Thiên Đạo Đồ Thư Quán

chương 1227: ngươi biết thú ngữ? (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thú khu của Thú đường Huyễn Vũ đế quốc được xây dựng ở trong một cánh rừng lớn, có vô số linh thú sinh hoạt ở trong đó, khoan thai nhẹ nhõm. Có rất nhiều đầu thậm chí còn là thiên địch, dưới Thuần Thú sư thuần phục, bọn chúng cũng có thể ở chung cùng một chỗ, không xảy ra mâu thuẫn.

- Hồng Viễn đế quốc cách nơi này hơn trăm vạn cây số, không biết các ngươi định chạy tới đó trong bao nhiêu ngày?

Trong lúc đi về phía trước, Hàn Xung ở bên cạnh lại hỏi.

- Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, tốt nhất có thể trong vòng hai mươi ngày gì đó!

Trương Huyền tính toán một chút rồi nói.

Đám người Hồng sư đã đi được chín ngày, hơn nữa lại còn cưỡi phi chu của hoàng thất Huyễn Vũ đế quốc. Nếu muốn đuổi kịp thì chỉ có thể làm cho hành trình một tháng rút ngắn đến hai mươi ngày.

Vượt qua khoảng cách trăm vạn cây số, coi như linh thú một ngày có thể phi hành được hai mươi vạn, ba mươi vạn cây số thì cũng không phải mười ngày là đã có thể tới nơi được. Giữa đường còn cần nghỉ ngơi, điều chỉnh.

- Hai mươi ngày?

Hàn Xung ngừng lại, nhíu mày:

- Muốn trong thời gian ngắn như vậy đi tới Hồng Viễn đế quốc, chỉ sợ ít nhất phải là linh thú Hóa Phàm thất, bát trọng mới có thể làm được!

Linh thú chủng loại khác biệt, tốc độ cũng không giống, có một chút linh thú có tốc độ của Hóa Phàm thất trọng, cũng có bát trọng thậm chí cửu trọng. Thế nhưng cũng có chút linh thú, thực lực mạnh, tốc độ thì lại chậm hơn không ít.

Chỉ là, mặc kệ là loại nào, muốn hai mươi ngày chạy tới Hồng Viễn đế quốc, không có tu vi Hóa Phàm thất, bát trọng là chuyện không thể nào làm được.

Trương Huyền gật đầu.

Hắn là Thuần Thú sư, lý giải rất nhiều về linh thú, cho nên cũng có thể suy tính ra được thời gian.

- Loại linh thú cấp bậc này, chỉ có Thuần Thú sư ngũ tinh hậu kỳ thậm chí đỉnh phong thì mới có thể thuần phục được. Như vậy, ta mang các ngươi đi trưởng lão viện nhìn một chút...

Hàn Xung nhíu mày.

Nếu là linh thú Hóa Phàm tứ trọng, ngũ trọng, bằng vào mặt mũi của hắn có thể tùy tiện đi mượn. Thế nhưng thất trọng, bát trọng, coi như Thuần Thú sư ngũ tinh cũng rất khó thuần phục, hơn nữa số lượng không nhiều, chỉ sợ chỉ có thể nhờ trưởng lão viện Thú đường giúp đỡ mà thôi.

- Trưởng lão viện? Có quá phiền phức hay không?

Trương Huyền nhìn qua phía hắn.

- Phiền phức thì cũng không đến nỗi, lão sư ta chính là một vị Thuần Thú sư ngũ tinh đỉnh phong... Nếu như cho để cho người biết, ngươi trẻ tuổi như vậy đã là Thuần Thú sư tứ tinh, hơn nữa còn là một vị y đạo đại tông sư, nhất định sẽ rất là cao hứng!

Hàn Xung mỉm cười.

Trong lúc bốn người nói chuyện đã đi vòng qua một mảnh núi rừng, đi tới một cái đình viện không lớn.

Đình viện được làm từ cây cối, bùn đất dựng lên mà thành, thoạt nhìn rất là mộc mạc, không có xa hoa như những kiến trúc ở bên ngoài.

Đẩy cửa đi vào, trong cái sân rộng rãi có bày đầy đủ loại lồng, bên trong mỗi một cái lồng đều giam giữ một loại động vật không giống nhau. Có linh thú cũng có man thú, lớn nhỏ không đều, lít nha lít nhít chừng bảy, tám mươi đầu.

- Những thứ này...

Nhìn thấy những chiếc lồng này, Trương Huyền vô cùng kỳ quái.

Nơi này hẳn là chỗ ở của vị lão sư trong miệng của Hàn Xung, cấp bậc của đám động vật trong lồng đều không cao, thậm chí còn có không ít đầu lại là man thú cảnh giới từ tông sư trở xuống.

Loại động vật này, một ngón tay đã có thể búng chết, đường đường là Thuần Thú sư ngũ tinh đỉnh phong, cường giả Hóa Phàm bát trọng, nuôi dưỡng những vật này là muốn làm gì cơ chứ?

- A, lão sư ta đang...

Hàn Xung biết hắn nghi hoặc cái gì, đang muốn giải thích thì đã nghe thấy cửa phòng trước mắt kẽo kẹt rồi mở ra, một vị lão giả thần thái sáng láng đi ra.

Lão giả này có râu bạc trắng tóc trắng, trong tay cầm một quyển sách, dường như không nhìn thấy mọi người mà vừa đi vừa nói thầm, không biết đang nói cái gì. Nương theo tiếng nói thầm càng nhiều, trên mặt càng ngày càng hưng phấn, dường như đã tìm được chân lý gì đó, hưng phấn tới mức hai mắt tỏa ánh sáng.

- Lão sư...

Hàn Xung đi lên phía trước.

- Đừng quấy rầy ta, chờ ta làm xong rồi lại nói!

Không thèm nhìn lấy đối phương một cái, lão giả khoát tay áo, cầm sách đi tới gần một chiếc lồng.

Bên trong cái lồng này có bảy, tám đầu linh thú lông đỏ cấp bậc Chí Tôn.

Loại hamster này kích thước không lớn, thế nhưng năng lực đào đất lại cực mạnh, có ít người chuyên môn nuôi nhốt, dùng để đào tầng hầm, xây dựng các Địa Cung.

Đương nhiên, vị lão giả này nhốt nó ở trong lồng hẳn không phải là có mục đích này.

- Lão sư thường như vậy, một khi rơi vào nghiên cứu thì cái gì cũng sẽ không quan tâm...

Thấy lão sư không để ý tới mình, Hàn Xung cười khổ rồi nói một tiếng với ba người.

- Không sao cả!

Trương Huyền cười nhạt một tiếng.

Mặc dù rất gấp gáp đi tới Hồng Viễn đế quốc, thế nhưng hắn cũng không vội vã chờ đợi ở đây một lúc. Lão giả này tay cầm thư tịch, lại thu thập nhiều chiếc lồng như vậy, coi như là hắn cũng không nhịn được có chút hiếu kỳ.

Không để ý tới mọi người đang ở chung quanh nhìn vào, lão giả liên tục lật mấy trang ở trong sách, rốt cuộc cũng đã tìm được cái gì đó mà hai mắt tỏa ánh sáng, nhìn trừng trừng vài đầu hamster lông đỏ trong lồng, hít sâu một hơi, hàm răng cắn chặt, rồi hô lên một tiếng.

- Ba 渃 luộc Lạc mật Tiên...

Nương theo thanh âm vang lên, vài đầu hamster lông đỏ giống như là nghe thấy lời nói cực kỳ chán ghét, hai con mắt đồng thời trừng lớn, há hốc miệng nôn ra.

- Ói ra? Không đúng?

Lão giả gãi gãi đầu, lại liên tục lật vài tờ:

- Có lẽ là phương thức phát âm của ta không đúng, thử lại một lần nữa!

- Ba 渃 luộc Lạc mật Tiên...

Hô hô hô!

Vài đầu hamster lông đỏ, hai mắt đảo một vòng, thân thể nằm trên mặt đất, hai chân không ngừng run rẩy, tròng mắt trắng bệch, còn có hai đầu muốn chạy trốn, kết quả lại đụng đầu vào bên trên lồng giam rồi lập tức ngất đi.

- Cái này...

Mọi người đồng thời trợn trừng mắt.

Ngay cả hai mắt Trương Huyền cũng xoay loạn.

Vừa này lão giả này nói ra lời gì buồn nôn như vậy, khiến cho đám hamster lông đỏ sợ đến mức như vậy chứ? Tình nguyện đụng vào vách lồng ngất tại chỗ chứ không tình nguyện còn tỉnh táo?

- Đây là... Thú ngữ?

Nhớ tới cái gì đó, Lạc Thất Thất nhìn về phía Hàn Xung.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio