Thiên Cơ Bất Khả Lộ [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 2]

chương 66

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Thanh theo chỉ thị của Hồ huyện lệnh đem theo mấy tên nha sai trà trộn vào quân địch, điều tra kho đạn dược nằm ở chỗ nào, bên cạnh đó Cung Vận Ý nhờ Đại Giáp và Đại Ất ra ngoài sân thu gom một số lượng tuyết lớn bỏ vào trong bao bố.

Tiếp theo từ từ giải thích kế hoạch với Hồ huyện lệnh, hành động vào ban đêm phải thật cẩn trọng.

Mất một lúc rất lâu sau, có lẽ là khi trời đang xế chiều, gió bão bên ngoài cũng đã bớt dữ dội hơn nhưng cái lãnh vẫn còn trải dọc khắp nơi.

Trương Thanh trở về đem tấm địa đồ đường đến kho đạn dược mà hắn vẽ đưa lại cho Cung Vận Ý, hơn nữa hắn còn thu được một số tin khá là hữu ích.

Quân địch đóng chiếm nha môn, những nhà bên cạnh cũng bị trưng dụng làm thành doanh trại của bọn Hồ Cương.

Tối nay bọn chúng sẽ tổ chức ăn mừng chiến thắng trận vẻ vang, đồng thời cũng bắt đầu nâng cao sĩ khí thúc đẩy bọn họ chiến đấu.

Cung Vận Ý liền thừa cơ hội này, đêm hôm bọn chúng đàn hát chè chén thì y cùng với Giáp Ất Bính Đinh bắt đầu hành động, Trương bộ đầu cùng thuộc hạ sẽ dàn trải nấp ở trên mái nhà để quan sát từng động tĩnh của chúng.

Giáp Ất Bính Đinh mỗi người vác theo hai bao tuyết lạnh trên vai, rón rén đi theo Cung Vận Ý, y dựa vào bản đồ để rẽ ngang qua mấy con hẻm nhỏ, mất một lúc lâu mới đến được cửa sau ở nha môn.

Cung Vận Ý nhìn lên mái của tửu lầu đối diện bên kia con đường, Trương Thành tỉ mỉ quan sát bên trong nha môn rồi mới ra ám hiệu bằng tay.

Năm ngón ý chỉ có năm tên lính gác cổng, hai ngón trỏ bắt chéo bảo đừng vội vàng.

Cung Vận Ý bèn giơ bàn tay bảo Giáp Ất Bính Đinh tạm thời dừng chân, đợi cho đến khi Trương Thanh giơ ngón áp út lên y mới gõ cửa để kéo sự chú ý của năm tên lính canh.

Ngay khi cánh cửa chỉ vừa mới hé ra, Giáp Ất Bính Đinh đã thay nhau nhảy qua bờ tường, Cung Vận Ý nép sang một bên.

Mấy tên lính không thấy có bất kỳ ai ngoài cửa, trong lòng bắt đầu đề phòng đặt tay lên cán đao.

Đại Giáp cẩn trọng tiến tới phía sau bọn chúng, dứt khoát dùng bao tuyết lên đầu năm tên lính khiến bọn chúng ngất tại chỗ.

Cung Vận Ý bước qua bọn chúng, lần nữa nhìn thật kỹ vào địa đồ trong tay.

Đạn dược được cất trong kho ngân của nha môn, phải đi sâu vào hậu viện băng qua tầng tầng lớp lớp binh lính. Hơn nữa cửa kho đã bị khóa lại, muốn vào bên trong thì chỉ còn cách phá khóa hoặc đục lỗ trèo từ trên mái nhà.

Đêm nay bọn chúng đã nới lỏng cảnh giác hơn so với bình thường, chính vì vậy mà Cung Vận Ý quyết định sẽ âm thầm vượt qua bọn canh cửa, lấy chìa khóa đột nhập vào trong.

"Mau vào, đem tuyết phủ lên đạn dược."

"Vì sao lại dùng tuyết?"

Đại Giáp vừa trút bỏ tuyết vào trong mấy thùng đạn dược vừa thắc mắc hỏi, Cung Vận Ý nhìn ra bầu trời bên ngoài, đáp: "Chúng ta không thể đem nước theo, nhưng tuyết cũng là một dạng của nước, chỉ cần tuyết tan ra sẽ thấm vào đạn dược, vô hiệu hóa chúng, nhưng mà các ngươi giữ lại một ít chúng ta có chỗ cần dùng đến."

"Chỉ như vậy liệu có thể lật ngược tình thế?"

Cung Vận Ý lắc đầu, quân địch không có súng pháo thì vẫn có thể đánh được, chúng vẫn còn cung còn lưỡi đao sắc bén vô tình.

Tuy câu trả lời của Cung Vận Ý khiến gã mơ hồ, nhưng dù sao nam nhân cũng là cọng rơm cứu sinh duy nhất, nếu nghe theo y mà hành sự thất bại, mất cả cái mạng này cũng không có gì hối hận, những gì mà họ làm đều vì Tây Huyễn.

Sau khi lớp tuyết đều đã phủ lên toàn bộ hỏa dược, Cung Vận Ý bèn đặt bàn tay lên thử độ lạnh, lớp da mềm mại của y ngay lập tức bị hàn khí quấn quanh rồi dần dần chuyển thành tê dại.

"Như vậy thì lạnh quá rồi, nếu tuyết chưa kịp tang mà bọn chúng vẫn dùng thì coi như phí công…"

Đại Bính lo lắng gãi gãi đầu: "Vậy phải làm sao đây?"

Cung Vận Ý đi tới đi lui hai ba bước, trong đầu nhảy số rất nhanh, y chạy quanh phòng kho tìm một thanh gỗ vừa tay, sau đó trộn lẫn tuyết vào sâu bên dưới hỏa dược.

Màu đen láy pha trộn với màu trắng tinh khiết tạo thành một lớp bột bắt mắt, Cung Vận Ý nhếch môi: "Hỏa được đều bị lẫn lộn xộn với tuyết, bọn chúng có muốn dùng cũng phải phân ra."

Y vừa nói vừa đều tay đẩy thanh gỗ xoay đều, sau đó liền đưa cho Đại Ất tấm địa đồ bảo gã đi tìm mấy mảnh vải thừa.

"Đắp vải thừa một lớp dày, sau đó đậy nắp thùng lại, tuyết lạnh đến mức nào cũng sẽ bị ảnh hưởng nhiệt độ bởi vải, dù không tan hết nhưng cũng có thể tan được một chút."

Chưa đầy một chén trà, bọn họ đã thành công động tay vào số hỏa dược kia, không những thế mà còn lấy được một lượng không nhỏ, tuy chưa biết ý định của Cung Vận Ý với đống hỏa dược này nhưng họ đều tin rằng sẽ làm nên đại sự.

Mọi việc trong suy tính của y đều rất thuận lợi tính đến thời điểm hiện tại.

__________________________________

Tư Không Dương Thiên ngồi trong lều trại, ánh mắt tinh tường nhìn Đặng Tả Khanh đang lúng túng đứng trước mặt. Sau khi Đặng Tả Khanh thuật lại toàn bộ kế hoạch mà hắn tự nhận là mình nghĩ ra, Tư Không Dương Thiên nghi ngờ sâu sắc đến hắn.

"Tả Khanh, ngươi đang giấu ta cái chuyện gì đó, đúng không?"

Đặng Tả Khanh lắc đầu, ấp úng đáp: "Không có…"

"Kế này không phải do ngươi nghĩ ra, là ai?"

Tư Không Dương Thiên vẫn nhất mực khẳng định khiến Đặng Tả Khanh không biết phải giải thích thế nào, mà ngay cả Mai Hữu Sài cũng hết cách, chẳng lẽ y lại tự nhận kế này do y nghĩ ra? Rồi đến lúc tướng quân vặn hỏi tại sao Mai Hữu Sài không đích thân nói mà lại phải qua miệng của Tả Khanh thì thế nào?

Đặng Tả Khanh ngậm chặt miệng, hắn đã hứa với Cung tiên sinh rồi không thể không giữ lời.

Tư Không Dương Thiên phát hỏa rồi, hắn vỗ lên bàn quát: "Không nói? Ngươi có còn cou ta là tướng quân không đấy?"

"Thuộc hạ…"

"Tả Khanh! Đừng giấu ta, đến lúc hối hận không kịp thì…"

"Là… Là Cung tiên sinh thưa tướng quân."

Mai Hữu Sài cảm thấy tình thế không thể lươn lẹo được nữa bèn quỳ rạp xuống.

Tư Không Dương Thiên chấn động nhìn y, Cung Vận Ý sao? Chính là vị thúc thúc mà hắn…

Hắn siết chặt nắm đấm, trong lòng đến cùng cũng không thể giữ được bình tĩnh nữa mà hất văng trận đồ cùng con cờ trên bàn xuống đất, hắn gào lên: "Cút hết cho ta!"

Mai Hữu Sài lập tức đứng dậy kéo Đặng Tả Khanh rời khỏi, y còn sợ nếu chần chừ nán lại thêm chút nữa sẽ bị tướng quân đấm chết.

Tư Không Dương Thiên đập phá mọi thứ bên trong lều, hắn gần như phát điên khi nhận ra Cung Vận Ý đang ở trong thành, đứng dưới mắt của kẻ địch. Hơn nữa số lương thực kia, người giải vây kia lại chín là tiểu thúc của hắn. Người mà hắn quan tâm nhất lại lao thân vào nguy hiểm.

"Chết tiệt! Sao lúc nào cũng khiến ta lo lắng đến thế chứ?"

Nhưng… Tại sao hắn lại phải lo lắng cho y? Tại sao hắn lại luôn nổi trận khi dính dáng đến chuyện của y?

Rốt cuộc là hắn đang nghĩ cái gì?

Có phải hắn điên rồi không?

Không được! Không thể để tiểu thúc gặp chuyện…

Tư Không Dương Thiên thất thểu bước ra ngoài, tay rút thanh kiếm của tướng sĩ đứng canh gác trước lều hướng đến thành Quản Xuyên đi đến.

Mai Hữu Sài thấy vậy bèn vội vàng cản hắn lại: "Tướng quân! Ngài đi đâu?"

"Ta phải vào đó cứu tiểu thúc…"

"Không được! Ngài bình tĩnh lại đi, nghe theo kế sách của Cung tiên sinh."

"Ngươi nói ta phải bình tĩnh thế nào đây? Tốc Lạc Phổ Đài ở đó! Người hắn muốn giết nhất chính là ta và tiểu thúc, ngươi có biết thành Quản Xuyên hiện tại nguy hiểm với Cung Vận Ý thế nào không?"

Hắn gầm vào mặt Mai Hữu Sài, đến độ nước bọt đều văng tứ tung. Đặng Tả Khanh quỳ xuống trước mặt hắn.

"Tướng quân phải tỉnh táo lại đi! Nếu tướng quân có bề gì thì quân ta thế nào? Tây Huyễn phải làm sao?"

"..."

Hắn trầm mặc cúi xuống nhìn cánh tay cầm kiếm đang phát run của mình. Hắn đang cực kỳ kích động, nếu chỉ mất khống chế thêm một chút thì mọi thứ đều kết thúc.

"Ta...Ta phải bảo vệ tiểu thúc…"

"Chỉ khi thắng trận, chỉ khi giết được quân thù mới có thể cứu được Cung tiên sinh…"

Đặng Ta Khanh kiên định nói, những lời này đều do hắn thật tâm suy nghĩ mà ra.

"Được… Được… Vậy… Vậy chúng ta chờ… Chờ tín hiệu."

Tư Không Dương Thiên lẩm bẩm trong miệng chân bước từng bước vào lều, thanh kiếm rơi xuống đất bị gió tuyết bao phủ.

______________________________

Trở về căn nhà hoang, Cung Vận Ý tiếp tục bàn chính sự với Hồ huyện lệnh cho đến nửa đêm, mọi thứ chợt rơi vào tĩnh lặng, chỉ có bão tuyết bên ngoài vẫn gầm thét yếu ớt ở những hơi cuối cùng.

Đột ngột trời nổi lên một vệt sáng xẹt ngang qua, tiếng rầm như pháo nổ xé tan cả nền trời đen kịt.

Cung Vận Ý đang ngồi đối diện Hồ huyện lệnh đứng bật dậy, cả người run bần bật quay đầu nhìn lên trời.

Y như chết điếng khi trông thấy tia sét, trong lòng dần trở nên run sợ trước màn đêm kinh hoàng đó.

Hồ huyện lệnh cùng những người khác thấy vẻ mặt trắng bệch của y cũng bắt đầu lo lắng.

"Cung tiên sinh, làm sao vậy?"

Cung Vận Ý vừa lắc đầu vừa thối lui vài bước, miệng lẩm bẩm: "Không được… Không được vào lúc này…"

"Cái gì không thể?"

"Lão thiên gia… Ta xin người đừng vào lúc này… Cầu xin người…"

Vừa dứt câu, trên trời lại nổ thêm một phát sấm rền, bỗng bão tuyết ngừng thổi mà thay vào đó là từng hạt mưa nặng chịch rơi xuống.

"Trời ạ! Cái thời tiết quái quỷ gì vậy?"

Cung Vận Ý mím chặt môi, xem ra thời khắc ấy sắp đến rồi… Có lẽ do lời cầu xin của hắn đã chạm được đến lão thiên gia mà sấm ngừng đánh.

Lúc này chỉ có mưa gió cùng tiếng râm ran nhức nhói.

"Trời mưa rồi… Không biết khi nào tạnh."

Hồ huyện lệnh rầu rĩ vuốt chòm râu cảm thán một chút, Cung Vận Ý thở dài não nề đáp: "Có thể là cho đến khi trận chiến này kết thúc…"

"Tiếp theo phải làm gì đây?"

Cung Vận Ý không trả lời, y chỉ lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, ánh mắt hướng về phía doanh trại của Tư Không Dương Thiên.

Xem ra y không còn nhiều thời gian nữa…

"Đi thôi."

"Đi đâu?"

"Cho nổ cổng thành."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio