Thiên Đạo Đồ Thư Quán

chương 1203: dữ nhiều lành ít (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vừa rồi, nàng chủ động đưa quyển bí tịch này cho Trương sư. Người nói là truyền thừa, không tiện quan sát. Nàng đang bị thuyết phục vì loại đức hạnh này, kết quả đối phương lại thi triển ra...

Rốt cuộc là người nhìn hay không?

Còn nữa... Không phải nói thiên tài, nhanh nhất cũng phải hai năm mới có thể luyện thành hay sao?

Người này mới luyện bao lâu cơ chứ?

Nàng vừa mới nhớ kỹ nội dung, thì đối phương đã luyện xong, hơn nữa còn cường thế như vậy...

Lão sư, rốt cuộc người là Trương sư, hay là Ngô Dương Tử sống lại đây?

Vẻ mặt Lạc Thất Thất như phát mộng, cả người đều trở nên có chút mơ hồ.

Nàng cảm giác tam quan của bản thân đều bị phá vỡ.

- Đi?

Nhảy ra khỏi Đoạn Long Tỏa, thấy nữ tử này vẫn còn đang ngẩn người, Trương Huyền hô to một tiếng.

- Lão sư... Mới vừa rồi thứ người dùng chính là Ngũ Diệu Kim Thân hay sao?

Đi ra khỏi thềm đá, thực sự không nhịn được cho nên Lạc Thất Thất lên tiếng hỏi.

- Cũng có thể coi là như thế, cũng coi như không phải là thế!

Trương Huyền khẽ lắc đầu, rất là khó chịu:

- Chuyện gấp gáp, vốn ta không muốn học, thế nhưng không học thì sẽ không mở ra Đoạn Long Tỏa này được. Cho nên mới học một chút. Chỉ là, tu luyện bộ công pháp này khá là phiền toái. Ta đã tùy ý sửa đổi một chút. Thế nhưng dù vậy, cũng vẫn có chỗ thiếu sót rất lớn, chỉ tu luyện tới đệ nhất trọng mà thôi!

Thực sự hắn rất buồn bực, vốn hắn nhìn thấy chỉ có bốn chỗ thiếu hụt cho nên hết sức cao hứng, vừa tu luyện thì hắn mới biết được... Con mẹ nó, lại bị lừa.

Bốn chỗ thiếu sót này phân biệt là ở đệ nhị trọng, đệ tam trọng, đệ tứ trọng và đệ ngũ trọng, muốn tu luyện thì cần phải chuẩn bị đủ loại vật phẩm trân quý.

Tỷ như, muốn tu luyện đệ nhị trọng thì cần chuẩn bị Địa Tâm Hồng nham. Tu luyện đệ tam trọng cần chuẩn bị Nhất Nguyên Trọng Thủy...

Thiên Đạo Kim Thân trước đó chỉ cần Thiên Đạo chân khí là được, từ lúc nào phải chuẩn bị những thứ này cơ chứ?

Dung hợp mấy trăm bản công pháp luyện thể, thế mà còn phải cần những vật này. Như vậy bộ pháp quyết này cũng không tránh khỏi quá chơi người ta a!

May mắn là đệ nhất trọng không cần những dược vật khác. Chỉ cần Thiên Đạo chân khí đã có thể luyện thành, nếu không nhất định hắn sẽ buồn bực tới chết.

Hắn rất là khó chịu, Lạc Thất Thất ở bên cạnh thì có chút phát điên.

Tùy ý sửa chữa một chút?

Còn có... thiếu sót rất lớn?

Đây chính là công pháp cấp bậc Linh cấp đỉnh phong, thậm chí... Còn có thể cao hơn a! Bên này ta mới xem xong, ngươi thì không chỉ lĩnh ngộ mà còn đã sửa chữa xong, không chỉ sửa chữa, lại còn luyện qua...

Thậm chí... Còn cảm giác được công pháp có chỗ thiếu sót!

Ngươi là yêu nghiệt hay là đùa giỡn ta chơi vậy?

Nàng đã gặp qua không ít thiên tài, không ít cường giả nghịch thiên, thế nhưng có.. Chưa bao giờ thấy qua, người nào nghịch thiên như thế!

Trước mắt cảm thấy choáng váng, khóe miệng Lạc Thất Thất giật giật.

Nàng chỉ cảm thấy vị Trương lão sư này dù gặp phải chuyện gì cũng có thể làm được tới mức thuận theo tự nhiên, coi như là chuyện đương nhiên.

- Ừm? Bọn hắn không có đi ra được hay là đã rời đi rồi?

Trong lúc đang khiếp sợ không biết nói cái gì cho phải thì đã nghe thấy thanh âm của người thanh niên kia tiếp tục vang lên. Nàng vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Trương sư đã đi qua cầu nhỏ, đi tới trước một cái cửa đá khác, hai hàng lông mày đang nhíu lại.

Đám người Ngọc Phi Nhi, Hình Viễn đã đi vào cái cửa đá này. Mà bọn hắn đi vào một cánh cửa khác, chí ít cũng đã chơi đùa bảy, tám canh giờ mới ra ngoài. Vốn cho rằng đối phương sẽ chờ, không nghĩ tới, trong thạch thất lớn như vậy chỉ có mấy viên dạ minh châu lấp lánh tỏa sáng, không nhìn thấy nửa bóng người.

Bọn hắn đã rời đi hay là còn chưa đi ra khỏi cánh cửa đá kia?

Trong lòng chấn động, cũng không để ý tới suy nghĩ lung tung trong lòng mà vội vàng đi tới gần.

Nhìn chung quanh một hồi, sắc mặt Lạc Thất Thất tái xanh:

- Hẳn là chưa có đi ra, nếu như đã về tới đây thì nhất định sẽ tới tìm chúng ta. Vị trí Dạ Minh Châu bày ở nơi này không nhúc nhích, cũng không có bất kỳ dấu vết gì. Như vậy đã nói rõ... Bọn hắn rất có khả năng còn đang ở trong cửa đá, không có đi ra bên ngoài được!

Dùng sự hiểu biết của nàng về Ngọc Phi Nhi, một khi đi ra, nhất định sẽ đi tìm hai người các nàng. Hiện tại Địa Cung ngay cả một chút dấu vết cũng không có để lại, như vậy cũng đã nói lên... bốn người Hình Viễn, Ngọc Phi Nhi, Ngô Chấn, Diệp Tiền. Đã lâu như vậy rồi, rất có khả năng giống như hai người nàng, còn vây ở trong cửa đá, không có cách nào đi ra ngoài được.

- Ừm!

Nàng có thể đoán được, Trương Huyền nắm giữ Minh Lý Chi Nhãn tự nhiên cũng có thể xác nhận được. Chỉ là khi nhìn về phía cửa đá, ánh mắt hắn tràn ngập vẻ nghi hoặc:

- Cánh cửa này cũng không có Đoạn Long Tỏa, vì sao bọn hắn không đi ra?

- Không có?

Lúc này Lạc Thất Thất mới chú ý tới sau cánh cửa đá là một loạt thềm đá hướng xuống phía dưới, đồng thời cũng không có Đoạn Long Tỏa phong tỏa cửa ra vào.

Nói cách khác... Cửa không đóng!

Đã như vậy, vì sao bọn họ còn chưa có đi ra a?

- Ngô Dương Tử lão sư đã nói, Địa Cung mà chúng ta vừa rời đi vừa rồi là nơi chuyên môn vì giam giữ hắn. Mà bên này là chỗ ở của Dị Linh tộc... Còn nói, những Dị Linh tộc này đều bị hắn biến thành khôi lỗi, như vậy không phải sẽ...

Nghĩ đến cái gì đó, gương mặt xinh đẹp Lạc Thất Thất tức thì tái đi.

Ngô Dương Tử giết chết nhiều Dị Linh tộc như vậy. Ở trong Địa Cung vừa rồi chỉ thấy một người, nếu như toàn bộ đều ở trong nơi này...

- Nhanh đi qua nhìn một chút!

Trương Huyền cũng biến sắc.

Mặc dù đối với đám người Ngọc Phi Nhi hắn cũng không có hảo cảm quá lớn. Thế nhưng cũng không có bất kỳ ác cảm gì cả. Cho nên cũng không thể trơ mắt nhìn đối phương bị những Dị Linh tộc này giết chết.

- Ừm!

Biết tỷ muội, đồng học có khả năng đã gặp phải nguy hiểm, Lạc Thất Thất không dám dừng lại, vội vàng theo sau lưng Trương Huyền, đi thẳng xuống phía dưới.

Thềm đá cũng giống như vừa rồi, có chút băng lãnh và âm hàn.

Trước đó trên cầu đá đã nói mỗi một người chỉ được chọn vào một cánh cửa. Hiện tại xem ra, chỉ cần đi vào bên này, nhiều khôi lỗi Dị Linh tộc vây quét như vậy, sẽ chỉ có đi mà không có về. Cho nên nhất định cũng không vào được cánh cửa thứ hai.

Còn nơi mà bọn hắn vừa mới đi vào, nếu không chiếm được truyền thừa thì cũng sẽ tử vong. Nếu lấy được truyền thừa, biết nơi này có thể là hang ổ của Dị Linh tộc, nhất định cũng sẽ không tiến vào.

Chọn một giữa hai, kỳ thật chính là lựa chọn sinh tử!

- Chỉ mong không có việc gì!

Nắm chặt Băng Vũ kiếm ở trong lòng bàn tay, Trương Huyền xiết chặt nắm tay.

Sớm biết nơi này nguy hiểm như vậy, dù thế nào hắn cũng phải khuyên ngăn cản đối phương. Vạn nhất bốn người thật sự chết ở bên trong thì hắn cũng sẽ cảm thấy có chút áy náy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio