Chẳng qua rất nhanh, đám võ giả liền theo sau Phong Vân Vô Ngân đi ra ngoại thành, trên mặt đều hiện lên vẻ dữ townjm sắt khí bừng bừng.
Không một ai tin rằng trong tay PV còn có chỗ dựa, lại càng không có ai tin vẻn vẹn chỉ trong vòng một tháng, thực lực của PV đã tăng mạnh, có năng lực nắm giữ quyền sinh sát trong tay.
- Hả? Tên này làm cái quỷ gì vậy? Cố tỏ vẻ mê hoặc, không hù dọa được ai đâu!
Trên tửu lâu, thân hình Hồ Ngoan lướt trên không trung, phá tan khung cửa sổ thành phấn vụn, huyền khí ngưng tụ thành hình đao, kéo theo thân hình lăng không đuổi theo PV ra khỏi thành.
Có thể trước khí huyền khí hóa cương mà dùng huyền khí thực hiện lăng không, Hồ Ngoan quả là kỳ tài ngút trời.
Bây giờ trong long PV tràn ngập sát khí cùng khinh thường.
- Một đám kiến hôi đuổi theo, thật là thú vị! Những tên này, phần lớn đều là võ giả thâm niên trong thành Nham Thạch. Thế nhưng khí tức của chúng so với những tán tu tuấn kiệt trong đại hội tuyển rể mà ta gặp được không thể nghi ngờ là thấp hơn rất nhiều. Tên Đế Huyền kia, so với bọn chúng đều mạnh mẽ hơn vài lần.
Hai đệ tử tinh nhuệ Thần Kiếm tông, bất kể là tên nào cũng có thể diệt sạch cả thành Nham Thạch!
PV cười nhạt khinh thường:
- Ta phóng ra Tiên thiên giao long, trong khoảnh khắc là có thể nuốt ăn đám tiểu nhân vật này! Hồ Ngoan kia cũng không thoát khỏi số chết! Chẳng qua đám võ giả Hậu thiên này đã không thể nào mang đến chất dinh dưỡng cho giao long của ta nữa! Đối với tu luyện Thiên Địa Bá Khí quyết của ta cũng không có quá nhiều tác dụng. Bọn chúng nếu như muốn chết, ta chỉ có thể thành toàn mà thôi. Ta giết đi vô số võ giả thành Nham Thạch, đến lúc đó, Ngại Hàn tông chủ, không biết sắc mặt ngươi sẽ khó coi đến thế nào?
- Nơi này không thể chứa được ta, PV ta cũng chẳng có gì phải kiêng kỵ nữa.
Dần dần, PV dùng tốc độ trung bình nhàn nhã tiến ra khỏi thành Nham Thạch, đám võ giả theo phía sau càng ngày càng nhiều, đến khi ra khỏi thành đã đạt được hơn nghìn người.
Bên ngoài thành vừa vặn có một gò đất khá rộng.
PV đứng lại, ánh mắt lơ đãng, phảng phất như không hề suy nghĩ gì.
- Ngu xuẩn! Chuẩn bị chết đi!
Đám võ giả ào ào quát mắng, chỉ khoảnh khắc đã vây quanh PV. Thế nhưng hành động của PV quả thực cũng khiến cho đám võ giả e dè, chưa có người nào dẫn đầu tiến lên đánh giết PV.
Hồ Ngoan anh dùng bất quần, lăng không huyền phù, ánh mắt bao phủ PV, sau lưng đeo một thanh cương đao, đao ý tuôn ra như thác đồ.
- PV! Người giết em ruột ra, thù này không đội trời chung, dốc hết nước của năm sông ba biển cũng không rửa được. Ngươi liền đền tội đi!
Thập đại cao thủ thành Nham Thạch, kẻ đứng thứ ba Ngô Ảnh, rốt cuộc cũng không nhẫn lại được nữa, từ trong đám người bước ra.
Trong ánh mắt hắn toàn bộ đều là ngọn lửa căm hận, từng luồng huyền khí tinh thuần dần dần ngưng tụ thành một cây thiết tương say lưng hắn, vết tích loang lổ, thân thương được hình thành từ vô số phù văn cổ xưa. Hắn tu luyện một môn thương pháp cổ xưa, là vũ kỹ huyền giai cao cấp, uy lực lớn lao. Hơn nữa còn lĩnh ngộ phần thương ý, gần đây bởi vì nỗi đau cái chết em trai thúc đẩy, một bước phá tan rào cản, tu vi huyền khí đã đạt được tới cảnh giới Hậu thiên thập phẩm đại viên mãn, chỉ còn một bước nữa là tới Tiên thiên, tiền đồ rộng lớn.
Ngô Ảnh nước ra một bước, nghìn tia vạn luồng thương ý như những sợi tơ của xuân tằm, dày đặc cứng coifrm, bện lại với nhau thành một mạng nhện, bao phủ lấy PV.
- PV có tu vi ra sao? Lẽ nào hắn luyện hóa nội đan Thư Hùng song mãng kia đã đạt được chỗ tốt lớn lao? Ghê tởm! Nội đan kia nếu như bị ta lấy được, ta sẽ có thể hấp thu hoàn toàn dược lực của nội đan tấn chức Tiên thiên! Thật ghê tởm!
- Ai còn muốn giết ta? Cùng tiến lên đi!
Đột ngột PV quét mắt nhìn xung quanh, thản nhiên mở miệng.
Xôn xao!
[ truyen cua tui đốt net
] Trong khoảnh khắc, phàm là võ giả tiếp xúc với ánh mắt của PV đều vô ý thức lui lại một bước.
- Mọi người! PV này rất cổ quái! Chúng ta cùng tiến lên, ngàn vận không thể để hắn ngưng tụ khí thế tới đỉnh phong được. Vây công chém chết hắn!
Gia Cát Thanh Vân, một trong thập đại cao thủ thành Nham Thạch, kẻ lấy trí kế mà vang danh, dường như phát hiện ra chút manh mối, rống lớn một tiếng, quạt xếp trong tay liên tục lay động mười ba lần, mỗi lần lay động, huyền khí toàn thân đều tăng lên một đoạn, đến cuối cùng đã đạt đến đỉnh phong.
- Thần Phiến Thập tam diêu! Địa chân Thiên hoang! Giết!
Thân hình Gia Cát Thanh Vân hóa thành một đạo lưu quang, quạt xếp chém ra một đường bán nguyệt, nhằm thẳng vào đầu PV.
- Hậu thổ thần công!
Long Phách Thiên cũng đồng thời xuất thủ. Hắn cùng Gia Cát Thanh Vân là hảo hữu chí giao, hai người kết bạn lăn lộn gian hồ, sớm đã đạt được sự ăn ý. Gia Cát Thanh Vân vừa ra tay, Long Phách Thiên tự nhiên sẽ lập tức phối hợp.
Trong nháy mắt, chỉ thấy đỉnh đầu Long Phách Thiên có một vùng đất vàng lớn hơn một mẫu bao phủ, khí tức đại địa bùng phát, vùng đất vàng kia vặn vẹo vào lần rồi biến thành một chiếc cự chưởng, trầm trọng như núi, điên cuồng trấn áp PV.
- Đại phá diệt lôi thần kích!
Một luồng quang mang lôi điện ngưng tụ thành một cây phương thiên họa kích, cùng hung cực ác điên cuồng đâm về phía PV! Kẻ xếp cuối cùng trong thập đại cao thủ thành Nham Thạch Tây Môn Thiên cũng nhận ra tình thế không ổn lập tức liên thủ!
Chỉ trong nháy mắt...
- Vô ảnh truy hồn thủ!
- Ngũ độc tuyệt mệnh đao!
- Kính Tùng chỉ!
- Ma nan đại thủ ấn!
- Khuynh thế nhất kiếm!
Hơn một trăm tên võ giả đồng thời xuất thủ! Trong đó không thiếu võ giả cảnh giới Hậu thiên thập phẩm đại viên mãn!
Thân hình PV vẫn bất động như núi, ngạo nghễ mà đứng, cũng tựa như đá ngầm, bốn phương tám hướng đều là kinh đào hải lãng, thi nhua trùng kích tới, thế nhưng hắn vẫn thản nhiên đứng đó.
- Choang!
Thình lình, trường kiếm đeo trên lưng PV
Phát ra một tiếng ngân vang, trong mắt hắn kiếm ý lượn lờ, nhất thời vân vụ bao phủ cả thiên địa, trong mỗi một làn vân vụ đều có tử điên thiên lôi ầm ầm nổ vang.
Kiếm ý ngập trời!
Kiếm thế, kiếm chiêu, kiếm ý vô cùng vô tận, bộc phát mà ra!
Dẫn động thiên địa đại thế!
- Phụp! Phụp! Phụp! Phụp! Phụp!
Mỗi một võ giải tấn công về phía PV đều bị kiếm ý đả thương, thân hình bật về phía sau, không ngừng phun máu.
- Dưới tiên thiên, khó có thể tìm được địch thủ!
Ánh măt PV lóe lên, quyền phải một lần nữa đánh ra, trực tiếp đấm thẳng vào cự chưởng đất vàng đang bao phủ phía trên.
Đó là Hậu thổ thần công cảnh giới đại thành cảu Long Phách Thiên.
- Rầm!
Cự cự Tiên thiên cương thể của PV đương nhiên không phải lực lượng của võ giả Hậu thiên bình thường có thể sánh bằng.
Một chiêu Hậu thổ thần công của Long Phách Thiên có thể bộ phát ra mấy vạn cân thần lực, trong đám võ giả Hậu thiên đã coi như thần lực nhất đẳng. Thế nhưng PV tùy ý đánh một quyền đã đạt tới một giao lực. Không gì cản nổi, ngay cả võ giả Tiên thiên cương khí cảnh cũng đều có thể đánh chết, nói chi đến một Long Phách Thiên!
- A?
Cự chưởng màu vàng kia bị đánh thành phấn vụn, tan vỡ trong thiên địa, Long Phách Thiên miệng phun máu tươi, trong máu còn lẫn lộn cả mảnh vỡ nội tạng, kêu thảm một tiếng bay ra ngoài, đến khi rơi xuống đất đx chết không thể chết thêm được nữa.
Trong khoảnh khắc, hơn trăm võ giả, kẻ chết, kẻ bị thương, toàn quân tan rã!
- Không có khả năng! Làm sao hắn có thể mạnh mẽ tới trình độ này?
Giữa không trung, nội tâm kiêu ngạo Hồ Ngoan hoàn toàn tan biến! Hắn thật không ngờ, sau khi hai gã Gia Luật Hoành cùng Bạch Quang có thể vững vàng trấn áp toàn bộ mọi người ở thành Nham Thạch rời đi, lại còn tiếp tục xuất hiện thêm một PV nữa!
Hắn tim gan run rẩy, chỉ có thể nghĩ tới một điều:
- Hắn rốt cuộc là người hay yêu quái? Không được! Ta phải thừa cơ hỗn loạn mà chém giết hắn, bằng không hậu hoạn vô cùng, trong thành Nham Thạch sẽ không còn đất để ta đặt chân nữa!
Tâm niệm vừa động, Hồ Ngoan ngưng tụ toàn bộ phần đao ý, hoàn toàn bộc phát ra, một đạo đao mang hùng hậu mạnh mẽ chém về phía PV.
Một đao kia, dẫn động thiên địa đại thế, mặc dù lấy huyền khí làm năng lượng, phát ra một đao, tuy rằng so ra kém với cương khí, thế nhưng đã mang được dáng dấp của đao pháp tuyệt thế, có thể vượt cấp chém giết võ giả Tiên thiên cương khí cảnh sơ kỳ, không thể coi thường.
- Choang! Choang! Choang!
Đao mang xé rách tầng tầng kiếm ý của PV, trực tiếp chém thẳng vào đầu PV.
- Hả? Đao thế của kẻ này dĩ nhiên có thể dẫn động thiên địa đại thế, cũng giống với Doanh Thắng. Tuy rằng tạo nghệ so ra vẫn còn kém Doanh Thắng, thê nhưng khoảng cách cũng không quá xa. Chỉ riêng đao pháp kiếm pháp, đao ý kiếm ý, người này cũng ngang ngửa với ta.
Trong lòng PV cũng không ngờ được, Hồ Ngoan này thực lực rất khá!
PV thúc dục kiếm ý, hơn phân nửa dùng để đối phó với đám võ giả vây công, lcus này quả thực không chống lại được đòn tấn công của Hồ Ngoan.
- Ngươi đáng chết!
Đao ý của Hồ Ngoan vô cùng sắc bén, phá tan phòng ngự, dường như sắp chém chết PV:
- Lực lượng của người đều dùng để đối phó với những người khác, giúp ta chiếm được một chút tiện nghi! Tuy rằng thắng không vinh quan, thế nhưng có thể sớm bóp chết loại thiên tài yêu nghiệt như ngươi từ trong trứng nước, lòng ra cũng vô cùng sảng khoái! Bóp chết thiên tài, là hứng thú lớn nhất đời ta!
- A?
PV khẽ ngẩng đầu lên, đan điền rung động, cánh tay trái của Tiên thiên giao long cương hoa thiêu đốt, đột ngột hiện ra, khí tức mãnh thú Tiên thiên nồng nặc phô thiên cái địa!
Nhẹ nhàng vung lên, đánh cho đạo đao mang này nát bấy/
Cánh tay trái của Tiên thiên giao long kia đều có được giao thần lực, lại có khí tức tiên thiên dao động, hơn nữa còn có uy năng của cương hòa, là sát chiêu lớn nhất hiện nay của PV.
- A? Khí tức tiên thiên!
Võ giả bốn xung quanh đều kêu lên sợ hãi, toàn bộ đều bị áp chế đến mức thân thể run rẩy, tim gan lạnh lẽo, cúi đầu không dám ngẩng nhìn PV.
PV đánh nát đạo đao mang kia, cánh tay trái giao long hóa dài, lăng không tung một trảo, chộp lấy Hồ Ngoan giữa không trung.
Khí tức mãnh thú Tiên thiên đã hoàn toàn trấn áp tâm khí của Hồ Ngoan, hắn có một cảm giác kinh khủng hoảng sợ, tựa như sắp vạn kiếp bất phục, trọn đời không thể siêu sinh, kêu ré lên:
- Đây... Đây.. Là cái gì vậy...
- Ta rất bội phục thiên phú cùng với năng lực lĩnh ngộ trên đao đạo của ngươi. Nếu như cho ngươi thời gian cho người có thể ma luyện bản thân mấy năm sau ngươi chính là một Tiên thiên đao khách, cường thế vô cùng, đáng tiếc!
PV tiếc hận nói.
- Không! Không! Không!
Bị tóm chặt bên trong giao long trảo, Hồ Ngoan tựa như một con kiến hôi, không có bất kỳ lực lượng nào có thể chống đỡ, hắn kinh khủng hét lên cói tai:
- PV, đừng làm thế! Ta là thiên tài đao đạo khó gặp, tiền đồ vô lượng, ta không cam lòng cứ như vậy mà chết! Ta có thể trở thành thủ hạ của ngươi, ngày sau đao đạo có thành tựu, sẽ phụ tá bên ngươi, xin đừng giết ta, ta không cam lòng chết như vậy!
- Thực không hay, ta không có thói quen buông tha bất kỳ kẻ nào có sát khí đối với ta. Ta cũng cảm thấy tiếc nuối thay cho ngươi. CHẳng qua, đây là số phận của võ giả.
PV nhẹ nhàng thở dài, giao lon trảo khẽ miết một cái, dễ dàng bóp nát Hồ Ngoan.
Kẻ đứng đầu thập đại cao thủ Nham Thạch thành, cứ vậy mà mất mạng.
PV ném thi thể Hồ Ngoan vào nạp giới.
Bất chợt, hai giao long tí cùng xông lên, đem tất cả những thi thể võ giả trên mặt đất, toàn bộ đều ném vào nạp giới.
Mấy trăm võ giả may mắn còn sống sót đều kinh khủng vô cùng, toàn thân run rẩy, tựa như rơi vào địa ngục a tỳ:
- PV, xin hãy tha cho chúng ta...
Đúng lúc này, một thanh âm đạm mạc vang lên:
- Chẳng trách tông chủ bảo ta và ngươi đánh một trận, tranh thủ đoạt lấy danh ngạch cuối cùng của cuộc giao lưu vũ kỹ. Dưới Tiên thiên quả thực không ai có thể đối địch cùng ngươi.
- Hả?
PV theo tiếng nói nhìn lại. Chỉ thấy một thanh niên anh tuấn tao nhã, đang ngôi trên một tảng đá, trong miệng ngậm một nhánh cỏ, ánh mắt toàn bộ đều là chế nhạo cùng khinh thường.
Lúc này thanh âm Chúc lão vang lên:
- Nhóc con PV, đây là Hoa Thiên Ca. Nếu như ngươi có thể đánh bại hắn, tự nhiên sẽ thu được một danh ngạch trong mười người tham gia cuộc giao lưu vũ kỹ của Ngạo Hàn Tông.
Thân hình Chúc lão từ trong không trung chậm rãi hiện ra, trên tay đang cầm một khối ngọc bài mà ngắm nghía. Ngọc bài như phỉ thúy, có ánh huỳnh quang nhàn nhạt, không phải vật phàm.
Hoa Thiên Ca kia ánh mắt cũng co rút lại, chán ghét trừng mắt nhìn Chúc lão:
- Chúc lão, khối ngọc bài dự thi này tạm thời do ngươi bảo quản thay ta. Ngươi lấy ngọc bài của ta, ta sẽ giết PV này khiến cho ngươi phải tự tay trả lại cho ta. Ha ha ha, vậy không phải là mất mặt cực điểm sao? Ha ha ha!
Hoa Thiên Ca từ trên tảng đá nhảy xuống, hờ hững đi về phía PV. Cương khí ngập trời, mờ mịt bốc lên từ sau lưng hắn.
Khí tức Tiên thiên hùng dũng tràn ngập bốn phía.
Cương khí của Hoa Thiên Ca cực kỳ tinh thuần, phẩm chất thượng giai., chỉ dùng một giọt Thiên nhất thần thủy để tẩy rửa qua đã loại bỏ được rất nhiều tạp chất.
Hai tay hắn trống trơn, cũng không mang theo bất kỳ vũ khí gì nhưng lại mang tới cho người khác cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Trên thực tế, người biết tới Hoa Thiên Ca đều hiểu rằng, người này ỷ ào gia gia mình là một trong mấy vị thái thượng trưởng lão còn lại của Ngạo Hàn tông, luôn luôn kiêu ngạo ương ngạnh, rất thích chơi đùa cùng với những võ giả yếu hơn mình, thủ đoạn tàn nhẫn, động một cái là lấy mạng người.
- Hả?
PV giương mắt nhìn Hoa Thiên Ca, sau đó lại chuyển mắt sang nhìn Chúc lão:
- Nhóc con PV, chiến đi!
Chúc lão lại lên tiếng, rất nhanh hắn liên vận dụng chút thủ đoạn, truyền âm vào trong tai PV:
- Nhóc con, đây là một thủ đoạn mà Ngạo Hàn tông tông chủ làm khó dễ ngươi. Ta đã nói với ngươi, Hoa Thiên Ca là cháu nội của một gã thái thượng trưởng lão. Tuy rằng ngươi không sợ đắc tội với thái thượng trưởng lão kia, nhưng lúc động thủ cũng nên lưu lại chút đường lui.
Hoa Thiên Ca cất bước đi về phía PV, cương khí toàn thân liên tiếp tăng lên, phía sau lưng không ngừng biến hóa ra cá hình ảnh long xà hổ báo, vô cùng sống động.
- Là... Là đại nhân của Tiên thiên thành!
Một võ giả cảnh giới Hậu thiên thập phẩm đại viên mãn đột nhiên rống to:
- Đại nhân! PV này hung ác bá đạo, đã đại khai sát giới tại Nham Thạch thành, ngay cả thập đại cao thủ đều bị giết hơn phân nửa, cường giả Hậu thiên thập phẩm đại viên mãn tử thương vô số. Hắn đang hủy hoại đi căn cơ của Ngạo Hàn tông, tội lơn ngập trời, không thể tha thứ. Xin đại nhân hãy giết chết PV!
- Đại nhân, xin hãy giết hắn!
- Xin đại nhân hãy xử quyết tên yêu nhân kia!
Trong lúc nhất thời, đám võ giả hậu thiên vừa lui về sau vừa lớn tiếng kêu gào ầm ĩ.
- PV, ngươi đã dấy lên phẫn nộ của mọi người, là khối u ác tính của Ngạo Hàn tông, vậy thì để bản nhân tự tay xử quyết ngươi đi!
Hoa Thiên Ca thản nhiên cười cười, quần áo không gió tự bay, vô cũng phong lưu phóng khoáng, tiên thiên cương khí tinh thuần lại càng khiến cho hắn nhìn như một công tử thần tiên, không phải kẻ phàm.
- Nhớ kỹ, ta là Hoa Thiên Ca. Người chết trong tay ta, chính là phúc khí của ngươi.
Hoa Thiên Ca từng bước một tiến lại gần PV, mỗi một bước đi đều có một loại khí tượng vô bờ của võ giả Tiên thiên, cương khí sau lưng biến ảo như phong vân vần vũ, ngưng tụ lại thành đủ các loại đồ án cổ xưa, hoang dã, nguyên thủy...
Tiên thiên cương khí tinh thuần đến mức khiên cho đám võ giả hậu thiên chỉ có thể ngước nhìn, không dám đứng yên, liên tiếp lui về phía sau.
Chúc lão ngồi trên một tảng đá, ngắm nghía ngọc bài trong tay, thỉnh thoảng lại ngước đầu nhìn về phía cuộc chiến.
Thân hình PV bất động như núi nhìn Hoa Thiên Ca, biểu tình trên mặt không buồn không lo.
- Ta giết ngươi, chỉ cần một chưởng!
Hoa Thiên Ca đi tới cách PV mấy chục thước liền dừng lại, liên tục cười nhạt, trên khuông mặt anh tuấn đều là trào phúng:
- Hậu thiên cũng tiên thiên, bản chất khác biệt chính là một lạch trời không thể nào vượt qua nổi, Dưới tình huống võ giả Hậu thiên vây công, ngươi có thể giết người như cỏ rác, điều đó cũng chẳng có gì ngạc nhiên, chẳng khác gì với việc ta giết ngươi cả. Ngươi muốn đoạt lấy ngọc bài từ trong tay ta, đó chính là tự tìm được chết
Vừa dứt lời, không trung trên đỉnh đầu Hoa Thiên Ca xuất hiện một cự chưởng lớn đến vài mẫu, thuần một màu trắng, do cương khí tinh khiết ngưng tụ mà thành, tựa như được tạc nên từ một khối bạch ngọc, nhẵn nhụi trơn láng, tỏa ra quang mang sáng chói. Hơn nữa trên cự chưởng còn có chi chít những đồ án hình người, mỗi một đồ án hình người đều đang diễn luyện một chiêu chưởng pháp. Hơn một ngàn đồ án kia, liền đại biểu cho hơn một ngàn chiêu chưởng pháp.