tư Không Dương Thiên mang thuốc trở về.
Thấy y dùng bữa xong rồi mới đem chén thuốc vừa sắc xong cho y uống, sau đó liền lấy ra một lọ nhỏ tức trong ngực.
Hắn mặt không biến sắc nói: "Mau cởi áo ra."
Cung Vận Ý xém chút là sặc thuốc chết, y lắp bắp: "Hả… Cởi áo?"
"Đúng, không cởi thì làm sao bôi thuốc."
Hắn tiến đến gần, thấy trong chén chẳng còn bao nhiêu nước thuốc mới bắt lấy từ trong tay y để qua một bên.
Hắn đứng từ trên nhìn xuống, nói: "Cởi ra đi."
Cung Vận Ý có hơi chấn động trong tâm, Thiên nhi đang ở rất gần… Thiên nhi đang nhìn mình. Làm sao đây?
"Nghĩ cái gì vậy? Không mau cởi ra?"
Cho đến khi hắn bực dọc nhắc lại lần ba, Cung Vận Ý mới chậm rãi tháo bỏ đai lưng, kéo ngoại y xuống để lộ nội y màu trắng mỏng manh bằng vải lụa mềm.
Cổ áo hơi rộng, y chỉ cần nhẹ chạm vào thì nó cũng tuột xuống ngang cánh tay, để lộ xương quai xanh và cần cổ trắng ngần.
Ở giữa lồng ngực đang hơi phiếm hồng đó là vết bầm tím vừa lớn vừa sẫm màu.
Mọi thứ đều được hắn thu vào trong mắt, ban đầu là xúc động kinh người, nhưng khi nhìn đến vết bầm kia hắn liền muốn nổ tung.
"Mẹ nó chứ!" Hắn tức giận mắng.
Cung Vận Ý hơi giật mình bởi tiếng quát kia, y vội ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt của hắn đã nổi lên vài tia máu.
"Thiên nhi."
"Tiểu thúc để yên, đừng động đậy nếu không sẽ đau đó."
Nghe thấy tiếng gọi ngọt lịm kia, tâm của hắn đã mềm như cục bột rồi, hắn cúi xuống mở nắp lọ đổ thuốc mỡ vào lòng bàn tay. Sau đó ôn nhu đặt lên vết thương kia, xoa xoa nhẹ nhẹ.
Cảm xúc của hắn là rất trơn, rất mềm, hơn nữa hơi ấm của y còn lan tỏa ra khắp bàn tay của hắn, lồng ngực không ngừng phập phồng.
Cung Vận Ý mặt đỏ như mận chín rồi, thuốc thoa lên vừa mát mà bàn tay chai sạn kia khiến y hơi nhột.
Làm sao đây… Cảm giác quái dị này là sao đây? Đầu óc của y lâng lâng như bị say rượu ấy.
"Ưm…"
Chẳng thể kiềm chế được, cổ họng y phát ra tiếng rên cực kỳ nhỏ, nhưng hắn lại nghe rõ mồn một. Hắn chợt dừng tay.
"Sao vậy? Đau lắm hả?"
"Hơi đau…" Cung Vận Ý né tránh cái nhìn thành thật của hắn.
Hắn mỉm cười: "Vậy ta sẽ nhẹ tay lại."
"Ừ…"
Một lúc lâu sau, hắn cũng đã chịu buông tha cho lồng ngực đang ngứa ngáy phát điên kia. Hắn nói sẽ nhẹ tay lại, nhưng mà cái nhẹ tay này như đang trêu đùa khắp nơi, hắn vuốt tới vuốt lui, đôi lúc còn chạm nhẹ vào hai khỏa nhũ tiêm hồng hồng kia rồi bật cười giải thích là vô tình.
Cung Vận Ý rất cố gắng kiềm chế, nhưng khi hắn chạm đến hai ngọn núi nhỏ, y lại không tử chủ mà run rẩy vài cái.
Xấu xa!
Hắn vô cùng thỏa mãn, được chứng kiến vẻ mặt xấu hổ kia, còn thấy nam nhân nhạy cảm vì bàn tay của mình, quả là trong một ngày xui rủi thì nhặt được bảo bối.
_______________________________________
Sau ngày hôm đó, Hoàng Mã trở về Vương võ đường, còn mang một chân tàn tật gặp mặt phụ thân của gã.
Hoàng Trương Thành nhìn cảnh tượng này mà tức đến đỏ cả mặt, mọi việc còn chưa tỏ tường thì Hoàng Mã đột nhiên học máu mà chết, bất ngờ này thường đi đôi với bất ngờ khác. Ngay lúc Hoàng Trương Thành đau thương vì nhi tử thì bên ngoài có hai ba đệ tử gấp rút khiêng theo một cái xác nữ tử.
Hoàng Trương Thành bị đả kích đến ngất đi, con trai vừa chết thì nhận được thi thể của con dâu. Điều này quá sức chịu đựng với ông rồi.
Sự việc tại Vương võ đường nhanh chóng lan truyền khắp nơi, còn có tin đồn là do đệ tử của Thiên Cơ tiên sinh giết người trả thù.
Lập tức, những kẻ tự xưng là danh môn chính phái kéo đến Vương võ đường, đòi điều tra rõ ràng sự việc để sớm ngày báo thù cho Hoàng điệt.
___________
À nhon!!! Mị đã trở lại, bệnh cũng bớt hơn nhèo nên có thể lên chương sớm.