- Ừm?
Lý phúc cười thản nhiên, ôn tồn nói:
- Phong Vân Vô Ngân, ngươi tuổi trẻ tài cao, trong đám người trẻ tuổi chỉ ngươi có khí thế bình tĩnh nhất. Ta nói cho ngươi, gia nhập Già Thiên Minh, sẽ có rất nhiều nhiệm vụ đầy hứa hẹn và kỳ ngộ, chém giết. Cũng giống như lần này một bộ phận nhân mã của chúng ta tại Lạc Khê Đảo sẽ có một hồi chém giết lớn, tranh đoạt một tòa sản xuất linh thạch tử khí trên đảo. Bởi vậy... Phong Vân Vô Ngân, ngươi tập thể dục với Hồng Thiết một chút. Trên thực tế, ngươi chỉ cần chống đối Hồng Thiết ba chiêu, coi như là đã vớt vát mặt mũi cho đám người mới các ngươi rồi.
- Tiểu hài tử này gầy gò đáng thương, da bọc xương, để hắn đại biểu người mới chúng ta đi chém giết, nhất định sẽ mất mặt người mới chúng ta! Thôi vậy, để ta xuất chiến đi!
Một cự hán thân cao hơn hai thước, người như đúc thành từ sắt thép, khí tức nặng nề, ầm ầm kêu lên. Tử khí trên đỉnh đầu xuất hiện trạng thái thiêu đốt, bóc cháy lạch cạch, có thể nói là một kỳ quan.
Tên thanh niên kiếm tu khoanh chân mà ngồi kia, cũng giương mắt quét nhìn Phong Vân Vô Ngân, ánh mắt ẩn sau làn tóc dài, tản ra một tia khinh thường mịt mờ, khó chịu lên tiếng nói:
- Không thể ngăn nổi ba chiêu!
- Hắc hắc, Phong Vân Vô Ngân lão huynh, Hồng Thiết kia đã bộc lộ hung uy tại Tứ giới lần trước của Vô Biên Hải Vực. Hắn xếp hạng trong ác nhân, lấy giết người làm niềm vui. Phong Vân Vô Ngân lão huynh... Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, thôi thì tốt nhất ngươi lấy toàn bộ nạp giới, bảo vật trên người ngươi giao cho ngu huynh bảo quản, hắc hắc, vạn nhất bản thân ngươi gặp điều bất trắc... Bảo vật này, cũng sẽ không rơi xuống trong tay lão nhân kia.
Sắc mặt Mạo Đại Bổng có vẻ thật thà chất phác, tận tình khuyên bảo Phong Vân Vô Ngân.
Lúc này, Lý Phúc cả giận nói:
- Những người khác, đừng vội ầm ĩ! Phong Vân Vô Ngân, bản thân ta chỉ định ngươi xuất chiến! Ai dám lỗ mãng, trực tiếp đuổi ra khỏi Già Thiên Minh! Vĩnh viễn không thu nhận!
Lời này vừa ra, phía người mới dần dần dẹp loạn xuống. Mỗi người đều bất đắc dĩ nhìn Phong Vân Vô Ngân, trong ánh mắt có đồng tình, có tiếc nuối, có chút hả hê, mặc niệm, chia buồn, các loại biểu tình. Rất nhiều người đều đang suy nghĩ... Không biết Phong Vân Vô Ngân này đắc tội Lý Phúc ở địa phương nào, khiến Lý Phúc cố ý hãm hại, để hắn sớm vẫn lạc khi còn đang trai tráng.
Phong Vân Vô Ngân cũng cực kỳ bất đắc dĩ, thở dài, chậm rãi đi tới vị trí trung tâm luyện võ trường.
Hồng Thiết đấm ngực giậm chân nói:
- Lão Lý, vì sao ngươi lại tuyển một tiểu hài tử đi ra? Hài! Loại kiến hôi này có giết cũng không cảm thấy vui gì hết!
Đám lão nhân kia, cười hi hi ha ha, bầu không khí một mảnh dễ dàng, toàn bộ đều đang trêu trọc pha trò Hồng Thiết.
- Được rồi! Hồng Thiết, đừng lằng nhằng, ngươi lên đài đi! Ngươi phải đè xuống sự kiêu căng của đám người mới, ta thỏa mãn yêu cầu của ngươi. Lần này lên sân khấu chém giết đi thôi!
Lý Phúc nghiêm mặt khiển trách.
Hồng Thiết nhún vai với đám lão nhân cùng phe mình, một bộ dáng dấp rất vô tội, trên mặt hiện ra dáng vẻ tươi cười rất quái đản, lão nhân này, cười vang, sung sướng mười phần.
Hồng Thiết bước tùng bước đi tới giữa luyện vỗ trường, đối mặt cùng Phong Vân Vô Ngân. Khoảng không trên đỉnh đầu hắn, ngưng tụ thành một đầu huyết lang cô lang khiếu nguyệt, đau đớn bi thương.
- Bắt đầu đi. Hồng thiết, quá ba chiêu, phải dừng tay. Đừng làm ra động tĩnh quá lớn, bị người của ‘Giới Vương Quân Đoàn’ phát hiện, chúng ta không chịu nổi.
Lý Phúc vội vàng nói. Tuy rằng trên Lạc Khê Đảo này có nghiêm lệnh cấm chém giết, bất quá, đám lão nhân Già Thiên minh bọn họ, có đôi khi sẽ đánh giết tại giới hạn.
- Ách... Thiếu niên, ngươi không biết ngươi bất hạnh đến nhường nào đâu...
Trên mặt Hồng Thiết cố ý hiện ra vẻ thương tiếc, tiếc hận của ngày tận thế đến, nghiêm nghị nói:
- Ngươi có tương lai sáng lạn, không ngờ mắt thấy sẽ chết non, chết không có chỗ chôn. Ách... Ta là ngươi trên ác nhân bảng, không ra tay thì thôi, đã ra tay, tất nhiên sẽ giết người, đánh tàn tứ chi người... Thật đáng tiếc...
Lúc này, Phong Vân Vô Ngân vừa mới ăn một viên thịt Hạo khí Nhục, toàn thân chảy xuôi thần lực, tinh lực vô hạn dư thừa, phảng phất có một lò lửa thiêu đốt trong cơ thể Phong Vân Vô Ngân, bất cứ lúc nào cũng đều muốn phát tiết ra ngoài. Vừa rồi, sau khi Lý Phúc chỉ tên điểm họ, muốn hắn chém giết cùng Hồng Thiết, trong tiềm thức, thực sự Phong Vân Vô Ngân còn cầu không được.
Sát khí trong long Phong Vân Vô Ngân bắt đầu sinh ra, biểu tình lại không buồn không vui, đột nhiên hỏi:
- Vạn nhất ta đánh chết hắn thì sao bây giờ?
Lời này vừa nói ra...
- A ha ha ha ha ha!
Bốn phương tám hướng vang lên những tiếng cười vọng cả trời cao. Đám người mới đang cười, người cũ cũng đang cười, ngay cả Lý Phúc cũng không nhịn được nở nụ cười.
- Phong Vân Vô Ngân, thật thú vị!
Lý phúc lắc đầu bật cười:
- Ngươi có bản lĩnh giết Hồng Thiết, coi như đánh chết cũng chẳng sao. Người này là một ác nhân, nổi danh trên ác nhân bảng.
- Ngươi đánh chết hắn, sẽ có rất nhiều cô hồn dã quỷ cảm kích ngươi. Ha ha ha!
- Ta xem chỉ số thông minh của ngươi có vấn đề!
Hồng Thiết làm người có chút tố chất thần kinh, là một người độc ác biến thái, Phong Vân Vô Ngân nói một câu này, liệt triệt để khiến cho hắn bị tức giận.
Hồng Thiết bước ra một bước, dưới chân là núi xương biển mấu, vô cùng vô tận vị thối rửa, phô thiên cái địa, ào ào kéo đến.
Chính là lần này, võ giả bình thường nếu như ngửi thấy được mùi vị máu tanh như vậy, đều trực tiếp nôn mửa ra hết.
Phong Vân Vô Ngân không nói thêm nữa, đột nhiên trong lúc đó, hai lòng bàn chân bông nhiên thoát ra hai đoạn chận giao long, lưu chuyển màu sắc hồng nhạt, nặng nề giẫm trên mặt đất.
Oanh!
Mặt đất bị dậm nứt ra hai cái lỗ to lún xuống, vết nứt lan rộng ra xung quanh như mạng nhện, mặt đất nổ tung!
Trong chớp mắt, Phong Vân Vô Ngân mượn lực, toàn thân đã bắn mạnh ra ngoài!
Hiện nay, Phong Vân Vô Ngân vận dung yêu thai đã đạt trình độ, không chỉ dễ dàng sai khiến tùy tâm sở dục, hơn nữa có thể vận dụng linh hoạt, dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Chỉ cần một ý niệm của hắn, hai chân giao long đã thoát ra từ dưới chân hắn, đập mạnh xuống đất, tạo sức bật khiến cho Phong Vân Vô Ngân chỉ cần dùng chưa đến một phần mười giây, đã xuất hiện trước mặt Hồng Thiết!
Hồng Thiết ngay cả thời gian phản ứng lại cũng không có!
Phanh!
Phong Vân Vô Ngân nhấc lên hữu quyền, mạnh mẽ đấm trên mặt Hồng Thiết.
Khách!
Một quyền này, Phong Vân Vô Ngân chỉ dùng không đến một phần mười lực lượng, đánh đánh nát hạo khí hộ thể trên mặt Hồng Thiết (toàn thân hạo khí của Hồng Thiết, đều nổi lên tính giết chóc và công kính, phòng ngự yếu đuối, phòng ngự trên mặt càng yếu đến mức coi như không tồn tại), trực tiếp đánh cho mặt Hồng Thiết lõm xuống phía dưới, xương mũi, xương gò má, xương quai hàm... Tất cả đều nát vụn hết.
Phụt!
Hồng Thiết ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân như bao cát, văng ra ngoài.
Trúng một cương quyền này, Hồng Thiết đã lập tức bị rơi vào trạng thái choáng, tâm thần thất thủ, hạo khí Huyết Lang trên đỉnh đầu trong nháy mắt tan vỡ, tán thành năng lượng hạo khí lốm đốm trên không trung. Đã hoàn toàn mất đi sự khống chế đối với tu vi toàn thân!
Phong Vân Vô Ngân được lợi không buông tha người, toàn thân xuông về trước một bước, đánh ra tả quyền, đánh vào ngực Hồng Thiết, khiến xương ngực hắn bị nát bấy, hữu quyền cũng theo sát đánh ra ngoài, đánh trúng bụng Hồng Thiết.
Cứ như vậy, Phong Vân Vô Ngân một quyền lại một quyền, từng quyền đánh vào thịt, bừa bãi ẩu đả Hồng Thiết, khiến bao nhiêu tinh lực toàn thân vẫn chưa tiêu tan, thừa thãi, toàn bộ phát tiết ra ngoài.
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Thân thể Hồng Thiết, bị đánh cho lơ lưởng giữa không trung, Phong Vân Vô Ngân liên tục vung quyền, như đánh trên một bao cát, bộ mặt không vui không giận, thật giống như thực sự đánh bao cát, tuyệt đối không phải đánh người.
Tròng mắt đám người trong toàn trường đều lồi ra, tư duy cũng đông cứng, đều ngây ngốc nhìn tư thế đánh bao cát của Phong Vân Vô Ngân.
Đánh liên tục hơn mười quyền, Phong Vân Vô Ngân rốt cuộc nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề, thu hồi nắm tay.
Phanh!
Một đống thịt chết từ giữa không trung rơi xuống mặt đất, bầy nhầy một mảnh, không nhìn ra hình dạng gì.
- Ách...
Phong Vân Vô Ngân thở dài một hơi, từ trong lòng tùy ý lấy ra một cái khăn tay, lau lau vết máu trên tay.
Toàn trường tĩnh lặng đến mức cái kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng động! Mỗi người đều ngơ ngác nhìn thiếu niên trên mặt còn chưa mất hết tính trẻ con. Bọn họ có một loại cảm giác tất cả tín niệm bình thường đều hoàn toàn sụp đổ.
Hồng Thiết... Một tên ác nhân xếp hạng tại hải vực Tứ Giới lần trước, giết người như ma, biến thái dữ tợn, cứ như vậy mạnh mẽ bị đánh chết sao?
Một quyền lại một một quyền đánh chết luôn.
Phong Vân Vô Ngân lau tay xong, tùy ý ném khăn tay rơi vào thi thể tàn lụi trên mặt đất, nghĩ thầm, dù sao đi nữa đã đánh chết người, đơn không làm, hoặc là đã làm thì phải...
Chợt, một tiếng quát lớn từ trong đan điền Phong Vân Vô Ngân vang vọng ra ngoài, khí tức đến từ viễn cổ hồng hoang, bừa bãi tàn sát phủ xuống.
Một đầu giao long cao chót vót, trực tiếp bay ra ngoài, miệng lớn như chậu máu há ra, nuốt thi thể Hồng Thiết vào trong bụng, vui sướng kêu lên một tiếng, sau đó mới lùi về đan điền Phong Vân Vô Ngân.
Tất cả trở về sự tĩnh lặng...
Trên mặt đất sạch sẽ, Phong Vân Vô Ngân mặt không đỏ, tim không đập mạnh, phổi không thở dốc, toàn thân như vật vô hại vẫn đứng đó cười cười. Rất văn tú, sạch sẽ, tỏa ra ánh sáng sức sống thời niên thiếu.
Tất cả mọi người dâng lên một cảm giác hoang đường... Vừa rồi nhất định là ảo giác! Không phải sự thực!
Đúng lúc này, toàn thân Lý Phúc lạnh run run, bật thốt lên nói:
- Quá mức hung tàn! Quá mức độc ác rồi! Trong cơ thể hắn còn nuôi một đầu ác long, rõ ràng có thể trực tiếp phóng ra ác long, công kích Hồng Thiết! Dưới tình huống không kịp phản kháng, một chiêu đánh bại Hồng Thiết! Nhưng là, hết lần này đến lần khác, chỉ dùng bàn tay thịt, rõ ràng giết chết Hồng Thiết! Thật là đáng sợ! Khiến kẻ khác giận sôi! Ở trong Vô Biên Hải Vực, Hồng Thiết có danh hiệu ác nhân, xếp hạng trở lên, thế nhưng... Hắn so sánh với ngươi, đơn thuần giống như một xử nữ chưa từng gặp qua thế sự, chưa biết việc đời! Ngươi là ác nhân! Ác nhân một trăm phần trăm!
Phong Vân Vô Ngân cũng không phủ nhận, không nói một lời, đi về phía đám người mới.
Trong chớp mắt, hơn mười người mới vô ý thức tránh né Phong Vân Vô Ngân, như sợ rắn rết. Phong Vân Vô Ngân còn thấy được âm thanh run run của xương quai hàm.
Chỉ có tên kiếm tu tóc dài che mặt, như trước ngồi yên, chăm sóc kiếm ý, thản nhiên nói:
- Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi. Chỉ là, ngươi đã lấy ra con bài chưa lật, nếu như ta giao thủ với ngươi, tất nhiên phòng bị đầu ác long trong cơ thể ngươi. Ngươi không phải là đối thủ của ta.
- Ha ha, kiếm ý của ngươi rất lợi hại. Ta rất bội phục!
Phong Vân Vô Ngân nhẹ nhàng cười, nhẹ như mây gió.
- Cái kia, Phong Vân Vô Ngân lão huynh, ngươi thị sát như vậy, nói vậy, nhất định đã tích lũy cướp giật được rất nhiều tài phú...
Mao Đại Bổng kia thổn thức cảm thán, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào nạp giới của Phong Vân Vô Ngân.
- Ách...
Phong Vân Vô Ngân cũng nhìn về nạp giới của Mao Đại Bổng, tham lam trong ánh mắt không che giấu chút nào, lẩm bẩm nói:
- Cũng vậy, ngươi cũng kiếm được không ít.
Mao Đại Bổng trực tiếp dâng lên một loại cảm giác bị mãnh thú rình mồi, sởn cả gai gốc, trong lòng thầm kêu không ổn.
Lúc này, bên phía người cũ mới phản ứng qua đây, đều nghiến răng nghiến lợi mắng Phong Vân Vô Ngân, chỉ là, không có ai dám làm chim đầu đàn, qua tìm Phong Vân Vô Ngân gây phiền phức.
- Ồn ào cái gì?
Đột ngột, một âm thanh cao cao tại thượng vang lên, truyền qua đây, một nam tử chừng ba mươi tuổi, cử chỉ nho nhã, mặc quần áo màu xanh nhạt xuất hiện bên ngoài luyện võ trường.
- Toàn bộ nghe rõ! Vừa rồi bản tọa nhận được tin, người của Phấn Hồng Quân Đoàn và Hùng Phong Quân Đoàn cùng với một ít thế lực nhỏ đã xuất phát, đi trước tòa đảo nhỏ kia, cho nên thời gian rất cấp bách, chúng ta cũng lập tức xuất phát! Tranh đoạt đảo nhỏ này! Trên tòa đảo nhỏ có mấy cái linh mạch, sản xuất linh thạch tử khí, mọi người chiếm được tòa đảo nhỏ này mới có lợi!
- Vâng! Đúng vậy đại nhân!
Đám người cũ kia lập tức nghe lệnh, hò hét đứng lên.
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân sửng sốt...
- Mấy linh mạch? Thi đấu vũ đài đoạt linh thạch tử khí? Này...
Hắn không nhịn được vươn đầu lưỡi, liếm liếm môi.
Đây là người phụ trách phân bộ Già Thiên Minh tại Lạc Khê Đảo, La Gian. Chợt phủ xuống luyện võ trường tuyên bố nói lập tức xuất phát, đi đoạt một hòn đảo nhỏ sản xuất linh thạch tử khí.
Nhất thời trong lòng Phong Vân Vô Ngân như bị kiến bò. Vốn hắn mới đến, cũng không vội đi cướp đoạt tài nguyên. Thế nhưng, tu vi toàn thân Phong Vân Vô Ngân, toàn bộ dựa vào thôn phệ tài nguyên mà lên, vừa nghe đến trên đảo nhỏ kia sản xuất linh thạch tử khí, có được vài mạch khoáng, tim hắn liền đập thình thịch.
Lúc này, Lý Phúc mang theo sắc mặt xấu hổ bước nhanh tới bên cạnh La Gian, đưa miệng tới sát lỗ tai nói nhỏ vài câu. Nhất thời trong mắt La Gian bắt ra ánh hào quang, xoay chuyển ánh mắt, trực tiếp nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân biểu hiện bộ dạng không vui không giận, không chút dao động, đồng dạng cũng đang quan sát La Gian.
La Gian này, khí tức trầm ổn, trên đỉnh đầu có sông dài hạo khí cọ rửa, đã sơ sơ có phong phạm của một đầu mục. So với Hồng Thiết đứng trên ác nhân bảng, tuy rằng đều là tu vi Tiên Thiên Hạo khí Cảnh sơ kỳ, nhưng sức chiến đấu lại không thể sánh nổi La Gian.
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân thản nhiên...
- Người này là người phụ trách phân đảo của Già Thiên Minh, thoạt nhìn quả nhiên có chút tài năng. Bất quá, lấy chiến lực của ta lúc này, một kiếm chém ra, hắn tất nhiên thần hồn câu diệt.
- Ha ha ha! Bản tọa phi thường vui mừng! Thực sự là giang sơn lớn có tài năng xuất hiện! Phong Vân Vô Ngân đúng không?