Thiên Đạo Đồ Thư Quán

chương 3024: chỉ điểm lôi kiếp (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thấy hai người đi xa, biết giờ phút này không phải thời điểm khiếp sợ, Ngột Thần cũng không kìm nén được, theo sát lên.

Dưới chân lôi đình vạn trượng, tia chớp màu xanh lam không ngừng lay động, nhưng khác biệt độ kiếp, không có một chút tổn thương, ngược lại cho người ta một loại cảm giác ôn nhuận.

Có lôi đình ở dưới, Hoàng Thủy ở phía dưới cũng ngoan ngoãn không dám làm mưa làm gió, từ xa nhìn lại, một mảnh gió êm sóng lặng.

Vốn không có U Minh thuyền cùng Thông U Kiều, nơi này không có khả năng qua được, làm sao cũng không nghĩ ra, thuận lợi hoàn thành như vậy...

Cho dù theo ở phía sau, vẫn cảm thấy giống như nằm mơ.

Hắn đã từng quen biết không biết bao nhiêu Danh Sư, cũng đã gặp không biết bao nhiêu người thiên phú cao cường, nhưng có thể làm được điểm này, nghe cũng không có nghe qua!

Thậm chí... Khổng sư cũng làm không được!

Cầu nối lôi đình xuyên qua toàn bộ Hoàng Thủy, thời gian không dài, ba người liền đến bờ bên kia, từ trên lôi điện đi xuống, Trương Huyền xoay người, mỉm cười:

- Đi về trước đi, lần sau có chuyện lại tìm ngươi! Đúng, vừa rồi thời điểm ngươi hội tụ lôi điện, tốc độ quá chậm, thiếu hụt quá nhiều, uy lực không đủ mạnh, lần sau tranh thủ tới tìm ta, ta chỉ điểm một chút, để ngươi cũng có chỗ tiến bộ!

Ầm!!! Tiếng sấm nhoáng một cái, tựa hồ có chút khó tin.

Nó cũng có thể tiến bộ?

Dường như biết nghi ngờ của nó, Trương Huyền chắp hai tay sau lưng, một bộ cao nhân nhẹ gật đầu:

- Mây cuốn mây bay, lôi đình hội tụ... Ngươi hết thảy có bảy chỗ thiếu hụt, ngoan ngoãn nghe lời, về sau ta sẽ từ từ nói cho ngươi, truyền thụ cho ngươi phương pháp sửa lại!

Ngày ngày làm phiền tiểu kiếp kiếp cũng xấu hổ, vừa rồi thời điểm lôi vân dày đặc, đặc biệt dùng thư viện dò xét, quả nhiên phát hiện rất nhiều thiếu hụt, chờ có rảnh rỗi, giúp một tay chỉ điểm, cũng coi như trả ân tình cho đối phương.

Ầm lặc!

Nghe được lời này của hắn, trong tiếng sấm nổ mang theo hưng phấn, lúc này mới chậm rãi tiêu tán, thời gian qua một lát, biến mất ở trước mặt mọi người.

- Nó có thể nghe lời ngươi? Ngươi còn có thể... giảng bài cho nó?

Thấy lôi kiếp quả thật rời đi, thuận theo giống như vợ bé, Ngột Thần nắm lấy tóc.

- Ừm, nó khá ngoan...

Trương Huyền gật gật đầu.

- Ngoan?

Ngột Thần suýt chút nữa phun ra lão huyết.

Lôi đình luôn luôn là khắc tinh của tu luyện giả, hàng năm chết ở trong đó nhiều vô kể, từ trước đến giờ đều kính sợ, sợ hãi, còn lần đầu tiên nghe được có người đánh giá ngoan!

Lời này truyền đi, nhất định có thể để vô số tu sĩ coi là chuyện điên rồ. Cái đồ chơi này nếu ngoan... Trên đời này còn có không ngoan sao?

- Nếu như... Lôi đình không còn thiếu hụt, hội tụ càng nhanh, chẳng phải chứng tỏ, sẽ có càng nhiều tu sĩ chết ở trong đó?

Ngột Thần kìm nén không được nói.

Trước mặc kệ tên này đến cùng làm sao để lôi đình nghe lời, mấu chốt là, thật muốn cho chỉ điểm thiếu hụt, càng thêm cường đại, tu luyện giả nhân loại độ kiếp chẳng phải càng khó?

Hiện tại cũng không biết bao nhiêu người chết ở trong đó, vậy sau này... Ai còn dám tu luyện?

- Không sao, ta sẽ chỉ điểm nó thiếu hụt nhằm vào Dị Linh tộc, đến lúc đó, chỉ bổ Dị Linh tộc là được, dù sao nhàn rỗi cũng nhàn rỗi...

Trương Huyền cười gật đầu.

- Ngươi...

Không nghĩ tới tên này vô sỉ như vậy, da đầu Ngột Thần nổ tung, vừa định nói cái gì, liền nghe thanh âm của Lạc Nhược Hi vang lên.

- Mau nhìn!

Lại không để ý tới tên này, vội vàng quay đầu, ngay sau đó nhìn thấy một cung điện yên tĩnh lơ lửng ở cách đó không xa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio