Thiên Đạo Đồ Thư Quán

chương 153: học chiến thai (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nếu như Thiên Đạo thương pháp không phối hợp với Thiên Đạo Thần Công hình thành chân khí, như vậy coi như học được thì uy lực cũng sẽ không có lớn như bản thân hắn.

Lại nói, hắn mượn thư tịch của người ta mới hội tụ ra được chiêu số này, như vậy có truyền thụ cho đối phương cũng không có gì.

Vì lẽ đó, khi Vương Sùng đưa ra yêu cầu, Trương Huyền không có một chút chần chờ nào mà lập tức đồng ý.

Đương nhiên, hắn cũng không thể truyền thụ bản hoàn chỉnh được. Thiên Đạo thương pháp quá mức đáng sợ, coi như cắt đi một phần cũng có thể xưng tụng là tuyệt thế vô song.

- Ta...

Vương Sùng thuận miệng nói ra, không nghĩ tới đối phương lại đồng ý, hắn kích động tới mức toàn thân run rẩy, hai mắt đỏ hồng.

Cao thủ bình thường, khi sáng chế ra chiêu số sẽ rất ít khi truyền ra ngoài, không phải con cháu đích truyền thì sẽ không tiết lộ ra ngoài. Không nói đâu xa, lấy hắn làm thí dụ, chiêu số mà hắn sáng lập, ngoại trừ nhi tử ra, người ngoài hầu như không có người nào biết được.

Bị Trương đan sư trước mắt này, chiêu số cao minh như thế, nói truyền là truyền, phần phẩm chất này, phần tâm cảnh này...

- Chiêu này cao minh đến cực điểm, ta nghĩ cũng không dễ học...

Do dự một chút, Vương Sùng nói.

Coi như đối phương truyền thụ thì bản thân hắn cũng không thể tay không đi học, làm như vậy bất kể là từ điểm nào cũng đều không phù hợp với quy củ.

Cũng giống như cưới khuê nữ về làm vợ vậy, nhất định phải đưa ra lễ hỏi, trên đời nào có cơm trưa miễn phí cơ chứ?

- Trương đan sư muốn mua đan dược, đang thiếu không ít kim tệ, ta thấy không bằng ngươi đưa ra chút để làm học phí đi!

Âu Dương Thành nói xen vào.

Trương Huyền mua dược liệu từ chỗ hắn vẫn còn chưa giao tiền lên. Mà hắn cũng biết, nhất định đối phương đang nghĩ biện pháp, nếu vị lão hữu này của bản thân muốn báo đáp đối phương, còn không bằng trực tiếp trả tiền, bớt đi sức lực.

Nếu không, học tập võ kỹ của người ta, kém cỏi nhất cũng là tình nghĩa sư đồ, nếu như thật sự có yêu cầu đặc thù nào đó, bất kể như thế nào cũng phải làm a.

Không nói đâu xa, nói muốn học võ kỹ mà hắn sáng chế ra... Dạy hay là không dạy đây?

- Tốt, tốt!

Biết dụng ý của lão hữu, Vương Sùng vội vàng gật đầu, lại quay đầu dặn dò quản gia.

Chỉ trong chốc lát, quản gia đã đưa ra một xấp kim phiếu, lại đưa tới trong tay của Trương Huyền.

- Đây là học phí, mong rằng Trương đan sư vui lòng nhận lấy. Nếu không, ta sẽ không tiện học tập...

Vương Sùng nói.

- Cái gì?

Trương Huyền chớp mắt.

Như vậy cũng được sao?

Ta tới đây học tập thương pháp, làm sao lại... biến thành dạy học, còn... Kiếm tiền nữa chứ?

Chỉ là, nhìn một xấp kim phiếu trong tay này, chí ít cũng có hai trăm vạn, quả thực đúng là không cách nào từ chối được.

Sau khi thu tiền, Trương Huyền chậm rãi thi triển thương pháp một lần, lại tỉ mỉ giới thiệu phương pháp vận công.

Không hổ là đại sư thương pháp, tuy rằng không lĩnh ngộ được thương ý, thế nhưng nghiên cứu đối với thương pháp đã sâu tới tận xương tủy. Trương Huyền chỉ diễn luyện một lần thì hắn cũng đã gần như học được. Tuy rằng uy lực so với hắn kém không ít, thế nhưng phương diện chiêu số và vận công cũng đã không còn bất cứ vấn đề gì nữa.

- Đa tạ Trương đan sư truyền thụ!

Sauk hi học được chiêu này Vương Sùng mới biết nó mạnh mẽ, trong lòng rất là thán phục. Có thể đoán ra được, nếu để cho hắn tu luyện, chỉ sợ không tới một năm là có thể chân chính lĩnh ngộ ra thương ý, khi đó thực lực sẽ đại tiến.

Mặc kệ có trả trả học phí hay không, vị Trương Huyền này đều có tình nghĩa nửa sư đồ với hắn.

Cái gọi là tình nghĩa nửa sư đồ là chỉ mangphương pháp tu luyện của mình chỉ người khác học tập một chiêu, hai chiêu, hoặc là được đối phương chỉ điểm.

Đối phương đã học xong, Trương Huyền cũng không có cần thiết phải ở lại nơi này mà cùng Âu Dương Thành xoay người cáo từ.

- Âu Dương hội trưởng, ngươi tiếp tục chú ý giúp ta những đan dược kia, đến lúc đó ta sẽ đến lấy!

Rời khỏi phủ đệ của vị đại sư thương pháp Vương Sùng này, Trương Huyền mới nói.

- Yên tâm đi!

Âu Dương Thành liên tục gật đầu.

Trước đó hắn còn muốn người thanh niên trước mắt này cố gắng học tập, có có thể trở thành luyện đan sư nhị tinh thứ nhất từ trước tới nay trong Thiên Huyền Vương quốc, hiện tại, loại suy nghĩ này ngay cả một chút cũng đã không còn.

Chưa bao giờ học thương pháp, chỉ nhìn thư tịch một canh giờ đã ung dung sáng chế ra chiêu số mà ngay cả Vương Sùng cũng sùng bái không ngớt, lĩnh ngộ thương ý... Người như thế sớm muộn gì cũng sẽ một bước lên trời, danh dương thiên hạ.

- Trở về học viện!

Dưỡng Thể dịch, Ôn Mạch đan và tụ linh đan đã tới tay, hắn cũng nên đưa những thứ này cho nhóm học sinh này, khiến cho bọn họ đẩy nhanh tốc độ tu luyện.

Cáo từ Âu Dương Thành, không bao lâu sau hắn đã trở lại lớp học của mình. Chỉ là lúc này lại phát hiện ra chỉ có một mình Vương Dĩnh tu luyện ở bên trong, mấy đệ tử khác đều không có mặt.

- Bọn họ đi đâu rồi?

Trương Huyền cau mày nói.

Bản thân mình nghĩ biện pháp giúp cho bọn họ nhanh chóng đề cao thực lực mà đám gia hoả này thì tốt, lại không thèm tu luyện.

- Bọn họ... Bọn họ...

Không nghĩ tới Trương lão sư lại xuất hiện vào lúc này, Vương Dĩnh sợ đến mức rụt cổ lại, miệng nói chuyện lắp ba lắp bắp.

Ngày hôm qua lúc rời đi Trương lão sư đã từng nói, có chuyện bận rộn, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào giảng bài được. Làm sao vừa đi một chút đã trở lại rồi vậy?

- Nói!

Trương Huyền sầm mặt lại, nói.

Vì kiếm tiền giúp bọn họ kích hoạt thể chất mà hắn không ngại sát hạch luyện đan sư, giả mạo danh sư, chạy chung quanh nghĩ biện pháp. Thế nhưng bọn họ thậm chí ngay cả đến cũng không tới, quả thực làm cho người ta giận dữ.

Sớm biết như vậy hắn còn phí những tâm tư này làm gì nữa chứ? May áo cho người khác sao?

Bản thân không nỗ lực, coi như lão sư có chuẩn bị nhiều hơn nữa, đồ cho dù tốt hơn nữa thì cũng khó có được thành tựu. Giống như bùn nhão vậy, không nhấc lên được a!

Càng nghĩ càng giận, khuôn mặt Trương Huyền tái nhợt.

- Lão sư...

Vương Dĩnh run cầm cập.

Tính cách nàng vốn yếu đuối, giờ khắc này nhìn thấy lửa giận Trương lão sư thiêu đốt làm cho nàng gần như sắp nói không ra lời.

Kẽo kẹt!

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, người còn chưa tới thì thanh âm đã vang vọng:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio