Thiên Đạo Đồ Thư Quán

chương 1480: con lừa nhiều chuyện (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ta đường đường Y Sư học viện phó viện trưởng, Danh Sư lục tinh đỉnh phong, đền mạng cho một tiểu nhân vật như hắn? Dựa vào cái gì!

- Dựa vào cái gì? Ha ha!

Trương Huyền cười to lên:

- Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, dựa vào cái gì!

- Chỉ bằng ta, một mình giải quyết Nghi Nan bích năm trăm linh ba nghi vấn tạp chứng!

- Chỉ bằng ta, ở Chứng Bệnh đài lưu lại bốn trăm ba mươi hai loại phương pháp chẩn bệnh!

- Chỉ bằng ta, một lần nữa cho ra rất nhiều chứng bệnh, phương án trị liệu mới ở Tiên Bối lâm, để rất nhiều chứng bệnh truyền thế, lại càng dễ giải quyết!

- Chỉ bằng ta, xung kích Y Sư lục tinh, không hề sai lầm, lưu lại đơn thuốc giải chính xác nhất quyết bảy mươi ba loại bệnh chứng!

- Mặc dù ta hủy Y Sư tháp, nhưng lưu lại càng nhiều phương thuốc điều trị tật bệnh, để tổng bộ nguyện ý vì ta mở Y Sư sinh tử đấu, ngươi thế mà hỏi ta dựa vào cái gì?

- Ta bằng chính là thân phận Y Sư, đường đường chính chính; bằng vào sinh tử đấu, ta thắng ngươi!

Mỗi nói một câu, Trương Huyền liền tiến về phía trước một bước, âm thanh lớn như hồng lưu, phụ trợ hắn tựa như Thiên Thần, không thể coi thường cùng vũ nhục.

- Ta...

Vưu Hư liên tiếp lui về phía sau, dưới chân đột nhiên mềm nhũn, lúc này mới phát hiện đã thối lui đến biên giới đài cao.

Không sai, đối phương không có đùa nghịch bất kỳ thủ đoạn nào, dựa vào là thực lực, dựa vào là sinh tử đấu, là tỷ thí đường đường chính chính, hắn thua không nhận, đã không có bất kỳ lý do cùng lấy cớ gì.

- Tự sát đi!

Thấy vẻ mặt của đối phương trắng bệch, nói cũng nói không nên lời, biết lòng tự tin đã bị triệt để tiêu diệt, Trương Huyền phất tay.

- Ta...

Thân thể Vưu Hư run lên, mặt xám như tro, trong nháy mắt cảm giác nhân sinh của mình cực kỳ thất bại, sống còn không bằng chết.

Giơ tay lên, không chần chờ chút nào, thẳng tắp đánh tới đầu của mình.

- Dừng tay!

Ngay thời điểm bàn tay sắp đập lên đầu, bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn, một bóng người từ không trung thẳng tắp rơi xuống.

Nương theo tiếng quát, Vưu Hư nguyên bản vẻ mặt ảm nhiên bỗng nhiên giật mình, lập tức nhìn về phía Trương Huyền, con mắt thấu đỏ.

- Ngươi cũng dám thi triển Sư Ngôn Thiên Bẩm với ta Ta muốn giết ngươi...

Giờ phút này, ngu nữa cũng biết, vừa rồi đối phương thi triển Sư Ngôn Thiên Bẩm, mượn nhờ thiên địa áp lực, để hắn thất thần, thân bất do kỷ, nếu người kia chậm nửa bước, chỉ sợ đã tự sát thân vong.

Ầm ầm!

Toàn thân khẽ động, Vưu Hư vọt tới Trương Huyền, lực lượng cuồng bạo bắn tung toé, mang theo nghiền ép vô địch.

Khí tức của Thánh giả nhất trọng đỉnh phong phóng thích, toàn bộ đài cao tựa hồ cũng có chút không chịu nổi, sắp sụp đổ.

Trương Huyền mặt không đổi sắc, hai tay chắp sau lưng, ngạo nghễ đứng ở trên đài cao, tự mang một cỗ khí tức, tựa hồ đối với công kích của hắn chẳng thèm ngó tới.

- Được rồi, Vưu viện trưởng!

Thời điểm công kích sắp rơi vào trên người Trương Huyền, tiếng nói vừa rồi vang lên lần nữa, bóng người vung tay, công kích của Vưu Hư lập tức tan thành mây khói.

Thấy công kích biến mất, Trương Huyền than thở một tiếng, thầm nghĩ đáng tiếc.

Y Sư sinh tử đấu, nếu được tổng bộ đồng ý, tự nhiên bị tổng bộ giám sát tài quyết, vừa rồi một chưởng kia của Vưu Hư, thực có can đảm rơi xuống, đoán chừng đã bị tổng bộ cách không gạt bỏ!

Đáng tiếc, bị người ngăn cản.

Quay đầu nhìn sang bóng người, là lão giả râu bạc trắng, người mặc Danh Sư phục, lông mi mang theo uy nghiêm, vừa nhìn liền biết bất phàm.

- Ngươi chính là Trương Huyền?

Lão giả nhàn nhạt nhìn qua, mang theo khí thế cao cao tại thượng.

Nhìn thấy tên này ngăn cản mình chém giết Vưu Hư, còn ở nơi này diễu võ giương oai, Trương Huyền cau mày.

- Tại hạ là Luyện Đan học viện viện trưởng, Lục Phong!

Tự giới thiệu mình một chút, hai mắt Lục Phong viện trưởng mang theo áp bách, cho người ta lực lượng không dám cãi lại:

- Vưu Hư, bất kể nói thế nào cũng là lão sư của học viện, đường đường phó viện trưởng, coi như có sai lầm, cũng tội không đáng chết. Như vậy đi, ta để hắn cho ngươi Thập Diệp hoa, lại bồi thường ngươi một ít linh thạch, chuyện này cứ như vậy bỏ qua a!

- Bỏ qua?

Trương Huyền sầm mặt lại.

Nếu như không phải lão gia hỏa này ngăn cản, Vưu Hư khẳng định đã chết!

Thập Diệp hoa cùng linh thạch... Hai thứ đồ này, có thể đổi lấy mạng của Ngụy Trường Phong sao?

- Không sai, học viện có quy củ của học viện, ngươi thân là học sinh, khiêu chiến lão sư, đã vi phạm quy tắc, vi phạm lễ nghi thầy trò. Chỉ cần chuyện hôm nay kết thúc, học viện cũng sẽ xử phạt nhẹ ngươi...

Bàn tay vẫy một cái, trong giọng nói của Lục Phong viện trưởng mang theo nhân từ.

- Xử phạt nhẹ?

Ánh mắt Trương Huyền lạnh lùng:

- Nếu như ta không cần bồi thường, chỉ lấy mạng của hắn thì sao?

- Muốn mạng? Hừ, nơi này là Danh Sư học viện, còn không cho phép một học sinh như ngươi muốn làm gì thì làm?

Thấy mình ra mặt, một tân sinh không cảm động đến rơi nước mắt ngược lại cũng thôi, thế mà còn dám ở trước mặt mọi người chống đối, sắc mặt của Lục Phong viện trưởng tái xanh.

- Lại nói, Vưu Hư không chỉ là Y Sư, càng là Danh Sư lục tinh đỉnh phong của Danh Sư đường, xử trí như thế nào, cần Danh Sư đường cùng học viện thương nghị, còn chưa tới phiên ngươi một tiểu nhân vật tứ tinh, ở đây khoa tay múa chân!

- Ngươi là học viện viện trưởng?

Trương Huyền híp mắt lại.

- Không phải!

Không nghĩ tới hắn lại hỏi như vậy, Lục Phong sững sờ, lập tức nói:

- Nhưng lão viện trưởng mất tích, Luyện Đan học viện lại là đệ nhất đại viện, Danh Sư học viện xảy ra chuyện, đều do ta quyết định, xem như tạm thay chức viện trưởng. Yên tâm, ta làm ra quyết định, sẽ giữ lời, coi như Vưu Hư, cũng không dám phản bác!

- Ngươi đã không phải viện trưởng, ở đây cắm vào nói cái gì? Bờ sông có cỏ xanh, không cần con lừa nhiều chuyện! Cút sang một bên cho ta.

Nghe đối phương nói không phải viện trưởng, Trương Huyền nhướng mày, hất ống tay áo.

- Nếu không, tin ta hiện tại liền đi khiêu chiến Luyện Đan học viện ngươi hay không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio