Thiên Đạo Đồ Thư Quán

chương 1896: dắt tay (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Có tâm sự gì nói ra có lẽ sẽ khá hơn chút, ta tuy thực lực không đủ, nhưng không ít chuyện vẫn có thể giải quyết.

Ăn uống no nê, Trương Huyền nhìn lại.

Hắn đã sớm nhìn ra nữ hài khả năng có tâm sự, vì vậy trên đường đi nói chuyện cười, để đối phương vui vẻ, bất quá... Hiện tại xem ra, hiệu quả quá mức bé nhỏ.

- Không có gì...

Lạc Nhược Hi sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu:

- Chỉ là gặp một việc, có chút nhớ nhà mà thôi!

- Nhớ nhà? Ngươi... Chẳng lẽ thật sự là người của Thánh Nhân quý tộc Lạc gia?

Trương Huyền nghi ngờ hỏi.

Về sự tình nữ hài này, Danh Sư Học Viện lưu truyền một đống lớn, cơ bản đều là Thánh Nhân hậu đại, địa vị tôn sùng.

Nếu không, cũng không có khả năng để cho Mộc sư đường đường Danh Sư thất tinh, lại có thái độ như thế.

- Thánh Nhân quý tộc?

Nữ hài cười lắc đầu, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, ngược lại nhìn qua:

- Người nhà của ngươi đâu? Đều ở nơi nào, như thế nào chưa từng nghe ngươi nhắc qua?

Thấy nàng không muốn nhiều lời, Trương Huyền không có ở vấn đề này tiếp tục dây dưa, ánh mắt lộ ra một ít cô đơn, nói:

- Ta không có người thân, là một cô nhi!

- Cô nhi?

Lạc Nhược Hi sững sờ.

- Ân, từ nhỏ đến lớn, chưa từng gặp qua thân nhân...

Trương Huyền lắc đầu.

Hắn từ Địa Cầu xuyên qua, không có một thân nhân, muốn nói cô độc, tuyệt đối ai cũng không bằng.

Coi như không nói bây giờ, đời trước từ khi có ký ức, sẽ không gặp qua thân nhân, có thể trở thành Học Viện lão sư, cũng là hao tốn không biết bao nhiêu nỗ lực, kết quả... Còn dạy đệ tử tẩu hỏa nhập ma, thiếu chút nữa bị huỷ tư cách!

Thê thảm không người sánh bằng.

- Ngại ngùng, ta không phải cố ý...

Lạc Nhược Hi vội vàng khoát tay.

- Không có gì, đã quen, như vậy cũng tốt, không có gì vướng víu, muốn đi đến đâu liền đi đến đó!

Trương Huyền cười cười.

Một người cũng rất tốt, cùng nhau đi tới, ngoại trừ mấy đệ tử, không có gì phải lo lắng.

- Tâm tính của ngươi thật tốt...

Nhìn thanh niên trước mắt, thấy hắn không có chút nào che giấu, sống thật vui vẻ, ánh mắt Lạc Nhược Hi lộ ra tán dương.

Không có bối cảnh, không có nhân mạch, bằng vào cố gắng của mình, mới hai mươi tuổi liền thành Hồng Viễn Danh Sư Học Viện Viện trưởng, vị Trương Huyền này tuy thoạt nhìn không đáng tin cậy, trên thực tế là vô cùng đáng tin cậy!

Thật giống như những học sinh kia tín nhiệm vô điều kiện với hắn, những Trưởng lão kia vô điều kiện thần phục... đã nói rõ ưu tú.

Rõ ràng chuyện rất khó, chỉ cần có hắn, sẽ giải quyết đơn giản, chỉ bằng vào điểm này, có thể để cho vô số người theo không kịp.

Bên người nàng không thiếu bạn cùng lứa tuổi ưu tú, trong đó ở tuổi giống nhau, tất cả đều cường đại hơn vị trước mắt này nhiều, nhưng những người này khởi điểm cao, nếu khởi điểm giống nhau, muốn đạt tới trình độ của thanh niên này, khẳng định không có mấy cái!

Tuổi còn trẻ thì đến được Tòng Thánh đỉnh phong, lại để cho đệ tử khăng khăng một mực, thống lĩnh một Học Viện, để cho tất cả mọi người cam tâm tình nguyện thừa nhận... Loại nhân cách mị lực này, là không biết bao nhiêu người không thể bằng được.

Nhất là tâm tính, rõ ràng gặp được khó khăn, nhưng mỗi lần đều có thể chính diện đối mặt, chỉ cần không vẫn lạc, về sau, thành tựu tuyệt đối không thể hạn lượng.

Bất tri bất giác, Lạc Nhược Hi đối vị trước mắt này, cách nhìn đã có biến hóa rất lớn.

Trước kia, chỉ là cảm thấy gia hỏa này có chút thân cận, mà bây giờ, cảm thấy ẩn dấu ở sau lưng hắn, có đồ vật lóe sáng, là chói mắt như vậy, để cho vô số người ảm đạm biến sắc.

Bất tri bất giác, làm cho nàng đối với thanh niên trước mắt này, sinh ra tâm tình khác thường.

Tuy chỉ có một tia, nhưng mà trước kia chưa bao giờ có.

- Trở về thôi!

Lại hàn huyên một lát, hai người đi về.

Minh Nguyệt nhô cao, bóng dáng hai người kéo dài, gió nhẹ phất phơ, trên người thiếu nữ tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt, ngửi ở trong miệng, thoải mái không nói ra được.

Nội tâm Trương Huyền chưa bao giờ cảm giác an bình như thế, bàn tay không tự chủ được đưa tới, đụng phải mu bàn tay của nữ hài, tựa như chạm đến một đống bông, mềm mại tinh tế.

Thân thể Lạc Nhược Hi cứng đờ, vội vàng rút tay về, ôm ở trước ngực, sắc mặt đỏ bừng:

- Ta đi về trước!

Nói xong vội vã đi thẳng về phía trước, chỉ chốc lát biến mất ở trước mắt.

- Rời đi...

Vẻ mặt tràn đầy lúng túng, Trương Huyền vỗ trán:

- Đều tại ta...

Con đường rất dài, có lẽ còn có thể trò chuyện nhiều một lát, làm gì đi chạm tay người ta? Nếu đối phương trách tội, về sau chẳng phải ngay cả bằng hữu cũng làm không được?

Thật sự là ngu xuẩn!

Vẻ mặt bất đắc dĩ, đang định trở lại chỗ ở, ngày mai nhìn xem thái độ của đối phương, chỉ mong không tức giận, chợt nghe cách đó không xa, một thanh âm vang lên.

- Hẹn gặp lại thân nhân của ta, bằng hữu của ta, là ta mất hết mặt mũi, cho các ngươi hổ thẹn...

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một trung niên nhân chừng ba mươi tuổi, quỳ gối ở trước cửa ra vào, vẻ mặt đau thương.

Trung niên nhân mang theo máu tươi, khuôn mặt phong trần, thoạt nhìn có chút chật vật, hẳn là vừa trải qua sự tình nguy hiểm gì, vừa mới trở về.

- Hẹn gặp lại!

Dập đầu mấy cái, cắn răng, trung niên nhân đứng dậy, cổ tay khẽ đảo, lòng bàn tay nhiều ra một thanh trường kiếm, cứa tới cổ của mình.

- Tự sát?

Không nghĩ tới đi đường, lại gặp một cái tự sát, nhướng mày, Trương Huyền cong ngón búng ra.

Ô...Ô...n...g!

Một đạo hào quang bắn tới, trường kiếm trong lòng bàn tay trung niên nhân bị đánh trúng, Ô...Ô...n...g! thoáng một phát, chọc ở trên vách tường cách đó không xa, liên tục lắc lư.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio