Nơi ở của Sở Vân Mặc vô cùng xa hoa.
Tụ Linh Trận tam tinh phối hợp với số lượng lớn linh thạch, căn phòng trở thành thánh địa để tu hành.
“Tụ Linh Trận tam tinh là điều kiện tu hành mà chỉ có trưởng lão ở Cương Thể Cảnh mới có thể hưởng thụ. Đúng là có sự chênh lệch như trời và đất giữa đệ tử của thế và người bình thường”.
Lúc trước ở Vấn Tiên Tông, hắn có tư chất mạnh mẽ, nhưng chưa từng thức tỉnh võ hồn, cho nên đối với thiên địa linh khí cũng không có yêu cầu cao.
Nên chưa bao giờ được hưởng một môi trường tu luyện như vậy.
Cổ Trình Thành cảm thán một tiếng, đóng cửa phòng lại, khởi động trận pháp bảo vệ, hắn đi đến ngồi trên tấm đệm hương bồ bên cạnh.
Nhắm mắt lại để cảm nhận, vận hành công pháp.
Một khắc sau, hắn mở to đôi mắt.
“Những vết thương trên cơ thể đã hoàn toàn bình phục, nhưng bên trong huyết mạch lại có một loại cảm xúc bạo lực không thể kiểm soát được. Có thể chắc chắn rằng võ hồn của ta chưa bao giờ thức tỉnh là bởi vì huyết mạch kỳ lạ này gây rắc rối”.
Cổ Trình Thành hơi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy loại huyết mạch này trong bất kỳ điển tịch nào, cảm xúc bạo lực khiến hắn có chút sợ hãi, trước khi biết rõ tình hình cụ thể của huyết mạch này, hắn cũng không có ý định tùy ý kích phát nó.
Không có manh mối về huyết mạch, Cổ Trình Thành tập trung vào võ hồn của mình.
Chẳng mấy chốc, một con rồng sấm màu xanh trắng xuất hiện phía sau hắn, đó là Thiên Địa Vô Tướng bắt chước võ hồn của Sở Vân Mặc.
“Võ hồn cực phẩm, Cực Phách Lôi Long!!
Sở Vân Mặc này thật là buồn cười, có tư chất như vậy lại bị gièm pha Thiên Uy buộc phải tự sát”.
Cổ Trình Thành chỉ hận hắn ta không biết cố gắng, hắn đã trải qua bao nhiêu thống khổ mới có thể thức tỉnh võ hồn?
Từ trên đỉnh ngã xuống đáy vực, hắn cũng chưa từng nghĩ tới tìm cái chết, chỉ là Thiên Uy, thì có là gì?
Võ hồn được chia thành bốn phẩm, đó là Võ hồn Địa phẩm, Võ hồn Thiên phẩm, Võ hồn Tuyệt phẩm và Võ hồn Cực phẩm, Thiên Địa Vô Tướng của Cổ Trình Thành cũng không được ghi lại trong kinh điển của các tông phái, phẩm giai cụ thể cũng chưa được biết.
Nguyên lực luân chuyển, sấm sét xanh cuồn cuộn ở trong tay Cổ Trình Thành.
“Thực lực mạnh yếu có quan hệ với ta, không liên quan gì đến sức mạnh của tàn hồn bị hấp thu”.
Trải qua một ít thí nghiệm, Cổ Trình Thành kết luận.
Bây giờ Cổ Trình Thành có rất nhiều hoài nghi đối với võ hồn và huyết mạch, đương nhiên, hiện tại đó không phải là những điều mà hắn quan tâm nhất.
Làm thế nào để đi con đường phía sau?
Để che giấu tung tích của mình, hắn không thể dễ dàng sử dụng công pháp của Đạp Vân Tông.
“Đúng rồi!”
Cổ Trình Thành tựa hồ nhớ tới cái gì, vội vàng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một mảnh da thú rách nát.
“Tàn quyển của Võ Cực thần thể..”.
(*) tàn quyển: quyển sách bị thiếu
Công pháp này được sư phụ Ninh Tòng Võ truyền lại cho hắn trước khi chết, theo lời của sư phụ hắn, Võ Cực thần thể cực kỳ phi thường, tuy nhiên khuyết điểm quá nghiêm trọng, việc cưỡng ép tu hành sẽ gây ra một gánh nặng rất lớn lên thân thể…
Nữ nhi của sư phụ, Ninh Thanh Lan, bị lạc khi còn nhỏ, trong những năm đó, sư phụ luôn tìm kiếm nữ nhi của mình, vì thế, đã dùng mọi giá để tu luyện Võ Cực thần thể, chỉ vì trở nên mạnh mẽ hơn để tìm quốc sư của Đại Tần tính toán thiên cơ.
Tuy nhiên, công pháp này cắn trả cực kỳ mạnh mẽ, sư phụ của hắn cũng vì vậy mà chết.
Nhiều năm qua, cái chết của sư phụ như một ngọn núi đè nặng lên Cổ Trình Thành, khiến hắn không dám dễ dàng chạm vào công pháp này.
Hiện tại hắn đã thức tỉnh một loại huyết mạch đặc biệt, sau khi được huyết mạch chuyển hóa, khả năng hồi phục của hắn thật đáng kinh ngạc.
Có được điều kiện này, thì thật ra có thể thử một lần.
Trải tấm da thú ra, Cổ Trình Thành ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện.
Ba canh giờ sau đó...
Phốc!
Một ngụm máu phun ra, Cổ Trình Thành đột nhiên mở mắt ra, cơ bắp bị xé rách, máu tươi chảy ra.
Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, vết thương đã lành lại như cũ.
“Quả nhiên, khả năng phục hồi của ta đủ để đối nghịch với sự cắn trả của công pháp này.
Tuy nhiên, công pháp này cực kỳ bá đạo, vận hành hơn mười chu thiên đã khiến cơ thể phải gánh chịu phụ tải khủng khiếp như vậy”.
Cảm khái một chút, Cổ Trình Thành đứng lên đi ra ngoài cửa.
Dừng lại trước một tảng đá lớn, Cổ Trình Thành hung hăng nắm chặt nắm đấm, sau đó nện mạnh xuống: “Phá!”
Bùm!
Âm thanh xuyên qua bầu trời vang lên, khoảnh khắc tiếp theo, tảng đá bị đẩy lùi một cách mạnh mẽ.
“Có thể so với thực lực của Ngũ Hổ, thật mạnh mẽ!”
Cổ Trình Thành có chút sửng sốt, nói chung, sức mạnh tối thượng của việc thể tu trong giai đoạn trúc thể sơ kỳ là sức mạnh của Ngũ Hổ.
Hắn không phải là thể tu, Võ Cực thần thể là công pháp luyện thể đầu tiên của hắn, mới vừa nhập môn đã có được sức mạnh của Ngũ Hổ.
Có thể thấy công pháp này có thể làm tăng sức mạnh.
“Trong tàn quyển ghi lại ba cảnh giới, đó là võ cực mạch, võ cực cốt, võ cực thể. Hiện giờ ta còn chưa chạm tới ngưỡng cửa của võ cực mạch mà đã có sức mạnh như vậy. Nếu là ngưng tụ được võ cực mạch, có lẽ ta cũng có thể đấu một trận khi đối mặt với Cương Thể Cảnh”.
Cổ Trình Thành nhìn tảng đá khổng lồ bị đánh bay, trong lòng bỗng sinh ra hào khí, khó trách sư phụ hắn biết công pháp này còn chưa hoàn thiện nhưng vẫn liều mạng tu hành.
“Sư phụ, người yên tâm, chờ con trở nên mạnh mẽ hơn, nhất định sẽ tìm được nữ nhi của người, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của người!!”
Cổ Trình Thành âm thầm lẩm bẩm.
...
Tu luyện mấy ngày, Cổ Trình Thành đối với Võ Cực thần thể càng hiểu rõ hơn.
Dạo này hắn cơ bản không ra khỏi cửa, người ngoài cho rằng hắn không dám gặp người vì gièm pha về Thiên Uy.
Sự tăng cường thể chất do Võ Cực thần thể tạo ra là cực kỳ đáng sợ, nhưng cũng tiêu hao rất nhiều tài nguyên.
Tài nguyên trong nhẫn trữ vật của Sở Vân Mặc nhanh chóng cạn kiệt.
Cũng may Đường Nguyệt Nhu thường xuyên tới thăm hắn, hoặc là cẩn thận chuẩn bị món ngon tinh thần, hoặc là cho hắn rất nhiều tài nguyên tu luyện.
Cẩn thận tỉ mỉ, mọi chi tiết đều được chăm chút.
Mặc dù Cổ Trình Thành biết mình chỉ là Sở Vân Mặc giả, nhưng hắn vẫn ngơ ngác trước sự cưng chiều của Đường Nguyệt Nhu đối với con mình.
Nghĩ đến thân sinh mẫu thân của mình đã từ bỏ chính mình vì đại đạo, hắn không khỏi cảm thấy có chút chua xót.
Thật ra nghĩ lại, Sở Vân Mặc sở dĩ yếu đuối như vậy, chịu một chút đả kích liền tìm đến cái chết, có thể là bởi vì loại cưng chiều này.
Tích lũy được lượng lớn tài nguyên tu luyện, Cổ Trình Thành từ tiếp xúc luyện thể trong nửa tháng tiến vào giai đoạn trúc thể sơ kỳ, mà nguyên lực tu vi trực tiếp tiến vào giai đoạn trúc thể trung kỳ.
Bùng nổ toàn lực có thể có sức mạnh của hai mươi con hổ, có thể so sánh với trúc thể viên mãn.
“Chướng ngại!”
Cổ Trình Thành cau mày, bởi vì Võ Cực thần thể bị thiếu quá nhiều, cho nên dù tư chất tu hành của hắn cực cao, cũng khó tránh khỏi gặp phải chướng ngại.
“Vẫn còn một chặng đường dài trước khi ngưng tụ Võ cực mạch, tàn quyển ghi lại rằng nếu có thể ngưng tụ Võ cực mạch trước Cương Thể Cảnh thì sẽ đạt được một tạo hóa lớn.
Chỉ là mấy ngày nay ta đã dùng đan dược rèn luyện thân thể nên sức mạnh tăng lên rất ít”.
Nghĩ tới đây, Cổ Trình Thành dự định đi Tàng Kinh Các một chuyến, có lẽ hắn có thể nghĩ ra biện pháp đột phá nào đó.
Tiến vào Tàng Kinh Các Thiên Phong, Cổ Trình Thành nhanh chóng tìm kiếm điển tịch luyện thể.
Ba canh giờ sau, Cổ Trình Thành mang theo vẻ mặt kỳ quái rời khỏi Tàng Kinh Các.
Tổng kết lại, luyện thể gặp phải bình cảnh -- tự mình hại mình!
Điện, lửa, gió mạnh...
Dù thế nào đi nữa, việc tự mình hại mình cũng xảy ra, đây cũng là con đường mà thể tu phải đi qua, nếu không, khi chiến đấu với pháp tu, nếu bị người khác dùng sấm sét làm tê liệt thì làm sao ngươi có thể chiến đấu được?
Đạp Vân Tông trong việc luyện thể không thành tựu lắm, trong tông môn cũng không bỏ ra nhiều tài nguyên để xây dựng phòng tu hành luyện thể.
Tuy nhiên, có rất nhiều phòng tu hành luyện thể ở thành Đạp Vân, một thành cổ trực thuộc Đạp Vân Tông, tổ chức đứng sau những phòng tu hành này thực chất là Đạp Vân Tông.
Các đệ tử của Đạp Vân Tông muốn luyện thể thường sẽ tự mình đến thành Đạp Vân, một mặt không làm trì hoãn việc tu luyện của đệ tử, mặt khác còn có thể kiếm được rất nhiều tài nguyên từ phòng tu hành.
Suy cho cùng, có rất nhiều tán tu lui tới thành Đạp Vân.
Rời khỏi Đạp Vân Tông, Cổ Trình Thành giẫm kiếm, bay vút về phía Đạp Vân thành.
Phạm vi ngàn dặm đều là lãnh địa của Đạp Vân Tông, với thân phận của Sở Vân Mặc, không ai dám động vào.
Tiến vào khu tu hành của thành Đạp Vân.
“Sở công tử đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa”.
Sau khi có người bẩm báo, người phụ trách khu tu hành không ngừng nhanh chóng đuổi tới.
“Ta cần một phòng tu hành luyện thể”.
Cổ Trình Thành nói thẳng, địa vị hắn cao như vậy, đương nhiên hắn sẽ tận dụng tiện lợi do địa vị của mình mang lại.
“Sở công tử, cái này... phòng tu hành luyện thể tư nhân đã không còn nữa, nếu muốn tiếp tục tu luyện, chỉ còn cách duy nhất là vào Tháp Nguyên Tố”.
Trên mặt vị chưởng quầy kia lộ ra một tia xin lỗi.
Hắn chưa bao giờ dám đắc tội vị đại gia trước mặt nên không khỏi có chút thấp thỏm.
“Tháp Nguyên Tố?”
Cố Trình Thành có chút nghi hoặc.
“Nguyên tố lực do Tháp Nguyên Tố kích hoạt cực kỳ không ổn định, là sức mạnh thực sự của thiên địa, có tác dụng rèn luyện cơ thể cực tốt, nhưng thường xuyên phải bị thương nặng.
Nếu không phải là những tu sĩ có thành tựu sâu sắc về luyện thể thì không được phép vào.
Sức mạnh nguyên tố trong mỗi phòng tu hành được điều chỉnh theo cường độ thích hợp bằng cách sử dụng các trận pháp để phát huy sức mạnh của Tháp Nguyên Tố”.
Chưởng quầy trả lời nói.
“Ồ, nếu như vậy, ta sẽ vào Tháp Nguyên Tố”.
Cổ Trình Thành nói thẳng, khả năng hồi phục của hắn cực kỳ đáng sợ, hắn căn bản không sợ bị thương nặng.
“Cái này, công tử, Tháp Nguyên Tố quá nguy hiểm”.
Chưởng quầy vội vàng nói: “Thân phận công tử cao quý như vậy, nếu có chuyện gì không hay xảy ra, ta có chết muôn lần cũng không thể trốn tội”.
“Nếu Sở công tử chịu khó đợi một lát, nhất định sẽ có phòng tu hành trống”.
“Không cần ngươi phải lo lắng về điều này”.
Cổ Trình Thành lắc đầu, kiên trì tiến vào Tháp Nguyên Tố.
Thấy không ngăn cản được, chưởng quầy hết cách bèn dẫn Cổ Trình Thành đi tới Tháp Nguyên Tố.