Thiên Đạo Đồ Thư Quán

chương 1525: phong thánh học hội (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Tự nhiên không phải giả, nhưng mà Khổng sư ở đây phong Thánh, nhưng ngọn núi lớn như thế, ngươi biết vị trí cụ thể ở nơi nào sao?

Biết ý nghĩ của hắn, Lạc Nhược Hi nở nụ cười nói.

- Cái này...

Trương Huyền nháy con mắt.

Ngọn núi này đỉnh núi bị san bằng, diện tích có mấy vạn mẫu, Khổng sư phong Thánh, khoanh chân ngồi dưới đất, lại lớn, cũng sẽ không vượt qua một mét vuông, từ địa phương mấy vạn mẫu, tìm ra một mét vuông... Quả thực rất khó!

- Tìm vị trí chuẩn xác của Khổng sư phong Thánh làm gì?

Rõ ràng chuyện gì xảy ra, đồng thời hơi nghi hoặc một chút.

Khổng sư ở đây phong Thánh, cả ngọn núi đều có thể cảm nhận được khí tức mênh mông, đã như vậy, tìm địa điểm chuẩn xác thì có ích lợi gì?

Lại nói, coi như tìm được, mấy vạn năm qua đi, lại thêm Dị Linh tộc phá hư nhiều lần, lại có thể tìm được cái gì?

- Ta muốn chứng minh một suy đoán trong lòng... Hơn nữa, nơi này tất nhiên có Khổng sư lưu lại ý niệm, nếu như tìm được, đối với ngươi cũng có ích lợi rất lớn!

Lạc Nhược Hi nói.

- Thử một chút đi!

Thấy đối phương nói như vậy, Trương Huyền nhẹ gật đầu, Minh Lý Chi Nhãn nhúc nhích, thẳng tắp nhìn sang vách đá trước mắt.

Ánh mắt như điện, hết thảy chung quanh đều bị phân tích ra.

Những chữ thể này, quả nhiên là về sau viết, trong đó ẩn chứa khí tức, rõ ràng khác biệt của Khổng sư.

Nhìn một hồi, nhịn không được lắc đầu.

- Những chữ này, đã không có dấu vết của Khổng sư lưu lại... Cái gì cũng nhìn không ra!

- Nhìn không ra?

Lạc Nhược Hi nhíu mày.

Cũng đúng, trải qua Dị Linh tộc nhiều lần công kích, Khổng sư lưu lại dấu vết, cơ bản đều bị tẩy sạch sẽ, coi như Minh Lý Chi Nhãn, chỉ sợ cũng bất lực.

Minh Lý Chi Nhãn, mặc dù có thể điều tra dấu vết, theo dõi khí tức, nhưng cũng không cách nào vượt qua thời gian mấy vạn năm.

- Chung quanh thì sao?

- Chung quanh cũng giống như vậy... Đến quá nhiều người, khí tức lẫn lộn!

Trương Huyền lắc đầu.

Phong Thánh đài, mỗi ngày có không biết bao nhiêu người đi lên, tu luyện, cảm ngộ, lực lượng hỗn tạp, trải qua vài vạn năm, lại muốn dò la xem dấu vết Khổng sư lưu lại, hầu như là không thể nào làm được.

- Như vậy ngươi trước xem nội dung trên vách đá, có lẽ có thể từ bên trong tìm ra cái gì!

Chần chờ một chút, Lạc Nhược Hi nói.

Đã tìm không thấy dấu vết, chỉ có thể từ những văn tự này vào tay.

Coi như kiểu chữ là hậu nhân bắt chước, nội dung lại là Khổng sư lưu lại, có lẽ có thể tìm ra dấu vết để lại.

- Được!

Trương Huyền gật đầu, giương mắt nhìn sang nội dung trên vách đá trước mắt.

- Thiếu hụt!

Trong lòng thấp giọng hô, nháy mắt, một quyển sách rơi vào thức hải.

Cầm lấy thư tịch, Trương Huyền lập tức lộ ra vẻ cổ quái.

- Làm sao vậy?

Nhìn thấy biểu tình của hắn biến hóa, Lạc Nhược Hi nhìn qua.

- Không có gì, chẳng qua là cảm thấy... Khổng sư lưu lại tâm đắc cùng phương pháp đột phá... Dường như cũng không đúng đắn như vậy!

Trương Huyền nói.

Trên vách tường viết nội dung, sau khi bị thu nhận, Thiên Đạo thư viện lập tức đưa ra thiếu hụt, mặc dù không nhiều, nhưng cũng có gần mười nơi.

Một phần tâm đắc, còn không phải công pháp, liền có nhiều sai lầm như vậy, đổi lại người khác, hắn có thể tiếp nhận, cho dù là Danh Sư cửu tinh, cũng sẽ cho rằng đương nhiên... nhưng Khổng sư, lại để hắn có chút không thể tin được.

Dù những sai lầm này, miêu tả rất nhỏ bé, để cho người ta khó mà phát hiện,nhưng dù sao vẫn là sai.

Đường đường vạn thế chi sư, thế mà xuất hiện loại sơ hở này, thật hay giả?

- Không đúng? Ý của ngươi là... Bộ tâm đắc này có vấn đề?

Lạc Nhược Hi sững sờ.

- Đúng vậy, bản tâm đắc này, tổng cộng 3324 chữ, có chín nơi sai lầm, mặc dù không ảnh hưởng toàn cục, nhưng không hợp phương pháp tu luyện đúng đắn...

Trương Huyền nói.

Trên đường lên núi, một đường sưu tập, Thiên Đạo công pháp Tòng Thánh đột phá Thánh giả, đã lấy ra xong xuôi, hai hai so sánh, chỗ sai lầm rõ ràng.

Khổng sư lưu lại tâm đắc, không có phương pháp tu luyện, không sửa chữa chỗ sai lầm mà nói, đồng dạng sẽ cho người khác lầm lạc, coi như có thể đột phá, cũng không phải tốt nhất.

- Ngươi có thể nhìn ra sai lầm Kmà hổng sư lưu lại?

Cắt ngang hắn nói, đôi mắt thanh tú của Lạc Nhược Hi lấp lánh nhìn qua.

Khổng sư là ai?

Vạn thế chi sư, sáng lập chức nghiệp Danh Sư, đuổi đi Dị Linh tộc, để nhân tộc trung hưng... Công tích bao lớn, nhiều vô số kể!

Nhân vật như vậy, đừng nói lưu lại văn chương, coi như lưu lại một chữ, cũng là mục tiêu để vô số người sùng bái học tập, tên này lại còn nói tâm đắc trước mắt, có chín nơi sai lầm!

Ở trước mặt nàng nói một chút thì cũng thôi, truyền đi, tuyệt đối sẽ bị Danh Sư điên cuồng đánh thành đầu heo.

- Nha... Tùy tiện nhìn xem, cũng có thể là lý giải của ta không đúng...

Trương Huyền sững sờ, lúc này mới nhớ tới nói có chút nhiều, vội vàng xấu hổ cười một tiếng.

Thiên Đạo thư viện có thể nhìn ra sai lầm, không thể nghi ngờ, nhưng hiện tại hắn là tiểu nhân vật Quy Nhất cảnh, một hơi nói ra Thiên Nhân Khổng sư có sai, không khiến người ta hoài nghi mới lạ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio