Thiên Đạo Đồ Thư Quán

chương 1591: đỉnh đỉnh, tới phiên ngươi! (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Dĩ nhiên không phải, các ngươi thua, năm trái Xích Huỳnh quả, ta nguyện ý lấy năm mươi viên linh thạch thượng phẩm giá mua sắm!

Bán Thánh nói.

- Năm mươi viên?

Trương Huyền lắc đầu:

- Lấy ra năm ngàn viên linh thạch thượng phẩm, hiện tại ta liền có thể bán cho ngươi!

Vì những Xích Huỳnh quả này, đám người Hồ Yêu Yêu chuẩn bị Nhất Nguyên Trọng Thủy, rất nhiều trận bàn đều vượt qua giá tiền này, năm mươi viên mua năm trái... thật là nói khoác không biết ngượng. Muốn mua cũng được, không có năm ngàn viên, cút! Nhưng cẩn thận suy nghĩ, năm mươi viên linh thạch thượng phẩm cũng không phải giá tiền thấp.

- Người trẻ tuổi nói chuyện phải thận trọng, mặc dù thiên tư của ngươi không tệ, thực lực cũng rất tốt, nhưng trong mắt ta, không tính là gì! Coi như Danh Sư tầm đó không cho phép tùy ý chém giết, nhưng giáo huấn ngươi một trận, để tu vi ngươi toàn bộ phế, vẫn có thể làm được!

Bán Thánh híp mắt lại, thanh âm băng lãnh.

- Thế nào, không có tiền đổi uy hiếp?

Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng.

- Không phải uy hiếp, mà là sự thật, bất kể Danh Sư hay cái gì, thực lực mới là trọng yếu nhất!

Bán Thánh hừ lạnh một tiếng, nhíu mày, khí tức trên thân giống như lưỡi kiếm sắc bén bắn ra, áp đến cây cối chung quanh cúi đầu xuống. Cảm nhận được cỗ khí tức này, sắc mặt đám người Hồ Yêu Yêu biến đổi. Bọn họ đã gặp không ít Bán Thánh, nhưng người trước mắt này, như một chuôi bảo kiếm sắc bén, bất cứ lúc nào cũng sẽ phá không mà xuống, coi như Tòng Thánh bình thường cũng không có loại thực lực này.

- Ngươi ý tứ là, nắm tay người nào lớn, người đó có đạo lý?

Không để ý tới đối phương uy hiếp, Trương Huyền mang theo trêu đùa nhìn qua.

- Không sai! Mặc dù Danh Sư coi trọng quy củ, nhưng quy củ là nắm đấm đến đánh vỡ! Ta khuyên các ngươi thức thời một chút, ngoan ngoãn giao Xích Huỳnh quả ra, miễn tổn thương hòa khí, nếu không, không ngại tiến hành Danh Sư khiêu chiến với các ngươi! Đến lúc đó, chẳng những không có linh thạch, làm không cẩn thận còn chỉ có thể nằm trở về.

Chắp hai tay sau lưng, Bán Thánh cười lạnh, mang theo ngạo nghễ. Mặc dù Danh Sư tầm đó không thể cướp đoạt, nhưng không có nghĩa là không thể so đấu. Nơi này không có Danh Sư khác tọa trấn, lấy thực lực của đối phương, coi như cố ý chèn ép, cũng không có người có thể nói cái gì. Dù sao tuổi tác mọi người kém không nhiều, thực lực không bằng, là vấn đề của ngươi.

- Được a, ngươi đã nói như vậy, chúng ta cũng hết cách, A Tử, qua chơi chết hắn!

Thấy đối phương quyết ý dùng vũ lực giải quyết, Trương Huyền lắc đầu, hừ một tiếng.

Hô!

Mọi người còn không kịp phản ứng, Tử Dương thú liền từ trong sơn cốc bay tới, rơi ở trước mặt Bán Thánh. Vì không tiết lộ Thiên Nghĩ Phong Sào, thời điểm Trương Huyền lấy ra Tử Dương thú, bỏ ở sau một khối nham thạch to lớn, chỉ cần khoảng cách không phải quá xa, vẫn có thể tuỳ tiện làm được.

- Ân?

Bán Thánh không nghĩ tới, đột nhiên thêm ra Tử Dương thú Thánh giả nhị trọng, mặt biến sắc, bàn chân đạp mạnh mặt đất, đang muốn bay lên, chỉ thấy một bàn tay thô to chụp xuống.

Bành!

Thân thể cứng ngắc, lật bảy tám vòng, đâm vào trên vách núi đá cách đó không xa, phun ra một ngụm máu tươi. Mặc dù chiến lực của hắn kinh người, nhưng Tử Dương thú là Thánh thú, trời sinh liền có thể vượt cấp chiến đấu, lại thêm cấp bậc vượt qua hắn quá nhiều, căn bản ngăn không nổi.

- Đáng giận!

Biết trốn không thoát, vẻ mặt trầm thấp suýt nhỏ máu, Bán Thánh khẽ đảo cổ tay, một thanh trường kiếm xuất hiện, thân thể nhoáng một cái, hóa thành một đạo kiếm mang, bắn về phía Tử Dương thú.

- Lợi hại!

Nhìn thấy động tác của hắn, Trương Huyền không ngừng gật đầu. Khó trách tên này tự ngạo như thế, quả thực có tư cách kiêu ngạo, chỉ bằng vào một kiếm này, đừng nói Bán Thánh, coi như Tòng Thánh bình thường chỉ sợ cũng khó chống chọi.

Cho dù là hắn tới đối đầu, đoán chừng cũng chỉ có phần thua thiệt. Đáng tiếc... gặp phải Tử Dương thú! Thánh thú của Danh Sư học viện, đủ loại chiến đấu gặp qua không biết bao nhiêu lần, làm sao sẽ sợ một Bán Thánh, cười nhạt một tiếng, bàn tay thô to lăng không trảo một cái, một cây đại thụ bị nhổ lên, xem như gậy gỗ, đưa tay quất tới.

Bành!

Trường kiếm của đối phương còn cách Tử Dương thú bảy tám mét, liền bị quất trúng đầu, lần nữa bay ngược ra, dính vào vách đá, mặt mũi tràn đầy máu tươi. Cả hai căn bản không phải một cấp bậc, hoàn toàn không có cần thiết chiến đấu.

- Ngươi...

Giãy dụa từ trong vách đá nhảy xuống, Bán Thánh dùng một viên đan dược, hóa giải thương thế, răng cắn chặt:

- Tất cả mọi người là Danh Sư, ngươi lại cho trưởng bối Thánh thú ra tay, có phải làm mất thân phận hay không!

Hắn thấy, Tử Dương thú mạnh như thế, khẳng định là trưởng bối bảo vệ bọn hắn tới lấy Xích Huỳnh quả. Giữa đồng bối chiến đấu, ngươi lại cho trưởng bối ra tay, truyền đi, cũng không vẻ vang gì!

- Trưởng bối?

Trương Huyền lắc đầu:

- Đây là thú sủng của ta, làm sao lại biến thành trưởng bối? Thuần Thú sư chiến đấu, chưa nói qua thú sủng không thể nhúng tay a!

- Thú sủng của ngươi?

Bán Thánh ngẩn ngơ.

Hắn gặp qua không ít Thuần Thú sư, coi như đi đến thất tinh, cũng nhiều nhất thuần phục Linh thú cao hơn bản thân một hai tiểu cấp, tiểu tử trước mắt này, chẳng qua là Đạp Hư cảnh, nhưng thuần phục Thánh thú Thần Thức cảnh... Chuyện này... Làm sao có thể? Đạp Hư, Tàm Phong, Bán Thánh, Tòng Thánh, Trục Không, Thần Thức... trọn kém năm đại cấp!

- Không sai!

Thần sắc của Trương Huyền thản nhiên, vẫy vẫy tay, Tử Dương thú lập tức đi tới, đầu lâu to lớn cọ cọ, hiện ra dị thường thân mật.

- Cái này...

Khóe miệng Bán Thánh co giật, mặt mũi xấu hổ. Sớm biết, đối phương có thú sủng cường đại như vậy, là Thuần Thú sư lợi hại, đánh chết cũng không tìm phiền toái ah!

Thuần Thú sư, luôn cùng thú sủng chung một chỗ chiến đấu, chuyện này truyền đi, không có người nói cái gì, nhưng mà ai có thể nghĩ tới, kẻ trước mắt này, lại thuần phục một thú sủng siêu việt bản thân năm đại cấp! Thế thì còn đánh như thế nào? Lại dám ra tay, tuyệt đối là tìm tai vạ!

- Làm sao? Ngươi không phải muốn dùng phương thức Danh Sư giao đấu sao? Ta như ngươi mong muốn, thuần thú là chức nghiệp phụ tu của ta, để thú sủng ra tay, cũng đại biểu thực lực của ta, tới đi, ngươi có thể thỏa thích ra ba chiêu, ta cũng để A Tử ra ba chiêu, đừng khách khí!

Trương Huyền cười nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio