Thiên Địa Bá Khí Quyết

chương 224: gặp phải sinh linh của cao cấp vị diện!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Rõ ràng, cửa thứ nhất an toàn nhất, nhưng cơ ngộ và bảo vật cũng thấp nhất. Cửa vào thứ hai, mức độ nguy hiểm đã tăng lên, đạt tới tiên thiên cương khí cảnh tiến vào cửa thứ hai này mới có khả năng sống sót, hậu thiên võ giả tiến vào nhất định phải chết. Đương nhiên, bảo vật và kỳ ngộ của cửa thứ hai cũng lớn hơn nhiều cửa thứ nhất. Cũng như vậy, mức độ nguy hiểm của cửa thứ ba cũng lớn hơn rất nhiều cửa thứ hai, nhưng số lượng và phẩm chất của bảo vật và kỳ ngộ cũng tăng lên rất nhiều. Chư vị hãy căn cứ vào cảnh giới của mình để lựa chọn một cửa vào. Hãy nhớ kỹ, đừng tham lam mạo hiểm.

- Ở trong U Mật Tháp sẽ có những sinh linh đến từ cao cấp vị diện, bọn chúng sẽ giết những người tiến vào. Còn có vô số năng lượng cuồng bạo có thể dễ dàng xé nát những người tiến vào, cùng như vô số cạm bẫy. Đương nhiên, chết ở trong U Mật Tháp không phải là chết thực sự, những người chết trong U Mật Tháp sẽ bị đẩy ra khỏi U Mật Tháp, mất tư cách thám hiểm mà thôi.

- Chư vị nhất định phải chọn lựa đúng cửa tiến vào. Nếu như tham phẩm chất của bảo vật và kỳ ngộ, lựa chọn cửa vào không phù hợp với thực lực cảnh giới của mình thì trong nháy mắt sẽ bị giết chết, đẩy ra khỏi U Mật Tháp, được không bằng mất.

- Chư vị hãy tự suy nghĩ. U Mật Tháp một khi đã giáng xuống, chư vị nhất định phải lựa chọn cửa mà mình sẽ tiến vào.

Hoàng đế đã tuyên bố xong.

Tiếp đó, hoàng đế nghiêng đầu nói với hoàng tử, công chúa của mình:

- Các ngươi tốt nhất tiến vào cửa thứ nhất, đừng có tham lam. Tiểu Văn và Tiểu Dã có thể thử tiến vào cửa thứ hai.

Lúc này, Phong Vân Vô Ngân cũng nhíu mày suy nghĩ:

- Mình nên tiến vào cửa nào?

Phong Vân Vô Ngân đang suy nghĩ tính toán, những người khác cũng vậy.

Mạc Thu Sương đang thầm nghĩ:

- Phú quý phải tìm kiếm từ trong hiểm nguy. Lão tử tuy chỉ là tiên thiên tử khí cảnh đỉnh cao nhưng lão tử được thừa kế di sản của Yêu Đế, lão tử sẽ mạo hiểm tiến vào cửa thứ năm dành cho thánh cấp võ giả, cũng không cần nhiều, chỉ cần một kiện bảo vật là lão tử đã phát tài rồi.

Thái Huyền Tông tông chủ cũng đang nghĩ:

- Lão phu đã dừng ở hạo khí cảnh đỉnh cao mấy năm rồi, lần này phải mạo hiểm tiến vào cửa dành cho thánh cấp mới được. Hi vọng là có chút thu hoạch, có thể giúp lão phu đột phá lên thánh cấp.

Sở Phong cũng đang suy nghĩ:

- Tu vi của ta, tử khí cảnh đỉnh cao, thiên phú cũng chỉ được coi là thiên tài trung bình, mình phải làm một cách chắc chắn, tiến vào cửa thứ ba dành cho tử khí cảnh võ giả.

Còn mấy gã thánh cấp võ giả khí tức cổ xưa cũng có những tính toán của riêng mình, có mấy người đã có chủ ý riêng... Tiến vào cửa dành cho đế cấp!

...

Trong khi mọi người còn đang mãi suy nghĩ tính toán.

Bỗng nhiên, thiên không liền tối sầm lại.

Một cỗ uy áp cường đại phá vỡ hư không, giáng xuống.

Cỗ uy áp này cổ xưa, lạnh lẽo, hùng hậu, chí cao vô thượng!

Một giây sau, hư không bị xé nát ra một vết rách lớn, thất sắc quang mang bắn xuống, bao trùm lấy hoàng thành.

- U Mật Tháp giáng xuống rồi! Cung nghênh U Mật Tháp giáng xuống! Chiến Tần Đế Quốc thiên thu vạn tải, trường thịnh bất suy! Vĩnh thế bất diệt!

Hoàng đế hô lớn, quỳ gối xuống.

...

U Mật Tháp cuối cùng cũng đã giáng xuống!

Một vị diện thần kỳ do khai quốc quân chủ của Chiến Tần Đế Quốc ở mấy vạn năm trước đích thân xây dựng nên cuối cùng cũng đã giáng xuống tầng không của hoàng thành của Chiến Tần Đế Quốc.

Cả hoàng thành đều bao trùm trong quang mang bảy màu thần thánh, thiên địa linh khí tinh khiết tuôn ra khắp mọi ngõ ngách ở trong hoàng thành. Loại linh khí nà không thuộc về Huyền Tôn Đại Lục, so với thiên địa linh khí của Huyền Tôn Đại Lục thì tinh khiết hơn gấp mấy chục lần, phẩm chất cao hơn gấp mấy chục lần. Tràn ngập khí tức của sự sống, hít được loại linh khí này, bệnh tật trên người cũng tiêu tan, mái tóc bạc phơ của những lão nhân lưng còng, cũng biến thành màu đen, những nếp nhăn trên mặt cũng đã biến mất rất nhiều.

Tất cả hoàng thành đều quỳ xuống, cầu khấn.

Hàng vạn đạo quang mang tỏa xuống. Mỗi đạo quang mang đều ẩn chứa chân lý, thiên ân, ý chí tối cao vô thượng.

Một tòa bảo tháp lơ lửng giữa tầng không của hoàng thành.

Bảo tháp rộng mấy trăm mẫu, nguy nga tráng lệ, màu đồng xanh, trên bề mặt khắc đầy những hàng chữ cổ xưa. Mỗi một chữ đều đầy đặn cổ xưa, sắc nét đanh gọn. Bảo tháp này tạo hình cổ xưa, khí tức cổ xưa điên đảo cả đất trời, đảo lộn thời không.

Từng cỗ lực lượng không thể kháng cự nổi bắn ra, có lực lượng của thiên địa quy tắc, trật tự, tự nhiên...

Bốn phía của bảo tháp có hư ảnh của Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, Cự Xà, Thao Thiết, Toa Nghê, Giao Thần...

Không gian tràn ngập khí tức thời thượng cổ!

Ngay cả hoàng đế cũng quỳ lạy xuống.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều toát ra vẻ thần phục, kính ngưỡng...

Ở trên quảng trường ở bên ngoài hoàng cung, tất cả mọi người cũng đều quỳ lạy. Bất luận là tiên thiên cương khí cảnh võ giả, tiên thiên tử khí cảnh võ giả, tiên thiên hạo khí cảnh võ giả hay là hậu thiên võ giả, bất luận là đại thần, vương công quý tộc, hoàng hậu, thái giám, cung nữ đều quỳ xuống lạy.

Ngũ tông tông chủ cũng quỳ cả xuống.

Đám thánh cấp cường giả cũng quỳ xuống.

Đây không phải là quỳ lạy một ai đó, mà là quỳ lạy chân lý, quỳ lạy ông trời!

Phong Vân Vô Ngân cũng không tự chủ được, có một loại ý chí khiến ý chí của hắn cũng mềm nhũn ra, một ý niệm không ngừng vang lên trong đầu:

- Quỳ xuống, thần phục!

Hai gối của Phong Vân Vô Ngân cũng khụy xuống, định khuất phục trước cỗ ý niệm này!

Bỗng nhiên, Kiếm Tiên Đồ Lục ở trong nạp giới bỗng tỏa ra một tia kim quang, truyền vào trong linh hồn của Phong Vân Vô Ngân.

Một cỗ ý chí mơ hồ trong nháy mắt truyền vào trong linh hồn của Phong Vân Vô Ngân. Cỗ linh hồn đó vô cùng thiếu sót, khiến Phong Vân Vô Ngân không thể nào lý giải nổi, nhưng cỗ ý chí đó ẩn chứa sự bất khuất, kiệt ngạo.

Sự kiệt ngạo không thể nào sánh được.

Trong nháy mắt, linh đài của Phong Vân Vô Ngân bỗng trở nên sáng rõ, tâm trí đang hỗn độn mơ hồ cũng trở nên tỉnh táo.

- Mình đây phải là thành viên của hoàng thất Chiến Tần Đế Quốc, mình quỳ làm gì, không có lý gì để quỳ cả!

Phong Vân Vô Ngân như tỉnh khỏi giấc mộng, rồi chỉ giả bộ hơi quỳ xuống.

Tâm niệm khẽ quét qua, Kiếm Tiên Đồ Lục ở trong nạp giới vốn dĩ sau khi hấp thu một vài di vật của kiếm tu đã tỏa ra một tia kim quang, nhưng lúc này tia quang đó cũng đã bị hút cạn, khiến cho Kiếm Tiên Đồ Lục quay trở lại dáng vẻ bình thường.

- Chậc chậc, vừa rồi tâm trí của mình điên đảo, suýt thì quỳ xuống, là do một cỗ ý chí của Kiếm Tiên Đồ Lục chống lại uy áp của U Mật Tháp. Nhưng tia ý chí này cũng đã tiêu hao hết tia kim quang vừa được bổ sung. Xem ra, Kiếm Tiên Đồ Lục cần phải tiêu hao năng lượng mới có thể truyền ra ý chí được.

Phong Vân Vô Ngân thầm nghĩ.

Trong khi vừa nghĩ như vậy, ở trong U Mật Tháp bỗng bắn ra luồng sáng chiếu lên trên đàn tế giữa quảng trường.

Đỏ sẫm, da cam, vàng, lục, xanh, lam, tím!

Chùm sáng bảy màu.

- Các vị, cửa của U Mật Tháp đều đã mở ra. Mau lựa chọn cửa vào. Cuối cùng nhắc với các vị một câu, cuối cùng nhắc các vị một câu, đừng có kiêu ngạo tham lam, lựa chọn cửa vào không phù hợp với thực lực của mình, đó là tự tìm cái chết! Chẳng khác nào tự động bỏ cuộc. Số lượng người được phép tiến vào trong U Mật Tháp lần này rất ít, mỗi một suất đều vô cùng quý giá, hi vọng các vị không coi đó là trò đùa.

Hoàng đế vội vàng nhắc nhở, rồi đứng dậy, bước nhanh vào trong cửa vào thứ năm, cửa vào màu xanh.

Cũng là cửa vào thích hợp nhất cho thánh cấp võ giả.

Trong nháy mắt, hoàng đế liền biến mất khỏi quảng trường, truyền tống vào trong U Mật Tháp.

- Ồ? Vị hoàng đế này, bản thân đã là thánh cấp, hơn nữa còn là thánh cấp cường giả có đế cấp huyết mạch, tu vi vô cùng cường hãn, nhưng hắn cũng không mạo hiểm tiến vào cửa dành cho đế cấp võ giả. Xem ra U Mật Tháp này, mỗi một thế giới ở đằng sau những cánh cửa kia đều vô cùng nguy hiểm. Muốn vượt cấp tiến vào quả thực là nguy hiểm. Nếu vượt cấp tiến vào tiến vào trong cánh cửa nào đó, trong nháy mắt đã bị giết chết, đẩy ra khỏi U Mật Tháp thì chẳng phải sẽ chẳng kiếm được chút lợi lộc nào sao?

Trong nháy mắt, trong lòng Phong Vân Vô Ngân đã có quyết định.

Lúc này, những người khác ở trên quảng trường cũng đã chọn lựa xong, bắt đầu xông vào.

Thái Huyền Tông tông chủ có tu vi tiên thiên hạo khí cảnh đỉnh cao, một bước là thành thánh, xông vào trong cửa dành cho thánh cấp.

Mạc Thu Sương có tu vi tiên thiên tử khí cảnh đỉnh cao, vượt hai cấp, xông vào cửa dành cho thánh cấp, gan vô cùng lớn.

Những võ giả còn lại của Thái Huyền Tông đều xông vào cửa dành cho tử khí cảnh võ giả.

Đám hoàng tử, công chúa, ngoài hai gã hậu thiên phẩm đỉnh cao mà hoàng đế rất coi trọng ra tiến vào trong cửa dành cho tiên thiên cương khí cảnh võ giả thì những người còn lại đều lựa chọn cửa thứ nhất, cũng là cửa thích hợp nhất cho hậu thiên võ giả.

Sở Phong tiến vào cửa dành cho tử khí cảnh võ giả.

Đám thánh cấp khí tức cổ xưa, có người tiến vào cửa dành cho đế cấp, còn người còn lại đều ngoan ngoãn tiến vào cửa dành cho thánh cấp.

Phong Vân Vô Ngân tiến lên một bước, tiến vào cửa thứ , cửa màu lục, thích hợp cho tiên thiên hạo khí cảnh võ giả.

Trong nháy mắt, người đều đã lựa chọn xong cửa vào cho mình, được truyền tống vào trong U Mật Tháp.

Tất cả những người đứng nhìn trên quảng trường đều dùng ánh mắt vừa vô cùng đố kỵ vừa vô cùng chăm chú quan sát nhất cử nhất động của U Mật Tháp.

Lúc này, đại trưởng lão Mạc Tử Hắc của nạp giới đứng bên cạnh Ngạo Hàn Tông tông chủ, thấp giọng nói:

- Tông chủ, gã Phong Vân Vô Ngân đó không ngờ vượt cấp tiến vào cửa dành cho hạo khí cảnh võ giả. Không biết hắn có thể gặp được kỳ ngộ hay không. Còn Sở Phong rất thực tế, tiến vào cửa dành cho tử khí cảnh võ giả, cùng đẳng cấp với hắn. Tông chủ, cơ ngộ và vận khí ở trong cửa dành cho hạo khí cảnh võ giả chắc chắn sẽ nhiều hơn cửa vào dành cho tử khí cảnh võ giả.

- Bảo vật tuy tốt, nhưng còn phải xem Phong Vân Vô Ngân có mạng để đoạt được bảo vật hay không.

Ngạo Hàn Tông tông chủ khóe miệng lộ ra nụ cười hiểm ác:

- Hắn quá tự cao rồi! Quá cuồng ngạo! Vượt cấp tiến vào U Mật Tháp khác hẳn vượt cấp khiêu chiến võ giả khác. Phong Vân Vô Ngân chết chắc rồi! Một kiện bảo vật cũng chẳng thể kiếm nổi! Lãng phí một suất vào trong U Mật Tháp! Sở Phong không tồi, biết lượng sức mình. Hắn sẽ đoạt được rất nhiều bảo vật. Hắn đã hứa sẽ phân chia bảo vật đoạt được với tông môn, hắn không tồi.

Còn Chúc lão lại uể oải đứng ở một bên, đưa mắt liếc nhìn, lẩm bẩm:

- Tiểu tử này không tham lam, không tồi. Hắn còn chưa mù quáng tới mức điên rồ.

Những người khác ở trên quảng trường cũng lên tiếng bàn tán xôn xao. Đúng lúc đó!

Ở trong quảng trường, cuộn sóng không khí bỗng nổi lên, lực lượng của thời không truyền tống giáng xuống, hình bóng của một người dần hiện ra. Một khắc sau, Mạc Thu Sương mặt mũi méo xệch đứng giữa quảng trường. Ánh mắt hắn tràn ngập sự kinh hoàng sợ hãi, nhịp hô hấp cũng vô cùng gấp gáp.

- Cái gì?!!!

Một trưởng lão của Thái Huyền Tông tròn mắt:

- Mạc Thu Sương, ngươi, sao ngươi lại bị truyền tống ra vậy? Có phải U Mật Tháp đã có vấn đề gì không?

- Ta... Ta... Bị giết chết rồi...

Mặt Mạc Thu Sương méo xệch:

- Trong khoảnh khắc ta tiến vào trong U Mật Tháp thì đã bị giết, một chỗ năng lượng nghiền ta thành cát bụi... Thật đáng sợ... Đúng là quá đáng sợ... Vừa tiến vào đã bị giết... Ta hận! Ta không cam tâm! Ta lẽ ra nên tiến vào cửa dành cho hạo khí cảnh võ giả mới đúng! Ta đã bỏ lỡ một cơ ngộ cực lớn! Sau này không thể nào còn có cơ hội tiến vào trong U Mật Tháp nữa. Ta hận!

- Sư huynh, ngươi, ngươi cũng quá tham lam liều lĩnh rồi.

Đệ tử của Thái Huyền Tông đều khúm núm nói.

- Cút! Nếu không lão tử giết chết ngươi.

Mạc Thu Sương giận dữ, trút giận lên người khác.

Bây giờ mọi người đều đã biết, Mạc Thu Sương với cảnh giới hạo khí cảnh đỉnh cao, tiến vào trong cửa dành cho thánh cấp, muốn thử vận may, không ngờ lập tức bị giết chết!

- Chậc chậc, trong U Mật Tháp này thực lực quan trọng hơn nhiều so với vận khí. Kẻ muốn thử vận may lớn trong nháy mắt liền bị giết chết, bị đẩy ra khỏi U Mật Tháp.

Ngọc Nữ Tông tông chủ thở dài nói.

- Vù! Vù! Vù!

Ở trong quảng trường, ba lãng lại nổi lên, hai gã thánh cấp liền hiện ra.

Vừa rồi, gã thánh cấp được quyền tiến vào trong U Mật Tháp, có gã đã vượt cấp tiến vào cửa dành cho đế cấp. Nhưng lúc này, người trong số đó đã bị truyền tống ra ngoài.

Cũng có nghĩa là, bọn chúng đã bị chết ở trong cửa dành cho đế cấp.

- Tình hình thế nào? Các ngươi sao lại bị giết?

Mười mấy gã thánh cấp không được quyền tiến vào trong U Mật Tháp lập tức vây lấy hỏi.

- Vận khí thật xui xẻo, gặp phải một con đế thú, trực tiếp nuốt chửng chúng ta, không hề có năng lực phản kháng.

Một gã thánh cấp vừa bị đẩy ra khỏi U Mật Tháp, vẻ mặt chua chát nói:

- Con đế thú đó dài hàng mấy vạn mét, chỉ thở ra một cỗ khí tức đã ẩn chứa lực lượng của thiên địa quy tắc và trật tự, một cọng lông cũng có thể phá hủy một ngọn núi, chém đứt một dòng sông, thật đáng sợ... Quả thực là đáng sợ...

Phong Vân Vô Ngân tiến vào cửa dành cho tiên thiên hạo khí cảnh võ giả.

Vừa tiến vào trong cửa, Phong Vân Vô Ngân đã bị truyền tống tới một khung cảnh vô cùng đặc biệt.

Nơi này ánh nắng chói chang, hoa cỏ tươi tốt, gần sông gần núi, không khí tràn ngập mùi hương dễ chịu. Có rất nhiều hồ điệp đang bay lượn. Đám hồ điệp này lớn bằng con chó lớn, vô cùng mỹ lệ, trong khi bay liền kéo theo những cỗ quang ảnh như thể lưu tinh.

Có rất nhiều cánh hoa rơi trên mặt đất, dinh dưỡng của cánh hoa đều thấm vào trong đất, khiến cho đất cũng biến thành đan dược quý báu, tỏa ra mùi hương dịu nhẹ.

Đó là một nơi vô cùng tươi đẹp.

- Không ngờ, sau khi tiến vào trong U Mật Tháp lại gặp cảnh tượng này. Vị đại nhân vật đã xây dựng nên U Mật Tháp này quả nhiên có năng lực kinh người, ở trong một tòa bảo tháp mà có thể dựng nên thiên địa như vậy. Nhưng tại sao mình lại không nhìn thấy những võ giả cũng tiến vào cửa dành cho hạo khí cảnh võ giả khác nhỉ?

Phong Vân Vô Ngân ngó nghiêng, thấy bốn phía đều không một bóng người.

Cần biết rằng, sau khi Phong Vân Vô Ngân tiến vào cửa dành cho hạo khí cảnh võ giả thì đã nhìn thấy có mấy gã tiên thiên hạo khí cảnh võ giả cũng chọn cửa này.

Nhưng lúc này Phong Vân Vô Ngân lại không hề nhìn thấy những tiên thiên hạo khí cảnh võ giả này.

- Mặc kệ vậy, cứ đi thăm dò xung quanh vậy, chẳng phải ở trong U Mật Tháp có vô số bí mật, cơ ngộ, tài vật hay sao?

Phong Vân Vô Ngân trấn tĩnh lại, bước chậm rãi giữa rừng núi.

Đám hồ điệp kia tuy đẹp nhưng Phong Vân Vô Ngân tuyệt đối không dám lại gần.

Bởi Phong Vân Vô Ngân biết rằng, trong U Mật Tháp này không chỉ có vô số cơ ngộ mà cũng có vô số sự nguy hiểm. hạt Thiên Địa Đan Điền cũng được Phong Vân Vô Ngân hút vào trong cơ thể, tiên thiên tử khí cảnh sơ kỳ tu vi cũng thể hiện ra.

- Ồ? Tiên thiên tử khí cảnh sơ kỳ tu vi đã dám to gan xông vào cửa thứ tư chuyên dành cho tiên thiên hạo khí cảnh võ giả. Đúng là không biết chữ “chết” được viết thế nào.

Bỗng nhiên, phía trước mặt Phong Vân Vô Ngân xuất hiện một thiếu niên tuấn tú.

Thiếu niên này vô thanh vô tức đã đứng trước mặt Phong Vân Vô Ngân, chặn đường của hắn.

- Ồ?

Phong Vân Vô Ngân chấn kinh, đưa mắt nhìn thiếu niên đó.

Thiếu niên đó khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, mặc bạch y, lưng đeo một thanh trường thương trắng như tuyết, phía sau hiện ra cảnh tượng tuyết rơi trắng xóa, từng con băng xà, băng long không ngừng vũ động. Mỗi một tế bào trên người hắn đều tỏa ra hàn ý băng lãnh.

Lúc này, hắn dùng ánh mắt cao ngạo nhìn Phong Vân Vô Ngân, giống như nhìn một thứ vô cùng thấp kém ti tiện.

- Nô lệ ti tiện, ngươi có tu vi gì? Tiên thiên tử khí cảnh sơ kỳ! Đúng là buồn cười! Mau tự sát, sau đó cút khỏi U Mật Tháp!

Thiếu niên đó nói rất thản nhiên.

Từng vòng quang mang màu đỏ nhạt lóe sáng trên bề mặt da thịt của gã thiếu niên đó, thể hiện ra tiên thiên hạo khí cảnh trung kỳ tu vi.

- Ồ? Đây chính là sinh linh của cao cấp vị diện mà hoàng đế đã nói? Muốn giết người tiến trong U Mật Tháp? Thảo nào vô cùng cao ngạo!

Phong Vân Vô Ngân chậm rãi rút trường kiếm ra, tử khí cuồn cuộn tuôn ra, từng đạo kiếm ý tung hoàng ngang dọc.

- Ha ha ha! Nô lệ ti tiện của thấp cấp vị diện mà cũng muốn động thủ?

Gã bạch y nam tử đó cười cuồng ngạo, liếm mép:

- Giết chết một tên tiến vào rèn luyện trong U Mật Tháp sẽ đoạt được điểm cống hiến, đi đổi lấy công pháp bí kíp hoặc là tài nguyên tu luyện. Tuy loại sâu kiến này chỉ có tu vi tiên thiên tử khí cảnh sơ kỳ, nhưng giết hắn cũng đổi được mấy điểm cống hiến. Hãy chết đi!

Bỗng nhiên, gã bạch y thiếu niên bước lên một bước, băng tuyết đầy trời, mặt đất đóng băng, băng long gầm thét, băng xà vũ động, hàn phong tàn phá.

- Ta đã tiến vào trong U Mật Tháp thì không có ý định tay không quay về! Ta mặc kệ ngươi là thứ gì, chặn ta thì phải chết!

Phong Vân Vô Ngân cũng bước lên một bước, hàng vạn đạo lưu tinh giáng xuống, mây gió cuồn cuộn nổi lên.

Kiếm ý không ngừng tăng lên, trong nháy mắt đã đạt tới phần kiếm ý.​

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio