Phong Vân Vô Ngân ở trong phủ đệ của Thất công tử đến chiều tối. Hắn đã luyện thành Thất công tử, toàn thân dồi dào tinh lực, mỗi nhịp thở cũng khiến không khí sôi sục, hắn giờ tựa như con hung thú tỏa ra thứ khí tức nguy hiểm.
- Người tốt, mời cùng bọn ta đến hoàng cung. Yến tiệc sắp bắt đầu rồi. Ngươi là khách quý của bữa tiệc tối nay, hãy mau đi cùng bọn ta nào.
Mấy người tì nữa nhanh nhẹn tiến vào cung điện, cười với Phong Vân Vô Ngân.
- Ừm.
Phong Vân Vô Ngân đáp, rồi ngẩng cao đầu cùng mấy tì nữ đi ra khỏi cung điện.
Dọc đường đi trong khu vực Xích Huyết động phủ, Phong Vân Vô Ngân nhìn ngó xung quanh thấy rất nhiều yêu thú kỳ hình quái dạng và bán yêu thú.
Mực, cua, rùa, cá chép, giao long...
- Hì hì, đúng là đa dạng thật.
Phong Vân Vô Ngân cảm thán.
Một tì nữ hơi đỏ mặt, nửa đùa nửa thật nói:
- Người tốt, ngươi và Thất công tử của bọn ta có duyên như vậy, Hoàng cũng rất coi trọng ngươi, hay là ngươi lấy một nữ tử yêu thú, làm yêu thú đáy biển như bọn ta, ở rể cho Xích Huyết Thủy Mãng tộc đi! Hì hì!
Nữ tử này nói xong thì mặt càng đỏ hơn, trong ánh mắt trong veo kia dường như đang chất chứa một điều gì đó.
Phong Vân Vô Ngân bật cười:
- Lấy yêu tú? Cái này... Ta chưa từng nghĩ tới. Nhưng ta cũng rất tò mò, nếu ta lấy vợ là yêu thú thì con sinh ra sẽ là gì?
- Bán nhân bán yêu, huyết mạch đặc biệt.
Một nữ tử khác tiếp lời.
Da đầu Phong Vân Vô Ngân tê dại, không muốn nói đến vấn đề này nữa, vội vàng tăng tốc.
Mấy nữ tì ở phía sau len lén bàn tán, không kìm được nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân, vẻ mặt rất đáng yêu.
Không lâu sau họ đến phía trước một tòa cung điện khổng lồ. Cung điện tỏa ra thứ khí tức cổ xưa, vĩ đại, với những cây cột cao lừng lững. Trên mỗi cây cột đều khắc vô số phù điêu, đồ đằng, sống động như thật. Bước dịch lên trên một bước, người ta có cảm giác như đứng trong thế giới Viễn Cổ hồng hoang, thánh quang bao trùm cả cung điện, phía trên là mấy chục trận pháp phòng ngự.
Phía trước cung điện là tám mươi yêu thú biến thành hình người xếp hành một hàng ngang, tất cả đều là thanh niên nam tử, thần sắc lạnh lùng, tu vi Tiên Thiên Hạo Khí Cảnh, trên đầu mọc hai cái giống như hai cái càng.
- Là thủ vệ yêu thú tôm.
Mấy tì nữ giải thích cho Phong Vân Vô Ngân.
- Huynh đệ!
Đúng lúc đó, Thất công tử từ trong cung điện đi ra, nhiệt tình tiến lại nắm lấy tay Phong Vân Vô Ngân:
- Huynh đệ, mau theo ta vào trong. Mẫu thân ra cũng tham dự bữa tiệc này. Mẫu thân nghe ta kể về huynh đệ, rất cảm kích. Người muốn gặp huynh đệ cảm tạ.
- Ồ, đừng khách khí.
Phong Vân Vô Ngân cười.
Lúc này Thất công tử đã thay một bộ long bào đỏ, đầu đội mũ lông, khí thế hiên ngang, vẻ mặt tỏa ra khí chất riêng có của vương công quý tộc. So với dáng vẻ thấp hèn, yếu đuối trước đây quả thực như hai người khác hẳn, hoàn toàn thay da đổi thịt.
Phong Vân Vô Ngân cùng Thất công tử vào trong cung điện.
Cung điện rộng lớn lúc này đã chật ních những yêu thú hình người, được chú ý thấy có cả con người tham gia bữa tiệc này.
Trên bảo tọa ở trung tâm cung điện là Mãng Hoàng, toàn thân có thánh quang bao quanh, chấn áp thiên địa, hoàn toàn có phong độ của đế vương, không thua kém gì hoàng đế của Chiến Tần Đế Quốc.
Bên cạnh Mãng Hoàng là mấy vị phu nhân cao quý, nho nhã. Toàn thân không có yêu khí lan tỏa nhưng lại tạo cho người ta một thứ áp lực khó tả.
Bên trái Mãng Hoàng là mấy vị lão giả thu hút sự chú ý của Phong Vân Vô Ngân.
Có tất cả bốn người, thánh quang tỏa quanh người tạo nên sự uy nghiêm, trên trán ai cũng có một con mắt. Mỗi lần họ chớp mắt là hiện ra vô số Vị Diện, vô số thời không khác nhau. Giống như một con cự thú ngồi yên một chỗ, chỉ cẩn động đậy là ăn thịt người vậy. Phía trên đỉnh đầu của bốn lão giả đều đang ngưng tụ một hình đồ án vũ trụ ngân hà. Vô vàn những ngôi sao nhỏ li ti đang chuyển động theo một quỹ đạo nhất định. Mỗi ngôi sao đều mang một thứ uy năng bá đạo có thể hủy diệt mọi thứ.
- Lợi hại thật! Bốn ông già này có lẽ là lực lượng trung kiên của Xích Huyết Thủy Mãng, tất cả đều là Thánh Giới, thủ đoạn thông thiên.
Phong Vân Vô Ngân nghĩ bụng.
- Tiểu hữu con người!
Lúc ấy, Mãng Hoàng đứng dậy, bên cạnh là một nữ tử mặc chiếc áo dài màu lam, dáng người yêu kiều, ngũ quan tinh tế như tác, là một vị phu nhân tuyệt mỹ, khí chất cao quý, nho nhã, ánh mắt mông lung phiêu diểu như được che bởi một lớp sương mù. Người đó cười với Phong Vân Vô Ngân, rồi tiến lại.
- Mẫu thân.
Thất công tử hơi cúi người, ánh mắt đầy yêu thương và tôn kính.
- Mẫu thân, đây chính là huynh đệ của con. Huynh ấy là con người, tên là Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân cũng coi Thất công tử như bằng hữu, hắn đã cho Thất công tử biết tên mình rồi.
- Vô Ngân.
Vị mỹ phụ kia tiến đến phía trước Phong Vân Vô Ngân, giọng run run:
- Ngươi đã giúp con trai ta, ta biết. Ta thực sự vô cùng cảm kích. Không có ngươi thì con trai ta không có thành tựu như hôm nay. Đây là ơn tái tạo, từ nay về sau, ngươi cần gì, chỉ cần một câu nói, ngàn sông vạn núi, hai mẹ con ta cũng tới.
Mẫu thân của Thất công tử cũng là một Xích Huyết Thủy Mãng có huyết thống thuần chính, tu vi ít nhất cũng là Tiên Thiên Hạo Khí Cảnh đỉnh phong. Khi biến hóa thành bản thể, võ giả con người Tiên Thiên Hạo Khí Cảnh đỉnh phong bình thường không thể sánh được về chiến đấu lực.
- Bá mẫu khách sáo quá. Ta và Thất công tử có duyên kết giao bằng hữu. Giữa bằng hữu phải quan tâm giúp đỡ lẫn nhau mà.
Phong Vân Vô Ngân khiêm nhường nói. Bỗng nhiên hắn cảm thấy lần này giúp đỡ Thất công tử là một việc vô cùng đúng đắn, sau này hắn sẽ có được vô số lợi ích.
- Vô Ngân, bá mẫu không có gì báo đáp ngươi, cái này gọi là tặng ngươi chơi cho vui.
Mỹ phụ cười dịu dàng, lòng bàn tay phải có một viên dạ minh châu oánh ánh to cỡ quả táo. Bề mặt của viên dạ minh châu này lấp lánh một thứ ánh sáng đậm đặc hạo khí, có rất nhiều phù văn cổ xưa hiện lên trong quầng sáng đó. Phong Vân Vô Ngân nhận lấy, chỉ thấy bên trong có phong ấn một con Xích Huyết Thủy Mãng sống động như thật, yêu khí bùng nổ, bài sơn đảo hải, làm mưa làm gió. Nó uốn mình trong viên dạ minh châu, phát ra những tiếng gầm thét đinh tai như muốn xông ra ngoài.
- Đó là “Ảo Mãng Linh Châu”!
Lập tức có người kêu lên, giọng nói run rẩy:
- Là Xích Huyết Thủy Mãng có thành tựu tu vi dùng tinh huyết bản thân tu luyện ra một viên Ảo Mãng Linh Châu, tương đương với một phân thân, phân thân của Xích Huyết Thủy Mãng! Một phân thân dùng tinh huyết bản mệnh, các loại dược tài, linh thạch cao quý thai nghén mà ra! Trời ạ! Lại tặng Ảo Mãng Linh Châu quý giá vậy sao!
Tất cả yêu thú, con người có mặt ở đây mắt đều lồi ra, ngay Mãng Hoàng, thậm chí bốn vị lão giả thông thiên triệt địa kia cũng phải hít vào một hơi khí lạnh.
- Bá mẫu, đây là?
Phong Vân Vô Ngân hỏi.
- Huynh đệ, đây là phân thân mẫu thân ta mất hai trăm năm mới tu luyện thành! Chỉ cần ngươi nhỏ tinh huyết của mình lên viên Ảo Mãng Linh Châu này là sẽ có phân thân Xích Huyết Thủy Mãng, tu vi hai trăm năm! Đây là bảo vật quý giá nhất của mẫu thân ta.
Thất công tử giải thích.
- Á... Bá... Bá mẫu, thứ quan trọng như vậy, ta... Ta... Sao có thể nhận...
Phong Vân Vô Ngân vội nói.
Đây cũng chỉ là một câu mang tính khách sáo, chứ thực ra trong lòng Phong Vân Vô Ngân đã nở hoa rồi.
Phân thân của một con Xích Huyết Thủy Mãng huyết thống thuần chính mất hai trăm năm dùng tinh huyết bản mệnh, thai nghén mà thành... Món bảo bối này, không thể định giá được!
Mối hận của đại công tử và tam công tử với Phong Vân Vô Ngân sâu như biển, lúc này thấy hắn có được món bảo vật vô giá như thế, ánh mắt lóe lên sự đố kỵ và cuồng nộ, răng nghiến lại ken két, dường như muốn xông lên xé xác hắn ra.
Ba cường gỉa con người ngồi ở phía sau Đại công tử và Tam công tử.
- Vũ Văn đại ca, đó... Đó là Ảo Mãng Linh Châu!
Nữ tử giống như Điện Mẫu chuyển thế hơi thở trở nên gấp gáp.
Người được gọi là Vũ Văn đại ca đặt quyển sách trên tay xuống, cũng không thể giữ được sự bình tĩnh nữa, chăm chăm nhìn Phong Vân Vô Ngân, dường như muốn ra tay cướp ngay vậy.
Đương nhiên, trong số các yêu thú và cường giả con người có mặt ở đây không chỉ có Vũ Văn đại ca là có ý định đó... Tất cả đều muốn ra tay! Có điều, do e ngại áp lực tử Mãng Hoàng và mấy vị trưởng lão nên không ai dám manh động. Tất cả đều đang âm thầm tính kế.
- Vô Ngân, ân tình của ngươi với hai mẹ con ta, chỉ một viên Ảo Mãng Linh Châu này sao báo đáp hết được? Nếu ngươi không nhận thì là coi thường bá mẫu rồi!
Ngữ khí của mỹ phụ đó rất kiên quyết.
- Cái đó... Vậy Vô Ngân không khách khí nữa.
Phong Vân Vô Ngân làm bộ nói.
- Vô Ngân, ngươi mau nhỏ tinh huyết lên luyện hóa Ảo Mãng Linh Châu đi, luyện hóa ra phân thân Xích Huyết Thủy Mãng! Lập tức luyện hóa!
Mỹ phụ thúc giục.
- Hửm?
Phong Vân Vô Ngân khựng người, rồi nhìn quanh, hắn thấy vô số ánh mắt xen lẫn thèm thuồng và đố kỵ.
Phong Vân Vô Ngân lập tức hiểu ra, nếu hắn không mau chóng luyện hóa Ảo Mãng Linh Châu ngay trong bữa yến tiệc này thì có thể sẽ gặp rắc rối lớn. Rất nhiều âm mưu độc kế đang đợi hắn!
Có điều, Phong Vân Vô Ngân lại không nỡ luyện hóa ngay.
Nguyên nhân chính là vì hắn đã có Tiên Thiên Giao Long cũng giống như một phân thân. Nếu có thêm một phân thân Xích Huyết Thủy Mãng nữa thì bị lặp lại rồi.
Dù sao phân thân Xích Huyết Thủy Mãng tuy được mẫu thân Thất công tử tế luyện hai trăm năm trời, nhưng vẫn chỉ có thực lực Tiên Thiên Hạo Khí Cảnh. Hơn nữa, nhìn từ bản chất, Xích Huyết Thủy Mãng tộc không sánh bằng Giao Long được.
Đúng lúc đó, Tiên Thiên Giao Long trong đan điền Phong Vân Vô Ngân bỗng gầm lên, chuyển động không ngừng, đuôi quật liên hồi, dường như đang nóng lòng bắt mồi.
- Hửm?
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân khẽ động.
- Nếu dung nhập Ảo Mãng Linh Châu vào yêu thai để Tiên Thiên Giao Long luyện hóa thì thế nào?
Nghĩ thế, Phong Vân Vô Ngân cất Ảo Mãng Linh Châu đi, cười nói:
- Bá mẫu, tạm thời ta không luyện hóa. Đợi khi yến tiệc kết thúc đã.
- Cái này...
Sắc mặt mỹ phụ hơi thay đổi, nhưng rồi rất nhanh đã hồi phục khí chất ung dung.
- Cũng được, viên Ảo Mãng Linh Châu này đã là của ngươi, ngươi xử lý thế nào ta không có tư cách can thiệp.
- Cái gì? Tên ngốc đó không luyện hóa ngay sao? Đồ ngu! Quá tốt! Hắn không luyện hóa ngay thì chúng ta có cơ hội rồi.
Tất cả yêu thú, cường giả con người có mặt ở đây trong mắt đều có lửa rực cháy.
- Vũ Văn đại ca!
Lão giả và nữ tử lạnh lùng kia đều hô khẽ.
- Tìm cơ hội động thủ!
Vũ Văn đại ca nhịp thở gấp gáp, ngồi cũng không yên.
- Được rồi, Vô Ngân tiểu hữu, mời ngồi, yến tiệc chính thức bắt đầu!
Mãng Hoàng mỉm cười.
Phong Vân Vô Ngân ngồi xuống, rồi hắn ngẩng lên quét mắt nhìn những ánh mắt thèm thuồng, tà ác đang chiếu về phía mình.
- Hà hà, những kẻ này đều đã thèm muốn Ảo Mãng Linh Châu, muốn cướp đoạt rồi.
Phong Vân Vô Ngân hiểu rõ, hắn lấy Ảo Mãng Linh Châu ra hứng thú cầm chơi trên tay.
Từ bốn phía đều vang lên tiếng nuốt nước bọt, sự thèm thuồng trong những ánh mắt kia ngày một rõ rệt, mạnh mẽ.
Bất ngờ, Phong Vân Vô Ngân kín đáo đặt Ảo Mãng Linh Châu vào bụng mình, Tiên Thiên Giao Long thò móng ra kéo vào trong.
Động tác này rất nhanh, rất kín đáo, phần lớn mọi người đều không phát hiện r. Chỉ có Mãng Hoàng và bốn vị trưởng lão sắc mặt hơi thay đổi, lướt mắt qua Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân vẫn bình thản ung dung, cầm hồ lô rượu lên uống mấy ngụm, vẻ mặt vẫn tươi cười.
Bên trong.
Chỉ thấy Tiên Thiên Giao Long đã nuốt gọn viên Ảo Mãng Linh Châu.
Đột nhiên một luồng năng lượng Hạo Khí bùng nổ từ trong cơ thể Tiên Thiên Giao Long. Hàng nghìn hàng vạn tia năng lượng bản nguyên của Xích Huyết Thủy Mãng lưu động. Xích Huyết Thủy Mãng phong ấn trong viên linh châu gầm thét, muốn xông ra khỏi cơ thể Tiên Thiên Giao Long.
Tiếp đó, yêu thai trong tim Tiên Thiên Giao Long sinh ra một thứ lực mạnh mẽ, chấn áp ăng lượng bản nguyên của Ảo Mãng Linh Châu.
Tử Hỏa, Hạo Hỏa vô cùng vô tận bắt đầu cháy rực, dịch thể năng lượng giống như quỳnh tương ngọc lộ chảy vào yêu thai.
Phụt! Phụt! Phụt!
Đan điền của Phong Vân Vô Ngân bắt đầu có động tĩnh, lớp vảy tím trên thân thể Tiên Thiên Giao Long bắt đầu rụng đi với tốc độ mắt thường có thể thấy. Thay vào đó là lớp vảy màu đỏ nhạt.
Từng tia năng lượng Hạo Khí tinh thuần được sinh ra.
Khí tức của Tiên Thiên Giao Long đang không ngừng tăng lên!
Lúc ấy, một võ giả con người cuối cùng không nhịn được nữa, đứng dậy nói:
- Phong Vân Vô Ngân bằng hữu!
- Hửm?
Phong Vân Vô Ngân ngẩng lên.
Người vừa lên tiếng là một lão giả mặc áo gai, gương mặt gầy guộc, làn da nhẵn bóng với thứ Hạo Khí màu đỏ nhạt. Trong ánh mắt lóe tinh quang, trên đỉnh đầu là một dòng Hạo Khí với thứ đại khí hùng hồn. Trong dòng sông đo là một cây chùy xích, vết máu bám đầy, vô số âm hồn lượn xung quanh.
- Phong Vân Vô Ngân, ngươi là con người, lão phu cũng là con người! Ngươi có được bảo bối của Thất công tử và Trân phi, lão phu chúc mừng ngươi. Nhưng võ giả con người chúng ta muốn lập danh được ở thế giới yêu thú này thì phải có bản lĩnh thật sự. Lão phu muốn tỉ thí với ngươi xem sao!
Lão giả đó thấy của là nổi lòng tham, trong cơn hoảng loạn tìm bừa một lý do lãng xẹt đối phó với Phong Vân Vô Ngân.
- Mẹ kiếp, lão Lý này muốn ra tay trước cướp Ảo Mãng Linh Châu, đúng là vô sỉ! Không được! Không thể để hắn đắc ý!
Nhất thời, mấy chục người không hẹn mà cùng dứng dậy:
- Phong Vân Vô Ngân, bọn ta cũng muốn tỉ thí.
Phong Vân Vô Ngân uống một ngụm rượu, nói:
- Tối nay Mãng Hoàng bệ hạ thiết yến, không khí hài hòa, ta cũng không muốn giết người nữa. Các ngươi cứ ngồi xuống đi, muốn chết cũng không cần vội ngay bây giờ chứ...