Thiên Đạo Đồ Thư Quán

chương 1656: mời tiên tổ (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thấy thái độ của mọi người từ trước đó nghi ngờ biến thành tôn sùng, Triệu Bính Tuất cười cười nói.

- Chúng ta thừa nhận thầy Trương là viện trưởng, quyết không nghi vấn!

Mọi người đồng loạt nói.

Trương viện trưởng kia, bất kể nhân phẩm, sư đức, giáo dục, lòng dạ, lý giải tu luyện, đều không có kẽ hở, khiến cho người kính nể, hỏi tiếp cũng là tự rước lấy nhục, còn không bằng không tiến hành nữa.

- Vậy thì tốt, mời Tiên Tổ!

Triệu Bính Tuất gật đầu, cất cao giọng nói.

Viện trưởng kế vị, mời Tiên Tổ, là lệ cũ cùng truyền thừa của Danh Sư là học viện. Mục đích là nhận được tất cả viện trưởng trước đó của Danh Sư học viện công nhận, nghe hiệu quả có chút tương tự Phong Sư điện, nhưng trên thực tế không phải.

Phong Sư điện là quỳ lạy tất cả Tiên Tổ kiệt xuất của Danh Sư đường, nhận được công nhận càng nhiều, định trước sau này thành tựu càng cao. Mời Tiên Tổ chỉ là lịch đại viện trưởng tàn lưu lại ý niệm, tiến hành công nhận chọn lựa, được ý thức của những viện trưởng này công nhận càng nhiều, ở trong học viện lấy được quyền hạn lại càng lớn, lấy được chỗ tốt cũng càng lớn.

Danh Sư học viện cũng không phải đơn giản như mặt ngoài, liên lụy đến đồ vật càng sâu, xem như Triệu Bính Tuất trưởng lão cũng không có tư cách biết đến.

Ầm ầm!

Kèm theo lời nói của Triệu Bính Tuất, bầu trời lập tức tối sầm lại, bốn phía đài cao có một đại trận to lớn chậm rãi vận chuyển, chiếu rọi chung quanh sáng tối chập chờn, như một đám mây đen to lớn bao phủ.

- Đây là có chuyện gì?

Rất nhiều học viên từ trước đến giờ chưa thấy qua cảnh tượng như thế, cả đám nghi ngờ không thôi. Không phải nói mời Tiên Tổ sao? Làm sao đột nhiên trời tối?

- Xem ra các ngươi có chỗ không biết, lần trước viện trưởng kế vị, ta đúng lúc có mặt, chính là loại tình cảnh này!

Một trưởng lão vuốt vuốt sợi râu, giải thích nói:

- Cái gọi là Tiên Tổ, trên thực tế là ý niệm của tất cả viện trưởng lưu ở trong học viện, thuộc về loại hình hồn phách, không cách nào hoạt động ở dưới ánh mặt trời, chỉ có khởi động trận pháp, che đậy mặt trời mới có thể mời ra.

- Hồn phách? Chẳng lẽ là Vu Hồn?

Một học viên không chịu nổi hiếu kỳ trong lòng, nhịn không được hỏi.

- Vu Hồn? Sao có thể, Vu Hồn chi thuật, vì sống có thể đoạt xá người, thậm chí luyện chế người sống thành Vô Hồn Kim Nhân, vô nhân đạo, Danh Sư ta đường đường chính chính, đại khí cuồn cuộn, làm sao có thể dùng phương pháp của bọn hắn!

Trên mặt vị trưởng lão kia lộ ra vẻ khinh thường.

- Vậy...

Học viên không hiểu, theo hắn biết, chỉ có Vu Hồn mới sẽ như thế, chỉ có thể ở trong âm u hành động, cần che đậy ánh nắng.

- Những Tiên Tổ này, là lịch đại viện trưởng ngưng tụ ra sư đạo ý niệm, căn bản không phải Vu Hồn có thể so sánh! Không tin các ngươi nhìn...

Vừa dứt lời, liền nghe một hồi phong minh dồn dập, ngay sau đó nhìn thấy hư ảnh một lão giả nhàn nhạt xuất hiện ở trên đài cao. Lão giả này mặt chữ quốc, hai đầu lông mày mang theo một cỗ khí khái hào hùng, cho người ta một loại khí phách thôn phệ thương khung.

Hoàn toàn khác biệt Vu Hồn âm lãnh, trái lại mang theo Hạo Nhiên Chính Khí. Nhìn thân ảnh lão giả cách đó không xa, Trương Huyền cau mày. Trước đó, hắn giống như học viên khác, cũng cảm thấy cái gọi là Tiên Tổ có thể là Vu Hồn, nếu không Danh Sư học viện thành lập trên vạn năm, Danh Sư lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng sống lâu như thế.

Nhìn xem lão giả này, mới biết được hẳn giống như Phong Thánh đài của thầy Khổng, chỉ là lưu lại ý niệm, không phải Vu Hồn. Mặc dù cụ thể là chuyện gì xảy ra, hắn không làm rõ ràng được, nhưng hồn phách này đường đường chính chính, không có một tia âm hàn, tốt hơn Vu Hồn rất nhiều.

Đương nhiên, có lợi tất có hại, thực lực khẳng định kém Vu Hồn rất nhiều, cũng không phải hồn phách hoàn chỉnh. Vu Hồn sống sót chính là ý thức hoàn chỉnh của mình, mà cái này chỉ là một đạo ý niệm của Danh Sư, có chút tương tự Ngoan Nhân trong tay hắn.

- Nhìn dáng vẻ cùng khí phách của hắn, hẳn là vị viện trưởng thứ nhất của Danh Sư học viện, Mục Khải!

Khác biệt Trương Huyền, tất cả trưởng lão cùng Danh Sư dưới đài đều hai mắt tỏa ánh sáng. Khai phái tổ sư của Danh Sư học viện hiển hóa hình thái, đổi lại ai cũng sẽ vô cùng kích động! Mặc dù chỉ là một tàn hồn, nhưng dù sao cũng ẩn chứa ý thức của Tiên Tổ.

Hô hô hô hô!

Vị Mục Khải tổ sư này xuất hiện không lâu, trên đài cao, hư ảnh lay động, rất nhanh lại xuất hiện mấy chục nhân ảnh. Cho dù thoạt nhìn có chút phai mờ, nhưng cho người ta một loại áp lực cường đại. Với tư cách học viên cùng trưởng lão, lịch sử học viện là nhất định phải nhớ rõ, có thể trở thành viện trưởng, mỗi một người đều có năng lực vượt xa Danh Sư khác, là thần tượng được vô số học viên sùng bái. Đột nhiên nhìn thấy nhiều thần tượng như vậy đồng thời xuất hiện, toàn bộ diễn võ trường gần như vỡ tổ.

- Người kia hẳn là viện trưởng đời thứ bảy, Lưu Xương Nguyên viện trưởng? Hắn sáng lập ra Xương Nguyên Đại Bi thủ cùng Thiên Diệp chưởng, vẫn là mục tiêu học tập của ta...

- Kia hẳn là Mạc Lưu Chân viện trưởng mệnh danh thiên phú đệ nhất trong tất cả viện trưởng! Quả nhiên khí chất bất phàm, chỉ nhìn ánh mắt, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ phá toái hư không!

- Mạc Lưu Chân viện trưởng mạnh mẽ, đáng tiếc vì xung kích Danh Sư bát tinh, đi vào Địa quật không có trở về, trở thành một tổn thất lớn của Danh Sư đường...

- Thần tượng của ta là Trúc Huyền Thanh viện trưởng đời thứ bảy mươi sáu, mặc dù hắn không có đột phá lục tinh đỉnh phong, đi đến thất tinh, nhưng am hiểu mười hai loại chức nghiệp phụ tu, đồng thời mỗi một loại chức nghiệp, đều tiến hành miêu tả kỹ càng, lưu lại tài phú trân quý cho học viện...

...

Tất cả Danh Sư, cả đám ánh mắt nóng như lửa.

Hô hô!

Trong tiếng nghị luận, thân ảnh trên đài cao tổng cộng xuất hiện trọn 102 vị.

- Một trăm lẽ hai? Tại sao không có thân ảnh viện trưởng đời trước?

Trương Huyền nhịn không được cau mày.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio