Thiên Đạo Đồ Thư Quán

chương 1170: địa cung (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đây chính là trận pháp ẩn giấu mà ta tốn sức chín trâu hai hổ cũng không thể để nó hiện hình, ngươi đi một bước rút một cái, đi một bước rút một cái...

Người khác đối phó với trận pháp che giấu đều là trước tiên dùng ngân châm phá trận để nó hiện hình, sau đó lại căn cứ vào uy lực và hình dạng của nó để xác định là trận pháp loại nào. Kế tiếp lại tìm sinh môn, thi triển ra đủ loại thủ đoạn phá giải...

Tên này thì tốt, ngay cả trận pháp là cái gì cũng không biết, mà đã bắt đầu rút trận kỳ... Ngươi điên hay sao!

Đương nhiên, nếu như chỉ là rút trận kỳ ra, không ít người cũng có thể làm được, thế nhưng... Ngươi không biết trận pháp, sao có thể rút ra hùng hồn như thế, thản nhiên như vậy chứ?

Nhất là còn huýt sáo... Ngươi đã tự tin như vậy, không sợ gặp phải phản phệ hay sao?

May mắn vừa rồi nàng không đánh cược phá trận với hắn, nếu không, chỉ sợ hiện tại càng khó mà xoay người hơn...

- Hình như... Lão sư, biết vị trí của mỗi một cái trận kỳ, cũng biết phải rút như thế nào mới không khiến cho nó phản phệ...

Yết hầu Lạc Thất Thất phát khô.

Trước đó, khi nàng nghe được những lời kia vẫn còn tưởng rằng vị lão sư này chỉ tinh thông luyện đan, đối với trận pháp một chữ cũng không biết. Thế nhưng bây giờ mới biết, đâu phải là không thông... Quả thực là quá thông!

Ngay cả Trận Pháp sư ngũ tinh như Phi nhi công chúa cũng kém xa tít tắp!

Thậm chí... Những Trận Pháp sư am hiểu phá trận nhất trong học viện cũng làm không được như vậy a!

Ngươi nhìn xem... Định vị chính xác, bước chân nhàn nhã, ánh mắt bất đắc dĩ, lại còn huýt sáo rất phong cách...

Móa! Chẳng lẽ trận pháp này là do ngươi bố trí sao?

Nếu không, làm sao ngươi lại quen thuộc như vậy chứ?

- Cái này...

- Cứ vậy... Trận pháp đã bị phá hay sao?

Hình Viễn, Ngô Chấn và Diệp Tiền cũng mở to hai mắt ra nhìn, mỗi người đều nhìn nhau.

Trận pháp ẩn giấu là một trong những trận pháp khó phá nhất, không chỉ có thể che dấu tầm mắt của người ta mà càng quan trọng hơn là không hiện hình. Vì vậy bình thường căn bản không biết nên phá giải như thế nào.

Một bên huýt sáo, một bên rút trận kỳ từ dưới đất ra...

Loại phương pháp phá trận này bọn họ chưa từng nghe qua, làm sao lại giống như nằm mơ như vậy chứ?

- Được rồi!

Trong lúc mọi người đang trợn mắt hốc mồm thì chỉ thấy bàn tay ngươi thanh niên kia lắc một cái, thu một đống trận kỳ vào trong giới chỉ trữ vật. Sau đó lại vỗ vỗ bụi bặm trong lòng bàn tay, lạnh nhạt nhìn qua mọi người.

Mặc dù những trận kỳ này đã bị hủ thực, thế nhưng cũng có thể bố trí trận pháp lục cấp, hơn nữa còn là lão ngoan đồng, có giá trị không nhỏ, trước tiên cứ giữ lại rồi nói sau.

Nhìn thấy toàn bộ trận kỳ đã bị lấy ra, mấy người vội vàng nhìn quanh một vòng, quả nhiên thấy sơn cốc mênh mông vừa rồi đã xảy ra biến hóa.

Một cánh cửa khổng lồ xuất hiện ở trước mắt, cao chừng hơn hai trượng, không biết được rèn từ thứ gì, phía trên cũ kỹ loang lổ, vừa nhìn đã biết chí ít cũng đã tồn tại được ngoài ngàn năm.

Đằng sau cửa là một cầu thang đá đi xuống phía dưới, một mực đi xuống phía dưới, không nhìn thấy tận cùng.

- Quả nhiên là Địa Cung!

Nhìn thấy trận pháp đã mất đi ẩn giấu, hiện ra nguyên hình, lộ ra cửa, ánh mắt mọi người tỏa sáng.

Xem ra tin tức mà Lạc Thất Thất lấy được chuẩn xác không sai.

Chuyện này cũng khó trách, nếu như không phải thẩm tra và đối chiếu tin tức, đồng thời cũng đưa ra phán đoán như vậy thì học viện cũng không có khả năng đưa ra nhiệm vụ, sau khi hoàn thành thưởng cho học phần.

- Đi vào đi!

Hai mắt Hình Viễn tỏa sáng.

- Trước tiên không vội, Địa Cung này không biết đã bao nhiêu năm không có mở ra, có thể bên trong sẽ có đủ loại chướng khí!

Lạc Thất Thất chặn ở phía trước, cổ tay khẽ đảo, lấy ra một cái bình ngọc:

- Đây là giải độc đan mà ta chuyên môn luyện chế ra, có thể hóa giải một ngàn loại chướng khí sinh sôi ở trong Địa Cung!

Nói xong, nàng mở bình ngọc ra, từng viên từng viên đan dược tròn vo lăn ra.

Địa Cung, quanh năm không mở ra, xác thối, sâu bọ, không khí trong đó không lưu thông... Bởi vì rất nhiều nguyên nhân cho nên sẽ khiến cho bên trong xuất hiện khí độc. Nếu muốn đi vào, nhất định phải sớm chuẩn bị dược vật tương ứng, nếu không, coi như là cường giả Kiều Thiên cảnh cũng chưa chắc đã ngăn cản được.

- Ừm!

Mọi người biết rõ nguy hiểm, cho nên đều tiếp nhận một viên rồi nuốt xuống.

Trương Huyền không quan tâm, cũng lấy ra một viên rồi đặt ở trong miệng.

- Ngô Chấn, ngươi tinh thông đủ loại cơ quan, một lát nữa đành phải nhờ vào ngươi!

Thấy mọi người đã nuốt Giải độc đan, Lạc Thất Thất lần nữa nhìn về phía Ngô Chấn cách đó không xa.

Trong mọi người, Ngô Chấn nắm giữ chức nghiệp Thiên Công sư, đối với đủ loại cơ quan, bẫy rập hiểu rõ như lòng bàn tay. Cung điện bên dưới lòng đất nguy cơ trùng trùng, ai cũng không dám cam đoan sẽ không có cơ quan tồn tại.

- Yên tâm đi!

Cổ tay khẽ đảo, Ngô Chấn lấy ra một đồ vật tương tự như dù che mưa.

Chính là Thiên Cơ tán mà các Thiên Công sư chuyên dùng để phá giải cơ quan.

- Đi xuống!

Thiên Cơ tán mở ra, Ngô Chấn dẫn đầu đi đến cửa.

Mọi người không chần chờ nữa mà nối đuôi nhau đi theo ở phía sau.

Trương Huyền thấy đối phương đã có chuẩn bị cho nên cũng không nhiều lời, đi theo sau lưng Lạc Thất Thất đi thẳng về phía trước.

Sưu!

Đi vào cửa lớn thì lập tức nhìn thấy một màu đen kịt, giống như là mắt mù vậy.

Hình Viễn tiến về phía trước một bước, bàn tay lắc một cái, mấy viên Dạ Minh Châu đã lăng dọc theo cầu thang xuống phía dưới, lập tức tản ra một mảnh ánh sáng chiếu rọi phía dưới.

Cầu thang ở phía dưới vẫn kéo dài xuống, trong thời gian ngắn không nhìn thấy được tận cùng.

- Tiếp tục!

Nhìn quanh hai bên một vòng, xác nhận an toàn, lúc này Ngô Chấn mới thấp giọng hô một tiếng, dẫn đầu đi xuống phía dưới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio