Thiên Đạo Đồ Thư Quán

chương 1977: giang nguyên (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Thiên Diệp Vương? Thiên Diệp Vương hẳn là nam a?

- Đúng vậy, nghe nói thập đại Vương giả đều là nam, còn chưa từng nghe nói qua nữ nhân...

Có người chất vấn.

Dị Linh Tộc thập đại Vương giả, đều là nam nhân, Thiên Diệp Vương sao lại là nữ nhân?

- Ai nói Thiên Diệp Vương sẽ không phải là nữ nhân?

Giang Nguyên cười lạnh:

- Thiên Diệp Vương luôn giỏi che giấu, chỉ nghe nói qua tên, rất nhiều người còn không có gặp qua... Dựa vào cái gì không thể nào là nữ nhân? Lại nói, coi như là nam nhân, nghe nói đã đạt đến Xuất Khiếu Cảnh, thực lực như thế, Nguyên Thần đoạt xá thân thể một nhân loại, lẫn vào trong chúng ta, chỉ sợ cũng dễ dàng a!

- Cái này...

Mọi người xiết chặt nắm đấm, lần nữa nhìn về phía Lạc Nhược Hi, từng cái lộ ra vẻ cảnh giác.

Xuất Khiếu Cảnh, Nguyên Thần có thể vui chơi thoả thích thiên địa, thực lực phi phàm, đồng dạng có thể tiến hành đoạt xá! Hơn nữa hoàn toàn không có suy yếu như Vu Hồn, nhiều nhất Nguyên Thần cùng thân thể không phù hợp, thực lực không cách nào triển khai cực hạn mà thôi!

Có thể nói... Nếu thật là Thiên Diệp Vương đoạt xá, không ai có thể phát hiện, coi như là Ngô sư cũng không được.

Cẩn thận nhớ lại cử động của Lạc Nhược Hi này, từ khi đi vào di tích, chưa nói qua quá nhiều, nhưng mỗi một câu đều rất trọng yếu, có thể tạo được tác dụng mấu chốt... Một nữ hài chừng hai mươi tuổi, coi như lượng tri thức lại uyên bác, còn có thể uyên bác qua Ngô sư, Mộc sư sao?

Chẳng lẽ, thật đã bị đoạt xá, trên đường đi dụ dỗ mọi người đi vào cạm bẫy?

- Ngươi... nên giải thích một chút đi!

Ngô sư muốn nói cái gì đó, nhưng dừng lại một chút, nhăn mày, lạnh lùng nhìn về phía nữ hài trước mắt.

Không thể không nói, đối phương phân tích, không có bất kỳ sai lầm, vị trước mắt này hoàn toàn chính xác đáng giá hoài nghi.

Tuy Lạc Nhược Hi cùng Mộc sư quan hệ rất tốt, cũng là do hắn giới thiệu tới, nhưng thực lực cụ thể, tu vi như thế nào, coi như là mình cũng nhìn không thấu, lúc trước cũng cảm thấy kỳ quái.

Đối mặt mọi người chất vấn, Lạc Nhược Hi cũng không giải thích, mà lắc đầu, nhìn quanh một vòng:

- Các ngươi đều cho rằng như vậy?

- Cái này... Ngươi, ngươi sẽ không thật là Dị Linh tộc ngụy trang chứ?

Sắc mặt Phùng Huân trắng nhợt, liên tiếp lui về phía sau.

Hắn lại có thể thích một Dị Linh tộc, hơn nữa còn rất có khả năng là nam... Ngẫm lại cũng cảm thấy tóc gáy dựng đứng, muốn nôn mửa.

Chứng kiến bộ dáng của hắn, trong mắt Lạc Nhược Hi vẻ thất vọng càng ngày càng đậm, gia hỏa này luôn miệng nói ưa thích mình, kết quả lúc này lại tràn đầy hoài nghi.

Lắc đầu, đang muốn mở miệng, liền chứng kiến một thân ảnh đi tới trước mặt.

- Được rồi!

Trương Huyền khoát tay áo, nhìn nữ hài nói:

- Ta tin tưởng nàng không phải Dị Linh tộc, cũng không có bị bất luận sinh mệnh gì đoạt xá!

- Ngươi tin?

Lạc Nhược Hi nhìn lại.

- Ân!

Nhẹ nhàng cười cười, ánh mắt Trương Huyền lộ ra kiên định:

- Yên tâm đi, vô luận người khác nói như thế nào, ta cũng đứng ở bên cạnh ngươi!

Nữ hài này, hắn tiếp xúc nhiều nhất, trên đường đi yên tĩnh hờ hững, bất cứ chuyện gì cũng không quan tâm, nếu thật là Thiên Diệp Vương, thực lực lợi hại như vậy, mọi người khẳng định sớm đã bị giết, không cần phải ngụy trang, tiêu phí công phu lớn như vậy.

Chứng kiến ánh mắt của đối phương, thanh tịnh không có sóng, mang theo tín nhiệm nồng đậm, trong lòng Lạc Nhược Hi ấm áp nói:

- Hắn nói không sai, là sau khi ta rời đi, Dị Linh tộc xuất hiện, là ta bảo các ngươi tìm kiếm tung tích Dị Linh tộc, sau đó rơi vào cạm bẫy... Những thứ này, ta không có biện pháp phản bác, tại sao ngươi lại tin tưởng...

- Cần lý do sao?

Nhìn chằm chằm ánh mắt của đối phương, Trương Huyền nhẹ nhàng cười cười:

- Vô luận ngươi làm cái gì, ta đều tin tưởng. Yên tâm đi, ngươi không cần phản bác, ta thay ngươi giải quyết!

Nói xong, xoay người lại, nhìn về phía mọi người:

- Vị Lạc sư này, ta có thể dùng tính mạng đảm bảo, không phải Thiên Diệp Vương, càng không phải Dị Linh tộc!

- Dùng tính mạng đảm bảo, Trương sư... Ngươi nên nghĩ lại, Giang chiến sư nói cũng không phải không có lý...

Ngô sư vội vàng mở miệng.

- Đúng vậy, Trương sư, vị Lạc sư này hoàn toàn chính xác có chút kỳ quái...

Những người khác đều nhìn qua, từng cái tràn đầy nghi hoặc.

Đối với Trương Huyền, bọn hắn không chỉ tin tưởng, hơn nữa còn bội phục, Danh Sư lợi hại như thế, sao hết lần này tới lần khác không qua được mỹ nữ quan?

- Tính mạng của mọi người đều là Trương sư cứu, có thể đi đến nơi đây cũng là ngươi dẫn đầu, Trương sư muốn bảo đảm nàng, ta không lời nào để nói, nhưng mà... Nếu như nàng thật sự là Thiên Diệp Vương, không chỉ chúng ta sẽ toàn quân bị diệt, càng trọng yếu là, lần này đến đây tìm kiếm đám người Chương Dẫn Khâu, sẽ triệt để thất bại, danh dự của Danh Sư Đường vô cùng có khả năng bị hao tổn!

Thấy Trương Huyền đứng ra bảo đảm, Giang Nguyên nhíu mày nói.

- Lựa chọn như thế nào? Không cần ngươi tới dạy ta!

Hừ một tiếng, Trương Huyền hất ống tay áo lên.

- Ngươi...

Không nghĩ tới Trương Huyền luôn luôn hòa khí, một chút mặt mũi cũng không cho, Giang Nguyên xiết chặt nắm đấm.

- Không cần ngươi ngươi ta ta, Lạc sư không có bất cứ vấn đề gì, có vấn đề, hẳn là ngươi a? Giang Nguyên, Giang đại chiến sư?

Trương Huyền nhìn lại.

- Ta có vấn đề, ta có thể có vấn đề gì?

Giang Nguyên lắc đầu.

Trên đường đi hắn cái gì cũng không nói, cũng không cho bất luận nhắc nhở sai lầm gì, có thể có vấn đề gì?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio