Thiên Đạo Đồ Thư Quán

chương 371: không phải lang băm là cái gì? (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Nói Thanh Dương tông sư là lang băm?

- Nói hắn là y thuật thấp kém ngu xuẩn?

Tất cả mọi người ngây người.

Mạc Vũ tiểu thư vẫn có ý kiến đối với Trương Huyền, cũng lập tức kinh ngạc.

Nói thẳng một vị y đạo tông sư là lang băm... Như vậy là đang sỉ nhục chức nghiệp đối phương dày công rèn luyện, hoàn toàn xé rách da mặt.

Một mình ngươi đối với y đạo cái gì cũng đều không hiểu, giả vờ củ hành củ tỏi cái gì?

Thiến man thú, tuy rằng nàng không thấy nhiều, nhưng cũng không phải là chưa từng có. Hiện tại bộ dạng Thiết Xỉ Khiếu Thiên thú như vậy, không làm như vậy chẳng lẽ còn có những biện pháp khác?

- Trương thú sư...

Không nghĩ tới lúc này hắn lại có thể nói, hơn nữa trực tiếp mắng lên, Phong đường chủ cũng biến sắc, vội vàng xua tay:

- Thanh Dương tông sư, ngươi đừng nóng giận. Hắn không phải cố ý...

- Ngươi im lặng!

Sắc mặt Thanh Dương tông sư dữ tợn, giống như là một con cuồng sư tức giận. Hắn lạnh lùng nhìn về phía người thanh niên trước mắt, giọng nói băng lạnh:

- Thanh Dương ta làm nghề y ba mươi chín năm qua, danh tiếng truyền khắp vương quốc, cứu chữa cho vô số người, cứu sống không biết bao nhiêu người. Đây vẫn là lần đầu tiên bị người sỉ nhục như vậy. Tiểu tử, ta không quan tâm ngươi có phải là thuần thú sư chính thức hay không, phía sau có có thân phận gì, ngày hôm nay ngươi không nói rõ ràng, đừng trách ta trở mặt không khách khí!

Ầm ầm!

Âm thanh vừa kết thúc, trên người hắn một khí tức xông thẳng lên trời, đè ép đám người Vân Đào liên tiếp lui về phía sau.

Không ngờ cũng là một cường giả Tông Sư cảnh!

Bất kể loại nghề nghiệp nào, không chỉ cần thiên phú đặc biệt, còn cần thực lực tương xứng. Đạt được nhị tinh, cơ bản đều sẽ là cường giả tông sư. Chính vì vậy, chức nghiệp nhất tinh được gọi là đại sư, nhị tinh được gọi là tông sư, không chỉ là tôn sùng đối với nghề nghiệp, quan trọng hơn chính là kính nể, e sợ đối với tu vi.

Thanh Dương thân là y sư lợi hại nhất trong toàn bộ Bắc Vũ vương quốc, suốt đời làm nghề y, đã bao giờ bị sỉ nhục như vậy. Nếu không phải kiềm chế tốt, khẳng định đã sớm nổi giận.

- Không có bị mắng như vậy... Đó là bởi vì không gặp phải ta. Sớm gặp phải, đã sớm mắng!

Đối mặt với uy áp của đối phương, thần sắc Trương Huyền thản nhiên nhìn qua.

Hai hàng lông mày của Thanh Dương tông sư run rẩy:

- Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi?

- Giết ta? Không nhìn ra căn bệnh, lại chẩn đoán bệnh bừa bãi, thật sự theo lời ngươi nói, không những không cứu được con Khiếu Thiên thú ày, còn có thể hại nó chết ngay tại chỗ... Đây là kết quả ngươi khám và chữa bệnh? Không phải lang băm là cái gì? Còn giết ta... Sai không cho người ta nói, da mặt sao lại dầy như vậy?

Mí mắt Trương Huyền vừa nâng lên, nói.

- Ngươi...

Không nghe lời này còn tốt, vừa nghe xong, Thanh Dương tông sư tức thiếu chút nữa nôn ra máu.

Uy áp Tông Sư cảnh của hắn toàn lực phát ra ngoài. Hắn vốn tưởng rằng đối phương sẽ run rẩy xin lỗi. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, đối phương không chỉ nói với lẽ thẳng khí hùng, còn mắng da mặt hắn dày...

Đường đường là y đạo tông sư, bị người ta ở trước mặt mọi người mắc nhiếc, hắn cũng sắp trực tiếp điên rồi.

- Có phải ngươi cảm thấy không phục hay không? Vậy để ta lại nói cho ngươi biết!

Lửa giận thiêu đốt, hắn đang muốn nổi giận, lại thấy người thanh niên trước mắt, đi hai bước tới trước mặt Khiếu Thiên thú.

- Thiết Xỉ Khiếu Thiên thú muốn xem tuổi, trực tiếp nhất là căn cứ vào hàm răng. Khiếu Thiên thú thành niên, hàm răng lộ ra bên ngoài tổng cộng ba thước ba tấc, không dài không ngắn. Về điểm ấy, nói vậy chỉ cần là thuần thú sư đều biết, không cần ta nhiều lời!

Trương Huyền chỉ vào Khiếu Thiên thú trước mắt:

- Hàm răng của nó chỉ có hai thước bảy tấc. Nói cách khác, còn thành niên một khoảng thời gian. Nếu như ta không nhìn lầm, nó chắc hẳn mới mười bảy tuổi. Dựa theo Khiếu Thiên thú tuổi thọ hai trăm năm, chỉ có thể xem như là thiếu niên... Ta muốn hỏi một chút, man thú thiếu niên, làm sao có thể có dục vọng giao phối?

Ban đầu đám người Phong đường chủ cũng cảm thấy vị Trương Huyền này là đang hồ đồ. Nhưng nghe hắn nói như thế, tất cả đều sửng sốt.

Con Khiếu Thiên thú ày, người khác không biết nhiều, nhưng mấy người bọn họ lại hiểu rất rõ. Nó từ nhỏ đã được nuôi ở chỗ này, vừa lúc mười bảy năm, nói không có sai lệch chút nào.

Nếu như không phải sớm biết, chỉ nhìn hình thể khổng lồ của nó, tuyệt đối không thể nào tin được, nó chỉ có mười bảy tuổi.

So sánh với tuổi thọ hai trăm năm của man thú, tuổi này so với nhân loại bảy, tám tuổi cũng không khác biệt.

- Nó là man thú...

Thanh Dương tông sư hừ một tiếng nói. Hắn còn chưa dứt lời, đã bị cắt ngang.

- Không phải ngươi định nói với ta, thân thể man thú và nhân loại khác nhau, phát dục cũng không giống nhau. Nếu như nó thực sự động dục, muốn tìm kiếm phối ngẫu, tối đa cũng chỉ khô nóng khó nhịn, tính tình nóng nảy, phát tình một chút liền hôn mê, ngủ say không dậy nổi... Thanh Dương tông sư phán ra như vậy, lẽ nào ngươi cảm thấy... ngươi giống như nó?

Trương Huyền nói tiếp.

- Đúng vậy!

- Động dục rất khó chịu, cũng không có nghe nói ai muốn nữ nhân muốn tới mức tự mình hôn mê!

Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức thì thầm.

Thành niên muốn tìm phối ngẫu, đây là nhu cầu sinh lý, không tính là gì cả. Không chỉ man thú sẽ có, con người cũng gặp phải loại tình huống này. Nhưng chưa từng nghe nói qua, có ai bởi vì không tìm được nữ bằng hữu, khiến mình cứng rắn nhịn tới choáng váng.

Trời ạ, điều này hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường!

- Hừ!

Sắc mặt Thanh Dương tông sư nghẹn tới đỏ ửng. Hắn muốn giải thích, lại không biết trả lời như thế nào. Hắn vung ống tay áo hừ một tiếng:

- Ngươi nói không phải động dục, vậy vì sao nôn nóng bất an? Đặc biệt là vào đêm trăng tròn, chạy qua chạy lại rất nhanh, có tinh lực phát tiết không hết?

- Nôn nóng bất an, có tinh lực phát tiết không hết, lại là muốn tìm phối ngẫu sao? Đây là lý luận gì vậy?

Trương Huyền lắc đầu:

- Nếu như chỉ là nguyên nhân này, vì sao không muốn ăn cơm, cái gì đều khiến nó hứng thú nổi?

Thanh Dương tông sư câm họng.

Nếu quả thật muốn tìm phối ngẫu, cho dù man thú không biết nói, cũng sẽ có các loại biểu thị. Không ăn cơm, đối với bất cứ chuyện gì cũng không có hứng thú, quả thực khiến người ta khó hiểu.

- Căn cứ vào lời lẽ của học đồ kia, chúng ta có thể biết, mười ngày trước, nó chỉ là không muốn ăn. Mấy ngày qua lại dần dần nặng thêm. Thậm chí đến sáng sớm hôm nay, lại không chịu nổi hôn mê. Nếu quả thật là muốn tìm phối ngẫu, nó trực tiếp bay đi là được. Dường như Thú Đường cũng không dùng xích sắt trói nó lại, cấm nó bay!

Mọi người đồng thời gật đầu.

Thú Đường cố gắng nịnh nọt nó còn không kịp, làm sao có thể trói nó lại?

Nếu nó thật sự muốn tìm phối ngẫu, thật sự muốn khó chịu được, nó có thể tự bay đi ra ngoài tìm kiếm. Không đến mức cứ ở trong viện chờ đợi cứng rắn khiến bản thân nhịn tới mức hôn mê!

Nghe đến mấy cái phân tích này, tất cả mọi người đối với chuẩn đoán của Thanh Dương tông sư trước đó đều có nghi ngờ. Mỗi một người đầy vẻ cổ quái nhìn qua.

- Vậy... Ngươi nói xem có chuyện gì xảy ra?

Sắc mặt Thanh Dương tông sư trắng nhợt. Hắn cũng phát hiện ra mình bỏ quên không ít điều. Hắn không tức giận như vừa rồi, lại không nhịn được hỏi.

- Không phải tìm phối ngẫu, còn lại rất đơn giản... Đó chính là bản thân Khiếu Thiên thú thật sự mắc bệnh nặng hoặc có những nguyên nhân khác!

Trương Huyền nhìn quanh một vòng:

- Mọi người có thể nhìn móng vuốt của Khiếu Thiên thú.

- Khiếu Thiên thú không giống với loại man thú chim ưng khác. Nó có cơ bắp day bao vây, cùng loại với bàn chân của nhân loại. Cái móng vuốt này, dựa theo tình huống bình thường, chắc là màu vàng xanh. Con trước mắt, trong màu da lộ ra đường vân màu đỏ.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía móng vuốt của Khiếu Thiên thú. Vừa nhìn xuống, quả nhiên phát hiện ra một ít đường vân màu đỏ như máu.

Những đường vân này cực kỳ nhỏ, tương tự với mao mạch huyết quản. Không nhìn kỹ, khó có thể phát giác ra.

- Man thú bình thường đều có mào. Con Khiếu Thiên thú này cũng không ngoại lệ. Dưới tình huống bình thường, mào có chứa màu đỏ như máu, mà giờ khắc này lại trở nên trắng. Tuy rằng rất nhỏ, nhưng cũng có thể đủ để nhìn thấy được.

Trương Huyền tiếp tục nói.

Mọi người lại nhìn lại, quả nhiên giống như lời hắn nói.

- Đây rốt cuộc là chứng bệnh gì?

Thấy hắn nói ra nhiều biến hóa rất nhỏ như vậy, mọi người lại tin tưởng vài phần. Phong đường chủ không nhịn được hỏi.

- Nói bệnh không phải là bệnh. Lại cẩn thận nói tiếp, ta còn phải chúc mừng Phong đường chủ.

Trương Huyền mỉm cười.

- Chúc mừng? Chúc mừng ta làm cái gì?

Vẻ mặt Phong đường chủ choáng váng không hiểu.

Khiếu Thiên thú hôn mê bất tỉnh, cũng không biết có nguy hiểm tới tính mạng hay không. Lại nói, cho dù biết chứng bệnh, biết cứu chữa như thế nào, cũng phải chờ cứu tỉnh lại nói. Lúc này hắn chúc mừng làm cái gì?

- Nếu như ta không nhìn lầm, Khiếu Thiên thú chắc hẳn là huyết mạch tiến thiên!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio