Thiên Địa Bá Khí Quyết

chương 168: càn quét hoàng tuyền đảo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nam tử trung niên cười dữ tợn. Dưới chân tử quang trở nên cuồn cuộn, tốc độ của hẳn lại tăng thêm một lần nữa

- Con em ngươi! Hạ xuống!

Phong Vân Vô Ngân thúc giục Tiên Thiên giao long từ trên cao lao xuống phía dưới!

Hơn nữa kiếm khí thấu vào trong thể nội của giao long rất nhanh đã bị yêu thai hấp thu luyện hóa biến thành chất dinh dưỡng, còn giao long thì lại hoàn toàn không có việc gì!

- Vèo!

Tiên Thiên giao long từ trên cao mấy ngàn thước, thẳng tắp lao xuống bên dưới, sau đó xoay mình một cách tuyệt mỹ, lại tiếp tục phi hành lướt về phía trước.

Phong Vân Vô Ngân đảo mắt nhìn qua, chỉ thấy bên dưới đã xuất hiện hải vực mênh mông xanh thẳm!

- Quá tốt! Cuối cùng cùng đến khu vực ven biển rồi!

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân reo hò một tiếng, nhắm chuẩn phương hướng của Hoàng Tuyền đảo, sau đó thúc giục giao long bay về phía đó.

Trên mặt biển, vụ khí bốc lên mờ mịt, thế nhưng vẫn có thể thấy khá rõ ràng một số hải đảo rải rác ở bên trong hải vực tựa như những viên trân châu. Có hải đảo màu xanh phủ đầy cây cối, có hải đảo hoang vu, còn Hoàng Tuyền đảo thì lại lộ ra một màu tro tàn xám xịt, vô cùng kỳ dị.

Phong Vân Vô Ngân rốt cục cùng nhận ra được Hoàng Tuyền đảo, nó là một hải đảo có diện tích lớn nhất trong phiến hải vực này.

Phía sau, cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh đuổi theo quá nửa ngày, cuối cùng vẫn bị Phong Vân Vô Ngân dắt mũi, tức giận gào ầm lên, trong lòng phẫn nộ đã tới mức tột cùng, lúc này triệt để bộc phát mà ra.

- Tử Kim Kiếm Khí! Chém giết cho ta!

- Sơn Nhạc Lang Nha Bổng!

- Bách Điểu Triều Phượng!

- Nhật Nguyệt Song Hoàn!

- Hải Khiếu Chưởng!

cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh ào ào phát động thế tiến công, từ bên ngoài mấy cây số, lăng không tập sát Phong Vân Vô Ngân.

- Gào!

[

Truyen cua tui . net ]

Tiên Thiên giao long lướt đi vô cùng mỹ diệu, quỹ tích các động tác không bàn mà hợp với thiên đạo, nhẹ nhàng tránh thoát được mấy đòn tập kích ập đến từ phía sau.

- Rầm! Rầm! Rầm!

đạo công kích hung uy mãnh liệt, trực tiếp đánh thẳng vào trong hải vực, trên mặt biển bùng lên từng đám mây hình nấm, vô số tôm cá động vật trong biển bị bật lên cao, huyết nhục tung tóe khắp nơi.

Có một vài hải đảo nho nhỏ thậm chí còn trực tiếp bị nổ tan, chìm vào trong biển, hoàn toàn hủy diệt.

Phong Vân Vô Ngân thôi động Tiên Thiên giao long bay thẳng tới Hoàng Tuyền đảo, vận huyền khí rồi phát ra một tiếng hét lớn:

- Hoàng Tuyền đảo để tiện xấu xa! Cấu kết với đệ tử Thần Kiếm tông, có ý đồ muốn xâm chiếm non sông tươi đẹp của để quốc Chiến Tần, tội lớn ngập trời! Đáng bị tru di cửu tộc! Nhanh chóng đi ra nhận lấy cái chết! Môn hạ Ngạo Hàn tông, dốc toàn lực chém giết! Chết! Chết! Chết! Tất cả hãy ra đây, nhận lấy cái chết!

Hắn vận dụng năng lượng huyền khí khiến cho thanh âm truyền đi vài dặm, vang vọng khắp trời đất. Ngữ khí thì tựa như khâm sai đại thần đang tuyên án tử hình cho lũ loạn thần tặc tử.

Sau khi kêu to, Tiên Thiên giao long cũng không giảm tốc độ, lao thẳng xuống Hoàng Tuyền đảo.

Một nghìn thước, năm trăm thước, ba trăm thước...

Càng ngày càng gần!

Bất chợt, trên Hoàng Tuyền đảo có ba đạo cương khí kiếm mang tinh

Thuần đến cực điểm chém giết mà tới! Trong đó còn kèm theo cả đạo công kích từ tử khí!

Một thanh âm già nua quát lớn:

- Làm càn! Tên chó má từ đâu đến, dám huyên náo trên Hoàng Tuyền đảo ta!

- Ha ha ha ha! Kiêu ngạo cái gì? Hôm nay chính là ngày diệt vong của Hoàng Tuyền đảo!

Phong Vân Vô Ngân thúc giục Tiên Thiên giao long, dễ dàng tránh khỏi những công kích.

Lướt qua hàng loạt những đòn công kích này, Phong Vân Vô Ngân đã lên được Hoàng Tuyền đảo. Trước mắt là một dãy núi màu tro tàn, đột ngột từ trên mặt đất nhô lên cao vài trăm thước, trên núi đứng sừng sững mấy tòa cung điện.

- Ầm!

Tử Khí giao long trực tiếp đánh thẳng vào lưng chừng ngọn núi này. Lập tức cả một dãy núi hùng vĩ, tựa như là bã đậu bị đánh tan thành đá vụn. Tiên Thiên Cương Thể của Phong Vân Vô Ngân rắn chắc không gì sánh được, những mảnh đá vụn bắn lên người hắn hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào, nhẹ nhàng phất tay đánh bay đám đá vụn đi kiếm ý chém loạn, trong nháy mắt nghiền nát chúng thành phấn mạt.

Một dãy núi khổng lồ cứ vậy mà bị Phong Vân Vô Ngân hủy diệt!

Sau khi tông nát một ngọn núi, Phong Vân Vô Ngân nhảy lên, hai chân đáp xuống đất, Tiên Thiên giao long cũng bị hắn thu hồi vào trong đan điền. Hắn đưa mất nhìn quanh, cảnh sắc trên toàn bộ hòn đảo này đều mang một màu teo tàn.

Núi non, cung điện, sông nước, toàn bộ đều xám xịt, nhuộm đẫm ý cảnh hoàng tuyền.

- Hắc hắc, trước tiên ta cứ đi dạo một vòng trên hòn đảo này cái đã.

Phong Vân Vô Ngân trong lòng vui vẻ, không có bất kỳ ràng buộc nào, không bị bất kỳ quy tắc nào ước thúc. Hai chân hắn bạo phát lực lượng vô cùng vô tận, lao nhanh về phía tây.

- Nghe cha vợ Lý Vạn Tiên của ta nói, mỗi một môn phái tán tu bất kể lớn nhỏ đều có tiên gia phúc địa của riêng mình, bản thân ta muốn nhìn xem Hoàng Tuyền đảo này có tiên gia phúc địa hay không, nếu như có vậy thì tiện nghi cho ta rồi.! Con em hắn, Hoàng Tuyền đảo cấu kết với Thần Kiếm tông muốn mưu sát lão tử, hôm nay Hoàng Tuyền đảo cũng nên diệt vong đi, không cần phải nói hai lời!

Ngay khi vị khách không mời mà đến Phong Vân Vô Ngân này xông lên Hoàng Tuyền đảo. Chủ điện của Hoàng Tuyền đảo, Ác Quỷ Điện, một đám người chen chúc nhau lao ra.

Đảo chủ Đế Xán của Hoàng Tuyền đảo, Hiên Viên hộ pháp cùng với hai mươi mấy gã thủ hạ Tiên Thiên Cương Khí cảnh đều tụ tập ở đây. Còn có cả ba gã đệ tử tinh nhuệ Thần Kiếm tông, Tiên Thiên Cương Khí cảnh La Bách Anh, Tống Bách Diệp, Trần Bách Hào.

Từ sau khi Khâu Bách Long vẫn lạc tại Vạn Tiên thành, đám đệ tử La Bách Anh đều phụng mệnh ở lại đế quốc Chiến Tần, cần phải tự tay tróc nã Phong Vân Vô Ngân, nếu không thể diện của Thần Kiếm tông sẽ mất hết, thất bại đến thảm hại, không cách nào Vân hồi được.

- Ba vị kiếm tiên, có người xông vào Hoàng Tuyền đảo! Xin ba vị kiếm tiên tru diệt kẻ này!

Đảo chủ Đế Xán của Hoàng Tuyền đảo trên mặt tràn ngập giận dữ, lệ khí âm trầm. Đế Huyền chết đi khiến cho Đế Xán thương tổn quá lớn, đến tận nay hắn vẫn chưa bình thường lại được.

Đột nhiên, chân mày La Bách Anh nhướnlên, kiếm mang bắn ra bốn phía:

- Là Ngạo Hàn tông đánh tới!

Những đệ tử Thần Kiếm tông này tùy tiện đi tới đế quốc Chiến Tần, vốn dĩ đã có tật giật mình, vừa rồi nghe thấy Phong Vân Vô Ngân hô hoán một hồi, nói cái gì mà Ngạo Hàn tông đến đây thảo phạt, nhóm người La Bách Anh kiêng kỵ nhất chính là việc này, vừa nghe thấy đã tin bảy tám phần.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, khoảnh khắc sau, trên Hoàng Tuyền đảo tử khí rậm rạp, uy áp phủ xuống, cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh mạnh mẽ đã lăng không huyền phù trên bầu trời, từng đạo tử quang che trời phủ đất không ai bì nổi, khiến cho cả bầu trời đều bị nhuộm thành một màu tím yêu dị.

- A... Là... Là cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh đỉnh phong... Thậm chí còn có người...

Đảo chủ Đế Xán của Hoàng Tuyền đảo tim gan đều phát lạnh. Tuy rằng cảnh giới của hắn cũng là Tiên Thiên Tử Khí cảnh đỉnh phong, chẳng qua hắn là tán tu, tài nguyên tu luyện thiếu thốn, công pháp khan hiếm, lại không có Thiên Nhất Thần Thủy để tẩy rửa tử khí toàn thân, lại càng không dám tiến đến hải vực mênh mông để tìm kiếm kỹ ngộ. Loại người như vậy, an phận ở một xó, làm thổ bá vương thì còn dư dả, nhưng nếu phải đối mặt với đệ tử kiệt xuất trong tông môn, vậy thì chưa xứng.

Khí thế của hắn trong nháy mắt đã héo rũ, bay hồn lạc phách, lẩm bẩm:

- Hỏng bét, hỏng bét, Ngạo Hàn tông phái người tới thảo phạt Hoàng Tuyền đảo, hỏng thật rồi... Ta... Ta đã đắc tội với Lý Vạn Tiên, không còn ai che chờ cho Hoàng Tuyền đảo của ta, hơn nữa lại còn có vài tên kiếm tiên của Thần Kiếm tông ở trên đảo... Ta... Ta chứa chấp võ giả của đế quốc khác... Đây là tội lớn ngập trời...

Hắn đã nói năng lộn xộn, sợ hãi tới ngây ngốc rồi.

Lúc này cường gia Tiên Thiên Tử Khí cảnh đuổi theo Phong Vân Vô Ngân cũng đã sớm thở hổn hển. Bọn họ phủ xuống Hoàng Tuyền đảo, một bên phát ra tinh thần lực tập trung tìm kiếm Phong Vân Vô Ngân, một bên dùng ánh mắt như phủ thị chúng sinh nhìn về phía đám người Hoàng Tuyền đảo.

- A? Cổ huynh, đây là Hoàng Tuyền đảo, một môn phái tán tu tầm trung của đế quốc Chiến Tần, cẩu tặc kia lại chạy trốn tới Hoàng Tuyền đảo này.

Kiếm tu lưng đeo trường kiếm kia trầm giọng nói.

- Tuần Đại Ca, nếu tiểu tử kia đã chạy tới hòn đảo này, chúng ta tập trung khí cơ áp bách, hắn nhất định không thể nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta! Hoàng Tuyền đảo này là một môn phái tán tu, thực lực không mạnh, vốn không cần chúng ta phải đối phó với môn phái rác rưởi này, chẳng qua nếu đã đến đây rồi thì cướp đoạt một phen vậy!

Cổ Viên Tông trên mặt liên tục mỉm cười:

- Hoàng Tuyền đảo tốt xấu gì cũng truyền thừa hơn một nghìn năm, tuy ràng lâu ngày dần dần suy yếu, so ra kém xa tông môn, nhưng đáng lý cũng nên có chút tài phú chứ.

- Tuần Đại Ca, Cát đại ca, Mạnh đại ca.

Cổ Phương Tông trên mặt có chút tươi cười khách khí:

- Lần này hai huynh đệ chúng ta mời ba vị đại ca hỗ trợ, hợp lực truy đuổi tên trọng phạm kia. Ba vị đại ca khẳng khái tương trợ, phần tình nghĩa này thực sự không còn gì phải nói. Nếu như chúng ta đã đuổi tới Hoàng Tuyền đảo, vậy thì hãy hợp lực xử lý đám tán tu này đi cướp đoạt sạch sẽ tài phú của bọn chúng, đến lúc đó ba vị đại ca sẽ nhận nhiều hơn một phần của cái chén canh này, coi như là phí đi lại!

- Không dám, không dám!

Kiếm tu kia cười nói:

- Năm người chúng ta thường xuyên tổ đội tiến vào trong hải vực thám hiểm, từng có giao tình sinh tử, một chút việc vặt này cần gì phải nhắc đến. Chẳng qua Hoàng Tuyền đảo chỉ là một môn phái rác rưởi, sợ rằng không tìm ra được vật phẩm nào có giá trị.

Tráng hán Cát đại ca cầm trong tay lang nha bổng bỗng nhiên nói:

- Các vị hãy xem, bên kia có ba gã kiếm tu khí tức sắc bén, tu vi cương khí tinh thuần không gì sánh được, từ tinh thần khí độ mà xem, nhất định không phải là tán tu, mà là tinh anh của tông môn. Hơn nữa còn là tông môn kiếm tu.

- Hả? Đế quốc Chiến Tần chúng ta cũng không có tông môn kiếm tu.

Tuần Đại Ca ngước mắt nhìn rồi buồn bực nói. Bất chợt hắn khẽ cao giọng, tựa như đế vương đang tuyên chỉ:

- Đám người Hoàng Tuyền đảo, tất cả quỳ xuống! Chúng ta là đệ tử Định Hải tông, Ngạo Hàn tông, đám tán tu thảo mãng các ngươi giống như kiến hôi, còn không quỳ xuống? Hơn nữa, các người đem toàn bộ bảo bối trân tàng của mình giao hết ra đây, sau đó tự sát thì còn có thể toàn thây, bằng không tất cả đều bị đánh thành cặn bã.

Một cỗ uy áp tựa như thực chất quét về phía đám người Hoàng Tuyền đảo đang đứng trên đỉnh núi. Toàn bộ ngọn núi đều trở nên run rẩy lay động, mắt thấy sắp phải tan vỡ. Đảo chủ Đế Xán của Hoàng Tuyền đảo toàn thân run lên bần bật, bị áp chế tới mức ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được, trong ánh mắt toàn bộ đều là tuyệt vọng cùng sợ hãi:

- Xong... Xong rồi... Ta chuốc họa vào thân rồi...

Đám người Hoàng Tuyền đảo từ Đế Xán trở xuống, đều không tự chủ được muốn quỳ xuống sát đất, ba quỳ chín lạy. La Bách Anh, Tổng Bách Diệp, Trần Bách Hào, ba người này chính là tinh anh của danh môn tông phái, không bị áp bách, trái lại còn bộc phát ra khí thế kiệt ngạo bất tuân, mạnh mẽ ngẩng đầu, toàn thân cương khí lượn lờ, không hề sợ hãi.

- Bằng hữu Ngạo Hàn tông cùng Định Hải tông, chúng ta là người của Thần Kiếm tông, mọi người tuy rằng thuộc hai đại đế quốc khác nhau, nhưng chung quy cũng vẫn thuộc tông môn võ đạo nhất mạch, chuyện gì cũng từ từ rồi nói, chớ lấy thế ép người.

La Bách Anh lang lảnh lên tiếng, không hề làm mất uy danh của Thần Kiếm tông.

- A? Người của Thần Kiếm tông?

Gã kiểm tu kia đôi con ngươi có phần co rút lại:

- Đáng cười! Hóa ra là đám cẩu tặc Thần Kiếm tông! Chạy đến đế quốc Chiến Tần chúng ta hô phong hoán vũ, tội đáng chết vạn lần!

Trong lòng hắn cũng vô cùng nóng bỏng:

- Ta cũng là kiếm tu, chẳng qua bí tịch kiếm pháp cất giấu trong Định Hải tông đều không ra gì, sớm nghe nói về đệ tử Kiếm Thần tông, đặc biệt là những đệ tử tinh nhuệ, đều được tu luyện kiếm kỹ Địa giai, hôm nay gặp mấy con gà con lạc đàn, ta sao không bắt sống chúng, từ trong miệng chúng moi ra kiếm kỹ Địa giai quý giá kia? Ha ha! Tuyệt vời!

Cổ Viên Tông đứng bên cạnh cũng trầm mặt xuống, thấp giọng nói:

- Tuần Đại Ca, chúng ta hợp lực diệt đám rác rưởi này!

Khoảnh khắc sau, cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh đã tỏa ra thành hình quạt, từng đạo tử quang phóng ra khắp nơi, tựa như thực chất, khiến cho cây cối trên đảo héo rũ, sông suối bốc hơi, núi non xuất hiện những khe rãnh vô cùng đáng sợ...

- Chuẩn bị động thủ!

La Bách Anh cũng nhìn ra sự việc không ổn, thân thể phóng lên cao, toàn thân cương khí bao bọc, kiếm ý bùng phát.

- Vèo! Vèo!

Hai người Tống Bách Diệp cùng Trần Bách Hào hóa thành hai đạo kiếm mang, phân ra trái phải huyền phù bên người La Bách Anh.

Hiên Viên hộ pháp kia trầm giọng nói:

- Đảo chủ, sinh tử tồn vong của Hoàng Tuyền đảo nhất mạch đã ở ngay trước mắt! Chúng ta chứa chấp võ giả Thần Kiếm tông đã bị phát hiện rồi, không bằng liên thủ với người Thần Kiểm tông, diệt đi mấy tên Ngạo Hàn tông Định Hải tông này, sau đó dời đến Thần Kiếm đế quốc tìm kiếm chỗ dựa!

- Thôi, thôi, việc đã đến nước này, bản đảo chủ còn con đường nào để đi nữa?

Đế Xán khẽ cắn môi, thân hình trực tiếp hóa thành một đạo tử quang phóng lên cao, trong miệng ra lệnh;

- Môn nhân Hoàng Tuyền đảo nghe lệnh, triệu tập nhân mã toàn đảo, chiến đấu!

Trong khoảnh khắc, mấy chục đạo quang ảnh bay thẳng lên trời, lơ lửng giữa không trung, mơ hồ tạo thành một vòng vây, bao vây xung quanh năm tên cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh.

- Ông - ông - ông..

Từng tiếng chuông cổ xưa vang vọng từ bên trong Ác Quỷ Điện lan toàn khắp toàn bộ Hoàng Tuyền đảo.

Còn ở bên kia, người khởi xướng trận tai họa này, Phong Vân Vô Ngân, vẫn đang một đường chạy như bay trên đảo, tìm kiếm Tiên gia phúc địa của Hoàng Tuyền đảo.

Đảo nhỏ này nhìn từ trên không xuống, diện tích cũng không lớn, nhưng khi chân chính bước lên đảo mới thấy không phải vậy.

Núi non, động phủ, rừng rậm, suối khe, cung điện, quy mô vô cùng lớn.

- Con em hắn, ta cứ như con ruồi không đầu bay tán loạn khắp nơi thế này, khó tìm kiếm lắm.

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân có phần nôn nóng.

Đúng lúc này tiếng chuông vang lên, trên Hoàng Tuyền đảo, toàn bộ môn nhân từ bốn phương tám hướng ào ào lao về phía Ác Quỷ Điện.

- Vèo vèo vèo!

Môn nhân trên đảo, hoặc là từ trong cung điện của mình bay ra, hoặc là từ trong sơn động chạy ra, hoặc từ trong huyệt động dưới lòng đất đi lên...

Thình lình, một đám võ giả Hậu Thiên do một võ giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh dẫn đầu chạy từ hướng trước mặt Phong Vân Vô Ngân tới.

Võ giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh kia chân đạp một đoàn cương hỏa màu xanh ảm đảm, liên mồm nói:

- Là Tang Môn chuông! Có địch nhân đến đánh Hoàng Tuyền đảo chúng ta! Mọi người mau mau đi tới chống địch! Nhanh lên!

Phong Vân Vô Ngân phát hiện ở phía trước có một đám người dũng mãnh lao tới, ánh mắt sáng lên, nhất thời chắn ngang đường bọn chúng, cười lạnh nói:

- Các ngươi đều là võ giả của Hoàng Tuyền đảo? Ta là người của Định Hải tông, phụng mệnh thảo phạt đám tán tu thảo mãng các ngươi, mau mau nói cho ta biết tiên gia phúc địa mà bình thường các ngươi hay tu luyện, bằng không các ngươi phải chết không thể nghi ngờ!

- Định Hải tông?

Đám võ gia kia dừng bước lại, trong lòng đều thấp thỏm... Hỏng bét! Hóa ra là tông môn chính thống đến thảo phạt chúng ta! Lần này thảm rồi!

Tên võ giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh đứng trên cùng ánh mắt quét về phía Phong Vân Vô Ngân, cuồng ngạo nói:

- Mẹ ngươi! Cái thứ như ngươi, tu vi chi Hậu Thiên mà cũng dám kêu gào trước mặt lão tử! Chết cho ta!

Trong nháy mắt, đằng sau võ giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh kia cương khí hóa thành một thanh đại đao đầu quỷ màu xanh lục, phía trên có điêu khắc vô số khuôn mặt oan hồn người chết, kinh khủng tuyệt luân, một đao chém thẳng vào Phong Vân Vô Ngân.

- Không biết tốt xấu!

Phong Vân Vô Ngân hai chân đạp mạnh, không lùi mà tiến, tựa như một viên đạn nhàm thẳng vào đám võ giả kia, đồng thời huyền khí thập phẩm xuyên dọc khắp thân thể, kiếm ý bộc phát mà ra, trăm ngàn đạo kiếm quang xoắn bện lại với nhau thành hình xoắn ốc, trên mỗi một đạo kiếm quang đều có vạn luồng vụ khí, kèm theo cả tử điện thôi lôi, khí thế khiến ngàn quân lui tránh.

- Phụp! Phụp! Phụp! Phụp! Phụp!!!

Kiếm mang chém giết tung hoành, mấy chục võ giả Hậu Thiên đứng phía sau tên võ giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh kia bị nghiền thành thịt vụn, điện quang lượn lờ, trong khoảnh khắc đã thiêu đốt thân thể chúng thành than.

- Rầm!

Tên võ giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh kia bị đánh bay ra ngoài hơn mười thước, rơi xuống đất như một bao cát.

Một quyền này, Phong Vân Vô Ngân chỉ dùng một phần nhỏ lực lượng, cũng không trí mạng, thế nhưng vẫn đánh cho tên tán tu kia trọng thương hấp hối.

Phong Vân Vô Ngân xông về phía trước, túm lấy tên tán tu Tiên Thiên Cương khí cảnh thất khiếu đang chảy máu kia lên khỏi mặt đất:

- Ngươi là võ giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh, bình thường tu luyện ở địa phương nào để hấp thu tiên thiên cương khí? Nói! Bằng không ta một quyền đánh chết ngươi!

Phong Vân Vô Ngân khống chế tên tán tu Tiên Thiên Cương Khí cảnh kia rồi quát hỏi. Tên tán tu Tiên Thiên Cương Khí cảnh kia, tai mắt mũi miệng đều phun ra máu tươi, trọng thương rất nặng, nhưng lúc này vẫn còn mạnh miệng:

- Mẹ nó! Ngươi nghĩ rằng tán tu chúng ta đều là loại nhu nhược sao? Ngươi thực lực mạnh mẽ, nhưng đừng mơ có thể ép hỏi từ lão tử một chút tình báo nào!

- Có cốt khí!

Phong Vân Vô Ngân cười lạnh một tiếng, tay phải đột ngột ném mạnh, quăng tên tán tu kia lên giữa không trung, trong khoảnh khắc, đan điền hắn bộc phát ra một tiếng gầm rống thê lương nguyên thủy, một cái đầu giao long xông ra, cái mồm mở rộng như một bể máu trực tiếp đớp lấy thân thể tên tán tu Tiên Thiên Cương Khí cảnh kia.

Trong cái miệng khổng lồ của giao long, những chất dịch nhầy nhụa bao phủ lấy thân thể tên tán tu Tiên Thiên Cương khí cảnh, tanh hôi không gì sánh được, hàm răng sắc nhọn chỉ cần tùy ý khẽ nhai là có thế nghiền nát thân thể hắn! Hơn nữa, một vòng xoáy kèm theo lực hút rất lớn mạnh mẽ lôi kéo tên kia, tựa như muốn kéo hắn vào một vực sâu vô tận, vạn kiếp bất phục.

Tuyệt vọng cùng sợ hãi vô biên vô tận trong nháy mắt bao phủ lấy tên tán tu, ý chí của hắn đã hoàn toàn bị đập nát. Hắn gắt gao tóm chặt lấy một cái răng trong miệng giao long, gắng sức không để cho thân thể bị giao long nuốt sống vào bụng, kêu lên thảm thiết:

- Ta nói! Ta nói! Đừng có ăn ta! Ta nói!

- Trên đời này, người xương cứng, dù sao cũng ít lắm!

Phong Vân Vô Ngân cười cười, ra lệnh cho Tiên Thiên giao long nhổ tên tán tu kia ra.

Đầu giao long cũng lui trở về trong đan điền Phong Vân Vô Ngân.

Tán tu kia tựa như cá mắc cạn, nằm im trên mặt đất, miệng vẫn vô ý thức phun máu ra, đã hấp hối rồi, hai mắt cũng trở nên trắng dã, tựa như đã trải qua mấy vòng luân hồi địa ngục.

Phong Vân Vô Ngân thong thả tiến về phía hắn, một tay nhấc hắn lên như nhấc một con gà con, cười nói:

- Hiện tại ngươi nên dẫn ta đi rồi chứ?

- Vâng, vâng, ta lập tức dẫn ngươi đi, ta lập tức dẫn ngươi đi... Đừng có ăn ta... Đừng có ăn ta...

Tên tán tu kia đã hoàn toàn sụp đổ, Phong Vân Vô Ngân nói gì hắn đều nghe nấy.

Theo phương hướng mà tên tán tu chỉ dẫn, hai người di chuyển một vòng trên đảo, ven đường gặp phải những nhóm tán tu nhỏ, đều một mực đánh chết. Chẳng qua tất cả đều là tán tu Hậu Thiên, Phong Vân Vô Ngân chỉ cần thúc giục kiếm ý là có thể chém bọn chúng thành phấn vụn.

Đi tới phía sau núi.

Trong một sơn cốc u tĩnh.

Sơn cốc này hoàn toàn bị đất đai khô cằn, đá tảng, gỗ mục, cỏ khô vây quanh, trên mặt đất đều là những đường nứt nẻ chằng chịt do hạn hán thiếu nước lâu ngày.

Ở giữa sơn cốc có một trận pháp kỳ dị. Dùng mấy trăm khối kỳ thạch nối với nhau bằng những đường nét màu đỏ cổ xưa để hình thành nên trận pháp, năng lượng mờ mịt dao động, vụ khí lượn lờ.

- Tiên gia phúc địa của Hoàng Tuyền đảo chúng ta nằm ở bên dưới trận pháp này, tiến vào trong trận pháp, để lệnh bài vào mắt trận là có thể khởi động trận pháp.

Tán tu kia run rẩy, từ trong lòng lôi ra một tấm lệnh bài lớn tầm bàn tay, màu sắc sặc sỡ, chất liệu như được đúc từ gang thép, giao cho Phong Vân Vô Ngân:

- Đại nhân, ngài hãy cầm lấy lệnh bài, thả cho ta một con đường sống, ta dẫn ngài tới tiên gia phúc địa đã là tội chết rồi...

Phong Vân Vô Ngân cười lạnh một tiếng, một tay nhận lấy lệnh bài, một tay tóm lấy tên tán tu kia, cùng đi vào trong trận pháp.

Ở trong trận pháp quỷ khí âm trầm, có thanh âm gào khóc hô hoán của oan hồn, vương vất mãi không tan, khiến cho người ta có cảm giác như bước chân vào trong một bãi tha ma

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio