Đúng lúc này...
- Hả?
Bất chợt, Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy một loại khí tức vô cùng nguy hiểm, tựa như có kim chọc vào lưng khiến cho thân thể hắn phát lạnh! Khí tức âm trầm kia trực tiếp đâm thẳng vào linh hồn hắn!
Khiến cho nhịp đập trái tim của Phong Vân Vô Ngân trở nên dồn dập.
Cùng lúc đó, Ngạo Hàn tông, Tiên Thiên thành, Tiên gia phúc địa.
Bên trong một động phủ u ám.
Mấy lão giả đang khoanh chân ngồi ở trên bồ đoàn.
Một lão giả trong số đó, đôi mắt của hắn toàn bộ đều là lệ khí âm trầm. Khuôn mặt của hắn tuy rằng già nua, nhưng da thịt lại trong suốt như ngọc, không có lấy một nép nhăn, hơn nữa lại trơn bóng láng mịn tựa như da của trẻ sơ sinh.
- Kẻ này lại dám giết chết cháu nội của lão phu! Giờ hắn đang chạy trốn đến Cổ Kiếm thành! Đáng hận!
Trong giọng nói của lão giả, mỗi một từ đều tràn ngập cừu hận cùng sát khí:
- Khí tức cùng một luồng ý chí của lão phu theo sát kẻ này như giòi bám vào xương, chỉ cần hắn vẫn còn ở trên đại lục Huyền Tôn, bất kể là chân trời góc biển nào, lão phu đều có thể tỉm ra được hắn! Chết! Lão phu muốn tự tay giết chết hắn!
Một lão giả ở bên cạnh nhíu mày nói:
- Hoa huynh, bản thể của chúng ta đều đang ở bên trong hải vực vô biên tìm kiếm những di tích của thượng cổ đại năng, còn ở bên trong tông môn chẳng qua chỉ là một phân thân mà thôi. Thực lực chưa bằng được một phần mười bản thể. Ngươi muốn tru sát tiểu tử kia để trả thù cũng không thích hợp lắm. Khối phân thân này là một phần linh hồn tinh thần của chúng ta, một khi thất thủ mà bị hủy đi, đối với thực lực của bản thể cũng sẽ có ảnh hưởng không nhỏ. Như vậy đi, Hoa huynh, ngươi hãy dặn dò mấy tên tiểu bối, để cho bọn chúng bất sống tên tiểu tắc đáng chết vạn lần kia về đây, giao cho ngươi tự mình xử trí là được.
Ngạo Hàn tông, Tiên Thiên thành, một tòa cung điện bên trong Tiên gia phúc địa. Mấy phân thân của đám Thái thượng trưởng lão đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, trong điện có treo thanh đăng, bày cổ tượng, bốn phía vách tường đều có những bức thư pháp bằng chữ triện tham ảo khó hiểu.
Lúc này, hai gã nam tử trung niên mặc trường sam màu xanh nhạt đang cung kính đứng bên trong đại điện.
- Mấy vị Thái thượng trưởng lão, có chuyện gì cần sai bảo mà triệu hồi chúng ta tới vậy?
Nam tử trung niên bên toái cung kính khom người nói.
Hai gã nam tử trung niên này diện mục đều vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị, trong ánh mắt thì lại toát ra vẻ kiêu ngạo bất tuân, khí chất trầm ổn, ngưng trọng như núi. Khí tức năng lượng màu tím nhạt lưu chuyển xung quanh thân thể họ, cho thấy cảnh giới tu vi của họ đã là Tiên Thiên Tử Khí cảnh.
Gia gia của Hoa Thiên Ca, gã Thái thượng trưởng lão kia, trên mặt vẫn mang theo vẻ hận thù cùng phẫn nộ, không chút bỉnh tĩnh lên tiếng:
- CỔ Viên Tông, cổ Phương Tông!
- Vâng!
Hai gã nam tử trung niên đồng thanh đáp lời.
- Hai huynh đệ các ngươi, nghe theo lệnh ta, lập tức quay trở về quê hương các ngươi, bắt giữ một tên nghiệt đồ! Tên hấn là Phong Vân Vô Ngan!
Gia gia của Hoa Thiên Ca âm trầm nói.
- Phong Vân Vô Ngân?
CỔ Viên Tông khẽ nhướng mày:
- Thái thượng trưởng lão, theo ta được biết, Phong Vân Vô Ngân kia chẳng qua chỉ là một gã đệ tử Hậu Thiên của thành Nham Thạch, tu vi thấp kém giống như phù du cái kiến mà thôi. Nếu không phải hắn dám can đảm đi khiêu chiến thiên tài Gia Luật Hoành ngàn năm có một của Ngạo Hàn tông
Chúng ta, mọi người căn bản cũng không có khả năng biết đến một nhân vật nhỏ bé như vậy. Vì sao... Vì sao ngài lại sai hai huynh đệ chúng ta đi bắt hắn? Việc này có phần...
Một gã Thái thượng trưởng lão khác lập tức ngắt lời:
- Huynh đệ họ cổ, Phong Vân Vô Ngân kia rất cổ quái, võ giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh bình thường muốn bắt giữ hắn sợ rằng có chút khó khăn, không bằng sai hai huynh đệ các ngươi tự mình đi tróc nã hắn. Các ngươi đều biết, ở trong Ngạo Hàn tông đã không thể cung ứng những tài nguyên tu luyện cho đám lão đầu tử chúng ta được nữa, bởi vậy bản thể của chúng ta đang phải thăm dò tìm kiếm ở trong hải vực mênh mông. Bằng không chúng ta sẽ đích thân đi cổ Kiếm thành bắt Phong Vân Vô Ngân kia rồi!
Ngừng lại một chút, Thái thượng trưởng lão kia liếc mắt nhìn hai người rồi nói tiếp:
- Hai huynh đệ các ngươi cứ yên tâm, sau khi việc này thành công, Hoa huynh sẽ lấy danh nghĩa môn phái cho các ngươi đi tới động phủ của hắn trong hải vực để tu luyện một thòi gian.
Gia gia Hoa Thiên Ca gật đầu nói:
- Không sai, lão phu ở bên trong hải vực có vài tòa hải đảo, tài nguyên tu luyện vô tận, tùy ý ban cho các ngươi một chút cũng chẳng hề gì.
Lòi vừa nói ra, trong ánh mắt của cổ Viên Tông cùng cổ Phương Tông đồng thời hiện ra vẻ mừng rỡ như điên.
CỔ Phương Tông lên tiếng:
- Cũng đúng, các vị Thái thượng trưởng lão đã sớm không hỏi thế sự, trừ khi có địch nhân đánh tới Ngạo Hàn tông, bằng không mấy vị Thái thượng trưởng lão căn bản không có khả năng hỏi đến. Muốn bắt một nghiệt đồ, nếu như phải để cho các vị Thái thượng trưởng lão tự mình ra tay, điều đó thật giống như trò cười, không thích hợp một chút nào, vô cùng không thích hợp. Những việc nhỏ nhặt như vậy, hai huynh đệ chúng ta đi làm là hợp lý nhất.
Cổ Viên Tông cũng nói:
- Xin các vị Thái thượng trưởng lão yên tâm, một con kiến nho nhỏ mà thôi, nhất định bắt hắn dễ như trở bàn tay!
Gia gia Hoa Thiên Ca gật đầu, một khắc sau, trong đôi mắt hắn bắn ra một tia sáng nhàn nhạt, xuyên vào bên trong thức hải của cổ Phương Tông cùng CỔ Viên Tông:
- Ta đã truyền khí tức linh hồn của tiểu tử kia vào trong thức hải của các ngươi. Các ngươi hãy đi đi!
- Vâng!
Cổ Viên Tông cùng cổ Phương Tông lĩnh mệnh gật đầu.
- Hắn đang ở tại quê hương của chúng ta, cổ Kiếm thành, chúng ta liền truyền tống qua đó, lập tức bắt giữ!
- Vèo! Vèo!
Hai luồng ánh sáng màu tím tựa như lưu tinh lướt đi, biến mất ở bên trong động phủ.
CỔ Kiếm thành.
Phong Vân Vô Ngân vốn chuẩn bị phóng ra thiên địa đan điền luyện hóa đám thi thể bên trong nạp giới. Nhưng đột ngột trong lúc đó, hắn cảm thấy lông tóc dựng đứng, ở trong u minh, phảng phất như có một ánh mắt vô cùng tà ác cừu hận đang giám thị mình, tựa như mãng xà ác thú, bất cứ lúc nào cũng có thể mở rộng cái mồm như chậu máu cắn nuốt lấy mình.
Loại cảm giác này vô cùng khó chịu.
Sinh tử bản thân lại nằm trong tay người khác, khiến cho tâm thần Phong Vân Vô Ngân không yên tĩnh được, không thể tiếp tục tu luyện.
Phong Vân Vô Ngân lập tức nhảy từ trên giường xuống, bước đi quanh phòng có phần nôn nóng. Loại cảm giác sợ hãi này không hề yếu đi, toái lại càng thêm mạnh mẽ! Càng thêm hung hiểm! Càng lúc càng tới gần!
- Theo như lời Chúc lão, đó là tên cường giả Thánh giai kia đang giám thị ta! Khí tức linh hồn của ta đã bị hắn nắm được rồi!
Phong Vân Vô Ngân cũng không hồ đồ, lập tức nghĩ thông suốt mấu chốt của vấn đề.
- Ta phải lập tức mua truyền tống quyển trục rời khỏi cổ Kiếm thành!
Phong Vân Vô Ngân thầm nghĩ như vậy, bỗng nhiên lại cảm thấy có phần không thích đáng cho lấm:
- CỔ Kiếm thanh này chỉ là một tòa thành trì phổ thông, truyền tống quyển trục bán ra ở đây, cũng chỉ có thể tới được vài tòa thành trì nằm trong phạm vi quản lý của Ngạo Hàn tông. Vậy thì ta có thể chạy trốn tới đâu đây? Chung quy là không trốn xa được! Hơn nữa, khí tức linh hồn ta đã bị tập trung rồi, chạy tới chân trời góc bể đều vô ích.
- Dù sao trốn cũng không thoát, vậy thì chẳng cần trốn nữa.
- Nhưng Tiên Thiên giao long của ta đã bị thương, đang tự mình luyện hóa thanh phi đao kia, tạm thòi không thể nào trợ giúp lúc ta chiến đấu được. Chỗ dựa của ta quá ít, không đủ khả năng để chém giết đám người truy sát ta. Ta phải nghĩ ra một thượng sách để tạm thời ẩn nấp mới được.
Ngay khi Phong Vân Vô Ngân đang đau đầu vắt óc để tìm đối sách. Bên trong truyền tống trận của cổ Kiếm thành, một cỗ rung động thời không bùng phát. Hai gã nam tử trung niên mặc trường sam màu xanh nhạt đã xuất hiện bên trong truyền tống trận.
Bọn họ dáng đi uy nghiêm, đầu đội trời chân đạp đất, mỗi một bước đều có khí tượng đế vương, tinh quang trên bầu trời chiếu lên thân thể họ, tỏa ra ánh sáng màu tím nhàn nhạt, khiến người khác không dám khinh nhờn.
CỔ Viên Tông, cổ Phương Tông.
Hai huynh đệ bọn họ nhanh chóng tiến vào trong thành.
- Đại ca, đúng là bên trong cổ Kiếm thành không sai. Ta đã cảm giác được khí tức linh hồn của hẳn.
Cổ Phương Tông vừa hành tẩu vừa nói.
- Ừm. Nhanh chân đi bắt tiểu tử này, mang hắn về để cho Thái thượng trưởng lão xử trí.
Ánh mất Cổ Viên Tông lóe lên.
- Đây chính là vận mệnh của hai huynh đệ chúng ta. Chúng ta ở bên trong hải vực mênh mông cũng từng chiếm được một vài hải đảo ẩn chứa tài nguyên tu luyện, chẳng qua hoặc bị cường giả khác cướp đoạt mất, hoặc là bị yêu thú chiếm lấy, còn nếu không thì tài nguyên tu luyện ở đó cũng đã bị chúng ta dùng hết. Hôm nay chúng ta sắp chuẩn bị trùng kích Hạo Khí cảnh, cần phải có rất nhiều tử khí linh thạch, hạo khí linh thạch, thiên tài địa bảo mới được. Đang chưa có tài nguyên, mấy Thái thượng trưởng lão lại đưa tới một cơ duyên lớn lao tới vậy. Hai huynh đệ chúng ta gặp may rồi.
- Đại ca, Thái thượng trưởng lão đều là cường giả Thánh giai, tùy ý ban cho chúng ta một tòa hải đảo cũng đều là tạo hóa lớn bằng trời. Hơn nữa hải đảo mà cường giả Thánh giai ban thưởng, ai dám tới cướp đoạt?
Cổ Phương Tông cười nói:
- Bởi vậy, bất kể thế nào, chúng ta cũng không thể khiến mấy vị Thái thượng trưởng lão thất vọng. Đi nào đại ca, khí tức linh hồn của tên kia ờ cách đây không xa! Chúng ta mau chóng tới đó thôi!
Huynh đệ hai người tiến vào thành trì, lập tức thúc giục tử khí, mỗi người đều huyên hóa ra một con độc giác mã màu tím, bắt đầu lao nhanh ở trong thành trì.
Nơi chúng lao qua, người đi đường đều bị khí thế uy áp của bọn họ làm cho kinh sợ, ào ào quỳ xuống đất, ba quỳ chín lạy, so với nghênh tiếp quân chủ còn cung kính hơn.
Ở trong khách sạn.
Cảm giác nguy cơ trong lòng Phong Vân Vô Ngân lúc này đã nồng đậm đến tột đỉnh! Phảng phất như có mấy tên thích khách tuyệt thế đang mai phục ở trong phòng của hắn, hòa cùng một thể với không khí, bất cứ lúc nào cũng tung ra được một đòn tất sát.
- Việc này không nên chậm trễ!
Phong Vân Vô Ngân quyết định thật nhanh, từ bên trong nạp giới lấy ra tấm phù chú ẩn nấp mà Chúc lão đưa cho hắn, sau đó không chút do dự bóp nát phù chú. Trong nháy mắt, một tia sáng nhàn nhạt yếu ớt, ẩn chưa năng
Lượng thần dị bắt đầu bao bọc lấy Phong Vân Vô Ngân, một đám tinh quang bay xung quanh thân thể hắn.
Sau một khắc, tinh quang dung nhập vào trong thân thể da thịt lỗ chân lông của Phong Vân Vô Ngân, tựa như tạo ra một tấm chắn, hoàn toàn ngăn chặn khí tức của Phong Vân Vô Ngân không cho thoát ra bên ngoài. Ngay cả khí tức phi đao bên trong yêu thai của Tiên Thiên giao long cũng bị khóa chặt!
- Hả?
Lúc này Phong Vân Vô Ngân rõ ràng cảm giác được, toàn bộ những cảm giác khó chịu, nguy cơ, lông tóc dựng đứng, như có mũi kim đâm vào lưng, trong khoảnh khắc đều biến mất không thấy đâu nữa.
Toàn thân Phong Vân Vô Ngân lập tức dễ chịu, thoải mái vô cùng, khí định thần nhàn
- A, phù chú này thực sự là thần kỳ!
Khóe miệng Phong Vân Vô Ngân nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, cầm lấy quạt xếp ở trên mặt bàn, bắt đầu phe phẩy tiến ra bên ngoài phòng.
Sau khi ra khỏi khách sạn, Phong Vân Vô Ngân bình chân như vại, bắt đầu lững thững đi ở trên con đường hoa đăng sáng rực.
Sắc đêm của cổ Kiếm thành có một loại mỹ cảm mờ ảo, trên đường đều kết đầy hoa đăng, giai nhân tài tử sánh vai tản bộ.
Đúng lúc này, Phong Vân Vô Ngân bỗng nhiên cảm giác được hai luồng khí cơ cường đại từ hướng đông của con đường áp bách tới!
Ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy hai con độc giác mã màu tím đang phi nhanh, người ngồi trên nó tựa hồ là hai huynh đệ sinh đôi, trên người tản mát ra khí tức mạnh mẽ mà uy nghiêm, tựa như đế vương, tựa như quân chủ, không phải chúng sinh.
Bị khí cơ của hai người này tỏa ra ảnh hưởng, tất cả mọi người trên đường thân thể đều run rẩy, hai chân đứng không vững, ào ào quỳ lạy trên mặt đất.
Phong Vân Vô Ngân không hề thu nạp bất kỳ một hạt thiên địa đan điền nào vào trong cơ the, dáng dap là một phế vật không có tu vi, nhanh nhẹn kiếm lấy một cái ngõ nhỏ chật hẹp u ám, tiến vào trong đó rồi ngồi xuống, ánh mắt cũng có phần khó hiểu nhìn về phía hai gã nam tử trung niên khí chất bất phàm kia.
- A? Điều này sao có thể?
Cổ Viên Tông cùng cổ Phương Tông đồng thời dừng lại, ánh mắt ẩn chứa uy áp tựa như thực chất bắt đầu quét về tứ phía, dưới ánh mắt này, ngay cả không khí tựa hồ cũng trở nên trầm trọng.
Nam nữ quỳ đầy mặt đất lúc này ngay cả thở mạnh cũng không dám, dường như toái tim và yết hầu đều bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
- Đại ca, khí tức linh hồn của tên kia trong khoảnh khắc đã biến mất rồi!
Cổ Phướng Tông khẽ nhíu mày:
- Biến mất không còn tung tích, không có một dấu vết nào để tìm kiểm!
- Không thể nào!
Cổ Viên Tông thoáng tức giận:
- Nhất định la hắn vẫn còn trong cổ Kiếm thành, không thể biến mất trong nháy mắt như vậy được. Vừa rồi khí tức linh hồn của hắn vẫn còn vô cùng nồng đậm, đến giờ chúng ta lại không thể nào phát hiện ra được. Phải biẻt ràng, sau khi bị một cường giả Thánh giai tập trung vào, bất kể là hắn chạy tới đâu cũng đều không thể trốn thoát. Cho dù hắn có rời khỏi cổ Kiếm thành, chúng ta vẫn có thể cảm ứng được hắn. Ta nghĩ, hẳn là hắn đã thi triển ra một thủ đoạn để ấn giấu khí tức, hoặc là mượn một vật nào đó, tạm thời thoát khỏi sự truy tung của chúng ta. Chúng ta cứ tìm thử xung quanh xem sao.
Huynh đệ hai người nhanh chóng thúc ngựa rời khỏi con đường này, đồng thời sử dụng Thiên Thị Địa Thính đại pháp cẩn thận tìm kiếm.
Sau khi hai người bọn họ hoàn toàn rời xa, đám người đang quỳ rạp trên đường mới run rẩy đứng lên, trên người chảy đầy mồ hôi lạnh.