Thình lình, khung cảnh trước mắt đột nhiên rộng mở, nhân mã Ngạo Hàn tông hơn trăm người đã đi tới phía trước một cung điện vàng rực.
Phía trước cung điện có một quảng trường khổng lồ, ước chừng trăm vạn mẫu, lộng lẫy sáng loáng, vô cùng đẹp mắt. Mỗi một khối đá lót trên quảng trường đều dùng bạch ngọc đẽo thành. Loại bạch ngọc này phẩm chất vô cùng hoàn mỹ, không tìm ra được bất kỳ chút tỳ vết nào, nếu như để trên thị trường bán đấu giá, một khối bạch ngọc này có thể bán ra được vạn lượng hoàng kim. Một quảng trường khổng lồ như vậy được lát toàn bộ bằng bạch ngọc, sợ rằng số lượng phải hơn trăm triệu khối.
Quảng trường bạch ngọc!
Đối diện với quảng trường bạch ngọc là một cung điện nguy nga to lớn, chỉnh tề xếp hàng chiến sĩ tay cầm phương thiên họa kích, đều có tu vi Tiên Thiên Cương Khí cảnh, khí tức thuần khiết.
Còn có tên thái giám, cũng nữ, nô bộc, toàn bộ đều có cảnh giới Hậu Thiên thập phẩm đại viên mãn.
- Hắc hắc, đây là hoàng cung sao? Phô trương! Quá phô trương rồi! Thế này đủ để hù chết đám bình dân thể tục mất.
Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn bái phục. Nói về sự phô trương, Vạn Tiên thành của cha vợ Lý Vạn Tiên hắn có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
Lúc này một thái giám mái tóc bạc trắng từ trong cung điện phiêu hốt đi ra, toàn thân tản mát quang mang màu đỏ tinh thuần, hiển lộ ra tu vi Tiên Thiên Hạo Khí cảnh, lúc này hắn cất thanh âm bén nhọn nói:
- Là nhân mã Ngạo Hàn tông hả?
Đại trưởng lão cúi người nói:
- Vâng! Tại hạ đại trưởng lão Ngạo Hàn tông Mặc Tử Hắc, dẫn theo những đệ tử xuất sắc nhất Ngạo Hàn tông, tới tham gia cuộc giao lưu vũ kỹ năm tông.
Lão thái giám gật đầu, ánh mất quét nhìn đám đệ tử Ngạo Hàn tông, Phong Vân Vô Ngân lập tức có một loại cảm giác quần áo không đủ che thân, trong lòng kinh ngạc. Cao thủ! Lại là một cao thủ! Tên võ giả Tiên Thiên Hạo Khí cảnh này nếu so với vài trưởng lão Ngạo Hàn tông thì còn mạnh hơn một đường.
- Đều vào đi!
Lão thái giám xác nhận không có gì nghi ngờ mới thong dong nói.
Lúc này đại trưởng lão vô cùng quy củ, dẫn mọi người vào trong cung điện.
Cung điện vô cùng lớn, trên kim giám bảo tọa vẫn còn trống trơn, phía dưới phân ra làm khu vực, trong đó khu vực đã có trăm tên đệ tử tông môn khi tức tinh thuần đứng đó. Có Tiên Thiên Cương Khí cảnh, cũng có Tiên Thiên Tử Khí cảnh. Mặt khác, trong mỗi khu vực đều có vài lão đầu tử giống như đám trưởng lão Ngạo Hàn tông, toàn bộ đều là tu vi Tiên Thiên Hạo Khí cảnh.
Đây chính là bốn tông môn khác của đế quốc Chiến Tần.
Định Hải tông, Thần Chưởng tông, Thái Huyền tông, Ngọc Nữ tông.
Đại trưởng lão dẫn đệ tử Ngạo Hàn tông tiến về khu vực thuộc về mình.
Tiến vào đứng trong khu vực của mình rồi, Phong Vân Vô Ngân nhịn không được bắt đầu nhìn ngó xung quanh.
Trong bốn khu vực khác, có không ít cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh khí tức ngang ngửa với Sở Phong.
Phong Vân Vô Ngân rất nhanh đã chú ý tới, trong khu vực còn lại, đều có một ít người khí thể đủ để chống lại, thậm chí còn vượt qua cả Sở Phong. Trong đó, bên một khu vực phía trái, có một thanh niên rất thu hút ánh mắt mọi người.
Tuổi khoảng gần , thân hình cao lớn, mặc áo choàng đỏ rực như hỏa diễm. Tuy rằng đã cố gắng áp chế khí tức, thể nhưng toàn thân hắn vẫn tản mát ra từng luồng yêu khí tựa như thực chất, khu vực hắn đứng đó, không gian đều hiện ra những dấu hiệu hỗn loạn.
Trên trán hắn thậm chí còn có một hình xăm bò cạp cát vô cùng dữ tợn, tà
Khí ngập trời.
Mọi người trong năm khu vực, bao gồm cả những trưởng lão Tiên Thiên Hạo Khí cảnh cũng đều không dám nhìn nam tử yêu dị kia quá lâu.
Phong Vân Vô Ngân nhận thấy, bao gồm cả tên Sở Phong không ai bì nổi
Kia ở trong, mọi người đều chỉ khẽ liếc mắt nhìn tên nam tử yêu dị rồi lập tức rời ánh mắt đi.
- A? Ngày hôm qua lúc ăn cơm trong tửu lâu hoàng thành, có nghe mấy tên yêu thú nói tới Mạc Thu Sương Thái Huyền tông thực lực cường hoành, thậm chí còn đạt được truyền thừa Yêu Đế, là nhân tuyển đứng đầu của cuộc giao lưu vũ kỹ lần này. Chẳng lẽ, thanh niên yêu dị kia chính là Mạc Thu Sương?
Phong Vân Vô Ngân trong lòng suy đoán.
Thình lình nam tử yêu dị kia khẽ nghiêng đầu, ánh mất chạm vào ánh mắt đang quan sát của Phong Vân Vô Ngân.
Trong nháy mắt, Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy khung cảnh bốn phía đại biến! Dường như hắn đột ngột tiến vào trong một sa mạc mênh mông! Trên bầu trời có mặt trời chói chang, tản mát ra nhiệt độ đáng sợ có thể thiêu đốt sông núi, mỗi một hạt cát đều nóng rực không gì sánh được, bốn phía xuất hiện vô số mãng xà, bò cạp, quái thú, ác ma...
Hai chân Phong Vân Vô Ngân bắt đầu dần dần lún xuống!
Một loại ý cảnh kinh khủng không tài nào miêu tả nổi, gắt gao trói chặt lấy Phong Vân Vô Ngân.
Đúng lúc này Tử Khí giao long trong đan điền Phong Vân Vô Ngân rống lớn một tiếng, phát ra lệ khí ngập trời, mới có thể kéo được Phong Vân Vô Ngân từ trong tình trạng ám ảnh kia trở về.
Khóe miệng nam tử yêu dị kia khẽ nhếch lên chút tiếu ý lãnh khốc, trong ánh mắt nhìn vào Phong Vân Vô Ngân, toàn bộ đều là thị huyết, tà ác, tàn nhẫn, biến thái.
Hắn nhìn thật kỹ Phong Vân Vô Ngân vài lần, sau đó mới đưa ánh mắt đi nơi khác.
Phong Vân Vô Ngân âm thầm kinh hãi, kẻ này so với Sở Phong thì mạnh hơn rất nhiều!
Mặt khác, có một khu vực, toàn bộ đều là nữ tử!
Tiểu cô nương thanh thuần khả ái, nữ nhân mỹ lệ động lòng người, thiếu phụ phong tình vạn chủng...
- Trong năm đại tông môn Đế quốc Chiến Tần, có người nói Ngọc Nữ tông toàn bộ đều là nữ đệ tử.
Xem ra trận doanh kia là thuộc về Ngọc Nữ tông. Hắc hắc, toàn bộ đều là mỹ nữ một ngàn người chọn một. Tựa như đó là những tượng ngọc tinh thuần, khiển người ta chỉ muốn thưởng thức chứ không đành lòng phá hủy.
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân thầm nghĩ.
Trong trận doanh Ngọc Nữ tông có vài nữ nhân hơn hai mươi tuổi, dùng ánh mắt cừu hận khắc cốt ghi xương gắt gao nhìn chằm chằm Sở Phong, trong đôi mắt thanh tú toàn bộ đều là lửa hận bừng bừng. Còn Sở Phong thì lại nở nụ cười cổ quái, hai mắt khẽ nheo lại, phảng phất như đang hồi tưởng lại những chuyện vô cùng tốt đẹp.
Thình lình, Phong Vân Vô Ngân chú ý tới mỹ nữ Lưu Phỉ vẫn đứng bên cạnh hắn, lúc này sắc mặt tái nhợt, hàm răng nghiến chặt vào môi đến chảy máu, trong viền mắt toàn bộ đều là nước mắt, toàn thân run rẩy không thể khống chế, nàng dùng ánh mắt khắc cốt ghi xương nhìn chằm chằm vào một tên nam tử trong cùng trận doanh với nam tử yêu dị, là một tên dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, anh tuấn bất phàm, có tu vi Tiên Thiên Tử Khí cảnh.
Nam tử kia bỗng nhiên quay đầu liếc mắt nhìn Lưu Phỉ, trong mất lập tức lóe lên quang mang yêu tà.
Văn Sở Sở ở một bên đỡ lấy Lưu Phỉ, thấp giọng an ủi:
- Sư tỷ, nếu như tiểu muội trong lúc thi đấu gặp tên chó má kia, nhất định sẽ thay sư tỷ báo thù! Tên chó má kia hạ dược, cướp đi trinh tiết của sư tỷ, thực sự là lang tâm cẩu phế, tội đáng chết vạn lần!
Thình lình, khung cảnh trước mắt đột nhiên rộng mở, nhân mã Ngạo Hàn tông hơn trăm người đã đi tới phía trước một cung điện vàng rực.
Phía trước cung điện có một quảng trường khổng lồ, ước chừng trăm vạn mẫu, lộng lẫy sáng loáng, vô cùng đẹp mắt. Mỗi một khối đá lót trên quảng trường đều dùng bạch ngọc đẽo thành. Loại bạch ngọc này phẩm chất vô cùng hoàn mỹ, không tìm ra được bất kỳ chút tỳ vết nào, nếu như để trên thị trường bán đấu giá, một khối bạch ngọc này có thể bán ra được vạn lượng hoàng kim. Một quảng trường khổng lồ như vậy được lát toàn bộ bằng bạch ngọc, sợ rằng số lượng phải hơn trăm triệu khối.
Quảng trường bạch ngọc!
Đối diện với quảng trường bạch ngọc là một cung điện nguy nga to lớn, chỉnh tề xếp hàng chiến sĩ tay cầm phương thiên họa kích, đều có tu vi Tiên Thiên Cương Khí cảnh, khí tức thuần khiết.
Còn có tên thái giám, cũng nữ, nô bộc, toàn bộ đều có cảnh giới Hậu Thiên thập phẩm đại viên mãn.
- Hắc hắc, đây là hoàng cung sao? Phô trương! Quá phô trương rồi! Thế này đủ để hù chết đám bình dân thể tục mất.
Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn bái phục. Nói về sự phô trương, Vạn Tiên thành của cha vợ Lý Vạn Tiên hắn có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
Lúc này một thái giám mái tóc bạc trắng từ trong cung điện phiêu hốt đi ra, toàn thân tản mát quang mang màu đỏ tinh thuần, hiển lộ ra tu vi Tiên Thiên Hạo Khí cảnh, lúc này hắn cất thanh âm bén nhọn nói:
- Là nhân mã Ngạo Hàn tông hả?
Đại trưởng lão cúi người nói:
- Vâng! Tại hạ đại trưởng lão Ngạo Hàn tông Mặc Tử Hắc, dẫn theo những đệ tử xuất sắc nhất Ngạo Hàn tông, tới tham gia cuộc giao lưu vũ kỹ năm tông.
Lão thái giám gật đầu, ánh mất quét nhìn đám đệ tử Ngạo Hàn tông, Phong Vân Vô Ngân lập tức có một loại cảm giác quần áo không đủ che thân, trong lòng kinh ngạc. Cao thủ! Lại là một cao thủ! Tên võ giả Tiên Thiên Hạo Khí cảnh này nếu so với vài trưởng lão Ngạo Hàn tông thì còn mạnh hơn một đường.
- Đều vào đi!
Lão thái giám xác nhận không có gì nghi ngờ mới thong dong nói.
Lúc này đại trưởng lão vô cùng quy củ, dẫn mọi người vào trong cung điện.
Cung điện vô cùng lớn, trên kim giám bảo tọa vẫn còn trống trơn, phía dưới phân ra làm khu vực, trong đó khu vực đã có trăm tên đệ tử tông môn khi tức tinh thuần đứng đó. Có Tiên Thiên Cương Khí cảnh, cũng có Tiên Thiên Tử Khí cảnh. Mặt khác, trong mỗi khu vực đều có vài lão đầu tử giống như đám trưởng lão Ngạo Hàn tông, toàn bộ đều là tu vi Tiên Thiên Hạo Khí cảnh.
Đây chính là bốn tông môn khác của đế quốc Chiến Tần.
Định Hải tông, Thần Chưởng tông, Thái Huyền tông, Ngọc Nữ tông.
Đại trưởng lão dẫn đệ tử Ngạo Hàn tông tiến về khu vực thuộc về mình.
Tiến vào đứng trong khu vực của mình rồi, Phong Vân Vô Ngân nhịn không được bắt đầu nhìn ngó xung quanh.
Trong bốn khu vực khác, có không ít cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh khí tức ngang ngửa với Sở Phong.
Phong Vân Vô Ngân rất nhanh đã chú ý tới, trong khu vực còn lại, đều có một ít người khí thể đủ để chống lại, thậm chí còn vượt qua cả Sở Phong. Trong đó, bên một khu vực phía trái, có một thanh niên rất thu hút ánh mắt mọi người.
Tuổi khoảng gần , thân hình cao lớn, mặc áo choàng đỏ rực như hỏa diễm. Tuy rằng đã cố gắng áp chế khí tức, thể nhưng toàn thân hắn vẫn tản mát ra từng luồng yêu khí tựa như thực chất, khu vực hắn đứng đó, không gian đều hiện ra những dấu hiệu hỗn loạn.
Trên trán hắn thậm chí còn có một hình xăm bò cạp cát vô cùng dữ tợn, tà
Khí ngập trời.
Mọi người trong năm khu vực, bao gồm cả những trưởng lão Tiên Thiên Hạo Khí cảnh cũng đều không dám nhìn nam tử yêu dị kia quá lâu.
Phong Vân Vô Ngân nhận thấy, bao gồm cả tên Sở Phong không ai bì nổi
Kia ở trong, mọi người đều chỉ khẽ liếc mắt nhìn tên nam tử yêu dị rồi lập tức rời ánh mắt đi.
- A? Ngày hôm qua lúc ăn cơm trong tửu lâu hoàng thành, có nghe mấy tên yêu thú nói tới Mạc Thu Sương Thái Huyền tông thực lực cường hoành, thậm chí còn đạt được truyền thừa Yêu Đế, là nhân tuyển đứng đầu của cuộc giao lưu vũ kỹ lần này. Chẳng lẽ, thanh niên yêu dị kia chính là Mạc Thu Sương?
Phong Vân Vô Ngân trong lòng suy đoán.
Thình lình nam tử yêu dị kia khẽ nghiêng đầu, ánh mất chạm vào ánh mắt đang quan sát của Phong Vân Vô Ngân.
Trong nháy mắt, Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy khung cảnh bốn phía đại biến! Dường như hắn đột ngột tiến vào trong một sa mạc mênh mông! Trên bầu trời có mặt trời chói chang, tản mát ra nhiệt độ đáng sợ có thể thiêu đốt sông núi, mỗi một hạt cát đều nóng rực không gì sánh được, bốn phía xuất hiện vô số mãng xà, bò cạp, quái thú, ác ma...
Hai chân Phong Vân Vô Ngân bắt đầu dần dần lún xuống!
Một loại ý cảnh kinh khủng không tài nào miêu tả nổi, gắt gao trói chặt lấy Phong Vân Vô Ngân.
Đúng lúc này Tử Khí giao long trong đan điền Phong Vân Vô Ngân rống lớn một tiếng, phát ra lệ khí ngập trời, mới có thể kéo được Phong Vân Vô Ngân từ trong tình trạng ám ảnh kia trở về.
Khóe miệng nam tử yêu dị kia khẽ nhếch lên chút tiếu ý lãnh khốc, trong ánh mắt nhìn vào Phong Vân Vô Ngân, toàn bộ đều là thị huyết, tà ác, tàn nhẫn, biến thái.
Hắn nhìn thật kỹ Phong Vân Vô Ngân vài lần, sau đó mới đưa ánh mắt đi nơi khác.
Phong Vân Vô Ngân âm thầm kinh hãi, kẻ này so với Sở Phong thì mạnh hơn rất nhiều!
Mặt khác, có một khu vực, toàn bộ đều là nữ tử!
Tiểu cô nương thanh thuần khả ái, nữ nhân mỹ lệ động lòng người, thiếu phụ phong tình vạn chủng...
- Trong năm đại tông môn Đế quốc Chiến Tần, có người nói Ngọc Nữ tông toàn bộ đều là nữ đệ tử.
Xem ra trận doanh kia là thuộc về Ngọc Nữ tông. Hắc hắc, toàn bộ đều là mỹ nữ một ngàn người chọn một. Tựa như đó là những tượng ngọc tinh thuần, khiển người ta chỉ muốn thưởng thức chứ không đành lòng phá hủy.
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân thầm nghĩ.
Trong trận doanh Ngọc Nữ tông có vài nữ nhân hơn hai mươi tuổi, dùng ánh mắt cừu hận khắc cốt ghi xương gắt gao nhìn chằm chằm Sở Phong, trong đôi mắt thanh tú toàn bộ đều là lửa hận bừng bừng. Còn Sở Phong thì lại nở nụ cười cổ quái, hai mắt khẽ nheo lại, phảng phất như đang hồi tưởng lại những chuyện vô cùng tốt đẹp.
Thình lình, Phong Vân Vô Ngân chú ý tới mỹ nữ Lưu Phỉ vẫn đứng bên cạnh hắn, lúc này sắc mặt tái nhợt, hàm răng nghiến chặt vào môi đến chảy máu, trong viền mắt toàn bộ đều là nước mắt, toàn thân run rẩy không thể khống chế, nàng dùng ánh mắt khắc cốt ghi xương nhìn chằm chằm vào một tên nam tử trong cùng trận doanh với nam tử yêu dị, là một tên dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, anh tuấn bất phàm, có tu vi Tiên Thiên Tử Khí cảnh.
Nam tử kia bỗng nhiên quay đầu liếc mắt nhìn Lưu Phỉ, trong mất lập tức lóe lên quang mang yêu tà.
Văn Sở Sở ở một bên đỡ lấy Lưu Phỉ, thấp giọng an ủi:
- Sư tỷ, nếu như tiểu muội trong lúc thi đấu gặp tên chó má kia, nhất định sẽ thay sư tỷ báo thù! Tên chó má kia hạ dược, cướp đi trinh tiết của sư tỷ, thực sự là lang tâm cẩu phế, tội đáng chết vạn lần!
Vừa nghe lời này, Phong Vân Vô Ngân lập tức hiểu ra. Lưu Phỉ cùng Văn Sở Sở đối với Phong Vân Vô Ngân cũng coi như không tệ, lúc này đã hiểu rõ nguyên nhân khiển Lưu Phỉ thương tâm, Phong Vân Vô Ngân hung hăng liếc mắt nhìn tên nam tử kia, trong lòng sát khí chợt lóe, sau đó nhẹ nhàng quay đầu đi, trong lòng thầm nói:
- Ngươi tốt nhất đừng nên đụng phải ta, bằng không chắc chắn ta sẽ biển ngươi thành chất dinh dưỡng cho yêu thai!
Khu vực bốn phía xung quanh năm đại tông môn, đều là các trọng thần của để quốc Chiến Tần ngồi đó, họ đều mang khí tức ngưng trọng, toàn bộ tu vi đều là Tiên Thiên Hạo Khí canh.
Còn ở vị trí bên trái cùng bên phải kim giám bảo tọa, phân biệt ngồi hai nhân vật nhìn như không hề có dao động năng lượng, nhàn nhã như mây bay nước chảy.
Ở bên trái là một lão giả mặc bào phục có thêu nhật nguyệt sơn hà, khuôn mặt hắn hiền lành, trong tay đang cầm một chén trà nhẹ nhàng thưởng thức. Bên ngoài làn da của hắn có lưu chuyển một vầng quang mang sáng bóng thánh khiết cao quý.
Còn bên phải lại là một trung niên nhân toàn thân mặc khải giáp, hiên ngang khôi vĩ, không nộ tự uy.
Hai người này đều không tản mát ra bất kỳ dao động năng lượng nào, thế nhưng lại mang tới một cảm giác muốn chân thành thần phục cúng bái.
Chúc lão nói bên tai Phong Vân Vô Ngân:
- Bên trái kia chính là Tư Mã thừa tướng vừa gặp lúc nãy, là một gã Thánh giai, còn bên phải cũng là Thánh giai, thoạt nhìn có lẽ chính là hộ quốc đại tướng quân. Hai người này chính là phụ tá đắc lực của Hoàng đế đế quốc Chiến Tần.
- À, một tướng quân, một thừa tướng!
Phong Vân Vô Ngân gật đầu:
- Đều là nhân vật cự đầu, nắm giữ huyết mạch một đế quốc.
Mượn để quốc Chiến Tần mà nói, trong tông môn nhân vật cực mạnh ở bề ngoài trên cơ bản chính là Tiên Thiên Hạo Khí cảnh đỉnh phong, cũng có một ít Thánh giai tọa trấn. Chẳng qua những Thánh giai này đều âm thầm ẩn giấu, sẽ không đơn giản xuất hiện. Còn với đế quốc mà nói, Thánh giai có thể công khai xuất hiện tại trước mặt thể nhân.
Đương nhiên trong hoàng cung, tuyệt đối không chỉ có hai gã Thánh giai là tướng quân cùng thừa tướng này.
- Không biết Hoàng đế để quốc Chiến Tần có phẩm cấp gì?
Phong Vân Vô Ngan âm thầm suy đoán.
Đúng lúc này, một cỗ khí tức nhu hòa tựa như xuân phong hóa vũ, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ cung điện, quang mang thần thánh hòa toàn bao phủ lấy cung điện.
Một thanh âm lanh lảnh bỗng nhiên vang lên:
- Hoàng đế bệ hạ giá lâm!
Cuồn cuộn, bài sơn đảo hải, áp lực không gì sánh được, hoành không xuất thể!
Trong cung điện bắt đầu tỏa ra ngàn luồng hào quang, vạn đạo khí lành, vô cùng rực rỡ.
Khu vực bầu trời trên cung điện dường như mơ hồ hiện lên một hư ảnh cự long dài vạn thước, thánh quang lượn lờ.
đồng cùng đồng nữ hiện ra ở phía chân trời, trên không trung thổi lên những nhạc khúc du dương.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ hoàng thành đều bao phủ trong một bầu không khí tường hòa!
Hoàng ân cùng thánh quang cuồn cuộn bao phủ toàn bộ hoàng thành. Trong hoàng cung, hào quang, khí lành, rực rỡ hoa vũ lại càng tràn ngập bốn phương tám hướng. Tiên khí mờ mịt khiển cho toàn bộ hoàng cung đều như trở thành mộng cảnh. Hơn nữa còn có từng đạo khí tức uy nghi quân lâm thiên hạ ngang dọc khắp nơi.
Mỗi một người bên trong điện phủ đều sinh ra thuần phục cúng bái.
Thình lình trong lúc đó, một nam tử thân mặc long bào, đẩu đội miện quan Hoàng đế, được mấy chục tên cung nữ thái giám vây quanh, tựa như chúng tinh phủng nguyệt, chậm rãi bước đến. Bước đi của hắn vô cùng bình ổn, mỗi một bước đều mang theo uy nghiêm ngập trời, bảo tướng trang nghiêm, đều là anh dũng bất quần, đều là khí tượng đế vương.
- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Trong đại điện lập tức vang lên tiếng hô tụng, tất cả mọi người đều khom lưng uốn gối.
Chúc lão cũng giả bộ khom lưng, nháy mắt thấp giọng nói với Phong Vân Vô Ngân:
- Tu vi võ đạo, sau khi đạt tới Tiên Thiên, gặp mặt quân vương cũng không cần hành lễ quỳ lạy. Hắc hắc, nếu là võ giả Hậu Thiên, còn phải hai gối quỳ xuống, đến trán cũng phải chạm đất, đúng là quy củ rác rưởi.
Phong Vân Vô Ngân đột nhiên bật cười... Chúc lão thực sự là hoạt kê, trong hoàn cảnh trang trọng như vậy vẫn còn cợt nhả được, mở miệng nói lời ô uế, đại bất kính. Nhưng mà nói cười cợt nhả bậc nay, ở đây còn ai có thể làm được như Chúc lão?
Phong Vân Vô Ngân ngược lại là bội phục sự vô lại cùng thoải mái của Chúc lão. Còn nếu như thực sự phải hành lễ quỳ lạy, Phong Vân Vô Ngân tất nhiên sẽ cảm giác không được tự nhiên, trong lòng cũng không tình nguyện.
- Các khanh không cần đa lê! Lễ nghi phiền phức như thế, trẫm cũng không coi trọng.
Hoàng đế mỉm cười, trên mặt toàn bộ đều là thánh quang lưu động. Nhưng rất nhanh sau đó, cái loại khí tức quân vương tỏa ra từ thân thể hắn cũng thu liễm trở lại, ngoại trừ ánh mắt thường thường lóe lên quang mang kinh người, thoạt nhìn qua cũng chỉ mang bộ dáng bình thường, toàn thân không hề có chút dao động năng lượng nào.
Hoàng đế an vị trên kim loan bảo tọa.
Phong Vân Vô Ngân khẽ ngẩng đầu nhìn nhìn vị Hoàng đế kia. Thoạt nhìn qua nhiều lắm cũng chỉ tầm bốn mươi tuổi, khuôn mặt chữ quốc, ngũ quan góc cạnh như đao khắc, tướng mạo đường đường. Khiển người khác chú ý nhất chính là đôi mắt của hắn, tựa hồ có nhật nguyệt trong đó, khiển cho ánh sáng toàn bộ đại điện đều ngưng tụ trong mắt hắn.
Hắn tùy ý ngồi xuống, lại mang tới cảm giác trầm trọng tựa như núi cao.
Đại điện trong nháy mắt an tĩnh lại, vô cùng yên tĩnh, trang nghiêm.
Phía sau bảo tọa của Hoàng đế, gã cường giả đứng thành một hàng ngang. Bốn nam một nữ, đều là những tồn tại Tiên Thiên Hạo Khí cảnh đỉnh phong. Mỗi một người đều tản mát ra khí tức trầm ổn. Từ khí chất mà nói, tuyệt đối đã vượt xa cường giả Tiên Thiên Hạo Khí cảnh bình thường, đều có được phong phạm cùng khí độ của bậc đại năng.
- A? Năm người này đều cho ta cảm giác giống với cha vợ Lý Vạn Tiên! Đều có thực lực cấp bậc tông sư!
Trong nháy mắt Phong Vân Vô Ngân đã đưa ra đánh giá.
cường giả Tiên Thiên Hạo Khí cảnh đằng sau Hoàng đế, mỗi một người đều có thực lực ngang ngửa với Lý Vạn Tiên.
- Năm người này, chẳng lẽ là...
Một đạo linh quang chợt hiện trong đầu Phong Vân Vô Ngân.
Lúc này chỉ thấy Hoàng đế khẽ quay đầu lại, liếc mắt nhìn năm cường giả Tiên Thiên Hạo Khí cảnh, mỉm cười nói:
- Năm vị khanh gia, các ngươi tọa trấn năm đại tông môn đế quốc Chiến Tần, vì để quốc Chiến Tần bồi dưỡng những tài tuấn trẻ tuổi, một số lão nhân trong tông môn các ngươi cũng lựa chọn tiến vào hoàng cung cống hiến cho trẫm. Có thể nói năm đại tông môn chính là nền tảng của đế quốc! Năm vị khanh gia thân là đương kim tông chủ năm đại tông môn, công lao vô cùng to lớn!
- Bệ hạ nói quá lời, những điều này đều là bổn phận của chúng thần.
Năm tên võ giả Tiên Thiên Hạo Khí cảnh đều khom lưng nói.
- Quả nhiên không đoán sai, năm người kia chính là tông chủ năm đại tông môn để quốc Chiến Tần!
Phong Vân Vô Ngân khẽ gật đầu. Ánh mắt ngước nhìn, quan sát từng vị tông chủ của năm đại tông cảm thấy họ không thể nhìn