Ngạo Hàn tông chủ tựa như mây bay gió thoảng nói:
- Gia Luật Hoành này, thiên phú võ học mặc dù cao, nhưng tâm tính quả thực khá hẹp hòi, không bao dung được người khác.
- Tông chủ, nếu nói như thế, Phong Vân Vô Ngân kia chẳng những ghi hận Gia Luật Hoành, sợ rằng ngay cả toàn bộ Ngạo Hàn tông chúng ta, hắn cũng đều ghi hận. Dù sao, Gia Luật Hoành mang danh Ngạo Hàn tông mà giết đi cha mẹ Phong Vân Vô Ngân.
Trưởng lão áo đen sắc mạt có phần trầm trọng:
- Một đệ tử đối với tông môn vô cùng cừu hận, tông chủ sao không trực tiếp loại bỏ đi? Lẽ nào cứ để hắn tự do phát triển? Khó tránh khỏi có phần dưỡng hổ vi hoạn.
- Ha ha!
Ngạo Hàn tông chủ cười cười khinh miệt:
- Không sao, một con kiến hôi mà thôi, có thể phát triển được tới mức nào chứ? Cho dù là thiên tài tuyệt thế, yêu nghiệt tới trình độ như Bạch Quang, cũng rất khó lay động được căn cơ của tông môn. Lại nói, bản tông nếu như có ý định hạ lệnh chém giết Phong Vân Vô Ngân, ba năm sau Gia Luật Hoành xuất quan, không thể tự tay loại bỏ tâm ma, cũng là một cái hại. Phong Vân Vô Ngân kia cứ để cho sống tạm thêm ba năm nữa. Một con kiến bé nhỏ không đáng kể, chẳng cần phải sợ nó nhảy nhót. Bản tông ngược lại hi vọng, trong ba năm này Phong Vân Vô Ngân có thể đột nhiên tăng mạnh, dù cho chỉ cần mang tới một chút uy hiếp cho Gia Luật Hoành cũng tốt. Bằng không, Gia Luật Hoành giết hắn như giết gà, chẳng phải là không thú vị chút nào sao?
- Cũng đúng!
Trưởng lão áo đen không ngừng gật đầu:
- Nếu như hắn có thể cường đại lên được một chút, có được thành tựu, sau đó Gia Luật Hoành tự tay giết hắn trên lôi đài, vừa vặn giúp cho thanh thế của Gia Luật Hoành lớn mạnh, là một bước khởi động quan trọng trước khi đối chiến với Bạch Quang.
- Bất quá Phong Vân Vô Ngân này, đừng mơ tưởng bản tông sẽ dành cho hắn bất kỳ tài nguyên tu luyện gì. Bản tông không có ý định bôi dưỡng hắn, nói gì thì nói hắn vẫn là kẻ phản bội, không có giá trị để bồi dưỡng. Trong ba năm này, bản tông sẽ không che chở hắn, nếu như hắn chết trong tay người khác, cũng là đáng đời.
Ngạo Hàn tông chủ lạnh lùng nói.
Đúng lúc nàỵ, một thanh âm lười biếng từ xa bay tới:
- Sở Bích, tiểu Hắc.
Nghe thấy tiếng gọi này, Ngạo Hàn tông chủ cùng với trưởng lão áo đen đồng thời nhíu mày, trong mất lóe lên thần sắc chán ghét, thế nhưng lại mạnh mẽ khắc chế, không hề phát tác.
Sở Bích chính là tên của Ngạo Hàn tông chủ! Trên đời này, người dám gọi thẳng tên của hắn hầu như đã tuyệt tích!
"Tiểu Hắc" thì lại càng kỳ quái hơn, đó chính là nhũ danh khi còn nhỏ của trưởng lão áo đen. Hắn hôm nay đã là thủ tịch đại trưởng lão của trưởng lão hội Ngạo Hàn tông, bối phận so với Ngạo Hàn tông chủ Sở Bích còn cao hơn. Bị người khác gọi là tiểu Hắc quả thực chính là vũ nhục, vô cùng nhục nhã!
Ở tại toàn bộ Ngạo Hàn tông, hoặc là toàn bộ đế quốc Chiến Tần, cũng chi có một người dám gọi như vậy!
Không thể nghi ngờ, người đó chỉnh là Chúc lão.
Vừa dứt lời, Chúc lão liền khập khiễng đi vào trong lương đình, thoải mái ngồi xuống, liếc mắt nhìn Ngạo Hàn tông chủ Sở Bích, trong mắt hoàn toàn không nhìn thấy một tia cung kính:
- Sở Bích, lão đầu tử ta có lời muốn nói với ngươi.
Ngạo Hàn tông chủ Sở Bích thần tình cực kỳ lạnh lùng, không mở miệng nói gì.
Trưởng lão áo đen nhịn không được lên tiếng:
- Chúc lão, chức trách của ngươi là ở trong thành Nham Thạch tiếp đón đệ
Tử mới, ngươi vô duyên vô cớ chạy đến Tiên Thiên thành làm gì? Ngươi luôn luôn nhàn vân dã hạc, không bị quản chế, nằm ngoài giáo điều của tông môn, ngươi...
- Đừng có đánh rắm nhiều!
Chúc lão nhe răng trợn mắt, ngắt lời trưởng lão áo đen:
- Tiểu tử ngươi lúc trước khi mới tiến vào thành Nham Thạch, chẳng khác gì một bãi cứt chó, lão tử nói một câu, ngươi ngay cả rắm cũng không dám phóng. Hiện tại thành đại trưởng lão rồi, tính tình cũng lớn nhỉ, còn dám quở trách lão tử... Có tin lão tử đập ngươi không hả?
Sắc mặt trưởng lão áo đen nhất thời trầm xuống, chẳng qua hắn cũng còn chưa đủ tư cách cãi cọ trước mặt Chúc lão, quả thực có phần kiêng kỵ. Chúc lão là người thần bí nhất toàn bộ Ngạo Hàn tông, không một ai biết hắn đến từ nơi nào, cũng không ai biết được rốt cuộc tu vi của hắn cao bao nhiêu. Trưởng lão áo đen này khi mới vào thành Nham Thạch, chỉ là một thằng nhãi con, khi đó Chúc lão là một lão đầu tử lôi thôi. Hôm nay, trăm năm đã qua, trưởng lão áo đen cũng từ một thằng nhãi trở thành thủ tịch đại trưởng lão của trưởng lão hội Ngạo Hàn tông đức cao vọng trọng, mà Chúc lão vẫn như trước là bộ dáng kia, dường như vĩnh viên không bao giờ thay đổi.
- Được rồi, đại trưởng lão, đừng tranh luận với Chúc lão nữa.
Ngạo Hàn tông chủ Sở Bích lên tiếng, trên mặt hiện ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nói với Chúc lão:
- Chúc lão, cơn gió nào đem ngài thổi tới phủ đệ của bản tông vậy?
- Ngươi cho là lão tử muốn đến sao? Nếu như không phải lão tử tự mình thay Phong Vân Vô Ngân nhận nhiệm vụ kia, lão tử cũng chẳng thèm tới Tiên Thiên thành.
Chúc lão nổi giận đùng đùng nói.
- Lão tử phải có được một câu trả lời cho Phong Vân Vô Ngân.
- Hả?
Sở Bích nhướng mày:
- Là nhiệm vụ đại hội tuyển rể của Lý Vạn Tiên?
Nghe thấy nhiệm vụ này, trưởng lão áo đen thần sắc cũng trở nên trang trọng:
- Đây là nhiệm vụ được xưng khó nhất của thành Nham Thạch từ trước tới nay. Chúc lão, ngươi thay Phong Vân Vô Ngân kia nhận nhiệm vụ nào sao? Chẳng lẽ là nhiệm vụ thất bại, hắn chết rồi?
Sở Bích phất tay nói:
- Chẳng qua chi là một đệ tử Hậu Thiên không quan trọng mà thôi. Chúc lão không cần phải đặc biệt tới báo cho bản tông. Muốn lấy đại hội tuyển rể làm cơ hội để đánh lại kiêu hùng Lý Vạn Tiên, việc này bản tông kỳ thực cũng không xem trọng, đều là nhiệm vụ mà trưởng lão hội tuyên bố. Nhưng bản tông cũng biết, nhiệm tụ này trong thành Nham Thạch, căn bản không tìm ra bất kỳ đệ tử nào có thể hoàn thành được. Trừ phi Gia Luật Hoành xuất thủ, nhưng Gia Luật Hoành là nhân vật thiên tài, thanh danh lan xa, hắn lại không thích hợp để làm nhiệm vụ này. Phong Vân Vô Ngân kia chết rồi cũng thôi, chẳng qua thiếu mất một cơ hội để Gia Luật Hoành lập uy mà thôi. Nhưng giờ cân thận nghĩ lại, hắn quả thực cũng không xứng.
- Thối lắm!
Chúc lão vênh váo tận trời nói:
- Ai nói với các ngươi là nhiệm vụ thất bại? Ta nói cho các ngươi biết, Phong Vân Vô Ngân chỉ mới mười hai tuổi, chà trộn vào giới tán tu đế quốc Chiến Tần, dưới mắt Lý Vạn Tiên tự tay chém giết đệ nhất thiên tài tán tu trẻ tuổi Đê Huyền. Đạt được quán quân! Phong Vân Vô Ngân này thiên tư lăng vân, tiền đồ so với đám người Gia Luật Hoành, Bạch Quang không hề kém hơn chút nào! Các ngươi đừng tưởng rằng, thanh niên tuấn kiệt thiên tài nhất Ngạo Hàn tông chỉ có Gia Luật Hoành cùng Bạch Quang, vẫn còn có một Phong Vân Vô Ngân đó!
Phong Vân Vô Ngân là nhân tài Chúc lão xem trọng, bởi vậy hắn cũng trắng trợn nói khoác lên để tranh chút thể diện.
- Cái gì?
Sở Bích cùng trưởng lão áo đen đồng thời biến sắc, trên mặt toàn bộ đều là kinh hãi.