Thiên Đạo Đồ Thư Quán

chương 1706: tứ đại viện trưởng (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhẹ nhàng cười cười, Ngũ Nhiên giương mắt nhìn lại:

- Đây là ta sai người bỏ ra giá tiền rất lớn, chuyên môn mua, chờ hai người các ngươi tới!

Đang khi nói chuyện, hắn rót nước trà vào chén.

Hai người tiếp nhận, còn không có nhấm nháp, liền chứng kiến một đám mây mù nồng đậm từ trong bay lên, tựa như Yên Hà, lóng lánhchói mắt.

- Trà ngon...

Nhãn tình sáng lên.

Không nói trước trà đến cùng có được hay không, chỉ là loại thẩm mỹ này, liền để vô số loại trà theo không kịp.

Mây nhẹ nhàng sương mù trầm, làm cho người ta có loại cảm giác sương mù bao phủ sông lớn, trà chưa vào miệng, đã vui vẻ thoải mái.

- Đó là tự nhiên, đây là Vân Vụ Trà đặc thù ở Vân Vụ Lĩnh của Hồng Viễn Đế Quốc, một bình nhỏ này, bằng mười viên Linh Thạch thượng phẩm! Hơn nữa còn có tiền mà không mua được, trên cơ bản mua không có, ta nhờ thật nhiều người, cũng chỉ mua được một lạng. Một mực không cam lòng uống, chỉ chờ hai người các ngươi tới...

Ngũ Nhiên cười cười.

- Chỉ là thẩm mỹ này liền đáng giá!

Ô Thiên Khung cười cười:

- Đến, ta thử xem, mùi vị như thế nào!

Ngưng cười, thưởng thức một cái, nhãn tình lập tức sáng lên, khen không dứt miệng:

- Trà ngon!

Thẩm Bình Triều ở một bên cũng không chậm trễ, uống xong cũng hai mắt tỏa ánh sáng.

- Trà này từ chỗ nào mua được? Cho ta gửi một chút...

- Gửi? Nếu như có thể gửi, ta khẳng định mua trước mười cân rồi...

Ngũ Nhiên lắc đầu.

- Vậy ngươi bán cho ta một lạng kia đi, cùng lắm thì ta ra giá gấp đôi!

Thẩm Bình Triều vội nói.

Hắn cũng là người yêu trà, trà ngon như thế, tuy chỉ uống một lần, dĩ nhiên đã khó có thể dứt bỏ.

- Gấp đôi cũng không có... được rồi, không nhiều lời với các ngươi!

Ngũ Nhiên lắc đầu:

- Các ngươi có nghe nói, tin tức lão Viện trưởng của Hồng Viễn Học Viện gặp chuyện không may chưa?

- Nghe rồi, hai năm trước mất tích, sinh tử không biết, hiện tại Hồng Viễn Học Viện, có lẽ còn không có Viện trưởng mới a!

Ô Thiên Khung lắc đầu.

Tứ đại Danh Sư Học Viện Viện trưởng, địa vị giống nhau, vị lão Viện trưởng này ở một lần thí luyện mất tích, lại không có trở về, thậm chí sinh tử không biết, bọn hắn đã sớm nghe nói, còn âm thầm cảm khái hồi lâu.

- Lão Viện trưởng là hai năm trước mất tích, tin tức này chính xác, bất quá, Hồng Viễn Học Viện đã chọn lựa tân Viện trưởng rồi!

Ngũ Nhiên nói.

- Tuyển ra tân Viện trưởng rồi? Là hạng người gì, nghe được chưa?

Thẩm Bình Triều hỏi.

- Coi như không nghe ngóng cũng biết không ít... Hồng Viễn học viện tân Viện trưởng này, nếu như ta nói ra, các ngươi nhất định sẽ giật mình!

Hắn ở vài ngày trước liền đến Hồng Viễn Thành, khắp nơi đều là tin tức của tân Viện trưởng, muốn không biết cũng khó khăn.

- Giật mình?

Ô Thiên Khung cùng Thẩm Bình Triều liếc mắt nhìn nhau:

- Chẳng lẽ Viện trưởng này rất nổi danh? Là tổng bộ phái xuống sao?

- Đương nhiên không phải, là đệ tử của Danh Sư Học Viện năm nay mới vừa vào học, chỉ có hai mươi tuổi, tên Trương Huyền!

Ngũ Nhiên nói.

- Đệ tử mới vừa vào học?

- Hai mươi tuổi? Ngươi xác định tin tức này là chính xác?

Hai vị Viện trưởng đồng thời ngẩn ngơ, cảm giác mình có nghe lầm hay không.

Hồng Viễn Học Viện đây là muốn chơi trò gì, vò đã mẻ lại sứt sao?

Một gia hỏa hai mươi tuổi, lông còn chưa mọc đủ, làm Học Viện Viện trưởng? Thật hay giả?

- Đương nhiên là chính xác, không tin ngươi có thể đến Hồng Viễn Thành tùy tiện nghe ngóng!

Ngũ Nhiên cười khổ:

- Hai ngươi không nên xem nhẹ vị Viện trưởng chỉ có hai mươi tuổi này, ta nghe qua rất nhiều tin tức của hắn, đến bây giờ, còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi...

- Không thể tưởng tượng nổi? Nói nghe một chút!

Ô Thiên Khung nhịn không được nói.

- Ô viện trưởng, năm đó thời điểm kế vị, cũng mời qua tổ tiên đi? Không biết đã nhận được bao nhiêu tổ tiên nhận thức?

Ngũ Nhiên nhìn qua.

- Ta bất tài, chỉ lấy được 45% tổ tiên nhận thức, ở các thời kỳ hơn một trăm vị Viện trưởng của Vân Hư Học Viện, xếp hạng thứ bảy!

Ngoài miệng nói bất tài, trên thực tế mang theo ngạo khí đầy người.

Hơn một trăm vị tổ tiên, đạt tới 45% nhận thức, nói rõ đã vượt qua hơn bốn mươi người thừa nhận thân phận của hắn, ở trong các thời kỳ đều được cho là cường đại rồi.

Dù sao, chỉ cần có 20% nhận thức, coi như là thông qua, hắn không sai biệt lắm đã gấp bội rồi.

- Thẩm Viện trưởng thì sao?

Ngũ Nhiên nhìn về phía một cái khác.

- Ta chỉ nhận được 37% nhận thức, ở trong các thời kỳ Viện trưởng của La Thanh Học Viện, còn không có tiến nhập mười thứ hạng đầu... Hổ thẹn!

Thẩm Bình Triều nói.

- 45%, 37%... Đối với các thời kỳ tổ tiên mà nói, đều không tính yếu, nhưng đối với vị tân nhiệm Viện trưởng của Hồng Viễn Học Viện mà nói, hoàn toàn chính xác có thể nói hổ thẹn rồi!

Ngũ Nhiên lắc đầu, ánh mắt lộ ra không thể tin được, tựa hồ biết rõ tin tức quá mức rung động, đến bây giờ cũng không thể tiêu hóa.

- Ý của ngươi là... Chúng ta không bằng hắn?

Hai đại Viện trưởng nhíu mày.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio