Thiên Địa Bá Khí Quyết

chương 181: tìm tự tin

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ thấy trên quảng trường lấy đại trưởng lão dẫn đầu, sáu gã trưởng lão xếp thành hình cánh quạt vây Phong Vân Vô Ngân.

Phía sau lưng mỗi một gã trưởng lão đều có cương khí biến ảo thành thiên son vạn thủy, phi cầm tẩu thú, khí tức như biển như núi, điên cuồng trấn áp Phong Vân Vô Ngân.

Phong Vân Vô Ngân đứng thẳng bất động, từng đạo kiếm khí lưu quang lóe lên, trong quảng trường toàn bộ đều là khí tức của kiếm, sắc bén của kiếm, quang mang của kiếm.

Hai tay hẳn nắm Thần Lực Chùy, hư không trên đỉnh đầu hiện lên những hư ảnh mãnh thú tựa như thực chất, gió nổi mây vần, biến ảo vô cùng.

- Đại trưởng lão, chứng ta dốc hết sức trấn áp! Nếu để hắn tiếp tục tích súc kiếm thế, sự tỉnh sẽ càng phiền phức!

Tam trưởng lão cùng tứ trưởng lão đồng thời quát lên. Bọn họ phân biệt từ trong nạp giới lấy ra đao, côn, chỉ khoảnh khắc đao ý lạnh thấu xương cùng côn ý cuồng mãnh đã dâng lên.

Chẳng qua, ý của họ mới chỉ đạt được phần, mơ hồ bị kiếm ý của Phong Vân Vô Ngân áp chế.

- phần kiếm ý, thực là tinh diệu thần kỳ, nhưng lúc này không phải là lúc để ngươi kiêu ngạo đâu!

Gương mặt Đại trưởng lão hoàn toàn bị sự âm trầm bao phủ:

- Nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão, lục trưởng lão, cùng tiến lên! Diệt hắn! Vì tông môn loại bỏ một mối họa!

Vừa dứt lời, sau lưng đại trưởng lão chưởng ảnh tầng tầng lớp lớp, một bức tượng thiên thủ thần ma ngưng tụ thành từ cương khí tinh khiết cao hơn mười thước, uy mãnh vô cùng, bá tuyệt thiên hạ.

- Thiên Thủ Thần chưởng!

Pho tượng thiên thủ thần ma kia nghiền nát không khí, dùng khí thế phô thiên cái địa áp tới Phong Vân Vô Ngân, mỗi một bàn tay đều thi triển ra một chiêu chưởng pháp, tổng cộng một nghìn chiêu chưởng pháp, đoạn tuyệt tất cả sinh cơ, diệt sạch hết thảy.

- Phong Thần Loạn cước!

Nhị trưởng lão đá ra một cước ẩn hàm thiên địa đại thế, cước ảnh một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám, tám phân thành mười sáu, chi trong khoảnh khắc đã phân thành hơn một nghìn đạo cước ảnh, đem không khí đánh nát thành phấn mạt, trầm trọng vô cùng, xoắn lại thành hình xoáy ốc cuồn cuộn lao tới Phong Vân Vô Ngân.

Đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão phân biệt lĩnh ngộ ra phần chưởng ý,

phần cước ý, lúc này thi triển ra tuyệt học Địa giai cao cấp, hợp lực đánh Phong Vân Vô Ngân.

Tam trưởng lão, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão, lục trưởng lão, phân biệt tế ra các loại vũ khí đao thương kiếm kích, cũng thi triển tuyệt kỹ cả đời, phụ trợ theo sau đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão. Bọn họ đều là lĩnh ngộ ra phần ý cảnh, dưới tình huống cảnh giới bị áp chế nên chỉ có thể chấp nhận đi ở phía sau.

- Liều mạng!

Phong Vân Vô Ngân phải đối mặt với áp lực khổng lồ nhất từ lúc sinh ra đến giờ, thôi phát ra tiềm lực sinh mệnh, phần kiếm ý ngưng tụ thành đạo kiếm mang hình châm, trong mỗi một đạo kiếm mang hình châm đều ấn chứa sự tinh diệu của loại kiếm pháp, ẩn chứa hơn một nghìn kiếm chiêu, tựa như điện chớp bắn vào mắt của gã trưởng lão.

Cùng lúc đó, Phong Vân Vô Ngân hai tay cầm chùy, tiến đến từ chính diện, một chiêu như hoành tảo thiên quân, mãnh liệt đánh lên thiên thủ thần ma mà đại trưởng lão tung ra.

Chùy chưa đến, đạo kiếm mang hình châm đã sắp đâm vào mắt của sáu tên trường lão. Tam trưởng lão, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão, lục trưởng lão đều kinh hãi hét lên, vội vã bỏ qua thế tiến công, chuyển thành phòng ngự tránh lui.

Đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão cũng bị một chút ảnh hưởng.

- Rầm!

Phong Vân Vô Ngân một chùy hung hăng nện lên bức tượng thiên thủ thần ma kia, gần giao thần lực, trong nháy mắt tụ vào một điểm rồi bộc phát ra!

Hơn nữa, hàng ngàn vạn đạo kiếm khí vô hình, hoặc là nóng rực, hoặc là mờ ảo, hoặc là cổ xưa, hoặc là lôi điện, hoàn toàn bao phủ kín thân thể Phong Vân Vô Ngân, trong nháy mắt liền va chạm cùng vòng xoáy cước pháp do nhị trưởng lão đá ra, trong không khí bùng nổ lên những luồng hỏa quang, vô cùng chói mắt.

- Rầm!

Một chùy của Phong Vân Vô Ngân, tuy rằng đánh cho pho tượng thiên thủ thần ma kia nứt toác, nhưng thiên thủ thần ma này là do đại trưởng lão ngưng tụ công lực cùng võ học cả đời, ẩn chứa phần chưởng ý, lợi hại phi thường. Trong sát na đã có mấy trăm đạo chưởng phong đánh ập tới Phong Vân Vô Ngân.

Hon phân nửa chưởng phong đều bị kiếm khí của Phong Vân Vô Ngân cắn nát, thế nhưng vẫn có hơn chục đạo chưởng phong trực tiếp đánh lên thân thể Phong Vân Vô Ngân.

- Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!

Hơn mười đạo chưởng phong đánh lên người Phong Vân Vô Ngân phát ra tiếng kêu như kim loại va chạm, lực đạo cường đại khiến cho Phong Vân Vô Ngân bị đẩy lui về phía sau mười mấy thước.

- Ầm!

Phong Vân Vô Ngân nặng nề ngã trên mặt đất, đào lên một cái hố sâu hỉnh người, bui bay mù mịt!

- Hừ! Cho rằng có chút bản lĩnh liền có thể lật trời sao?

Đại trưởng lão thu hồi chưởng, hai tay chắp sau lưng, ngạo nghễ đứng thẳng, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt:

- Ăn hơn mười chưởng của lão phu, toàn thân sẽ không còn tìm thấy được khớp xương nào lành lặn, không chết cũng là phế nhân!

- Phù! Rốt cuộc cũng đánh chết được hắn. Phong Vân Vô Ngân này cùng hung cực ác, tự mình tìm chết, thực sự đáng đời!

Tuyệt đại bộ phân đệ tử Ngạo Hàn tông trong lòng đều thở phào một hơi.

Lưu Phỉ thở dài nói:

- Đại trưởng lão, ngài xuất thủ quá nặng rồi.

Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ:

- Mấy vị trưởng lão địa vị tôn sùng, vì sao lại làm khó một đệ tử tiểu bối, bóp chết thiên tài, thực là có phần quá phận.

Một nữ đệ tử khác là Văn Sở Sở, vẻ mặt cũng hiện lên sự thương hại, từ trong nạp giới lấy ra một viên dược hoàn, dược hương mang mùi thơm ngào ngạt, khiến lòng người nhẹ nhõm.

Lưu Phỉ cả kinh nói:

- Cửu Hoa Ngọc Lộ hoàn? Sở sở sư muội, ngươi... Thậm chí ngươi còn có một viên Cửu Hoa Ngọc Lộ hoàn tự xưng có thể cứu người chết sống lại sao?

Vãn Sở Sở thấp giọng nói:

- Đây là một viên đan dược tuyệt phẩm ta may mán có được khi lịch lãm trong Vô Biên Hải Vực. Phong Vân Vô Ngân tiểu sư đệ bây giờ sinh tử không rõ, hắn nếu như không chết ta liền dùng Cửu Hoa Ngọc Lộ hoàn này cứu trị cho hắn. Mấy vị trưởng lão, lần này... Lần này quả thực là quá tay...

Đúng lúc này...

Trong cái hố hình người rất lớn kia bụi bay mù mịt, một bóng người gầy gò từ trong hố đứng lên, tuy rằng thân hình lung lay nhưng vân có thể bước đi bình thường như trước.

Từng tia kiếm ý lại bắt đầu ngưng tụ một lần nữa!

Chỉ thấy Phong Vân Vô Ngân mặt đầy máu tươi, toàn thân quần áo rách toạc, thế nhưng khí tức vân mạnh mẽ cũng không giống như bị trọng thương chút nào, hắn chậm rãi đi về phía sáu tên trưởng lão, hai tay cầm chặt Thần Lực Chùy, trong ánh mắt toàn bộ đều là chiến ý:

- Lão tạp chủng! Ngươi đánh lão tử rất đau đấy!

Toàn trường liên tiếp vang lên thanh âm kinh hãi.

Không phải chứ? Bị sáu gã trưởng lão vây công, cuối cùng liên tiếp trúng hơn chục chưởng của đại trưởng lão, vậy mà vân có thể đứng được! Vân có thể bước đi! Vẫn có thể ngưng tụ kiếm ý! Vẫn có thể tiếp tục xuất khẩu cuồng ngôn, chiến ý hừng hực!

Trên thực tế, Phong Vân Vô Ngân cũng không bị thương quá nặng. Vào lúc đó, kiếm khí bao phủ quanh thân thể hắn đã làm suy yếu đi đại bộ phận chưởng phong, hơn nữa hắn luyện thành Tiên Thiên Cương Thể, lực phòng ngự tăng lên gấp trăm lần, đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm, chư tà bất phá.

Đại trưởng lão nếu như không bị hạn chế cảnh giới, đừng nói là chưởng phong hạo khí, chỉ cần là chưởng phong tử khí thôi cũng đủ để đánh chết Phong Vân Vô Ngân rồi.

Nhưng lúc này hán chỉ tung ra được chưởng phong cương khí!

Tuy rằng có thể đả thương Phong Vân Vô Ngân, nhưng vết thương cũng không nặng!

Lúc này nhãn thần Phong Vân Vô Ngân tàn bạo giống như mãnh thú, tựa hồ muốn xé mấy tên trưởng lão ra thành ngàn mảnh!

- Hắc hắc, Tiên Thiên Cương Thể chính là khả năng chịu đòn rất tốt.

Lúc này Chúc lão ngáp dài:

- Tuy rằng không thể chống đỡ được công kích tử khí, hạo khí, nhưng chống đỡ lại chút chưởng phong cương khí thì không có vấn đề. Cũng đủ rồi, tiếp tục chơi nữa sẽ không còn ý tứ...

- Khụ khụ...

Lúc này Phong Vân Vô Ngân lại ho ra một ngụm máu tươi, nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên nghị vô cùng, nhìn chằm chằm mấy tên trưởng lão.

Đúng lúc này Văn Sở Sở vội vàng lên tiếng:

- Tiểu sư đệ, đừng tiếp tục đấu nữa, sư tỷ ở đây có một viên Cửu Hoa Ngọc Lộ hoàn, ngươi hãy cầm chữa thương đi. Ngươi thiên phú tài tình, thực là hiếm thấy, không cần phải tranh hơi cùng bọn họ.

Phong Vân Vô Ngân bây giờ máu me đầy mặt, lại ho ra máu, khiến cho mọi người tưởng rằng hắn đã như đèn cạn dầu, cố gắng chống đỡ.

- Ngươi chống đối mạo phạm trưởng lão, đánh đập Sở Phong sư huynh, dĩ hạ phạm thượng, đại nghịch bất đạo, tội đáng chết vạn lần! Ta đến bắt ngươi!

Thình lình, Lỗ Hồ hú lên quái dị trong mắt hiện lên quang mang giảo hoạt như hồ ly, thân hinh chợt lóe đã hiện ra trước người Phong Vân Vô Ngân, toàn thân cương khí bùng nổ, tay phải trong nháy mắt bành trướng, to gân bằng thùng nước, một trảo chộp vào Phong Vân Vô Ngân. Một trảo này có hơn hai mươi vạn cân lực lượng, hơn nữa chiêu số ảo diệu, ẩn chứa hơn mười loại cầm nã thủ.

Lỗ Hồ này, người cũng như tên, vô cùng giảo hoạt, thích nhất là dừng mọi thủ đoạn khi hành động, hắn thầm nghĩ, Phong Vân Vô Ngân liên tiếp đối chiến quần hùng, đánh cùng Sở Phong một trận đã bị tiêu hao lực lượng, lại vừa phải chống đỡ mấy vị trưởng lão, đến giờ còn bao nhiêu sức chiến đấu?

Bởi vậy Lỗ Hồ tính toán thỏa đáng, muốn xông lên bắt lấy Phong Vân Vô Ngân.

Thình lình trong lúc đó!

- Cút!

Quyền trái của Phong Vân Vô Ngân trực tiếp chém ra, không hề hoa mỹ, mạnh mẽ giao phong cùng Lỗ Hồ! Không thèm để ý đến tất cả các loại thủ đoạn cầm nã tinh diệu của Lỗ Hồ, chỉ đi theo lộ số dùng lực để hàng phục hết thảy.

Một quyền!

Bộc phát ra hơn giao thần lực!

- Rầm!

Xương tay phải của Lỗ Hồ từ bàn tay cho đến bả vai đều đứt gãy ra từng tấc, tai mắt mũi miệng trào máu tươi, thân hình bay thẳng ra ngoài, nặng ne ngã trên mặt đất.

Toàn trường khiếp sợ!

- Tên này thực lực chỉ ngang với Trường Tôn sư huynh kia của Định Hải tông, cho dù không áp chế cảnh giới, ta cũng có thể đánh một trận, càng không nói cảnh giới đã hạ xuống một cấp. Đáng cười!

Phong Vân Vô Ngân cười lạnh một tiếng trực tiếp đi thẳng về phía Lỗ Hồ đang nằm run rẩy trên mặt đất cúi người lấy ra nạp giới đeo trên tay Lỗ Hồ, ở trước mặt mọi người trực tiếp lấy máu nhận chủ, trực tiếp rót tinh thần lực vào trong nạp giới.

Chi thấy trong nạp giới Lỗ Hồ có chứa hơn một nghìn Trọng Thổ quả màu xanh thẫm.

- Chính là thứ này!

Khóe miệng Phong Vân Vô Ngân nhếch lên chút tiếu ý, đem toàn bộ Trọng Thổ quả chuyển sang nạp giới của mình, sau đỏ cũng chăng tham lam,

Ném trả nạp giới nạp giới lại cho Lỗ Hồ.

- Làm càn! Thực sự là làm càn!

Đại trưởng lão tức giận đến mức râu tóc dựng đứng:

- Không chỉ dĩ hạ phạm thượng, đánh đập đồng môn, còn công nhiên cướp đoạt tài vật của đồng môn! Tội đáng chết vạn lần!

Ngay lúc này, Chúc lão cất giọng lười biếng nói:

- Được rồi, đừng có đem cái việc bé như hạt đậu đó vẽ vời thành lớn nữa, không phải là đồng môn luận bàn vũ kỹ sao? Đánh cũng đánh rồi, tất cả giải tán đi, nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai còn phải tham gia thi đấu. Ta nhìn các ngươi đến phát buồn ngủ rồi.

Vừa dứt lời, một làn gió xuân nhu hòa dịu dàng thổi tới, quét qua một vòng trên quảng trường.

Lập tức...

Sở Phong bị đánh thành đầu heo, vết thương toàn thân trong nháy mắt biến mất, xương cốt bị gãy cũng được chưa lành tựa như thần tích.

Cánh tay phải trọng thương của Lỗ Hồ cũng khôi phục như thường.

Phàm là đệ tử Ngạo Hàn tông thụ thương, dưới gió xuân thổi qua đều khôi phục lại như kỳ tích, cảnh giới bị áp chế cũng trở lại như ban đầu.

Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy bản thân được bao bọc trong một luồng khí tức ấm áp không gì sánh được, những vết thương vừa rồi cũng hoàn toàn biến mất

- Là... Là... Xuân Phong Hóa Vũ Quyết?

Phong Vân Vô Ngân trố mắt nhìn về phía Chúc lão.

Toàn thân Sở Phong tử khí chảy quanh một vòng, không hề trì trệ, bật thốt lên:

- Xuân Phong Hóa Vũ Quyết!

- Giải tán, nghỉ ngơi đi thôi!

Chúc lão lười nhác phất phất tay.

- Phong Vân Vô Ngân!

Sở Phong chợt quát lớn. Trong ánh mắt hắn toàn bộ đều là cừu hận cùng oán độc nồng đậm.

- Hả?

Phong Vân Vô Ngân khựng lại, quay sang nhìn Sở Phong.

- Bây giờ ta giết ngươi giống như giết gà chó!

Từng luồng tử khí bao bọc bên ngoài thân thể Sở Phong, hình thành nên một cơn lốc xoáy hình đinh ốc, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể xé tan không gian.

- Chắc gì!

Phong Vân Vô Ngân không nhường nhịn chút nào. Tử Khí giao long trong đan điền cũng giãy dụa muốn lao ra.

- Sở Phong, ngươi còn không đi ngủ, muốn bị ăn đòn hả?

Chúc lão lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Phong.

Mí mắt Sở Phong khẽ giật giật, liếc mắt nhìn Chúc lão, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tốt, tốt, tốt lắm! Phong Vân Vô Ngân, bản thân ta muốn nhìn xem Chúc lão có thể bảo vệ ngươi cả đời hay không? Ngươi cứ chờ đó cho ta! Lần giao lưu này, ngươi tốt nhất không nên chết trong tay võ giả tông môn khác... Cho dù ngươi có chết, ta cũng sẽ hàng hạ xác ngươi, phát tiết đi môi hận trong lòng!

Dứt lời, Sở Phong trực tiếp xoay người đi về phía bên trong cung điện.

Sáu gã trưởng lão ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó lại nhìn nhìn Phong Vân Vô Ngân, nhìn nhìn Chúc lão, sau đó mới lạnh lùng đi trở về cung điện.

Nhóm người Trần Bình, Lạc Tống, Chung Nhất Kiếm, Lỗ Hồ sau khi khôi phục phẩm cấp, đều không cam lòng, nhưng vì e ngại Chúc lão ở đây, nên không dám phát tác, chì đành nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân, sau đó rời đi.

Lưu Phỉ cùng Văn Sở Sở ngược lại đi về phía Phong Vân Vô Ngân.

Trên mặt hai người đều hiện lên vẻ hiền hòa.

- Tiểu sư đệ, ngươi... Ngươi còn chưa tới tuổi sao?

Lưu Phi ôn nhu nói.

Phong Vân Vô Ngân cũng không phải là một kẻ tính tình hung bạo, hai nữ đệ tử này từ đầu tới cuối chưa từng phát ra một chiêu công kích nào tới Phong Vân Vô Ngân, không bỏ đá xuống giếng.

Phong Vân Vô Ngân cũng không có thù oán gì cùng các nàng, bèn gật đầu nói:

- Đúng, cuối tháng này ta mới tròn tuổi. Chẳng qua, thế giới võ giả, tuổi tác không thành vấn đề, quan trọng nhất chính là thực lực, tu vi.

Văn Sở Sở đột nhiên bật cười:

- Tiểu gia hỏa, vậy mà khẩu khí lại giống như người lớn. Ài, ngươi đắc tội Sở Phong sư ca như vậy, còn đắc tội cả nhóm người Trần Bỉnh, Lạc Tông, Thái thượng trưởng lão... Ngươi.. Ài...

- Hai vị tỷ tỷ không cần lo lắng cho ta, trong lòng ta tự biết được.

Phong Vân Vô Ngân nghiêm mặt nói.

- Tỷ tỷ?

Lưu Phỉ kinh ngạc:

- Chúng ta cùng thuộc Ngạo Hàn tông, tiểu sư đệ, ngươi phải gọi chúng ta một tiếng sư tỷ mới đúng chứ.

- A...

Phong Vân Vô Ngân cười khẽ:

- Hai vị tỷ tỷ, Ngạo Hàn tông đối với ta chèn ép khắp nơi, chưa từng coi ta là đệ tử tông môn. Ta sớm đã không coi mình là đệ tử Ngạo Hàn tông rồi.

Lưu Phỉ cùng Văn Sở Sở đều không rõ lập trường của Phong Vân Vô Ngân. Chẳng qua cảm thấy trong khí chất của Phong Vân Vô Ngân lộ ra một cảm giác cơ khổ không nơi nương tựa, khiển cho mâu tính tiềm ẩn trong lòng các nàng bộc phát, hai nàng đều hận không thể nào chiếu cố yêu thương thật tốt cho vị tiểu sư đệ kỳ quái này.

- Được rồi! Hai nữ oa các ngươi cũng đi nghỉ ngơi thôi! Đừng ở đây mà dây dưa nữa, chẳng lẽ muốn làm lão bà của thằng nhóc Phong Vân Vô Ngân này sao?

Chúc lão ở một bên nhếch miệng cười nói.

Trên mặt Lưu Phỉ cùng Văn Sở Sở đồng thời hiện lên một áng mây đỏ, lúc này liền khom người về phía Chúc lão:

- Chúc lão, chúng ta đi trước vậy!

Sau khi Lưu Phỉ cùng Văn Sở Sở quay về cung điện, Chúc lão mới đi tới trước mặt Phong Vân Vô Ngân, nở nụ cười hèn mọn:

- Chúc lão, hai vị tỷ tỷ này tính tình không tệ lắm, sao ngài lại trêu Đùa họ vậy?

Phong Vân Vô Ngân nhịn không được oán giận nói.

- Ha ha ha!

Chúc lão cười dài, không kiêng nể gì cả:

- Đến đây, nhóc con, ngồi cùng lão đầu tử ta một chút.

Chúc lão dẫn theo Phong Vân Vô Ngân vào trong lương đình bên cạnh quảng trường, Lấy xuống hồ lô rượu giắt bên hông, uống ừng ực vài ngụm, tùy ý dùng ống tay lau miệng, tỏ ra vô cùng lôi thôi lếch thếch:

- Vừa rồi đánh một trận, cảm giác thể nào?

- Việc này...

Phong Vân Vô Ngân suy tư chốc lát rồi nói:

- Chúc lão, sau khi ngài áp chế cảnh giới của bọn họ, ta cảm thấy những thiên tài này, kể cả tên Sở Phong kia cũng chẳng là gì to tát cả. Thậm chí mây tên trưởng lão kia, nếu như thực sự duy trì tiêu chuẩn Tiên Thiên Cương khí cảnh, ta cũng dám đánh một trận cùng chúng. Chẳng qua sự thực lại không phải vậy, cảnh giới thực của bọn họ xa không thể với tới. Ví dụ như đối mặt với Sở Phong, đao thực thương thực đánh nhau, ta dù xuất cả Tử Khí giao long ra, sợ rằng cũng không phải đối thủ của hắn.

- Đúng, Sở Phong là cảnh giới Tiên Thiên Tử Khí cảnh đỉnh phong, sở học phi thường phức tạp, hắn có một chút thủ đoạn lợi hại phải lấy năng lượng tử khí làm cơ sở, mới có thể thi triển ra được. Vừa rồi đánh một trận, hắn đã bị hạn chế cực lớn. Dưới tình huống bình thường, phần kiếm ý của ngươi không áp chế được phần hàn ý của hắn. Dù sao chênh lệch về cảnh giới cũng quá lớn.

Thình lình, hai mắt Chúc lão sáng ngời:

- Vừa rồi đánh một trận, mục đích của lão đầu tử, chính là tìm tự tin cho ngươi.

- Tự tin?

Phong Vân Vô Ngân mơ hồ nắm bắt được điều gì đó.

- Trên thực tế, thiên phú của ngươi không hề kém so với bất kỳ kẻ nào trong số đó. Nếu như cảnh giới mọi người bị vây trong cùng một tiêu chuẩn, ngươi có thể đánh bại bọn họ! Ngươi phải có tự tin! Ta hạn chế phẩm cấp bọn họ, mục tiêu không phải là để ngươi đánh đập bọn họ, mà là gây dựng nên sự tự tin cho ngươi! Con đường võ giả, tu vi cảnh giới, khí vận, thiên phú, những thứ này đều rất trọng yếu. Thế nhưng tự tin, đảm phách, khí huyết, những thứ này cũng đều rất trọng yếu.

Chúc lão ý vị sâu xa nói:

- Nếu như lúc bình thường, ngươi có dám động thủ cùng mấy trưởng lão, lão giả kia không? Còn vừa rồi ngươi chèn ép bọn họ, có phải là ngươi đã tìm thấy một chút tự tin không?

- A?

Phong Vân Vô Ngân bỗng nhiên vỗ vỗ toán:

- Chúc lão, cái khác không nói, vừa rồi sau khi đánh đấm một trận, ta cảm giác lá gan mình càng ngày càng lớn, lòng tin càng ngày càng đầy.

- Ha ha ha, như vậy thì tốt!

Chúc lão ngửa mặt lên trời cười dài:

- Ngươi biến mất một tháng, né tránh sự truy sát của tên Thái thượng trưởng lão Thánh giai kia, một tháng khổ tu, ngươi tiến bộ thực sự quá lớn, lớn đến mức ngay cả ta cũng đều không tin được. Tiên Thiên Cương Khí cảnh trung kỳ, phần kiếm ý, hon nữa kiếm pháp của ngươi còn rất cổ quái, ẩn chứa ưu điểm của nhiều loại kiếm pháp, tự thành một phái... Nói tóm lại, ngươi dùng thời gian một tháng, để hoàn thành sự tình mà võ giả khác phải mất mấy năm, mấy chục năm, thậm chí là cả đời cũng đều không thể vượt qua. Ta nghĩ, trình độ yêu nghiệt của ngươi, hoàn toàn có thể sánh ngang được với Bạch Quang có được huyết mạch Đao Đê, cùng với Gia Luật Hoành tu luyện trong vị diện thời không. Nếu như ta không nhìn nhầm, ba năm sau, ngươi vị tất đã không thể tranh dài ngắn cùng bọn chúng! Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là...

Ngừng lại một chút, Chúc lão lại nói:

- Cuộc giao lưu vũ kỹ này, phần thưởng hậu hĩnh, nếu như ngươi có thể đạt được thứ tự, thu được một món tài nguyên tu luyện khổng lồ, vậy sẽ khiến cho con đường võ đạo của ngươi trở nên rộng rãi sáng lạn. Còn nếu như ngươi sớm bị đào thải, vậy thì việc này cũng có chút phiền phức.

Phải biết rằng Phong Vân Vô Ngân chỉ có thời gian ba năm, trong ba năm này, hắn đều phải tiến bộ từng ngày, biến chuyển từng ngày. Bởi vậy tài nguyên tu luyện là cực kỳ trọng yếu.

- Chúc lão xin yên tâm, ta nhất định không cô phụ kỳ vọng của ngài. Cuộc giao lưu vũ kỹ lần này, ta đã không còn đường lui nữa rồi.

Trong ánh mắt Phong Vân Vô Ngân toàn bộ đều là tự tin.

Nếu như nói trước đó Phong Vân Vô Ngân đảm phách hơn người, tâm chí kiên định, vậy thì hiện tại, trải qua một phen tranh đấu, Phong Vân Vô Ngân đã bồi dưỡng ra được một loại tự tin.

Một loại phong phạm chỉ thuộc về cường giả.

Đêm khuya thanh vắng, trong quảng trường Tử Nguyệt điện, Phong Vân Vô Ngân cùng Chúc lão ngồi ở trong lương đình thoải mái nói chuyện phiếm.

- Nhóc con, trải qua chuyện này, ngươi coi như đã đắc tội từ trên xuống dưới Ngạo Hàn tông rồi. Trưởng lão này có thù tất báo, ngày sau chắc chắn sẽ muốn xử lý ngươi. Sở Phong ở trong Vô Biên Hải Vực thành lập nên cơ nghiệp của mình, cũng là hạng người có thủ đoạn thông thiên. Ngươi hành hung Sở Phong, việc này tuyệt đối không dê tính toán. Ngươi phải biết, có thê chiếm lĩnh hải đảo trong Vô Biên Hải Vực, có được người đi theo cùng với hàng ngàn nô lệ, đều là những kẻ có chỗ dựa vừng chắc. Loại chỗ dựa vững chắc này cũng không phải chỉ là Ngạo Hàn tông, mà là cường giả trong Vô Biên Hải Vực.

Chúc lão đã bỏ đi bộ dáng cợt nhả, nghiêm túc nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio