Nghe được lời của hắn, lông mày Lâm Đào tông sư nâng lên, lộ ra sự xem thường:
- Chuyện của ngươi ta đã nghe nói. Dựa vào vận khí dễ giải quyết vấn đề trên tường nghi vấn khó xử lý mà thôi. Thực lực chỉ có Thông Huyền cảnh sơ kỳ, sát hạch y sư nhất tinh cũng có chút miễn cưỡng... Có tư cách gì làm hội trưởng?
- Nghiệp đoàn y sư và nghiệp đoàn trận pháp chúng ta nổi danh. Nếu thật sự làm hội trưởng, cũng ít nhất phải có lực lượng Tông Sư đỉnh phong, thậm chí nửa bước Chí Tôn! Trước khi thực lực còn không đủ, tốt nhất không nên tự xưng hội trưởng cái gì cả, để tránh mất mặt xấu hổ!
- ...
Không nghĩ tới mình thuận miệng nói một câu, đối phương lại nói ra lời này, còn bị khinh bỉ, Trương Huyền bất đắc dĩ một hồi.
Cái gọi là Liễu hội trưởng, cũng không phải do hắn muốn người khác gọi. Nghiệp đoàn y sư của một vương quốc nhất đẳng mà thôi. Cho dù thực sự làm hội trưởng, hắn cũng không cảm thấy uy phong lớn tới mức nào.
- Vẫn mong Tông Sư bớt giận!
Rất sợ Trương Huyền tức giận, Mạc Thiên Tuyết vội vàng mở miệng:
- Chỉ cần làm phiền Tông Sư dẫn chúng ta tiến vào trong, không có cách nào trị liệu, đi ra là được...
- Trận pháp tam cấp, ngươi cho rằng muốn vào thì vào muốn ra thì ra sao? Trong đó nguy cơ trùng trùng. Chỉ lơ là một chút, sẽ rơi vào nguy hiểm! Một mình ta tiến vào trong không có vấn đề gì. Dẫn theo gánh nặng là một Thông Huyền cảnh sơ kỳ tiến vào trong? Đùa gì thế?
Lâm Đào tông sư cười lạnh.
Mạc Thiên Tuyết câm nín.
Đối phương mặc dù nói vô lễ, nhưng cũng là lời nói thật.
Trận pháp tam cấp, ngay cả cường giả Chí Tôn cũng có thể vây khốn. Từ việc hùng sư đuôi vàng bị nhốt nhiều ngày như vậy vẫn không có cách nào đi ra, có thể nhìn ra sự cường đại của nó.
Người thực lực mạnh tiến vào trong, biết tuyến đường, tốc độ phản ứng nhanh, có lẽ có thể thuận lợi lẩn tránh nguy hiểm. Thông Huyền cảnh sơ kỳ, có chút quá yếu. Một khi không theo kịp bước chân, rơi vào trong đó, có thể nghĩ ra được khó khăn trong đó.
Những điều này, lúc trước hắn cũng không nghĩ tới. Nghe được lời của đối phương, hắn mới ý thức được, trên mặt không nhịn được có chút xấu hổ, nhìn lại:
- Liễu hội trưởng, thật sự ngại quá...
Mời người mời đi tới, kết quả lại bởi vì chuyện trận pháp này, ngay cả man thú cũng không gặp được, thật sự có chút xấu hổ.
- Không sao!
Trương Huyền lắc đầu, nghi ngờ nhìn qua:
- Trận pháp này, nếu không thể rút bỏ, lại không có cách nào dẫn ta tiến vào trong, khiến cho nó ngừng vận chuyển không được sao? Chỉ cần không vận chuyển, sẽ không có nguy hiểm. Đợi trở ra, lại tiếp tục kích hoạt. Con man thú ngươi nói tất nhiên cũng sẽ không chạy ra!
Trận pháp nếu có thể kích hoạt vận chuyển, tất nhiên cũng có thể khiến cho hắn dừng lại.
Trước hết, để cho hắn tạm dừng, đi vào lại tiếp tục, không phải sao.
- Dừng?
Mạc Thiên Tuyết cười gượng một hồi, không nhịn được lắc đầu.
Cho dù hắn đối với trận pháp không hiểu nhiều, cũng cảm thấy có chút nghe không nổi nữa.
Trận pháp lợi hại, hấp thu linh khí thiên địa vận chuyển, một khi kích hoạt, sẽ phát huy uy lực siêu cường.
Trừ khi phá hủy trận cơ, bằng không, muốn khiến cho nó dừng lại, vô cùng khó khăn.
Cho dù làngười bày trận, cũng rất khó làm được.
Trừ khi trận pháp sư cấp bậc cao hơn người bày trận, đối với trận pháp hết sức quen thuộc, tìm ra chỗ vấn đề thiếu hụt, bằng không, tuyệt đối không thể nào làm được.
Nếu không, người người đều có thể làm cho trận pháp ngừng vận chuyển, trận pháp sư cũng sẽ không đáng sợ như vậy, không trở thành tồn tại tương đối sát đầu trong chức nghiệp thượng cửu lưu.
- Vô tri!
Sự khinh thường trong mắt Lâm Đào càng lộ rõ.
Khiến cho trận pháp tam cấp ngừng vận chuyển... Cho dù hội trưởng cũng làm không được, ngươi nói thật dễ dàng...
Đến cùng có hiểu về trận pháp hay không?
Mạc Vũ cũng vỗ trán một cái.
Đại ca, bất kể nói thế nào ngươi cũng là danh sư nhị tinh. Cho dù không hiểu quá rõ đối với trận pháp, cũng không thể nói ra lời nói giống như người bình thường thường như vậy!
Trận pháp tam cấp lại có thể vây khốn được ngay cả cường giả Chí Tôn. Nếu như có thể dừng lại dễ dàng như vậy, giữ lại còn có tác dụng gì?
- Khiến cho trận pháp dừng, cần phải hiểu rõ rất nhiều đối với trận pháp mới được. So với... tháo bỏ trận pháp, càng khó khăn...
Thấy vẻ mặt đối phương vẫn mê man, Mạc Thiên Tuyết không nhịn được mở miệng nói.
- Khó khăn hơn so với tháo bỏ trận pháp? Được rồi...
Trương Huyền có chút do dự:
- Ngươi chờ ta một chút!
- Ừ?
Vốn tưởng rằng giải thích xong, vị Liễu hội trưởng này có thể nghe hiểu. Ai biết đã thấy vẻ mặt hắn không có gì đáng kể tới.
Chờ một chút...
Chờ cái gì?
Lẽ nào chờ một chút ngươi lại hiểu được?
Đang nghi ngờ, đã thấy người này nhấc chân đi về phía sân trước mắt.
- Liễu hội trưởng cẩn thận, rơi vào thì phiền toái...
Không nghĩ tới hắn không nói hai lời, trực tiếp phóng về phía trận pháp, Mạc Thiên Tuyết dọa cho giật mình, thiếu chút nữa ngất đi.
Đây chính là trận pháp, ngay cả hùng sư đuôi vàng cũng có thể vây khốn. Ngươi là một Thông Huyền cảnh sơ kỳ chạy tới làm gì...
- Đâm đầu vào chỗ chết...
Cũng không ngờ tới người này không biết trời cao đất rộng, lại dám xông qua. Lâm Đào tông sư hừ lạnh một tiếng. Hắn đang muốn xem thử bộ dạng mất mặt xấu hổ của người không biết trời cao đất rộng này bị nhốt trận, lại thấy người này đi tới trước mặt trận pháp, giơ bàn chân lên, mạnh đạp tới.
Oong!
Một tiếng nổ lớn vang lene.
Sân trước mắt không nhìn thấy rõ, trong nháy mắt trở nên rõ ràng, lộ ra tình huống bên trong.
- Được rồi. Trận pháp dừng lại...
Trương Huyền vỗ tay một cái.