Phụt...
Trong lúc Phong Vân Vô Ngân không tiếc lực ẩu đả, mỗi một đoạn xương cốt trong người Trường Tôn Kính đều bị mạnh mẽ đánh gãy, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, trong máu tươi còn lẫn theo những đoạn nội tạng bị đánh nát vụn.
Tới khi bị đuổi đánh đến sát mép lôi đài, hắn đã bị đánh thành một bãi thịt nát!
Cuối cùng, Phong Vân Vô Ngân mới thu hồi nắm tay, khó hiểu cúi lưng xuống đoạt lấy chiếc giới chỉ trên ngón tay Trường Tôn Kính, sau đó giấu vào trong người mình.
Trong khoảnh khắc Trường Tôn Kính bị bầm thây, cơ thể hắn bị một đoàn thánh quang chiếu rọi, biến mất khỏi lôi đài.
Khán giả trong toàn trường, ai nấy đều trợn tròn con mắt...
- Thiếu niên này quá mạnh mẽ rồi! Cứ một quyền nối tiếp một quyền, đánh một võ giả Tiên Thiên tử khí đỉnh phong thành một đám thịt vụn, ngay cả bảo giáp Tiên Thiên hộ thể của võ giả Tiên Thiên tử khí kia cũng bị đánh tan tành, uy lực một quyền của hắn mạnh tới cỡ nào?
- Ta chưa từng thấy qua phương thức chiến đấu nào tàn nhẫn như vậy? Quá phẫn nộ, quá hung tàn! Da đầu ta đã tê dại rồi!
- Gia hỏa bị đánh chết kia, ta có biết, là Trường Tôn Kính của Định Hải Tông, vẫn được xưng là thiên tài, từng hỗn qua mấy năm tại Vô Biên hải vực, lĩnh ngộ ra kiếm ý phần, trở thành một cường nhân. Không nghĩ tới, bị một tiểu tử đánh cho không có sức hoàn thủ.
- Các ngươi không theo dõi toàn bộ quá trình trận so đấu này sao? Từ lúc ban đầu, tiểu hài tử kia chỉ dùng kiếm ý ngăn chặn Trường Tôn Kính, khiến Trường Tôn Kính bị trói chân trói tay, tới khi hoàn toàn trói chặt đối phương, sau đó mới đến màn ẩu đả tàn bạo vừa rồi!
- Không phải chứ? Trường Tôn Kính là một gã kiếm tu phần, dĩ nhiên bị tiểu hài tử này dùng kiếm ý ngăn chặn?
- Tiểu hài tử này là đệ tử Ngạo Hàn Tông, thoại nhìn là một quái kiệt mới được tông môn bồi dưỡng đặc biệt, hắn cũng là thiên tài, hiện tại mới chỉ là vòng so đấu đầu tiên, chúng ta nên chăm chú theo dõi tiểu hài tử này, hắn có thể sẽ trở thành một con hắc mã của hội so đấu lần này.
- Hắc mã? Không hẳn!
Hoàng đế xoa xoa huyệt thái dương, cười khanh khách nói:
- Phong Vân Vô Ngân đúng không? Phương thức chiến đấu quá có ý tứ rồi. Trước tiên dùng kiếm ý vô thượng áp chế, sau đó kết thúc so đấu bằng màn ẩu đả tàn khốc. Tiên Thiên cương thể.
- Dĩ nhiên là Tiên Thiên cương thể, là Tiên Thiên cương thể nghìn năm khó gặp! Kiếm ý phần kết hợp thành một với Tiên Thiên cương thể, đồng thời đã hóa ảo thành cương, tuổi đời mới chỉ mười hai, một người như thế, trẫm không thể dùng lời nào hình dung được nữa. Sở ái khanh, chúc mừng ngươi rồi, Ngạo Hàn Tông các ngươi lại vun đúc được một thiên tài đúng nghĩa, ngày sau sẽ là một nhân vật đi đầu cho giới võ đạo đế quốc Chiến Tần.
- Ách!
Trong lòng tông chủ Ngạo Hàn Tông lẫn lộn trăm mối tư vị, hoàng đế nói lời chúc mừng, nhưng hắn nghe vào lại biến thành lời châm chọc.
- Được rồi!
Hoàng đế ngừng lại một chút, nói:
- Sở ái khanh, còn có Định Hải Tông Thượng Quan ái khanh, Phong Vân Vô Ngân có huyết hải thâm cừu gì với đệ tử kia của Định Hải Tông các ngươi sao? Thế nào lại chọn thủ đoạn hung tàn cực điểm, từng quyền từng quyền đánh tới thịt nát vụn. Nếu không phải có cừu oán gì, vậy càng kỳ quái.
Tông chủ Thượng Quan Hạo của Định Hải Tông vừa buồn bực vừa mờ mịt, nói:
- Bệ hạ, không có việc này, một tiểu hài tử mới mười hai tuổi, sao có thể kết thành thù hận với môn nhân Định Hải Tông?
- Bệ hạ, bản tính Phong Vân Vô Ngân kia vốn đã hung tàn, ngay cả thủ đoạn đối đãi với đồng môn đều là máu tanh tàn bạo, chưa nói gì tới đối thủ tông môn khác.
Tông chủ Ngạo Hàn Tông nhịn không được tiếp lời.
Trong mắt hoàng đế hiện lên một tia kỳ quang, lẩm bẩm nói:
- Một tướng công thành, vạn cốt khô! Tâm tính như vậy, trong vòng mười năm nếu không cải biến, tất sẽ thành một đời kiêu hùng!
Theo việc Phong Vân Vô Ngân dùng phương thức bạo lực đánh chết Trường Tôn Kính, toàn bộ hai mươi lăm trường so đấu vòng thứ nhất đã kết thúc.
Các tuyển thủ chiến thắng trên đấu trường đều được tấn cấp.
Lão thái giám đứng ra tuyên bố:
- Hai mươi lăm tuyển thủ tấn cấp bắt đầu tự điều dưỡng một canh giờ trên lôi đài, sau đó xuống rút thăm, tiến hành vòng so đấu thứ hai...
Qua một hồi chiến đấu, mỗi một gã danh thủ được một canh giờ nghỉ ngơi phục hồi. Trên thực tế các danh thủ được cho một canh giờ nghỉ ngơi chính là muốn cho họ đúc kết kinh nghiệm thu được trong lượt so đấu vừa rồi.
Phong Vân Vô Ngân khoanh chân ngồi trên lôi đài, Phách Khí Hồng Lô kia đang lở lửng trước người hắn, hấp thu luyện hóa những mảnh vụn từ tấm bảo y Tiên Thiên của Trường Tôn Kính.
Từng nét vẽ trận pháp trên các mảnh nhỏ bị luyện hóa triệt để. Bảo giáp Tiên Thiên chỉ có thể dùng huyền thiết đặc thù chú trận chế thành, hơn nữa chỉ khi tu vi đạt được Tiên Thiên chính khí mới có thể tự luyện khí tạo ra, bởi vậy, bên trong bảo giáp Tiên Thiên này có ẩn chứa một tia ý chí và năng lượng của một gã cường giả Tiên Thiên chính khí, hết thảy đều bị Phách Khí Hồng Lô luyện hóa.
Lượng cương khí của Phong Vân Vô Ngân bắt đầu chậm rãi tăng lên từng giọt, từng giọt.
Cùng lúc đó, Phong Vân Vô Ngân cũng lấy ra nạp giới vừa mạnh mẽ cướp giật được từ chỗ Trường Tôn Kính, một lần nữa tích máu nhận chủ.
Đưa tinh thần lực tiến vào bên trong.
Chỉ thấy không gian bên trong nạp giới này cũng coi như đủ rộng, có một gian lớn như phòng nhỏ chứa đầy các loại đan dược, dược liệu, dược thảo hoang dại khiến bên trong ngào ngạt đủ các loại mùi hương. Còn có một phòng nhỏ cất chứa mấy bản sách, mấy loại bí tịch vũ kỹ.
Đối với những thứ này, Phong Vân Vô Ngân thực sự không cảm thấy hứng thú, hắn cần chỉ là linh thạch.
Có điều Trường Tôn Kính này thực sự chẳng giàu có gì, Phong Vân Vô Ngân tìm kiếm hồi lâu, moi móc khắp ngõ ngách mới tìm được mười một khối linh thạch cương khí, ba khối linh thạch tử khí.
Ncuatui.Net
- Nghèo kiết xác!
Phong Vân Vô Ngân thấp giọng chửi một câu, chợt lấy toàn bộ mười một khối linh thạch cương khí và ba khối linh thạch tử khí ra ngoài, trực tiếp ném vào trong Phách Khí Hồng Lô.
Tử khí giao long trong đan điền phun ra một hư ảnh giao long nho nhỏ cỡ bàn tay, chui vào trong Phách Khí Hồng Lô, hỗ trợ luyện hóa những linh thạch này, cũng tham lam hấp thu.
Phách Khí Hồng Lô và tử khí giao long đều là một bộ phận thân thể của Phong Vân Vô Ngân, cả hai không có xung đột với nhau, bảo đảm có thể thay Phong Vân Vô Ngân luyện hóa các loại năng lượng.
Cuối cùng, Phong Vân Vô Ngân lại chuyển hết toàn bộ các loại dược liệu, kỳ hoa dị thảo trong nạp giới, ném hết vào trong Phách Khí Hồng Lô.
Luyện hóa! Luyện hóa toàn bộ!
Có thể trong những đan dược và kỳ hoa dị thảo này, có loại có công hiệu đặc thù hay là thứ cao cấp, thế nhưng lúc này Phong Vân Vô Ngân cũng không có thời gian đi chọn lọc phân loại, thế nên mới quyết định dùng toàn bộ số dược vật này làm đồ tầm bổ cho tử khí giao long.
Trong quá trình luyện hóa, sáu mươi lăm vạn sáu nghìn sáu trăm viên thiên địa đan điền Tiên Thiên, tử khí giao long đều điên cuồng hấp thu năng lượng linh thạch, cùng với rất nhiều dược lực từ các loại dược liệu. Lượng cương khí, từng giọt rồi từng giọt tăng trưởng: Lực lượng và thể tích tử khí giao long cũng từng bước tăng trưởng.
Tổng hợp thực lực của Phong Vân Vô Ngân cứ như vậy chậm rãi đề cao, vô thanh vô tức, thần không biết quỷ không hay.
Ngay cả hoàng đế, thừa tướng, đại tướng quân hộ quốc cũng không hề phát hiện ra những cử động này của Phong Vân Vô Ngân.
Đồng thời, Phong Vân Vô Ngân xuất ra mấy bản sách trong nạp giới, nhìn qua một lần. Quả nhiên đó là mấy bản bí tịch vũ kỹ.
Có điều rất quái lại, bản thân Trường Tôn Kính kia là một gã kiếm tu, thế nhưng trong số mấy bản bí tịch vũ kỹ cất dấu kia cũng không có bí tịch kiếm kỹ, chỉ là một ít bí tịch Địa giai trung cấp về chưởng pháp, quyền pháp và côn pháp.
- Những bí tịch này với ta mà nói, đều là thứ vô dụng. Sau này tìm địa phương thích hợp, đưa toàn bộ đi đấu giá hoặc đổi lấy bí tịch kiếm kỹ.
Phong Vân Vô Ngân thu lại đống bí tịch, thầm nghĩ.
Thời gian một canh giờ trôi qua rất nhanh.
Hai mươi lăm gã tuyển thủ vừa tấn cấp, đều được thánh quang nhanh chóng truyền tống trở lại giữa sân.
Lúc này lượng cương khí của Phong Vân Vô Ngân đã được đề cao thêm một ít, có điều vẫn chưa đạt đến tiêu chuẩn của Tiên Thiên cương khí đỉnh phong. Thể tích tử khí giao long đã tăng trưởng lên hơn một nghìn ba trăm thước, mỗi một cánh tay giao long đều có năm mươi sáu giao thần lực, đuôi giao long cũng sở hữu năm mươi sáu giao lực quẫy, lực nghiền của miệng giao long cũng đạt được bốn mươi giao.
- Các vị tài tuấn, chúc mừng các ngươi đã thăng cấp, đồng thời cũng ghi danh vào vòng so đấu thứ hai.
- Mời mọi người đến bốc thăm số thứ tự, tham dự vòng so đấu thứ hai có tổng cộng hai mươi lăm người, thế nên trong đó sẽ có một người nhận được số “không”, nói cách khác hắn sẽ không phải tham dự vòng so đấu thứ hai này mà được đặc cách tham dự vào vòng sau. Ha ha, có thể bắt thăm được số “không”, đó chính là đại vận khí, hãy chờ xem ai trong số các ngươi sẽ có được đại vận khí này.
Lão thái giám cười tủm tỉm, nói.
Ngừng một chút, hắn lại bổ sung:
- Bắt đầu từ lượt so đấu thứ hai sẽ chính thức loại bỏ quy tắc đồng môn không thi đấu với nhau. Nói cách khác, từ lần thi đấu thứ hai này, đối thủ của các ngươi rất có thể sẽ là huynh đệ đồng môn của mình!
Phong Vân Vô Ngân không đi tranh vị trí, chọn xếp hàng cuối cùng. Hắn chú ý tới, hai mươi lăm võ giả vừa bị đánh bại hoặc giết chết đang đứng tại vòng bên ngoài sân, bộ dáng yếu ớt như có bệnh.
Trương Tôn Kính vị Phong Vân Vô Ngân đánh thành một đoàn thịt nát, lúc này đã được phục sinh, toàn thân hoàn hảo không tổn hao. Bất quá, vẻ mặt hắn tái nhợt, khí sắc kém vô cùng, giống như một gã đang chịu bệnh nặng, xem ra, cần rất nhiều thời gian điều dưỡng mới có thể khôi phục lại như cũ.
Lúc này Trường Tôn Kính đã không còn bất luận thái độ kiêu ngạo gì, hơn nữa khi ánh mắt Phong Vân Vô Ngân quét tới, Trường Tôn Kính thậm chí còn khiếp đảm, lảng tránh ánh mắt Phong Vân Vô Ngân. Một hồi ẩu đả vừa rồi đã lưu lại một vết đen trong linh hồn Trường Tôn Kính, trở thành một dấu ấn đáng sợ khó có thể xoa dịu trong một đoạn thời gian dài.
Phong Vân Vô Ngân không mấy quan tâm đến Trường Tôn Kính, đưa mắt nhìn về phía mấy võ giả bị đấu loại của Ngạo Hàn Tông.
Qua vòng thi đấu thứ nhất, Ngạo Hàn Tông chịu tổn thất thảm trọng, đã có mấy người bị đấu loại.
Hai nữ đệ tử là Văn Sở Sở và Lưu Phỉ đều đã bị đấu loại. Lỗ Hồ, Hồ Chí Tinh, Mộ Dung Điềm, Chung Nhất Kiếm, đều đã bị loại.
Phong Vân Vô Ngân chú ý tới vẻ mặt tái nhợt của Văn Sở Sở, trên người nàng khoác một kiện trường sam, toàn thân lạnh run, trong mắt hiển hiện nỗi hổ thẹn, căm hờn, thoạt nhìn cực kỳ bất lực.
Bảo y hộ thể của Lưu Phỉ cũng bị đánh nát rồi, đồng thời vẻ mặt vẫn còn lã chã nước mắt.
Cả hai nữ tử, đều hiển hiện ra tư thái điềm đạm, đáng yêu.
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân khẽ động, lập tức đi tới, nói:
- Hai vị tỷ tỷ, các ngươi? Tình hình chiến đấu vừa rồi thế nào? Ách, tôi không có theo dõi được tràng diện chiến đấu của hai người!
Vừa rồi, quần áo toàn thân trên người Văn Sở Sở đều bị thương ý của đối thủ xé rách, ngọc thể trần nhộng đều hiển hiện ra trước mắt mọi người, lúc này đang cảm giác hổ thẹn và nhục nhã cực độ. Nghe được Phong Vân Vô Ngân hỏi, hốc mắt nàng lập tức tuôn ra hai dòng lệ, khóc lóc nói:
- Tiểu đệ, đợi lát nữa, nếu ngươi gặp phải Tiên Vu Duyên của Thái Huyền Tông, nhất định phải trả thay cho tỷ tỷ một ngụm ác khí...
Lúc này cả thể xác và tinh thần Văn Sở Sở đều chịu đả kích nghiêm trọng, tuy rằng nàng có tu vi Tiên Thiên tử khí đỉnh phong, nhưng dù sao vẫn là một nữ nhân, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác bất lực, cần có nam nhân bảo hộ, che chở. Thế nên liền chủ động khóc lóc kể lể với Phong Vân Vô Ngân. Ngữ khí này, thực ra các nàng đã quên, dù sao Phong Vân Vô Ngân cũng chỉ là một tiểu hài tử mà thôi.
Lúc này Lưu Phỉ cũng khóc không thành tiếng:
- Tiểu đệ, tỷ tỷ của ta có nói, cũng không sợ đệ chê cười, năm ngoái, tại Vô Biên hải vực, Tiên Vu Duyên kia lợi dụng dược vật, phá hủy... Phá hủy đi trinh tiết của tỷ tỷ ta. Trong một năm nay, tỷ tỷ sống không bằng chết, lần thi đấu vũ ký này, vốn nghĩ có thể tự tay giết Tiên Vu Duyên, thế nhưng... Tiểu đệ, ngươi... Ngươi phải giúp tỷ tỷ ta, rửa mối sỉ nhục này.
- Xin hai vị tỷ tỷ yên tâm, loại hư hỏng thích phá đi trong trắng của nữ nhân là hạng vô sỉ nhất, nếu gặp phải hắn, tiểu đệ tự nhiên sẽ dốc hết toàn lực.
Phong Vân Vô Ngân trịnh trọng gật đầu.
Nói xong, Phong Vân Vô Ngân trở lại trong sân, đã đến lượt hắn rút thăm rồi.
Phong Vân Vô Ngân tùy ý chọn một lệnh bài.
- Lôi đài số !
Bất ngờ trong lúc đó, một tiếng cười quái dị truyền vào trong tai Phong Vân Vô Ngân.
- Chậc chậc, nguyên lai đối thủ tại vòng thi đấu số hai này lại là một mao đầu tiểu tử, ha ha ha, thực sự là vận khí!
- A?
Phong Vân Vô Ngân giương mắt vừa nhìn, chỉ thấy một tên nam tử trẻ tuổi, trên vai khiên một cây trường thương, như cười như không nhìn chính mình. Trong tay thấy cầm một lệnh bài, không phải lệnh bài số thì là gì?
Nam tử này, bất ngờ lại chính là Tiên Vu Duyên của Thái Huyền Tông!
- Vòng thi đấu thứ hai, bắt đầu!
Lão thái giám cười tủm tỉm.
“Vù! Vù!” Từng đạo thánh quang hiện lên, lần lượt đưa các võ giả lên lên đài của mình.
Trên lôi đài số .
Phong Vân Vô Ngân đứng đối mặt với Tiên Vu Duyên, quần áo hai người đều không gió mà phất phơ!
- Mao đầu tiểu tử kia, ngươi quỳ xuống khấu đầu ba cái, sau đó tự nhân thua, ta có thể tha mạng cho ngươi. Tuy rằng lần thi đấu này, nếu người bị giết sẽ được cường giả Thánh giai dùng thánh quang cứu lại, thế nhưng bị giết một lần, nguyên khí đại thương, rất bất lợi cho tu luyện ngày sau, hơn nữa còn có thể lưu lại tâm ma, tạo thành bóng đen trong tâm hồn. Cũng phải nhắc ngươi, cảm giác trước khi chết rất đau đớn, khó chịu vô cùng.
Chương : Ngươi phải chết ().
Tiên Vu Duyên tà tà nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân, trong ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
- Ta có xem qua một lát trường thi đấu giữa ngươi và Trường Tôn Kính của Định Hải Tông, lực lượng của ngươi rất mạnh, có điều ngươi vẫn không phải đối thủ của ta, ngươi không có một chút cơ hội chiến thắng.
- Mặc dù ngươi vượt cấp đánh chết được loại vô tích sự như Trường Tôn Kính, nhưng đó chẳng có gì đáng tự hào, nghìn vạn lần không nên tự cho là đúng. Đây là lời khuyên chân thành của ta dành cho ngươi.
Toàn thân Tiên Vu Duyên tản mát ra một loại khí tức sắc bén, phảng phất như có thể phá trời cao. Loại khí thế này, Trường Tôn Kính không thể so sánh.
- Cảm ơn lời khuyên của ngươi.
Phong Vân Vô Ngân chớp mắt một cái, nhìn chằm chằm vào Tiên Vu Duyên, nói:
- Có điều, ta cũng có một lời khuyên dành cho ngươi.
- A?
Tiên Vu Duyên sửng sốt.
- Ngươi phải chết!
Phong Vân Vô Ngân đơn giản noi.
“Phốc!” Tiên Vu Duyên cười lên:
- Điên rồi, mao đầu tiểu tử ngươi điên rồi! Ngươi biết mình đang nói gì không?
- Ngươi phải chết!
Phong Vân Vô Ngân nhắc lại, nói tiếp:
- Hơn nữa, ngươi sẽ mất đi cơ hội sống lại.
Đối mặt với Tiên Vu Duyên là cường giả trong Thái Huyền Tông, Phong Vân Vô Ngân đã chân chính động tới sát khí. Lại nói tiếp, hai nữ đệ tử Ngạo Hàn Tông là Lưu Phỉ và Văn Sở Sở tuy rằng không có giao tình quá sâu đậm với Phong Vân Vô Ngân, thế nhưng các nàng là một trong số rất ít người tại Ngạo Hàn Tông chân chính đối tốt với Phong Vân Vô Ngân.
Một câu nói tốt, coi như là đối tốt. Một tia thân thiết, cũng là đối tốt.
Nhận ân một giọt, báo ân một dòng.
Phong Vân Vô Ngân là một người như vậy, có ân báo ân, có oán báo oán. Sảng khoái ân cừu.
Cừu nhân, giết đến cuối cùng! Ân nhân, quên thân tương báo.
Tiên Vu Duyên này dùng phương thức bỉ ổi, cướp đi thứ trân quý nhất của tỷ tỷ Lưu Phỉ! Tội lớn bằng trời, đáng chết vạn lần! Vạn ác không tha.
Hơn nữa, Phong Vân Vô Ngân còn có chút suy nghĩ. Theo thi đấu phát triển, càng đi vào sâu sẽ gặp đối thủ càng cường đại. Nếu thực lực Phong Vân Vô Ngân không tăng tiến theo thế lôi đình vạn quân, tuyệt đối không có khả năng thu được vị trí số một! Thế nên trong mỗi lần đối chiến, đều phải cướp giật nạp giới của đối phương, cướp đoạt tài nguyên tu luyện của đối phương rồi biến thành của mình. Nếu thấy cần thiết, có thể trực tiếp lấy tử khí giao long nuốt trọn thi thể đối phương, hấp thu năng lượng, tầm bổ yêu thai!
Muốn đề cao thực lực trong thời gian ngắn nhất, phải bất chấp thủ đoạn!
Một tướng công thành vạn cốt khô!
Tiên Vu Duyên này là kẻ đáng chết, Phong Vân Vô Ngân giết hắn cũng là vì xuất đầu đòi lại công đạo cho sư tỷ của bản tông.
Đáng chết!
Dù bị hoàng đế vặn hỏi, cũng có được lý do thoái thác. Cũng không phải vì tranh cường rồi phá hư quy tắc thi đấu.
Tâm niệm đã định, Phong Vân Vô Ngân nổi lên sát khí rồi, cũng không thể ngăn chặn, mặc kệ cho nó buông ra. Kiếm ý chín phần bắt đầu tản ra trên đỉnh đầu, kiếm quang ngợp trời, thế phá trời cao.
Kiếm ý như hình, phách tuyệt thiên hạ!
- A?
Tiên Vu Duyên lịch lãm tại Vô Biên hải vực, số lần trải qua ẩu đả sinh tử không tới trăm cũng có tám mươi lần, làm sao không cảm thụ được sát khí vô biên phát ra trên người Phong Vân Vô Ngân?
- Hừ! Một tên gà chó, dĩ nhiên động tới sát khí! Tự rước lấy nhục!
Tiên Vu Duyên lạnh sắc mặt, sẵng giọng nói. Vốn hắn còn suy nghĩ trêu đùa Phong Vân Vô Ngân, giống như mèo con vần chuột, chậm rãi khiến Phong Vân Vô Ngân lăn qua lặn lại tới chết, lấy đó làm trò vui. Lúc này Phong Vân Vô Ngân đã động tới sắt khí, triệt để chọc giận Tiên Vu Duyên, hắn nói:
- Được rồi! Ta cũng không thèm chơi đùa ngươi nữa! Tốc chiến tốc thắng đi! Kiếm ý của ngươi xác thực rất mạnh, nhưng mạnh cũng phải nhìn theo đẳng cấp. Ngươi áp chế được Trường Tôn Kính, thế nhưng ngươi không áp chế nổi ta! Ta không tu kiếm kỹ, ta tu thương kỹ! Lĩnh ngộ thương ý! Thương ý và kiếm ý hoàn toàn là hai lĩnh vực khác nhau, giống như nước giếng và nước sông, ngươi đừng mơ tưởng dễ dàng áp chế được ta! Trong khi cảnh giới chúng ta chênh lệch, đủ giúp ta nghiền nát ngươi thành phấn vụn!
Đang khi nói chuyện, Tiên Vô Duyên đã bạo phát toàn thân thương ý!
Tại phía sau hắn, không khí xuất hiện từng đạo nếp uốn, tuôn ra tử khí rộng hơn mười mẫu. Những tử khí này biến ảo thành nghìn vạn ngọn lửa tím to cỡ bàn tay, đốt cháy không khí, khiến toàn bộ không gian bị vặn vẹo.
Tiên Vu Duyên nắm thương trong tay, trường thương dài hơn thước, mũi thương chỉ thẳng hướng Phong Vân Vô Ngân, lửa tím rậm rạp bắt đầu chen chúc lao đến mũi thương. Không gian chỗ mũi thương hiển hiện ra một dòng xoáy hắc động, thu nạp vô số tử hỏa, thi triển ra một chiêu thương cái thế.
- Phi phân thương ý! Liệu nguyên dã hỏa thức!
Trong lúc bất ngờ, hắc động tại mũi thương triệt để bạo nổ, vô biên vô hạn lửa tím như một biển lửa bắt đầu bao phủ thôn phệ khắp lôi đài! Trên lôi đài, toàn bộ đều là ngọn lửa, là liệu nguyên dã hỏa!
Mặt lôi đài, chỉ trong sát na đã bị thiêu đốt thành tinh thể!
Phong Vân Vô Ngân lăng không huyền phù, kiếm ý chín phần hình thành một tầng kiếm ý bảo hộ, bao quanh lấy thân người hắn. Có điều lửa tím của Tiên Vu Duyên dày đặc như rừng, hung ác vô cùng, lửa tím hung hãn bám lên muốn phá tan vòng bảo hộ kiếm khí của Phong Vân Vô Ngân, khiến vòng bảo hộ kiếm khí của Phong Vân Vô Ngân chỗ bị đốt lõm, chỗ bị uống cong, mắt thấy sắp bị phá tan.
Đúng như lời Tiên Vu Duyên nói, kiếm ý của Phong Vân Vô Ngân không thể triệt để ngăn chặn được thương ý.
Nếu cảnh giới của Phong Vân Vô Ngân tương đương với Tiên Vu Duyên, đều là Tiên Thiên cương khí, như vậy Phong Vân Vô Ngân tự nhiên có thể dùng kiếm ý ngăn chặn Tiên Vu Duyên.
Thế nhưng, sự thực là, cảnh giới của Tiên Vu Duyên lại cao hơn Phong Vân Vô Ngân một phẩm giai.
- Chết cho ta! Đốt hết thành tro đi!
Tiên Vu Duyên hét lên hung tợn, trường thương điểm điểm, huyễn hóa thành từng đạo hư ảnh, toàn bộ lôi đài ngập tràn thương ảnh...
- Liệu Nguyên Bách Kích Thức!
Rừng lửa tím phát đại uy, thương ảnh hỗn loạn, như mưa rèn gió dữ, đánh lên vòng bảo hộ cương khí kiếm quang của Phong Vân Vô Ngân.
Mỗi một đóa lửa tím đủ có thể đốt trụi một ngọn núi, mỗi một đạo thương ảnh đều có thể đánh tan một ngọn núi.
Phốc! Phốc! Phốc!
Kiếm khí bên ngoài thân Phong Vân Vô Ngân bị đánh tơi tả, xuất hiện trăm nghìn lỗ hổng!
Mắt thấy Phong Vân Vô Ngân sắp bị đánh tan xác!
Trên thính phòng...
- Thiếu niên bạo lực kia cũng bị đánh chết rồi, đối thủ của hắn là Tiên Vu Duyên, thiên tài của Thái Huyền Tông, đã lĩnh ngộ ra thương ý phần, sở dụng một bộ thương kỹ Địa giai cao cấp là Liệu Nguyên Thương Pháp, có thể trong thiên quân vạn mã, giết người như thái rau, phi thường lợi hại.
- Bản thân Tiên Vu Duyên có xú danh là lãng tử hái hoa, tại Vô Biên hải vực đã phá đi trinh tiết của rất nhiều nữ tử, dẫn đến vô số cừu gia. Có điều hắn vẫn có thể đứng vững tại Vô Biên hải vực, mối quan hệ với Mạc Thu Sương cũng không tồi. Hơn nữa, vũ kỹ bản thân hắn rất cường hãn, thế nên vẫn tiêu dao cho tới tận hôm nay.