Thiên Đạo Đồ Thư Quán

chương 1720: chiến sư đường người tới! (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Hiện tại Viện trưởng bắt đầu giảng giải, có phải có chút quá muộn hay không?

Căn cứ tin tức hắn biết rõ, người Chiến Sư Đường tùy thời sẽ đi vào, hiện tại lại giảng bài... Coi như nước tới chân mới nhảy cũng chậm chút a!

- Ân, đã chậm...

Triệu Bính Tuất lắc đầu.

- Thực lực của tu luyện giả, là dựa vào vô số chiến đấu tích lũy thành, bằng vào lớp học học tập, không có khả năng tăng lên quá nhiều, Viện trưởng làm như vậy, đoán chừng là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng a!

Tu Trường Thanh cũng nhẹ gật đầu.

Không phải là bọn hắn không tin Viện trưởng, mà là năng lực lý giải của đệ tử có hạn, một canh giờ, coi như lão sư giảng thiên hoa loạn trụy, lý giải không được, cũng không có tác dụng a!

Thậm chí coi như hiểu, không thể dùng ở thực chiến, cũng là uổng công.

Xem ra Viện trưởng còn là tuổi trẻ, ý tưởng quá ngây thơ rồi.

- Đúng vậy! Chúng ta cũng không có biện pháp, chỉ có thể chờ kết quả...

Triệu Bính Tuất lắc đầu, không nói thêm lời, nhưng vẻ lo lắng trong mắt, tình cảm bộc lộ trong lời nói, căn bản không thể che lấp hết.

...

Không chỉ thập đại Trưởng lão không có lòng tin với Viện trưởng.

Ô Thiên Khung, Thẩm Bình Triều, Ngũ Nhiên cũng nhịn không được lắc đầu.

Giảng bài cho đệ tử, để bọn họ tăng lên lý giải đối với chiến đấu là chuyện tốt, nhưng hiệu quả, cũng không phải dễ dàng thấy như vậy.

Liên lụy đến thiên phú, thái độ học tập cùng rất nhiều vấn đề. Nếu quả thật giảng mấy tiết học, khiến cho sức chiến đấu của người tăng nhiều, chẳng phải người người đều có thể trở thành cao thủ của Chiến Sư Đường?

Chiến Sư cũng không có cường đại như vậy, khiến vô số Danh Sư chịu phấn đấu hiểu rõ!

- Có thể là hắn... Không muốn nhận thua a!

Nhớ tới thân phận của Trương Huyền, Ngũ Nhiên cảm khái.

Vị này chính là siêu cấp thiên tài ngay cả sai lầm của Khổng Sư cũng có thể chỉ ra!

Trong lòng kiêu ngạo có thể nghĩ, chứng kiến đệ tử bản thân, so với bọn hắn kém nhiều như vậy, tất nhiên không chịu nổi, làm như vậy... Cũng có thể hiểu.

Nhưng kết quả, đã định trước chỉ có thất bại!

...

Không đi quản ý tưởng của mọi người, Trương Huyền lý giải Thiên Đạo võ kỹ, cùng kinh nghiệm chiến đấu, dùng phương pháp vô cùng tinh giản truyền thụ, không có chút giữ lại cùng che giấu nào.

So với đám người Vương Dĩnh giảng giải giống nhau như đúc, chính thức làm được đại công vô tư.

- Chiến đấu cũng không phải người nào ra chiêu nhanh người đó liền chiếm ưu thế, quan trọng nhất là, hắn hiểu rõ mục đích, dụng ý ra chiêu này, hiểu những thứ này, đã có dự phòng, mới có thể sớm dự phán cùng ứng đối...

Thanh âm của Trương Huyền thản nhiên, mang theo vận luật đặc thù.

Sư giả chi tâm phối hợp tâm cảnh khắc độ có thể so với Danh Sư thất tinh, khiến hắn giảng giải tri thức, đệ tử nghe xong liền rõ ràng, vừa rõ ràng liền hiểu, vừa hiểu liền tinh thông.

- Không được, linh khí không đủ...

Nhìn tất cả học sinh trước mắt, không ít đã lĩnh ngộ yếu điểm giảng giải, chân khí trong cơ thể sôi trào, đối với lý giải võ kỹ liên tiếp kéo lên, Trương Huyền chẳng những không có cao hứng, ngược lại nhăn mày.

Võ Giả muốn dung hội quán thông võ kỹ, lĩnh ngộ là một mặt, Chân Khí thông suốt cũng là một mặt.

Thật giống như rất nhiều võ kỹ tuyệt chiêu, đều có bản thân đặc biệt Chân Khí vận chuyển lộ tuyến, Chân Khí chưa bao giờ vận chuyển qua, rất dễ dàng xuất hiện bế tắc.

Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều võ kỹ, cũng không phải là vừa học liền biết. Dù sao không phải ai cũng có Thiên Đạo Chân Khí, bất luận kinh mạch gì cũng có thể tùy ý thông suốt.

Nếu như tu luyện võ kỹ, vận chuyển Chân Khí, tự nhiên cũng có tiêu hao đối với linh khí, bản thân giảng bài, để nhiều đệ tử đồng thời đột phá như vậy, linh khí trong phạm vi cấm chế đã bị hấp thu sạch sẽ, chưa đủ sử dụng.

Tiếp tục nữa, không có linh khí bổ sung, rất dễ dàng gián đoạn bọn hắn lĩnh ngộ võ kỹ.

Một khi gián đoạn, còn muốn tìm được loại trạng thái này, sẽ rất khó.

Cái này giống như đốn ngộ, là không thể quấy nhiễu.

Ánh mắt nheo lại, không chút do dự, đại thủ trảo một cái, Địa Mạch Linh Dịch theo đầu ngón tay phun ra, tựa như giọt mưa rơi trên huyệt đạo của tất cả học sinh.

Tuy Địa Mạch Linh Dịch càng dùng càng ít, nhưng lúc này cũng không cố kỵ nhiều như vậy, tuy linh khí của Linh Thạch thượng phẩm càng thêm tinh thuần, nhưng hấp thu không có dễ dàng như vậy, hiệu quả xa xa không bằng.

Ầm!

Linh dịch rơi xuống, tất cả đệ tử đắm chìm trong đốn ngộ tinh thần đại chấn, đối với lý giải võ kỹ càng ngày càng sâu, kinh mạch giam cầm cũng trong nháy mắt mở ra.

Trong linh dịch không chỉ có ẩn hàm linh khí hùng hậu, còn xen lẫn chút ít Thiên Đạo Chân Khí, kèm theo linh dịch tiến nhập thân thể, tự động phá tan bế tắc lúc trước.

- Hả?

Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra, đang muốn tiếp tục giảng giải, lông mày đột nhiên nhíu một cái, nhịn không được nhìn ra phía trước.

Chỉ thấy dưới trời xanh xanh thẳm, một Thánh Thú phi hành cực lớn vạch phá không khí, đi vào trên không học viện.

- Là người của Chiến Sư Đường, lúc này mới nửa canh giờ...

Vốn tưởng rằng có thể giảng giải một canh giờ, không nghĩ tới, mới nửa canh giờ người đã tới rồi.

- Được rồi, hôm nay tiết học liền đến nơi đây!

Đình chỉ giảng bài, mọi người đều từ trong tu luyện tỉnh táo lại, Trương Huyền đưa tay hóa giải cấm chế.

Người Chiến Sư Đường đến, giảng bài tự nhiên không thể lại tiếp tục tiến hành.

Chiến Sư đại tái... đã chính thức bắt đầu!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio