Phong Vân Vô Ngân sắp lo lắng tới mức phát điên!
Chỉ còn võ giả sống sót! Đợi tới khi cả võ giả này đều chết hết thì hắn cũng sẽ không còn cơ hội nữa. U Mật Tháp sé quay trở lại cao cấp vị diện, bị phong ấn lại, trời mới biết sau bao nhiêu năm nữa mới quay trở lại Huyền Tôn Đại Lục.
Nhưng đó vẫn chưa phải thứ quan trọng nhất. Bây giờ thứ khiến Phong Vân Vô Ngân tức muốn thổ huyết là, gần long chi lực đánh lên trên tường đá, nhưng lại vẫn không thể phá vỡ tường đá được.
Đừng nói là phá vỡ tường đá, cho dù là phá vỡ ra một hòn đá nhỏ cũng không thể làm nổi.
- Thật là kiên cố! Cổ Thạch Cự Thú do kỳ thạch tiến hóa thành này, không ngờ ngay cả bên trong cũng kiên cố như vậy! Vạn lực không thể phá nổi!
Phong Vân Vô Ngân thực sự đã xuất hiện cảm giác tuyệt vọng.
long chi lực có thể phá vỡ cả một dãy núi, tàn phá cả một tòa thành trì, tạo thành tai họa hủy diệt, nhưng lúc này lại không thể phá vỡ được một bức tường đá.
Lẽ nào thực sự sẽ bị rơi vào bể trầm luân! Vĩnh viễn bị giam cầm?
Tất cả mọi hùng tâm tráng trí, theo đuổi võ đạo, những tháng ngày tươi đẹp ở Vô Biên Hải Vực, tâm nguyện giết chết Da Luật Hồng đều sẽ tiêu tan sao?
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân tràn ngập sự không cam lòng.
- Rầm! Rầm! Rầm!
Trong nháy mắt, hai cánh tay giao long đã đánh ra mấy chục chùy, mỗi chùy đều mang theo sức mạnh nghiêng nước nghiêng thành, nhưng đều không có tác dụng.
Đuôi giao long cũng không ngừng quét ra, tạo thành từng tầng tàn ảnh, nhưng cũng đều không có tác dụng.
Không lâu sau, tiếng cười đầy chế giễu lại vang lên:
- Ha ha ha! Con kiến, còn võ giả sống sót! Chỉ còn lại người cuối cùng mà thôi! Ngươi hãy run rẩy đi! Hãy nhớ lại những người thân của ngươi ở thấp cấp vị diện này. Bằng hữu, tất cả mọi thứ. Đối với ngươi mà nói, đó sẽ đều là quá khứ. Ngươi sẽ vĩnh viễn trầm luân! Vạn kiếp bất phục. Không thể siêu sinh!
Gã bạch y thiếu niên không ngừng lên tiếng phá vỡ ý chí của Phong Vân Vô Ngân, gặm nhấm ý chí cầu sinh của hắn.
Tâm trạng của bạch y thiếu niên vô cùng kỳ diệu, hắn đang hưởng thụ khoái cảm trước nỗi đau đớn tột cùng của kẻ khác.
Lúc này, Phong Vân Vô Ngân đã từ bỏ hành động dùng Thần Lực Chùy để đánh lên bức tường đá.
Hắn ngồi xếp bằng xuống, cố gắng xua đuổi những tâm trạng không tốt ở trong lòng, tĩnh tâm suy nghĩ cách thoát thân.
Chưa tới giây phút cuối cùng, Phong Vân Vô Ngân sẽ không chịu từ bỏ. Tâm chí của hắn vững như bàn thạch, vượt xa sự tưởng tượng của bạch y thiếu niên. Nếu là người bình thường, gặp phải cảnh ngộ của Phong Vân Vô Ngân, e rằng đã sớm phát điên rồi, thậm chí còn tự sát nữa.
Bá khí hồng lô vẫn đang luyện hóa linh thạch năng lượng. Phẩm chất của mỗi hạt Thiên Địa Đan Điền đều đang không ngừng tăng lên. Trên hai chân sau của tiên thiên giao long, lân giáp không ngừng tróc ra, mọc ra tầng lân giáp mới màu đỏ nhạt.
- Muốn luyện hóa hấp thu hết chỗ linh thạch năng lượng này vẫn còn cần chút thời gian.
Phong Vân Vô Ngân lẩm bẩm:
- Hi vọng võ giả còn sống có thể tranh thủ chút thời gian cho ta. Đợi tới khi toàn bộ chỗ linh thạch này được luyện hóa xong, tử khí cảnh giới của ta có thể đột phá lên trung kỳ cảnh giới, tới lúc đó, dốc toàn lực chém ra Huy Hoàng Nhất Kiếm, liều một phen cuối cùng.
Phong Vân Vô Ngân vừa nghĩ, vừa lôi tất cả mọi vật phẩm ở trong nạp giới ra, xếp trên mặt đất, muốn tìm ra cách thoát thân từ trong đống vật phẩm đó.
Đây cũng là do vạn bất đắc dĩ, giống như đang thử vận may, xem xem trong số những thứ tài nguyên mà mình có trong tay có thể tìm thấy cách để thoát khỏi kiếp nạn này hay không.
Trút hết nạp giới ra, Phong Vân Vô Ngân không khỏi nhíu mày.
Bởi Phong Vân Vô Ngân luôn ở trong trạng thái tiêu hao cực lớn, Thiên Địa Đan Điền và yêu thai là hai cái túi không đáy, bất luận Phong Vân Vô Ngân tích trữ bao nhiêu linh thạch, đan dược đều không thể nhét đầy hai cái túi này được. Bởi vậy, trong nạp giới của Phong Vân Vô Ngân không có thứ gì khác, chỉ có duy nhất một đống vũ kỹ bí kíp.
Vũ kỹ bí kíp cướp được khi giết chết mấy đối thủ trong cuộc đấu giao lưu vũ kỹ của ngũ đại tông môn.
Đại đa số đều là địa cấp trung cấp thương kỹ bí kíp, quyền kỹ bí kíp, chưởng kỹ bí kíp, đao kỹ bí kíp...
- Xem ra, từ trong đống bí kíp này không thể nào tìm ra nổi cách để thoát thân.
Trên trán Phong Vân Vô Ngân, mồ hôi lạnh vẫn tuôn ra, vẫn điên cuồng lật giở đống bí kíp này, mỗi khi nhìn một quyển, hắn chỉ nhìn qua rồi nhanh chóng vứt qua một bên.
Chiến Tần Đế Quốc. Hoàng cung. Quảng trường cực lớn bên ngoài hoàng cung.
Lúc này, ở trong quảng trường, người vẫn chật kín, vô cùng náo nhiệt, mọi người đều đã bắt đầu lên tiếng bàn luận.
võ giả tiến vào trong U Mật Tháp, đại đa số đều đã bị giết chết, bị đẩy ra khỏi U Mật Tháp.
- Chậc chậc, còn võ giả vẫn còn sống sót ở trong U Mật Tháp.
Một trưởng lão của nạp giới đứng cạnh Ngạo Hàn Tông tông chủ và đại trưởng lão Mặc Tử Hắc, nói:
- Hoàng đế bệ hạ vẫn còn sống sót. Thật là vĩ đại! Đã qua mấy giờ đồng hồ rồi, hoàng đế bệ hạ vẫn còn ở trong U Mật Tháp! Ngoài ra, hoàng tử của hoàng đế bệ hạ, với tu vi hậu thiên vượt cấp tiến vào khu vực dành cho tiên thiên cương khí cảnh võ giả, đến nay vẫn sống sót! Thiên tài! Đây là hai bậc thiên tài mạnh nhất trong hoàng thất hiện nay! Sau này được hoàng thất chăm lo bồi dưỡng, nhất định sẽ là nhân vật trác tuyệt! Một gã tiên thiên tử khí cảnh đệ tử của Thái Huyền Tông cũng vẫn chưa ra.
Rồi trưởng lão đó chợt chuyển giọng:
- Nhưng Ngạo Hàn Tông của chúng ta mới là xuất sắc nhất. Sở Phong và Phong Vân Vô Ngân đều chưa đi ra! Sở Phong tiến vào khu vực của tiên thiên tử khí cảnh võ giả, Phong Vân Vô Ngân tiến vào khu vực dành cho tiên thiên hạo khí cảnh võ giả, cả hai vẫn còn chưa chết. Ngạo Hàn Tông của chúng ta chỉ giành được hai suất vào U Mật Tháp, nhưng đến lúc này, cả Sở Phong và Phong Vân Vô Ngân đều chưa chết. Đúng là kỳ tích! Đợi tới khi bọn chúng ra sẽ mang về bao nhiêu bảo vật! Chậc chậc! Không nghi ngờ gì nữa, ở trong U Mật Tháp, sống sót càng lâu thì bảo vật mang về cũng càng nhiều.
Ngạo Hàn Tông tông chủ ánh mắt cũng khẽ thoáng qua một tia nồng nhiệt:
- Sở Phong khá lắm. Đã giành lại thể diện cho Ngạo Hàn Tông chúng ta. Còn mang về rất nhiều bảo vật, chia sẽ với tông môn, nâng cao thực lực cho tông môn! Còn về Phong Vân Vô Ngân...
Sắc mặt vui mừng của Ngạo Hàn Tông tông chủ chợt trầm xuống. Hắn nghĩ tới Phong Vân Vô Ngân, trong lòng liền không vui, thậm chí còn có chút sát cơ.
Ánh mắt Chúc lão đầy ẩn ý nhìn U Mật Tháp, lẩm bẩm:
- Tiểu tử đã vượt ra ngoài dự liệu của lão tử. Không ngờ có thể ở lâu như vậy ở trong U Mật Tháp. Hắn đã đoạt được bảo vật gì? Lão tử cũng rất tò mò!
Đúng lúc đó, quảng trường lóe lên quang mang ba lãng, bóng dáng một người dần hiện ra.