Hoàng đế nói muốn giết người mà giống như đang nói tới chuyện ăn cơm uống nước, vô cùng thản nhiên, không hề có chút cảm xúc, nhưng Phong Vân Vô Ngân nghe thấy thì lại thấy trong lòng rét lạnh.
Đúng lúc đó, người quỳ ở trên quảng trường cùng lên tiếng khóc lóc cầu khẩn:
- Chủ nhân, xin hãy tha mạng cho chúng ta! Chủ nhân!
Phong Vân Vô Ngân vội vàng nói với hoàng đế:
- Bệ hạ, đám nô bộc này... Ta nhận.
- Ừ!
Hoàng đế vẻ mặt vui vẻ nói:
- Phong Vân Vô Ngân, trẫm đã nói rồi, võ giả có thiên phú như ngươi, sau này nhất định tiền đồ rộng mở, thê thiếp hàng đàn, nô bộc hàng vạn đều là chuyện bình thường. Cho dù ngươi không cần nô bộc, thê thiếp của ngươi cũng cần người hầu hạ. Ngươi đã tốn thời gian tu luyện, chuyện sinh hoạt cần phải có nô bộc hầu hạ. Hơn nữa, trên thế gian này còn có nô bộc ở đâu hơn nô bộc do hoàng gia huấn luyện? Lòng trung thành của bọn chúng ngươi không cần phải lo lắng, định đoạt sống chết chỉ trong nháy mắt, bọn chúng sao dám phản bội?
Phong Vân Vô Ngân nghe, khẽ gật đầu.
Rồi đưa mắt nhìn đám nô bộc đó.
Đám hộ vệ đó đều có tu vi hậu thiên phẩm, nếu đem tới Nham Thạch Thành của Ngạo Hàn Tông thì cũng không hề thua kém đám đệ tử lâu năm. Đặc biệt là tì nữ đều xinh đẹp như hoa, khí chất hơn người, thậm chí còn hơn cả thiên kim tiểu thư trong đại gia tộc.
Nói thực, tố chất của đám nô bộc này quả thực cũng không hề tồi.
- Các ngươi đứng lên đi!
Phong Vân Vô Ngân nói với bọn chúng:
- Yên tâm, ta không phải kẻ thích giết người, sẽ không làm hại tới tính mạng của các ngươi.
người hầu cùng đứng dậy, sự sợ hãi trên mặt cũng đã giảm đi chút ít. Bọn chúng bắt đầu dùng ánh mắt sợ sệt nhìn chủ nhân của mình... Trẻ tuổi, vẻ mặt thậm chí còn có chút ngây thơ non nớt, dáng vẻ hoàn toàn vô hại. Bọn chúng bắt đầu lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
Hoàng đế lại nói:
- Phong Vân Vô Ngân, ngươi tiếp nhận đám nô lệ này thì có thể để An tổng quản sắp xếp bọn chúng ở trong Vô Ngân Điện của ngươi, bọn chúng có thể giúp ngươi sắp xếp dọn dẹp, ngày mai ngươi dọn tới đó là được.
- Được!
Phong Vân Vô Ngân gật đầu đáp.
Lập tức, An công công dẫn nô bộ rời khỏi khu vực Chiến Tần Bảo Điện.
Đám đông đi theo hoàng đế quay về cung điện.
Phong Vân Vô Ngân thu hết linh thạch, thiên nhất thần thủy đang lơ lửng trong cung điện vào trong nạp giới rồi lui sang một bên.
Tiếp đó là ban thưởng cho Sở Phong và Mạc Thu Sương. Linh thạch và thiên nhất thần thủy bọn chúng đoạt được ít hơn nhiều so với Phong Vân Vô Ngân, hơn nữa cũng không có được tư cách vào trong Điển Tàng Điện của hoàng gia để lựa chọn bí kíp, tiên thiên bảo ý, tiên thiên vũ khí.
Phong Vân Vô Ngân cũng đã quan sát thấy, nô bộc hoàng đế ban thưởng cho Sở Phong và Mạc Thu Sương, cả số lượng và tố chất đều kém hơn mấy phần so với đám của hắn.
Xem ra, phần thưởng của quán quân hậu hĩnh hơn nhiều ngôi thứ hai và ngôi thứ ba.
Sau đó là sắc phong danh hiệu thân vương.
Kẻ đầu tiên nhận sắc phong là Sở Phong và Mạc Thu Sương.
Sở Phong được trao cho danh hiệu Phong Thân Vương, Mạc Thu Sương được trao cho danh hiệu Sương Thân Vương.
Nhận được danh hiệu thân vương do hoàng đế đích thân sắc phong cũng có nghĩa là đã có chút quan hệ với hoàng gia của Chiến Tần Đế Quốc, coi như là một tấm lệnh bài bằng vàng, bởi vậy, vẻ mặt của Sở Phong và Mạc Thu Sương đều hiện ra nụ cười hài lòng, vẻ thất vọng khi không thể giành được ngôi quán quân cũng đã giảm đi quá nửa.
Tới lượt sắc phong cho Phong Vân Vô Ngân.
Hoàng đế lại nói với Phong Vân Vô Ngân:
- Phong Vân Vô Ngân, trẫm không định sắc phong danh hiệu thân vương cho ngươi.
- Hả?
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người trong đại điện đều kinh ngạc... Ngay cả ngôi thứ hai và ngôi thứ ba đều đã được sắc phong danh hiệu thân vương, tại sao ngôi quán quân lại không được sắc phong.
Phong Vân Vô Ngân lại không quá quan tâm, việc này mà kết thúc, hắn sẽ bế quan tu luyện một thời gian, sau đó sẽ tiến vào Vô Biên Hải Vực. Chờ đợi hắn sẽ là quãng đường rèn luyện dài đằng đẵng ở trong hải vực, tìm kiếm cơ ngộ, tìm kiếm vận may. Thân vương với chả không thân vương, nói thực, Phong Vân Vô Ngân chẳng thèm.
Đột nhiên, hoàng đế nhìn Phong Vân Vô Ngân một cái đầy ẩn ý, sau đó nghiêng đầu, nói với hoàng hậu ở bên cạnh:
- Hoàng hậu...
Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, cơ trí cao tuyệt, đã bao năm làm phu thê với hoàng đế, vô cùng hiểu ý, lập tức cười dịu dàng:
- Bệ hạ, ý tứ của người thần thiếp hiểu. Cứ làm theo ý tứ của bệ hạ vậy. Phong Vân Vô Ngân tuổi trẻ tài cao, thiên phú kinh người, thành tựu trong tương lai không thể nào tưởng tượng nổi. Là nhân tài trụ cột của Chiến Tần Đế Quốc chúng ta. Thần thiếp cũng đánh giá rất cao hắn...
Nghe thấy hoàng hậu nói vậy, hoàng đế mỉm cười, sau đó nói với một thiếu nữ ở bên cạnh:
- Lâm Lang, ngươi lại đây!
- Dạ, phụ hoàng!
Một thanh âm thánh thót như tiếng chim vang lên.
Rồi một thiếu nữ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi ngồi bên trái của hoàng đế, thân mặc trường bào màu vàng nhạt, dáng người cao gầy, da trắng như tuyết, mặt trái xoan, đôi mắt vô cùng thông minh, khuôn mặt có mấy phần giống với hoàng hậu, nhưng thiếu đi sự già dặn thành thục của hoàng hậu, thay vào đó là sự tinh nghịch đáng yêu.
Thiếu nữ đó dịu dàng bước đến bên cạnh hoàng đế, khẽ cúi người thi lễ:
- Phụ hoàng!
- Ừ! Lâm Lang ngoan lắm.
Hoàng đế giơ tay, khẽ vô đầu của thiếu nữ đó, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương. Giờ phút này, hoàng đế không còn là bậc đế vương đứng trên cả thiên hạ, không còn là một bậc thánh giả có thể dễ dàng hủy thành diệt quốc, hái trăng đoạt sao nữa, mà giống như một bậc từ phụ!
- Phong Vân Vô Ngân, đây là Lâm Lang công chúa, là con gái mà trẫm yêu thương nhất, là viên ngọc quý của trẫm và hoàng hậu.
Hoàng đế đột nhiên nhìn thẳng vào Phong Vân Vô Ngân:
- Phong Vân Vô Ngân, trẫm không sắc phong danh hiệu thân vương cho ngươi, nhưng lại gả con gái mà trẫm yêu thương nhất cho ngươi, để làm vợ ngươi. Từ nay về sau, ngươi là phò mã của Chiến Tần Đế Quốc. Là người một nhà với trẫm. Lâm Lang tuổi, lớn hơn ngươi tuổi, gái lớn hơn ôm cục vàng, đó tuy là một câu tục ngữ của dân gian nhưng trẫm cho rằng, câu nói này rất có đạo lý. Phong Vân Vô Ngân, Lâm Lang là huyết mạch của trẫm, thiên phú võ giả trác tuyệt, hiện nay đã có tu vi hậu thiên phẩm, lãnh ngộ ra phần chưởng ý, tu vi sau này nhất định sẽ còn tiến xa ngàn dặm. Ngươi lấy Lâm Lang cũng không hổ danh thiên tài của ngươi.
- A?
Nghe thấy hoàng đế nói vậy, Phong Vân Vô Ngân có chút ngây ngốc.
Trước đó không hề biết chuyện này!
Trong danh sách phần thưởng của giải đấu giao lưu vũ kỹ này không hề có mục tặng công chúa này.
Nhất thời, Phong Vân Vô Ngân ngây ngốc không biết nói gì.
Còn những người có mặt ở đây đều không khỏi chấn kinh.
Phò mã!
Thứ này tôn quý hơn nhiều cái danh hiệu thân vương kia.
Trên thực tế, ở Chiến Tần Đế Quốc, thân vương là hư vinh, không có thực quyền, chỉ là một cái danh hiệu, giống như một cái ô bảo vệ, mỗi năm hoàng đế đều săc phong mấy gã thân vương. Hiện nay, thân vương của Chiến Tần Đế Quốc, không tới một trăm thì cũng phải tới tám chục.
Nhưng phò mã thì khác.
Đó là con rể của hoàng đế. Cho dù là tới Vô Biên Hải Vực, trêu chọc vào mấy lão già khó tính, chỉ cần đem tên của hoàng đế nhạc phụ đại nhân báo ra, người ta ít nhiều cũng sẽ nể mặt mũi, so với thân vương thì ghê gớm hơn nhiều.
Hơn nữa, phò mã và hoàng đế là người một nhà, phò mã cần tài nguyên tu luyện gì, chỉ cần lên tiếng, hoàng đế có lẽ đều đáp ứng. Người một nhà còn tiếc nhau gì chứ, con rể đi xin nhạc phụ ít tài nguyên, nhạc phụ cũng không thể keo kiệt được.
Tuyệt đại đa số những người ở đây đều lộ ra vẻ ghen tị.
Ngạo Hàn Tông tông chủ càng ngày càng cảm thấy hối hận... Sai rồi! Mình đúng là đã sai rồi! Ngay từ đầu đã sai rồi! Mình coi Phong Vân Vô Ngân là đối tượng cần phải loại trừ, coi hắn là viên đá mài dao cho Da Luật Hồng, nhưng không ngờ thiên phú võ đạo của hắn lại yêu nghiệt như vậy. Bây giờ lại còn được hoàng đế coi trọng, được ban hôn sự, có thể lấy công chúa Lâm Lang mà hoàng đế yêu thương nhất. Phong Vân Vô Ngân mà làm phò mã, giá trị bản thân sẽ tăng lên gấp bội, quyền lực ngút trời, ngay cả mình cũng không dám ngang nhiên động tới hắn. Không được, mình nhất định phải lôi kéo Phong Vân Vô Ngân, nếu không lôi kéo được thì phải lập tức tiêu diệt. Hắn bây giờ vẫn còn là một tên nhóc, chưa thể kết hôn với Lâm Lang công chúa, là cơ hội tốt nhất để giết hắn.
Trong lòng Ngạo Hàn Tông tông chủ xuất hiện trăm ngàn ý nghĩ.
Nhưng tông chủ còn lại, trong lòng đều tràn ngập sự đố kị và kiêng dè.
Mạc Thu Sương nhìn Phong Vân Vô Ngân, nghiến răng nghiến lợi như thể muốn xông lên giết chết Phong Vân Vô Ngân, cướp lấy mọi thứ của Phong Vân Vô Ngân. Trong lòng hắn thầm nguyền rủa:
- Đáng chết! Phong Vân Vô Ngân, tất cả vốn dĩ đều thuộc về Mạc Thu Sương ta! Chính là ngươi, chính là ngươi đã cướp đi tất cả mọi thứ vốn dĩ thuộc về ta. Ta nhất định sẽ phanh thây ngươi thành trăm mảnh.
Còn Lâm Lang công chúa nghe thấy hoàng đế ban hôn sự, trong lòng lại vô cùng vui mừng. Trận chiến giữa Phong Vân Vô Ngân và Mạc Thu Sương, Lâm Lang công chúa đã tận mắt chứng kiến.
Phong Vân Vô Ngân khiến nàng có cảm giác vô cùng chấn kinh.
Một thiếu niên tuổi, dùng phần kiếm ý phá được ma công của Mạc Thu Sương, khí thế kinh người. Nhân vật như vậy, tìm khắp lịch sử của Chiến Tần Đế Quốc, tuy chưa đến nỗi vô tiền khoáng hậu, nhưng tuyệt đối đếm trên đầu ngón tay.
Lâm Lang công chúa trong lòng rất bằng lòng với chuyện hôn sự này.
Nàng đã tuổi, thiếu nữ vào xuân, sớm đã mơ tưởng tới bạch mã hoàng tử của mình rồi. Phong Vân Vô Ngân hôm nay, bất luận từ phương diện nào cũng đều thỏa mãn mộng tưởng của Lâm Lang công chúa.
Hai đám mây ửng hồng lập tức hiện lên trên đôi má của Lâm Lang công chúa, nàng khẽ ưm một tiếng, rồi chạy lại làm nũng bên hoàng hậu. Hoàng hậu vô cùng vui mừng, biết rằng con gái đã hài lòng với Phong Vân Vô Ngân.
Trong lòng hoàng đế cũng tràn đầy sự vui mừng. Hắn hài lòng với quyết sách của mình, hắn cho rằng, mình rất anh minh.
Chỉ cần chiêu mộ được Phong Vân Vô Ngân làm con rể, hoàng thất của Chiến Tần Đế Quốc đã đoạt thêm được một thiên tài tuyệt thế.
Với thiên phú võ đạo trác tuyệt như Phong Vân Vô Ngân, sau này chưa biết chừng còn có thể trở thành thánh cấp, thậm chí đế cấp cường giả, như vậy, tiểu hài do hắn và Lâm Lang công chúa sinh ra cũng sẽ có khả năng có được huyết mạch cao quý của đế cấp cường giả.
Hơn nữa, phía sau Phong Vân Vô Ngân rõ ràng có một nhân vật cao thâm bí hiểm, hoàng đế biết rất rõ, nhân vật cao thâm bí hiểm này đang dạy dỗ, vun trồng Phong Vân Vô Ngân.
Nhân vật đó rất có khả năng là thánh cấp đỉnh cao cường giả, thậm chí là... Đế cấp!
Ở Chiến Tần Đế Quốc cũng như khắp Huyền Tôn Đại Lục cũng chưa hề phát hiện ra tình trạng đế cấp cường giả ngang nhiên hành tẩu. Đối với đế cấp cường giả, chỉ có lời đồn thổi, thậm chí là truyền thuyết mà thôi.
Nhưng chỗ dựa phía sau Phong Vân Vô Ngân rất có thể là đế cấp! Đó là một nhân vật tồn tại thực sự!
Bởi vậy, hoàng đế không tiếc công chiêu mộ Phong Vân Vô Ngân làm con rể để có thể kết thân được với nhân vật “có thể là đế cấp cường giả” sau lưng Phong Vân Vô Ngân này.
Một gã thiếu niên vừa có tiềm năng vô tận, lại có một chỗ dựa lớn như vậy, một tên ngốc cũng sẽ rất coi trọng.
Hoàng đế càng nghĩ càng đắc ý, ánh mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân vô cùng ôn hòa, vô cùng hiền từ:
- Phong Vân Vô Ngân, ngươi có hài lòng với chuyện hôn sự này?
Lời của hoàng đế vừa dứt, Lâm Lang công chúa đã lén thò đầu ra khỏi lòng hoàng hậu, nhìn Phong Vân Vô Ngân, dáng vẻ của nàng vô cùng đáng yêu, đôi mắt thông minh mở to không chớp, ánh mắt có chút ngượng ngùng, có chút hi vọng, có chút dũng cảm.
Ánh mắt của hoàng hậu cũng nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân.
Các hoàng tử, công chúa, đại thần, tư mã tể tướng, hộ quốc đại tướng quân, ngũ tông tông chủ.., tất cả mọi người trong đại điện đều đưa mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân.
- Cái này...
Phong Vân Vô Ngân vốn dĩ định buột miệng nói mình đã có đính ước hôn sự, nhưng, lời vừa đến cổ họng liền nuốt ngay lại.
Lời này không thể nói ra được! Nói ra sẽ có phiền phức lớn!
Nếu như Phong Vân Vô Ngân nói ra chuyện hắn và con gái của Lý Vạn Tiên, Lý Thanh Thanh, hai bên tình nguyện định ra chuyện trăm năm thì Lý Vạn Tiên nhất định sẽ gặp tai họa.
Hoàng đế là người rất thích thể diện, có thể nói, cực kỳ thích thể diện.
Nếu hoàng đế biết được con gái mình không thể gã được là vì con gái một gã tán tu, thì hậu quả sẽ như thế nào?
Một gã tán tu như Lý Vạn Tiên, sở dĩ có đất tồn tại ở Chiến Tần Đế Quốc không phải bởi hắn cường đại tới mức có thể đối địch với đế quốc mà là... Tán tu có tác dụng kiềm chế. Dùng để kiềm chế ngũ đại tông môn. Đó là một biện pháp để hoàng đế khống chế ngũ đại tông môn.
Nếu hoàng đế đã hạ quyết tâm diệt Lý Vạn Tiên thì cũng không phải là chuyện quá khó.
Bởi vậy, Phong Vân Vô Ngân để bảo vệ Lý Vạn Tiên tuyệt đối không thể nói ra sự thực.
Nhìn thấy Phong Vân Vô Ngân do dự không đáp, sắc mặt hoàng đế lập tức lộ ra vẻ không vui:
- Sao, Phong Vân Vô Ngân, ngươi còn chần chờ gì nữa?
Hoàng hậu cũng nhíu mày, nét mặt cũng thoáng xuất hiện chút âm trầm.
Lâm Lang công chúa khẽ chớp mắt, một chút thất vọng cũng bắt đầu xuất hiện.
Phong Vân Vô Ngân hít sâu một hơi:
- Bệ hạ, ta cả đời chuyên tâm vào võ đạo, trên con đường võ đạo quyết tâm đạp bằng mọi chông gai trở ngại, ta chưa hề nghĩ chuyện nam nữ hôn sự. Nhất định phải tới khi đạt được thành tựu khiến bản thân hài lòng thì mới có thể nói tới chuyện nam nữ được. Xin bệ hạ lượng thứ!
Nghe thấy vậy, vẻ không vui trên mặt hoàng đế mới giảm đi chút ít, lẩm bẩm:
- Nam tử hán đứng trong trời đất cần phải như vậy. Một võ giả, theo đuổi võ đạo phải ở vị trí đầu tiên, sau đó mới là chuyện nam nữ trăm năm, nối dõi tông đường.
Rồi hoàng đế nhìn thấy vẻ cương nghị của Phong Vân Vô Ngân, trong lòng lại xuất hiện sự tán thưởng.
Tên Phong Vân Vô Ngân này tuyệt đối không phải kẻ tầm thường. Trẫm cho hắn làm phò mã, hắn lại từ chối, nếu là kẻ tầm thường khác thì thực sự khó có thể tưởng tưởng nổi.
Làm con rể của trẫm, lợi lộc còn ít hay sao?
Sức hấp dẫn đó, cho dù là tiên thiên hạo khí cảnh võ giả cũng không thể nào chống lại nổi.
Phong Vân Vô Ngân chỉ mới tuổi, nghị lực trên võ đạo đã đạt tới mức độ này, thật là xuất sắc!
Lâm Lang công chúa lúc mới nghe Phong Vân Vô Ngân lấy võ đạo làm lý do để từ chối chuyện hôn sự thì cũng vô cùng đau lòng, vô cùng thất vọng, thậm chí còn có chút căm hận Phong Vân Vô Ngân, nhưng rồi lập tức, nàng cũng giống như hoàng đế đều đi sâu phân tích quyết định của Phong Vân Vô Ngân, tất cả mọi sự đau lòng, thất vọng, căm hận đều biến thành sự tán thưởng.
- Ồ? Gã Phong Vân Vô Ngân này vô cùng đặc biệt, không hề chịu ảnh hưởng của danh lợi trong thế gian, loại người này, lẽ nào giống như phụ hoàng thường nói, chính là người dựng thành đại nghiệp, sau này nhất định sẽ là một cường giả bất hủ?
Đôi mắt của Lâm Lang công chúa cũng sáng rực lên.
Hoàng đế đột nhiên cười nói:
- Phong Vân Vô Ngân, theo như ý tứ của ngươi thì ngươi cần thành tựu một phen sự nghiệp như thế nào trên con đường võ giả thì mới suy nghĩ đến chuyện hôn sự?
- Đế cấp! Ít nhất là đế cấp!
Phong Vân Vô Ngân tùy tiện nói.
- Càn rỡ!
Lúc này, hoàng hậu đột nhiên giận dữ:
- Con đường võ giả vĩnh viễn không có điểm dừng. Huyền Tôn Đại Lục, võ giả ngàn vạn, kẻ có thể gọi là thiên tài cũng không hề ít, huống hồ còn có thiên tài sinh ra trong Vô Biên Hải Vực. Ngàn vạn năm nay, sóng đãi cát biển, những kẻ được gọi là thiên tài còn lại được mấy người? Đều biến thành đám xương khô mà thôi! Có ai đã nghe nói, trong đám thiên tài này đã sinh ra bao nhiêu đế cấp cường giả? Một phần vạn? Một phần trăm vạn? Phong Vân Vô Ngân, ngươi nghĩ ngươi là ai? Dám lớn tiếng khoác lác! Chút thiên phú của ngươi đã là gì chứ? Nếu ngươi thực sự cường hãn thì hãy đi rèn luyện ở Vô Biên Hải Vực. Nếu ngươi năm không chết thì mới thực sự bước chân vào hàng ngũ thiên tài! Ngươi nghĩ con gái ta không gả nổi sao? Dám lấy đế cấp làm cái cớ để cho qua chuyện hay sao?
Hoàng hậu vô cùng sủng ái con gái của mình, nghe thấy Phong Vân Vô Ngân không chịu trực tiếp chấp nhận chuyện hôn sự này, cảm thấy bị sỉ nhục rất lớn, cơ hồ đã nổi giận lôi đình.
Những ngươi khác trong cung điện cũng đều xôn xao bàn tán. Tất cả mọi người đều cho rằng, Phong Vân Vô Ngân đang kiếm cớ cho qua chuyện.
Đùa hay sao!
Đế cấp là cảnh giới thế nào?
Ở Huyền Tôn Đại Lục hoàn toàn là truyền thuyết.
Phong Vân Vô Ngân không ngờ điên cuồng tới mức tự xưng nhất định phải đạt tới đế cấp mới nói tới chuyện hôn sự. Cái này một mặt cuồng ngạo tới tột đỉnh, một mặt là làm nhục hoàng gia.
- Đế cấp?
Hoàng đế cũng ngưng mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân.
Đúng lúc đó, Phong Vân Vô Ngân hít sâu một hơi, trịnh trọng gật đầu đáp:
- Đúng vậy, bệ hạ, đế cấp!
- Phong Vân Vô Ngân, ngươi dựa vào đâu?
Ánh mắt hoàng đế nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Ngân không chớp mắt, hỏi.
Đột nhiên, Thiên Địa Đan Điền ở xung quanh thân thể Phong Vân Vô Ngân bỗng nhiên run rẩy, trong lồng ngực Phong Vân Vô Ngân bị bá khí chèn ép.
Phong Vân Vô Ngân khẽ bước lên một bước, bá khí ngút trời.
- Bệ hạ, hoàng hậu, ta xuất thân cơ cực, phụ mẫu đều đã mất, từ nhỏ đã chịu giày vò hành hạ, đan điền cũng đã từng bị phong bế, suốt đời không thể tu luyện huyền khí được. Ta đã từng là một con cừu non đợi bị giết, còn không bằng một hạt cát bụi. Nhưng ta không hề cúi đầu trước số phận! Ta đã thề, ta phải trở nên cường đại! Lúc này, những kẻ đã từng làm nhục ta, có kẻ đã chết trong tay ta, có kẻ sắp chết trong tay ta. Trên con đường võ đạo, ta chưa từng bỏ cuộc. Ta tin rằng, nhất định có ngày ta sẽ đứng trên đỉnh cao của thế giới. Trở thành thánh, thành đế... Thành thần!
Mỗi lời nói của Phong Vân Vô Ngân đều trịnh trọng vang lên.
Mỗi lời này giống như tiếng chuông vang vọng trong cung điện, vang vọng trong lòng mỗi người, tràn ngập sự chấn động. Mỗi một tiếng đều tràn ngập bá khí ngút trời.
Trầm mặc!
Hồi lâu sau, hoàng đế gật đầu:
- Được! Trẫm sẽ đợi ngươi thành thánh, thành đế, thành thần!
Sắc mặt vô cùng giận dữ của hoàng hậu cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Lâm Lang công chúa nhìn kỹ Phong Vân Vô Ngân, rồi đột nhiên lên tiếng:
- Ta cũng đợi ngươi thành thánh, thành đế, thành thần!
- Ha ha ha!
Hoàng đế nhìn thấy Lâm Lang công chúa nói vừa nghiêm túc lại vừa đáng yêu, không khỏi bật cười, sờ đầu nàng một cái, sau đó chuyển chủ đề:
- Các vị ái khanh, bây giờ, bàn về một mục phần thưởng nữa của cuộc thi lần này. Phần thưởng tập thể, cũng chính là vấn đề phân phối hạn ngạch người vào trong U Mật Tháp!
Vừa nghe thấy vậy, ánh mắt của tất cả mọi người liền tập trung lại trên người hoàng đế.
U Mật Tháp! Khu rèn luyện thần bí nhất, giàu có nhất do hoàng gia của Chiến Tần Đế Quốc khống chế. Bên trong có vô số bí mật, vô khí vận khí, vô số kho báu.
- Tối qua trẫm đã nhận được thông tin về lần mở U Mật Tháp lần này sẽ mở vào tháng sau. Lần này, số người có thể vào rèn luyện trong U Mật Tháp sẽ ít hơn lần trước, tổng cộng chỉ có người. Bây giờ trẫm sẽ phân phối suất này!
Hoàng đế vô cùng nghiêm túc nói, ánh mắt cũng lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
Hoàng đế tuyên bố, khu rèn luyện thần bí nhất, giàu có nhất của Chiến Tần Đế Quốc, U Mật Tháp, tháng sau sẽ mở ra. Lần này có suất có thể tiến vào trong U Mật Tháp.
Nếu sự hưng thịnh suy vong của một quốc gia cần thông qua xem xét suy đoán long mạch và phong thủy khí tượng thì ở Huyền Tôn Đại Lục, căn bản để lập quốc chính là những khu rèn luyện đặc biệt giống như “U Mật Tháp”.
U Mật Tháp, thực ra chính là một vị diện thần bí.
Vị diện này tồn tại ở trên tầng không của hoàng cung của Chiến Tần Đế Quốc, chỗ đặc biệt của nó ở chỗ, phần lớn thời gian nó đều ẩn giấu trong hư vô, không hiện ra tung tích, không thể phát hiện ra được, chỉ trong khoảng thời gian đặc biệt nó mới mở ra, đồng thời cho biết số lượng người có thể tiến vào.
U Mật Tháp mở cửa rất tùy ý. Không ai biết thời gian nó mở cửa, chỉ có thể nghe theo ý trời.
Tóm lại, tất cả linh bảo, bí kíp và tài nguyên tu luyện mà hoàng gia của Chiến Tần Đế Quốc tích trữ, có một phần rất ít lấy từ ngũ đại tông môn, từ trong dân gian, còn tuyệt đại bộ phần đoạt được từ trong U Mật Tháp.