- Những người đi theo Sở Phong ta chỉ cần tiện tay chọn một người, cũng đều có thể giết ngươi như giết heo chó. Cho dù là nô lệ thủ hạ của Sở Phong ta cũng đều là Hậu Thiên bát phẩm, cứu phẩm, thập phẩm đại viên mãn. Ngươi là ai? Rồng không ở cùng rắn, lập tức cút ra khỏi hoàng thành đi!
Lời lẽ của Sở Phong vô cùng cuồng ngạo, hoàn toàn là triệt để chèn ép, thế nhưng thái độ của hắn lại rất nhẹ nhàng ôn hòa, tựa như hắn đang trần thuật lại một sự thật, không có nửa phần đe dọa uy hiếp.
Đệ tử Ngạo Hàn tông đứng giữa quảng trường ngược lại cảm thấy lời của Sở Phong rất có lý.
Sở Phong là ai? Chính là cường giả những năm gần đây danh tiếng đang thịnh tại Vô Biên Hải Vực. Hải đảo lớn nhỏ nắm trong tay hơn mười tòa, nuôi dưỡng mấy nghìn nô lệ, còn cung dưỡng hơn trăm tên tùy tùng cảnh giới Tiên Thiên.
Người như thể, có thể nói là quân vương cũng được, nắm trong tay đại quyền đại thế, vô cùng uy nghi.
Quả thực là khinh thường làm bạn cùng với loại cỏ cây như Phong Vân Vô Ngân.
- Cút! Ngay lập tức!
Sở Phong cường điệu nói.
Toàn bộ khu vực Tử Nguyệt điện đều là cảnh tượng tuyết bay ngập trời, bề mặt của quảng trường cũng bất đầu kết băng.
Các đệ tử Ngạo Hàn tông giữa quảng trường cùng với mấy tên trưởng lão đều phải thúc giục năng lượng bản thân, hình thành nên một dòng khí ấm bên ngoài thân thể mới hòa tan được hàn ý cùng băng tuyết.
Phong Vân Vô Ngân lặng lẽ đứng thẳng, toàn thân đã bị tuyết trắng bao phủ, băng lạnh cũng đã ngưng kết lên đến tận đầu gối hắn.
Bốn phương tám hướng đều là hàn phong lạnh thấu xương gào thét, phảng phất như một thanh lợi khí bén nhọn đang đâm vào mỗi một lô chân lông trên thân thể Phong Vân Vô Ngân.
Sở Phong ngạo nghễ đứng đó, hai tay chấp sau lưng, đằng sau tử khí dâng trào tựa như triều tịch, một tòa cung điện băng tuyết xuất hiện ở không trung bên trên đỉnh đầu hắn, nữ thần Băng Tuyết đoan trang ngồi trong cung điện, tỏa ra vinh quang phổ độ chúng sinh, giáo hóa thế nhân. Sở Phong quả thực đã nắm bắt được tới áo nghĩa của gió tuyết giá lạnh, phảng phất như mỗi một cử chỉ hành động đều có thể dẫn động thiên địa đại thế.
Mơ hồ đã có được khí chất phong độ của vị đại năng.
- Sở Phong quả nhiên không hổ là bất thế anh tài của Ngạo Hàn tông! Đã tu luyện Ngạo Hàn Thất Quyết tới cảnh giới trung kỳ, lĩnh ngộ ra được phần hàn ý. Nếu như không phải bởi vì tuổi tác so với Gia Luật Hoành lớn hơn vài tuổi, thiên phú so với Gia Luật Hoành kém hơn một chút, thực sự là nhân tuyển thượng giai cho vị trí tông chủ tiếp theo. Cuộc giao lưu năm tông lần này, vinh nhục của Ngạo Hàn tông toàn bộ đều đặt trên người Sở Phong! Đương nhiên, nhóm người Trần Bình, Lạc Tống, Chung Nhất kiếm, Lưu Phỉ, cũng không thể coi thường. Toàn bộ đều là lương đống của Ngạo Hàn tông chúng ta. Về phần Phong Vân Vô Ngân, chỉ là đồ chó má! Rác rưởi! Hèn mọn không chịu nổi!
Đại trưởng lão cười dài, nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân đang bị gió tuyết bao phủ, sắp bị đóng thành tượng băng.
Lúc này Chúc lão ngủ ở trong lương đình bỗng nhiên ngừng ngáy, lười biếng ngồi dậy, vươn vai duỗi người, có phần hăng hái nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân, trong miệng thì thao tự nói:
- Được, nhóc con, trong một tháng này tinh khí thần đã cô đọng thêm vài phần, toàn thân từ trong ra ngoài đều thấu phát kiếm ý. Thật đúng là thiên tài kiếm tu! Quả là không thể tưởng tượng được. Tiên Thiên Cương Thể, yêu thai, kiếm tu, hắc hắc, nhóc con này rất có ý tứ, không hổ là đứa nhỏ mà lão đầu tử ta nhìn trúng, có tiềm lực, có tiềm lực.
Chúc lão một mình ngồi đó lẩm bẩm, cũng chẳng có ai chú ý đến hắn.
- Ta có lệnh bài dự thi, ngươi có tư cách gì bắt ta rời khỏi đây?
Phong Vân Vô Ngân bị vây trong trung tâm cơn giá lạnh, hàn phong cuồn cuộn, dĩ nhiên lại mở miệng nói chuyện, khí thế cũng không kém.
- Ngươi nhiều lời quá.
Y phục toàn thân Sở Phong không gió tự bay, cao giọng nói:
- Ngươi đã không muốn cút, vậy thì vĩnh viễn mai một trong băng tuyết đi.
Vừa dứt lời, Sở Phong tùy ý vung tay lên, hoa tuyết che trời phủ đất ào ào trút xuống, bao phủ lấy Phong Vân Vô Ngân! Hàn phong như kiếm, chém giết mà tới!
Bất chợt, trong đôi con ngươi Phong Vân Vô Ngân kiếm ý bất đầu dâng lên, khoảnh khắc sau, hạt Tiên Thiên thiên địa đan điền đã dung nhập vào thể nội Phong Van Phong Vân Vô Ngân.
Cương khí cuồn cuộn bỗng nhiên bành trướng mà ra, khiển cho Phong Vân Vô Ngân được bao phủ ở trong một tầng năng lượng cương khí tinh thuần, phần kiếm ý xuyên dọc qua thiên địa, dẫn động thiên địa đại thế, trong nháy mắt đã chém cho thể giới băng tuyết mà Sở Phong xây dựng nên thành từng mảnh nhỏ!
Hơn ngàn đạo kiếm mang quấn quanh thân thể Phong Vân Vô Ngân, chặt đứt toàn bộ băng tuyết, đồng thời cũng hình thành nên một long quyển phong cương khí kiếm quang, khí thể không thể đỡ nổi! Từng đạo kiếm quang vô hình vẽ lên trong trời đêm tựa như lưu tinh! Kiếm ý khuynh thành!
- Choang!
Trường kiếm bên hông Trần Bình kia đột nhiên phát ra một tiếng ngâm khẽ, hầu như đã sắp thoát vỏ bay ra.
Trần Bình kinh hãi không gì sánh được! Phải biết rằng hắn chính là một kiếm tu, hơn nữa còn là một kiếm tu tung hoành tại Vô Biên Hải Vực! Một thân tu vi Tử Khí cảnh đỉnh phong, phối hợp với phần kiếm ý, không biết đã chém giết qua bao nhiêu cường giả cùng giai! Thậm chí hắn còn từng đánh lén giết qua một ít tán tu Tiên Thiên Hạo Khí cảnh sơ kỳ! Một kiếm chém chết! Ngay cả thanh kiếm mà hắn sử dụng cũng đều là một thanh bảo kiếm Tiên Thiên phẩm chết không tầm thường.
Nhưng giờ khắc này, trong lúc bất ngờ không đề phòng, trường kiếm của hắn lại bị kiếm ý của Phong Vân Vô Ngân dân dắt, sắp bay ra khỏi vỏ, cộng minh cùng kiếm ý của Phong Vân Vô Ngân.
Trên mặt Trần Bình tử khí chợt lóe, lập tức ngăn chặn luồng kiếm ý lấy Phong Vân Vô Ngân làm trung tâm đang phóng ra bốn phía. Chẳng qua trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cơn hoảng loạn khó hiểu, kiếm ý quanh thân dường như cũng bị kiếm ý của Phong Vân Vô Ngân áp chế!
- Không thể tin nổi! Kiếm ý của thằng nhãi này dĩ nhiên lại hơn ta một bậc! Ít nhất cũng phải là phần kiếm ý.
Trần Bình hoàn toàn hoang mang! Hắn tự xưng là kiếm tu dưới tuổi xuất sắc nhất Ngạo Hàn tông, nhưng hôm nay, kiếm ý mà hắn vốn luôn kiêu ngạo lại bị một tiểu tử áp chế.
Tử khí trong đan điền Trần Bình dâng lên, rất nhanh đã áp chế kiếm ý của mình lại. Trong ánh mắt hắn sát khí bắt đầu bùng phát, thằng nhãi này ẩn nấp thật sâu! Nguyên lai là tu vi Tiên Thiên Cương Khí cảnh trung kỳ, hơn nữa tuổi của hắn còn trẻ như vậy, kiếm ý lại tinh thâm, một khí cảnh giới đạt tới Tiên Thiên Tử Khí cảnh, vạy chắc chắn sẽ vượt qua ta! Không được! Tuyệt đối không cho phép loại yêu nghiệt này phát triển thêm nữa!
Ngay khi mạch suy nghĩ của Trần Bình đang hiện lên vô số ý niệm, hơn một trăm đệ tử Tiên Thiên Cương Khí cảnh đằng sau đại trưởng lão, phàm là những kẻ sử dụng kiếm, khí huyết đều trở nên hỗn loạn, kiếm ý bị áp chế gắt gao, trường kiếm đeo trên người không thể khống chế điên cuồng bay ra khỏi vỏ, tựa như có được sinh mệnh, tự động bay đến không trung trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân.
Không trung trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân lập tức lơ lửng mấy chục thanh trường kiếm, tinh quang chói mắt, kiếm thế của mỗi một thanh trường kiếm cũng đều dung nhập kiếm ý của Phong Vân Vô Ngân.
phần kiếm ý của Phong Vân Vô Ngân trong khoảnh khắc đã tăng lên đến cực hạn, không trung trên đỉnh đầu hiện ra vân vụ lững lờ, khoảnh khắc sau lại có thêm lôi âm bảo tự, tiếng phạm xướng ngân nga, đủ các loại cảnh tượng thần dị ùn ùn kéo đến!
- Phốc!
Kiếm tu Tiên Thiên Cương Khí cảnh đàng sau Đại trưởng lão có người đồng thời phun ra máu tươi, khí tức trong nháy mắt trở nên uể oải. Phải biết rằng bọn họ cũng là kiếm tu, kiếm ý của bọn họ khó tránh khỏi ở trong vô hình giao phong cùng với kiếm ý của Phong Vân Vô Ngân, một khi tan vỡ, tinh thần đều phải chịu tổn thương.
Kiếm tu Tiên Thiên Cương Khí cảnh không bị thổ huyết thì cũng khó chịu nổi, đều ào ào lui về phía sau vài bước, mặt vàng như nghệ.
- Hả?
Đám đệ tử cường đại quay trở về từ hải vực bao gồm cả Sở Phong cũng đều cả kinh, trong lòng đồng thời kinh ngạc nói không nên lời, một tên tiểu tử, thu được một khối lệnh bài dự thi, tu vi lại đạt tới Tiên Thiên Tử Khí cảnh trung kỳ, cái này còn chưa nói, nhưng kiếm ý của hắn dĩ nhiên lại cường đại tới trình độ này, thực sự không thể nào tưởng tượng nổi.
Đại trưởng lão nghiến răng nghiến lợi:
- Ghê tởm! Một tháng trước, kẻ này mới chỉ có tu vi Hậu Thiên, một tháng không gặp, dĩ nhiên lại trực tiếp thăng lên tới cảnh giới Tiên Thiên Cương khí cảnh trung kỳ. Đồng thời kiếm ý cũng hoành không xuất thế, lĩnh ngộ được tới phần kiếm ý. Tốc độ trưởng thành như vậy, sợ rằng so với Bạch Quang cùng Gia Luật Hoành cũng không chậm hơn chút nào. Đáng lẽ hắn càng mạnh, càng yêu nghiệt, bản tông sẽ càng thịnh vượng, càng bồi dưỡng gấp bội, nhưng tạp chủng này sinh ra đã có máu phản loạn trong người, đối với bản tông chỉ có hận không có yêu, phải loại bỏ! Phải thừa cơ cánh chim của hắn còn chưa đón gió, hoàn toàn loại bỏ!
- Sở Phong! Hàn ý của ngươi đều bị kiếm ý của Phong Vân Vô Ngân đánh nát! Ngươi còn không cứu vãn thể diện đi. Mười người các ngươi là đệ tử đại biểu Ngạo Hàn tông tham gia thi đấu ngày mai, đêm nay cùng nhau luận bàn một phen cũng là chuyện tốt.
Đại trưởng lão hét lên.
Sở Phong sau khi kinh hoảng một chút, trong lòng dâng lên đố kị cùng sát khí không thể ngăn chặn, hắn lạnh nhạt nói:
- Có chút ý tứ, chẳng qua phong mang quá sắc bén, không phải chuyện tốt, cần mài giũa đi nhiều.
Vừa rồi Sở Phong chẳng qua chỉ tiện tay xuất ra vài phần hàn ý, cũng không có đem năng lượng tử khí của mình ẩn chứa vào trong hàn ý, bởi vậy Phong Vân Vô Ngân mới có thể đơn giản sử dụng kiếm ý tổn hại được hàn ý của Sở Phong.
Chợt trong lúc đó, trên mặt Sở Phong tử khí chợt lóe, không trung trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một đám mây màu tím khổng lồ, lớn đến hơn mười mẫu, hoàn toàn bao trùm lấy Tử Nguyệt điện, khiển trăng sao lu mờ.
Tử vân dần dần hạ thấp xuống, không khí bốn phía nhiệt độ cũng hạ xuống nhanh chóng, hơi nước trong không khí cũng bị đông lại thành băng.
Là tử băng!
Những hạt băng màu tím tinh tể dày đặc phủ kín khắp nơi.
- Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!
Âm thanh như thủy tinh vỡ vụn, kiếm ý cảnh mà Phong Vân Vô Ngân xây dựng nên đã hoàn toàn tan vỡ! Nát bấy!
- Hỏng bét! Cảnh giới kẻ này so với ta cao hơn ít nhất một giai lớn! Ta dùng Thiên Nhất Thần Thủy tẩy rửa qua cương khí, hắn chắc gì đã không có Thiên Nhất Thần Thủy để tẩy nia tử khí, huống hồ ta chỉ dùng có một giọt Thiên Nhất Thần Thủy, còn hắn thì sao? Sợ rằng không chỉ có vậy! Chênh lệch về phẩm chất cảnh giới, là một lạch trời khó có thể vượt qua._
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân âm thầm ước định.
- Tiểu sư đệ, ngươi mau máu xin lỗi Sở sư huynh đi, tất cả mọi người đều là người của Ngạo Hàn tông, hà tất phải tranh đấu sinh tử?
Lưu Phỉ huyền phù ở trên không trung bên thôi động tử khí bản thân, chống đỡ tử băng giá lạnh, chống dỡ hàn khí mà Sở Phong xây dựng nên. Một bên lên tiếng khuyên nhủ.
Một nữ đệ tử khác tên là Văn Sở Sở cũng thở dài nói:
- Sở sư huynh, cảnh giới của ngươi cao hơn vị tiểu sư đệ này một tầng lớn, kinh nghiệm chiến đấu phong phú không gì sánh được, lại tu luyện công pháp Địa giai cao cấp Ngạo Hàn Thất Quyết, ngươi muốn giết hắn chẳng qua cũng chỉ là giơ tay nhấc chân, ngươi hà tất phải chén ép đến cùng? Vị tiểu sư đệ này thiên phú tài tình, hiếm khi thấy được, Sở sư huynh, ngươi hãy giơ cao đanh khẽ thôi.
- Kẻ này không biết trời cao đất rộng, cho rằng tu luyện ra vài phần kiếm ý là có thể tự cao tự đại! Sở sư huynh không giáo huấn hắn, ta cũng xuất thủ giáo huấn hắn!
Trần Bình bước ra một bước, kiếm ý bốc lên ngùn ngụt, không trung trên đỉnh đầu toàn bộ đều là kiếm mang màu tím ngang dọc, trong mỗi một đạo kiếm mang đều sinh ra một đóa liên hoa màu tím, tử liên bay lượn khắp trời, kỳ dị không gì sánh được.
Lạc Tống, Chung Nhất Kiếm đồng thời nói:
- Sở sư huynh, loại đệ tử cấp thấp này ở trước mắt chúng ta nhảy nhô nhảy nhót, còn ra thể thống gì nữa? Giáo huấn hắn đi!
Lỗ Hồ kia thì lẩm bẩm:
- Để lại người sống, ta còn có việc hỏi hắn.
Ngay cả hai đệ tử dự thi Tiên Thiên Cương Khí cảnh Hồ Chí Tinh Mộ Dung Điềm cũng muốn động thủ giết chết Phong Vân Vô Ngân. Dù sao tuổi tác Phong Vân Vô Ngân so với bọn hắn nhỏ hơn nhiều, nhưng tu vi rõ ràng lại mạnh hơn bọn hắn một mảng lớn, sâu trong nội tâm bọn hắn đều vô cùng đố kỵ!
- Khinh người quá đáng! Liều mạng!
Trong đan điền Phong Vân Vô Ngân Tử Khí giao long phun ra tầng tầng lớp lớp lệ khí, liên tục gào thét, tựa như muốn xông ra khỏi đan điền Phong Van Phong Vân Vô Ngân, thôn phệ vạn vật!
- Các ngươi nếu như cho rằng ta chỉ dựa vào kiếm ý cùng tu vi Tiên Thiên Cương khí cảnh trung kỳ, liền dám đến hoàng thành tham gia thi đấu, vậy thì mười phần sai lầm rồi! Ăn của ta một kiếm!
Phong Vân Vô Ngân cũng không vội phóng ra Tử Khí giao long. Đó chính là kỳ binh của hắn.
Thình lình trong lúc đó, Phong Vân Vô Ngân tiện tay chém ra một kiếm!
Kiếm quang như nước, không khí cũng đều bị áp bách đến mức run rẩy gợn sóng! Một đạo kiếm mang nhàn nhạn tựa như thiên mã hành không, chém về phía Sở Phong.
Trong đạo kiếm mang này lại thấu ra vân vụ mờ ảo, phong lâm hỏa sơn nóng rực, lôi âm bảo tự cổ xưa, có lôi điện âm phù theo kiếm bay ra, hơn nữa còn có tử điện thiên lôi ngang dọc trong đó.
Một kiếm này có uy lực khuynh thành, thần cản giết thần, phật cản giết phật.
- Vèo!
Kiếm quang lượn lờ, uyển chuyển, chém về phía Sở Phong.
- Vô ích!
Sở Phong nhàn nhạt mở miệng, hai tay tùy ý vung lên vài lần, uy lực của phần hàn ý hoàn toàn hiển lộ ra, trong không gian xuất hiện những băng điểm màu tím mà mắt thường có thể thấy được, trong nháy mất đã đóng băng rồi đánh tan đạo kiếm mang kia.
Phải biết rằng Sở Phong đã dùng mấy giọt Thiên Nhất Thần Thủy để tẩy rửa rèn luyện tử khí, phẩm chất tử khí của hắn đã không giống bình thường nữa.
Hắn tinh thông công pháp Địa giai cao cấp Ngạo Hàn Thất Quyết, lịch lãm trong hải vực lại nhiều lần thu được kỳ ngộ, đạt được một số công pháp đặc thù, tu luyện đu loại thần thông. Tuy rang chỉ nói riêng về "ý", thì phần hàn ý cua hắn thua kém phần kiếm ý của Phong Vân Vo Ngan, thể nhưng, về cảnh giới, công pháp, kinh nghiệm chiến đấu mà nói, mặt nào hắn cũng đều vượt xa Phong Vân Vô Ngân.
Dễ dàng hóa giải kiếm ý của Phong Vân Vô Ngân, Sở Phong lại thản nhiên nói:
- Ngươi dám khiêu khích tôn nghiêm của bản nhân, bản nhân ban cho ngươi tội chết! Ngạo Tuyết Khi Sương trong Ngạo Hàn Thất Quyết!
Vừa dứt lời, đám băng vân màu tím lớn hơn mười mẫu trên đỉnh đầu chợt trấn áp đè xuống! Thiên địa cũng đều trở nên run rẩy!
Phong Vân Vô Ngân cảm giác được một loại áp lực trước đó chưa từng có, phần kiếm ý cũng triệt để bị trấn áp đông cứng! Nếu như không dùng tới Tử Khí giao long, hắn thật khó chống lại loại áp lực này.
Tay chân trong nháy mất bị tử băng bao phủ! Cứng ngắc! Đóng băng!
Ngay trong nháy mắt khi Phong Vân Vô Ngân chuẩn bị phóng ra Tử Khí giao long, một thanh âm lười biếng, ngáp dài một tiếng rồi nói:
- Không công bằng, rất không công bằng.
Vừa dứt lời, đoàn băng vân màu tím khổng lồ trên đỉnh đầu Sở Phong cũng trực tiếp khựng lại, không thể nào di động thêm nửa phần. Những băng điểm trên quảng trường cũng bị một loại năng lượng kỳ dị hòa tan.
Áp lực toàn thân Phong Vân Vô Ngân cũng đột nhiên biến mất.
- Hả?
Mọi người đều đổ dồn ánh mất về phía thanh âm lười biếng kia.
Chỉ thấy Chúc lão chậm rãi cầm hồ lô rượu trong tay giắt vào bên hông, duỗi người vươn vai rồi chép chép miệng nói:
- Sở Phong, ngươi bao nhiêu tuổi? Năm nay ngươi hai mươi chín tuổi, lịch lãm mấy năm ở trong Vô Biên Hải Vực, đạt được rất nhiều kỳ ngộ, còn có lãnh địa của riêng mình. Tu vi bản thân cũng đạt được tới Tiên Thiên Tử Khí cảnh đỉnh phong. Thằng nhóc Phong Vân Vô Ngân này còn chưa đầy tuổi, mới tu luyện được bao nhiêu năm? Ngươi lấy cảnh giới áp chế hắn, rất không công bằng.
- Chúc lão!
Đại trưởng lão cất cao âm điệu nói:
- Ngươi quản nhiều việc cái gì? Ngươi muốn nhúng tay vào chuyện nội bộ của Ngạo Hàn tông sao? Sở Phong sai ở đâu? Ngày mai chính là khai mạc thi đấu, các đệ tử dự thi luận bàn cùng nhau có gì sai? Sở Phong chẳng qua cũng chỉ muốn giáo huấn Phong Vân Vô Ngân một chút, chớ có tuổi trẻ khinh cuồng quá mức mà thôi! Loại tiểu tử tự cao tự đại cuồng ngạo như Phong Vân Vô Ngân, chịu chút ít chen ép đó cũng là chuyện tốt!
- Muốn luận bàn? Được rồi! Vậy thì công bằng luận bàn đi!
Chúc lão rất không bình tĩnh, bĩu môi nói.
- Các ngươi đã muốn tìm thằng nhóc Phong Vân Vô Ngân này luận bàn, vậy được! Ta sẽ áp chế cảnh giới của các ngươi xuống thành Tiên Thiên Cương khí cảnh, luận bàn như vậy không phải là sẽ đạt được nhiều lợi ích hơn sao?
Thình lình trong lúc đó, băng vân màu tím trên đỉnh đầu Sở Phong hoàn toàn biến ảo thành băng vân cương khí màu trắng.
Năng lượng tử khí lưu động toàn thân Sở Phong cũng trong nháy mắt biển thành năng lượng cương khí! Phẩm cấp của hắn dĩ nhiên trực tiếp hạ xuống một giai! Từ Tiên Thiên Tử Khí cảnh đỉnh phong hạ xuống thành Tiên Thiên Cương Khí cảnh đỉnh phong!
Không thể tưởng tượng nổi!
- Cái gì?
Sở Phong nghẹn họng nhìn trân trối! Loại chuyện này hắn vẫn là nhìn thấy lần đầu tiên.
Thần thông hạn chế đẳng cấp người khác này của Chúc lão, Sở Phong thấy chưa từng thấy, nghe chưa từng nghe. Hắn đã từng chiến đấu qua cùng
Với võ giả Tiên Thiên Hạo Khí cảnh, ngay cả võ giả Tiên Thiên Hạo Khí cảnh cũng không có khả năng có được thần thông như vậy.
- Chúc... Chúc lão!
Hai mất Sở Phong trố ra, gắt gao nhìn chằm chằm vào Chúc lão, dường như giờ này hắn mới biết đến lão nhân này khủng bố ra sao. Từ trước đến giờ, lão đầu say khướt trong trí nhớ hắn, lão đầu cậy già lên mặt trong thành Nham Thạch, tựa hồ ẩn dấu rất nhiều bí mật mà người khác không biết.
- Nhìn cái gì?
Chúc lão cười cười quỷ dị:
- Ngươi, ngươi, còn có ngươi nữa! Các ngươi cũng có thể đi tìm Phong Vân Vô Ngân luận bàn, chẳng qua việc gì cũng phải công bằng! Cảnh giới các ngươi toàn bộ đều hạn chế xuống Tiên Thiên Cương khí cảnh đi! Như vậy mới có ý tứ!
Bất chợt, toàn bộ võ giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh Trần Bình, Lạc Tống, Lưu Phỉ, Chung Nhất Kiềm, Lỗ Hồ, phẩm cấp trực tiếp hạ xuống thành Tiên Thiên Cương Khí cảnh!
Nhóm người Đại trưởng lão, nhị trưởng lão khinh khủng đến tột đỉnh! Đừng nói Sở Phong, ngay cả bọn họ cũng chưa bao giờ gặp qua sự tình quỷ dị tới mức này.
- Chúc... Chúc lão, ngươi, ngươi đừng xằng bậy!
Đại trưởng lão rốt cục cũng hoảng loạn, hoàn toàn hoảng loạn.
Chúc lão nghiêng đầu liếc mất nhìn về phía đại trưởng lão.
- Bà nội ngươi, loại gia hỏa như ngươi, tâm tính hẹp hòi, ngu không chịu nổi, ngươi cũng muốn luận bàn cùng Phong Vân Vô Ngân sao? Được rồi, ngươi cũng tạm thời áp chế đẳng cấp đi! Muốn đánh cũng được, nhưng việc gì cũng phải công bằng.
- A?
Toàn thân Đại trưởng lão run lên, tu vi Tiên Thiên Hạo Khí cảnh đỉnh phong của hắn trong nháy mắt cũng hạ xuống thành Tiên Thiên Cương khí cảnh đỉnh phong!
Đám người Nhị trưởng lão tam trưởng lão cũng không khác gì Đại trưởng lão, một thân tu vi Tiên Thiên Hạo Khí cảnh đỉnh phong cũng đột ngột bị hạ xuống!
Nói cách khác, chỉ trong chớp mắt, mọi người trên quảng trường, toàn bộ đều biển thành tu vi Tiên Thiên Cương khí cảnh!
Một bầu không khí cổ quái tuyệt luân bao phủ toàn bộ quảng trường.
Lặng ngắt như tờ!
Ngay cả Phong Vân Vô Ngân cũng đều giương mất mà nhìn. Hắn dùng ánh mất vô cùng nóng bỏng nhìn về phía Chúc lão... Chúc lão, ngài... Ngài đến tột cùng là có cảnh giới gì?
- Hắc hắc! Như vậy mới coi là đồng đều!
Chúc lão lại ngáp dài một cái, ở trước mặt mọi người lững thững quay lưng đi về phía chòi nghỉ mát đàng xa, bộ dáng như gần đất xa trời:
- Được rồi, hiện tại đã công bằng. Các ngươi muốn chèn ép thằng nhóc Phong Vân Vô Ngân thì cứ mặc sức chèn ép đi. Ta mặc kệ. Các ngươi đánh đi! Tranh đoạt đi! Lục đục với nhau đi! Liên quan gì tới ta. Các ngươi cũng đừng sợ hãi, lão đầu tử không có bản lĩnh làm tu vi cảnh giới của các ngươi biến mất, chỉ có thể tạm thời áp chế thôi. Một giờ sau, tu vi cảnh giới các ngươi lại khôi phục như cũ. Đánh đi, nhảy nhót đi, đừng sợ gì nữa.
Nói xong, Chúc lão quay về phía Phong Vân Vô Ngân âm thầm nháy mắt một cái.
Một thanh âm rất nhỏ truyền vào trong tai Phong Vân Vô Ngân:
- Nhóc con, đám người kia hiện tại có cảnh giới tương đương với ngươi, chẳng qua công pháp tu luyện so với ngươi có thể cao hơn, nhưng cảnh giới bọn chúng hạ thấp, cũng không thể nào phát huy hoàn mỹ uy lực của công pháp vũ kỹ cao cấp nữa. Ngươi có phần kiếm ý, lại có thần lực Tiên Thiên Cương Thể, còn không xông tới, thống khoái giáo huấn đám vương bát đản này đi? Đương nhiên, Yêu Thai Bí thuật của ngươi cũng bị ta hạn chế, dù sao cũng là Tử Khí giao long một khi phóng ra sẽ là cục diện đại sát tứ phương, phá hư cân bằng.
Nghe Chúc lão nói vậy, Phong Vân Vô Ngân đầu óc đột nhiên tỉnh táo hẳn lại.