Thiên Đạo Đồ Thư Quán

chương 1512: tiếng đàn hạc tranh (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Đột phá?

Tưởng viện trưởng sững sờ.

Ngay cả Ninh viện phó cũng ngớ ra.

Thật hay giả?

Hôm qua đánh đàn vẫn là sáu hạc, đột phá lúc nào?

- Nếu ta đoán không lầm, Tưởng viện trưởng hẳn là tâm cảnh siêu nhiên, bất kỳ sự tình gì cũng nhìn rất nhạt!

Trương Huyền nói.

- Tưởng viện trưởng, hàm dưỡng thâm hậu, quả thực có thể làm được Thái Sơn sụp đổ cũng không thay đổi...

Ninh viện phó gật đầu nói.

Hắn bội phục bằng hữu nhất chính là điểm này, chuyện gì cũng không để ở trong lòng.

- Ma Âm, mệnh danh Ma, mà muốn nhập ma, tất nhiên cần trải qua rất nhiều thống khổ: Sinh, lão, bệnh, tử, sinh ly tử biệt, oán lâu dài, cầu không được, không bỏ xuống được... Chỉ có những tâm tình này, mới có thể kích thích nội tâm, để cho người ta đi càng xa, đứng cao hơn... Ngươi cái gì cũng nhìn rất nhạt, tâm cảnh đã hướng tới giếng cổ, loại tình huống này, còn muốn đột phá, làm sao có thể?

Trương Huyền nói.

- Cái này...

Tưởng Thanh Cầm dừng lại.

Năm trăm năm trước, mọi việc qua đi, hắn coi nhẹ không ít, tự nhận là tâm cảnh siêu nhiên, hiện tại xem ra, căn bản không phải.

- Nằm ở hồng trần, tự nhiên phải quản sự tình hồng trần, thờ ơ lãnh đạm, thậm chí không muốn... Cũng không phải siêu thoát, mà là trốn tránh! Ngươi cũng trốn tránh, làm sao có thể đột phá cảnh giới, tiến bộ dũng mãnh?

Trương Huyền nói tiếp.

- Đúng vậy...

Sắc mặt Tưởng Thanh Cầm trắng nhợt, nói không ra lời.

Đối phương nói không sai, không để ý tới hồng trần, không phải trốn tránh sao!

- Rất nhiều cường giả, vì đột phá cảnh giới, đều sẽ nhập sâu hồng trần, trải nghiệm đủ loại cảm xúc, như vậy mới có thể làm đến hậu tích bạc phát. Mà ngươi vừa vặn trái lại, bế quan trong nhà, sự vật ngoại giới một mực không muốn lý... Đây chính là nguyên nhân ngươi năm trăm năm không thể đột phá!

Than thở một tiếng, Trương Huyền lắc đầu.

- Hôm qua, ta dùng thủ đoạn thuần thú thuần phục tiên hạc, ngươi ở dưới tức giận, tâm tình chập chờn, tự nhiên đột phá ràng buộc, nói cách khác... Hôm qua, ngươi cũng đã đột phá!

Hôm qua, hắn thật không hiểu sáu hạc cùng bảy hạc khác nhau, còn nghĩ, chỉ cần để bảy hạc phi hành liền được, ai ngờ... lại ở trong lúc vô tình, làm cho đối phương đột phá...

Hữu ý trồng hoa hoa không thắm, vô tâm cắm liễu liễu xanh um!

Không phải tận mắt thấy, mình cũng cảm thấy khó mà tin được.

Nghe xong giải thích, Tưởng Thanh Cầm sững sờ tại nguyên chỗ, con mắt đóng lại, năm trăm năm thời gian chảy xuôi trong đầu, tựa như một cái chớp mắt.

Một lát sau, đứng dậy, xá dài một cái, trong mắt mang theo kiên định cùng cố chấp.

- Đa tạ Trương sư chỉ điểm, để cho ta hiểu ra, kể từ hôm nay, Ma Âm nhất đạo, ngài chính là thầy ta!

- Chuyện này... Như vậy sao được...

Không nghĩ tới vị viện trưởng này đột nhiên bái sư, Trương Huyền sửng sốt một chút, vội vàng phất tay.

- Bất kể trưởng ấu, người thành đạt làm sư! Ma Âm nhất đạo, mặc dù ta đắm chìm lâu, nhưng lý giải thấu triệt kém xa Trương sư... Hôm nay, nghe ngươi một lời, hiểu ra năm trăm năm nghi hoặc, không đáp ứng, ta quỳ không dậy!

Tưởng Thanh Cầm ôm quyền.

- Cái này... được rồi!

Thấy đối phương không giống giả mạo, thần thái kiên định, Trương Huyền nhẹ gật đầu.

Hắn vừa đáp ứng, thư viện nhẹ nhàng nhoáng một cái, một bản thư tịch kim sắc xuất hiện.

Hiện tại không có thời gian nhìn nhiều, đỡ Tưởng viện trưởng dậy.

- Lão sư, hiện tại ta liền đốn Phượng Ngô thụ, lấy gỗ tủy ra, còn thân cây, học sinh sẽ thay ngươi làm một cây đàn ngọc!

Tưởng viện trưởng nói.

Đã là thầy trò, Phượng Ngô tủy cũng đơn giản.

- Làm phiền...

Trương Huyền gật đầu.

Lại hàn huyên một hồi, Trương Huyền chỉ điểm kỹ xảo Ma Âm một chút, để hai người được lợi rất nhiều.

Hàn huyên tiếp cận một canh giờ, lúc này Trương Huyền mới cầm Phượng Ngô tủy, nhấc tay cáo từ.

Rời tiểu viện của Tưởng Thanh Cầm, Trương Huyền nhớ tới một việc, không khỏi biến sắc.

- Nguy rồi... chỉ lo khảo hạch Ma Âm sư, lại quên... cuộc hẹn!

Đọc sách, học tập, khảo hạch Ma Âm sư... Một phen chơi đùa, đêm đã trôi qua, trời sớm sáng rõ, hôm qua Lạc Nhược Hi nói, muốn ban đêm qua tìm hắn, hiển nhiên thời gian đã trễ.

Vội vã trở lại chỗ ở, Tôn Cường tiến lên đón.

- Thiếu gia, tối hôm qua Lạc cô nương đến tìm ngươi, biết ngươi vắng mặt, liền đi...

Trương Huyền hỏi:

- Nàng có nói gì không?

- Cái gì cũng không nói...

Tôn Cường lắc đầu.

- Không nói?

Trương Huyền vò đầu.

Nói muốn ban đêm tìm mình, kết quả lời gì cũng không nói, nữ hài này muốn làm gì?

- Ta qua nhìn một chút!

Một lần nữa trở lại học viện, tìm tới nơi ở của Lạc Nhược Hi, hỏi một chút, biết nữ hài vắng mặt, đành phải bất đắc dĩ trở về.

Mặc dù có chút buồn bực, nhưng đối phương đã tìm bản thân có việc, hôm qua không gặp gỡ, khẳng định sẽ còn lại đến, xoắn xuýt cũng không có tác dụng!

Nhận được Phượng Ngô tủy, nhưng Đoạn Tục thảo còn chưa tới, Đoạn Tục đan khẳng định là tạm thời không thể luyện chế.

Có Địa Mạch linh dịch thoải mái, thân thể Ngụy Như Yên coi như khó khôi phục, nhưng vẫn có thể duy trì không suy giảm, lại thêm Thập Diệp hoa tẩm bổ linh hồn cũng phải cần một khoảng thời gian, cũng không khẩn cấp như vậy.

Hết thảy làm xong, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.

Tinh thần khẽ động, nhớ tới một gia hỏa... Tử Dương thú!

Ở Lôi Viễn phong bắt lấy tên này, đến bây giờ đã bảy tám ngày, một mực không có cơ hội thẩm vấn, giờ phút này rảnh rỗi, vừa vặn tra hỏi một chút tình huống của Dị Linh tộc.

- Nơi này là trong thành thị, lại tới gần học viện, trước hết bố trí trận pháp che đậy khí tức mới được, nếu không một khi tên này nổi điên làm ầm ĩ lên, thả ra khôi lỗi Dị Linh tộc, tất nhiên sẽ bị người khác phát hiện!

Tòa phủ đệ này cực kỳ rộng lớn, tùy tiện tìm một chỗ, cũng có thể thả Tử Dương thú ra, nhưng mà nơi này không phải sơn mạch, một khi phóng thích khôi lỗi Dị Linh tộc, liền cần sớm che đậy chung quanh.

Nếu không, tới gần Danh Sư học viện như thế, bị cường giả Thánh cảnh trong đó phát hiện sự tình khôi lỗi, có miệng cũng giải thích không rõ.

Hiện tại hắn là Trận Pháp sư tứ tinh, cũng nhìn qua không ít trận pháp tứ tinh, nghĩ một lát, trong óc xuất hiện một cái thích hợp.

- Dùng Phong Tức trận đi!

Phong Tức trận, có thể ngăn cách hết thảy khí tức.

Cường giả Thánh cảnh không chủ động quan sát, cũng khó mà phát hiện.

Mặc dù chỉ là cấp bốn đỉnh phong, lại là trận pháp tốt nhất hắn có thể bố trí ra.

Trước đó bố trí Huyễn Tung mê trận, mặc dù là ngũ tinh, lại không cách nào che lấp khí tức, thậm chí thanh âm cũng không che giấu được, hiệu quả không bằng cái này.

- Bắt đầu!

Trận đồ của Phong Tức trận, ở trong đầu xoay một vòng, cùng tiểu viện trước mắt kết hợp hoàn mỹ, lúc này tinh thần mới khẽ động, mấy trăm trận kỳ xuất hiện, thẳng tắp rơi xuống bốn phía.

Hô hô hô!

Quân kỳ đón gió phấp phới, đồng thời rơi vào vị trí đối ứng, trận pháp ầm vang khởi động.

Trăm kỳ định hư không!

- Được rồi...

Bố trí xong trận pháp, Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, cổ tay khẽ đảo, lấy Thiên Nghĩ Phong Sào ra ngoài, bàn tay lắc một cái, một Thánh thú hình vượn to lớn rơi trên mặt đất.

Tử Dương thú bị nhốt tiếp cận một tuần, rốt cục lần nữa nhìn thấy mặt trời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio