Thiên Địa Bá Khí Quyết

chương 346: đại khí vận của chúc lão

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cổ Thương Kiếm Đế di tích, một tòa thành trì to lớn. Nơi này là thành trì, cũng không phải là thành trấn Phong Vân Vô Ngân cùng Hắc Đế truyền qua.

Thành trì này, khắp nơi cũng hiển lộ rõ ràng ngày xưa phồn hoa, thịnh thế còn sót lại, cung điện nguy nga, muôn hình vạn trạng, liên miên phập phồng.

Ở trong thành thị, có ước chừng mười vạn thây khô, đứng thành đội ngũ, cũng là chết rồi.

Những thây khô này cũng mặc bảo y, khôi giáp, toàn bộ dáng vóc tiều tụy. Mười mấy vạn thây khô, phần lớn là Thánh Giai, có rất ít Đế Giai. Loáng thoáng có thể từ bọn họ thấy một chút cúng bái, cam tâm tình nguyện chết theo.

Lúc này, ở phía ngoài quảng trường này, đứng yên chừng trăm tên Thánh Giai.

Toàn bộ cũng là da đầu tê dại nhìn thi thể.

- Điều này... Thật là đáng sợ... Tựa hồ, cả tòa thành thị Thánh Giai, Đế Giai, cũng chết ở chỗ này...

Bên ngoài quảng trường chừng trăm tên Thánh Giai, cũng là trợn mắt hốc mồm.

- Các ngươi nhìn, ở trên quảng trường, còn có thật nhiều xương khô, thoạt nhìn, là tiên thiên võ giả chết ở chỗ này, thân thể cũng không có giống như Thánh Giai, Đế Giai chết bảo tồn thi thể toàn vẹn. Nói cách khác, người cả tòa thành thị, cũng tử vong rồi. Vô luận là Tiên Thiên, Thánh Giai, ngay cả Đế Giai, cũng tử vong, đúng là quá ly kỳ rồi.

- Ha ha ha! Phát tài! Những thứ người chết này mặc bảo y, khôi giáp, thật là... Cũng là hàng cao cấp.

Vừa nói, thì hơn phân nửa người, vọt vào quảng trường, điên cuồng lấy y phục người chết.

Chừng trăm tên Thánh Giai, phần lớn là Thánh Giai , chuyển, chỉ có mấy tên Thánh Giai chuyển.

Lúc này, cơ hồ mọi người, cũng vọt vào quảng trường, cướp đoạt bảo y, khôi giáp người chết, chỉ có số ít mấy tên Thánh Giai chuyển, còn trù trừ đứng ở bên ngoài quảng trường, trên mặt cũng nghi ngờ.

- Chúng ta làm sao cũng truyền tống tới? Đây chính là Cổ Thương Kiếm Đế tàng bảo sao? Chúng ta căn bản cũng không có đạt được danh sách tiến vào truyện tống trận. Điều này... Đây là chuyện gì xảy ra?

Một tên Thánh Giai chuyển, hồ nghi nói.

Một tên Thánh Giai chuyển khác, cũng là đoán nghĩ không ra.

- Đúng là, có cái gì không đúng. Không phải nói, chỉ có danh sách, có thể tiến vào tàng bảo sao? Chúng ta nơi này, cũng không dừng lại người, có khoảng hơn trăm người... Còn có, người của Bạch gia đâu? Người Giới Vương Quân Đoàn đâu? Phong Vân Vô Ngân đâu?

- Chẳng lẽ, nơi này không phải là Cổ Thương Kiếm Đế tàng bảo?

Thì ra là, chừng trăm tên Thánh Giai này, đương nhiên đó là trăm tên cũng không có đạt được danh sách truyền tống, lúc này cũng bị cuốn vào Cổ Thương tinh cầu.

...

Cổ Thương Kiếm Đế di tích.

Nơi trọng yếu.

Một cung điện cổ xưa.

- Kiệt kiệt, kiệt kiệt, kiệt kiệt, cạc cạc cạc cạc cạc cạc.

Ở bên trong cung điện này, bộc phát ra âm thanh kinh khủng, giống như tiếng kêu dạ kiêu.

Lập tức, cung điện đắm chìm trong một mảng lớn mây đen cùng lôi đình, mưa dầm liên tục. Hồng thủy, động đất, biển gầm, bảo cát, các loại thiên tai, cũng phủ xuống. Thật lâu, cung điện này mới khôi phục lại bình tĩnh.

- Ha ha ha, kế hoạch chủ nhân, rốt cục thực hiện! Ha ha ha! Đã nhiều năm như vậy rồi, rốt cục có người tầm bảo xuất hiện. Bọn họ rốt cục gộp đủ cái chìa khóa, cuối cùng truyền tống tới đây.

- Ân, những người tầm bảo này, cũng là cực kỳ vô dụng, hao phí nhiều năm như vậy, mới gộp đủ cái chìa khóa. Bất quá, chủ nhân bày ra quân cờ rất lớn, mưu tính sâu xa, không vội nhất thời. Bây giờ, rốt cục có một bầy ngu ngốc, tiến vào tinh cầu của chúng ta. Xem ra, thời điểm chủ nhân sống lại đã đến.

- Kiệt kiệt! Chủ nhân sống lại, chúng ta cũng sẽ được phân đến một chút thọ nguyên, tuổi thọ, có thể đi theo chủ nhân, đem vị diện kia, cũng hoàn toàn chinh phục. Hoàn thành nghiệp bá chủ nhân khi còn sống không có hoàn thành.

- Ánh mắt các ngươi quá nông cạn rồi! Chủ nhân một khi sống lại, đoán chừng chính là muốn đánh sâu vào Thần Giai. Thống nhất một cái vị diện cấp thấp, coi là cái gì? Không phải là thủ đoạn chủ nhân.

- Ha ha ha ha.

Bên trong cổ điện, liên tục bộc phát ra từng đợt tiếng cười quỷ dị.

Tựa hồ, một âm mưu kinh thiên động địa, đang bắt đầu nổi lên.

Ở di tích Cổ Thương Kiếm Đế, có một tòa cung điện cổ xưa, ở bên trong, xuất hiện từng đợt bọt khí màu đen, hiển hiện ra tà ác. Ở bên trong cung điện này, còn phát ra tiếng cười làm cho người ta cảm thấy rợn hết cả gai ốc.

Trong cung điện, có nhân vật khô gầy, đang bàn tán.

người này, khuôn mặt giăng đầy nếp nhăn, có bộ dáng gần đất xa, tuổi già sức yếu. Trong con ngươi bọn họ ảm đạm, hiện lên thần sắc ác độc sắc bén. Bọn họ gầy gò, làm cho người ta một loại cảm giác như là bị gió thổi bay vậy.

Nhưng hơi thở Đế Giai, đều đang quanh quẩn ở chung quanh bọn hắn.

- Hết thảy cũng sắp kết thúc, chủ nhân của chúng ta, Cổ Thương Kiếm Đế vĩ đại, cũng nhanh sống lại. Chỉ cần những người tầm bảo ngu xuẩn kia, đến khu vực trọng yếu bảo tàng, tiến vào trận pháp chủ nhân bố trí, thọ nguyên bọn họ, cũng sẽ bị hấp thực, thành cống phẩm cho chủ nhân, để cho chủ nhân sống lại.

Một tên lão giả mũi ưng, âm trầm cười nói

- Nếu không phải vài ngàn năm trước, tinh cầu của chúng ta, gặp phải lời nguyền rủa, khiến cho thọ nguyên chúng ta giảm đi, mọi người trên tinh cầu, cơ hồ cũng bị diệt vong, chủ nhân cũng vì vậy mà bị thương nặng, ngã xuống, viên tinh cầu này của chúng ta, sớm đã trở thành cao cấp vị diện rồi. Chẳng những chủ nhân thành thần, Đế Giai trên tinh cầu cũng sẽ thành thần. Thiên đạo bất công, là ghen tỵ với chủ nhân.

Một tên khô gầy lão giả khác, nói ra, trong giọng nói, ẩn chứa nhiều điều oán hận.

- Chúng ta vì vậy phải chịu tổn thất lớn, người cả viên tinh cầu, toàn bộ đem tuổi thọ hiến tế ra ngoài, chủ nhân chọn lựa ra người chúng ta, lấy cả con dân cái tinh cầu tiêu vong để cho cung cấp chúng ta kéo dài hơi tàn, sống tạm. Chúng ta muốn thay chủ nhân thủ hộ bảo tàng, trận pháp, đợi chờ những người tầm bảo kia tiến vào tinh cầu của chúng ta. Trải qua vài ngàn năm, rốt cục cũng chờ đến ngày này. Bây giờ, chúng ta phải nên làm như thế nào? Tự mình đi bắt những người tầm bảo kia, áp giải vào trong trận pháp, mạnh mẽ lấy đi thọ nguyên tánh mạng tinh lực bọn họ?

Một người áo đen, mở miệng nói ra.

Trước hết lão giả mũi ưng, lắc đầu, cực kỳ thận trọng.

- Hãy để cho chính bọn hắn tìm kiếm khu vực trọng yếu bảo tàng, như vậy là tốt nhất. Chúng ta không nên đả thảo kinh xà. Thật vất vả thu hút tới một nhóm tầm bảo, ngàn vạn không thể đi chủ động trêu chọc bọn họ. Vạn nhất sự tình bại lộ, bọn họ tự sát thì chủ kế hoạch nhân, sẽ thất bại, không cách nào hấp thực thọ nguyên bọn họ để sống lại được. Tốt nhất là bọn họ sinh long hoạt hổ tiến vào khu vực trọng yếu bảo tàng, tiến vào trận pháp. Chủ nhân dùng một quả Thần Cách toái phiến, tới duy trì năng lượng mắt trận, những người tầm bảo, có Đế Giai bổn tôn, cũng không làm nên chuyện gì, không cách nào ngăn cản trận pháp. Chỉ cần đi vào trận pháp, là chịu chết mà thôi.

- Đúng, ngững người tham lam tầm bảo, dọc đường, có cướp đoạt thành thị tinh cầu chúng ta, thậm chí tất cả vật liệu trong trấn. Chúng ta cứ để cho bọn người kia cướp đoạt, nếm của ngon ngọt, không nên đi kinh động đến bọn hắn. Cứ để bọn họ cướp đoạt năng lượng càng nhiều, cảnh giới tăng lên càng cao, đối với chủ nhân sống lại, cũng càng có lợi. Một tên Đế Giai, đoán chừng là có thể để cho chủ nhân đổi lấy hơn ngàn năm tuổi thọ. Chủ nhân một khi sống lại, cũng không mất bao nhiêu năm, là có thể thành thần. Vì vậy, có mấy trăm ngàn năm tuổi thọ, hoàn toàn đủ cho chủ nhân sử dụng.

Một tên mặt sẹo khô gầy lão giả, lè lưỡi, liếm một chút đôi mmooi, nói ra.

- Nói không chừng, chủ nhân một khi cao hứng, còn có thể phân cho chúng ta một chút tuổi thọ. Hắc hắc, chúng ta thay chủ nhân thủ hộ tinh cầu, trận pháp, không có công lao, cũng cũng có khổ lao.

- Hảo, bây giờ chúng ta muốn, chính là im lặng, ẩn nặc, đợi chờ những người tầm bảo kia tự chui đầu vào lưới, đi tới khu vực bảo khố trọng yếu. Bất quá, chúng ta muốn tùy thời thả ra thức niệm, để ngừa những người tham lam tầm bảo kia, tự giết lẫn nhau. Mạng của bọn hắn, cũng rất là quý giá, không chết được. Toàn bộ cũng muốn hiến tế cho chủ nhân, mỗi một người chết, cũng là vô cùng tổn thất.

- Vậy cũng tốt, ở tinh cầu của chúng ta, những người tầm bảo kia, cho dù là Đế Giai, đều không thể thả ra thức niệm, điều tra, có mắt như mù. Mà chúng ta có thể nắm ở trong tay hành tung của bọn họ như lòng bàn tay. Bọn họ nếu như phát sinh chém giết, chúng ta sẽ ngăn cản. Không thể để cho bất kỳ một người tầm bảo nào chết. Nếu không, sau khi chủ nhân sống lại, có trừng phạt chúng ta, làm việc bất lợi.

- Đợi chờ sao, xem lúc nào bọn hắn, đi tới khu vực trọng yếu bảo khố.

.........

Lúc này, Phong Vân Vô Ngân, Hắc Đế, Ngọc Yêu Nhiêu, ba người đi tới bên trong thành trấn, đi đến một cái cửa hàng vũ khí rất lớn, sau đó bước đi vào.

Tiến vào trong đó, lập tức thì mùi vị kim thiết tràn ngập ra ngoài. Trong không khí, mặc dù tràn ngập nấm mốc cùng mục nát, nhưng không che dấu được mùi vị thiết huyết bén nhọn.

- Xuy xuy ~~~~ xuy xuy ~~~ xuy xuy...

Ở bên trong cửa hàng binh khí, trưng bày các loại binh khí đao thương kiếm kích, cũng phát ra từng đạo đao khí, kiếm khí, thương khí, phủ...

- Hảo bảo vật.

Hắc Đế ánh mắt sáng lên, trực tiếp đi về phía một thanh Khai Sơn Cự Phủ treo lơ lửng trước mặt. Thanh cự phủ kia, phía trên có dấu vết lịch sử, còn có máu loang lổ, tựa hồ là chém giết Ma thần, lưu lại máu tươi. Một bộ hư ảnh đồ án thái cổ đánh giết, huyền phù ở bên trên đầu phủ. Từng đạo phủ khí, rung động tản ra.

Lúc này trong đôi mắt Hắc Đế, dần hiện ra quang mang nóng rực, rõ ràng, trên đỉnh đầu hắn một vòng thánh quang đại bàn, triển khai ra hấp lực, đem cái thanh Khai Sơn Cự Phủ, hút vào bên trong thánh bàn, dùng thánh lực nuôi dưỡng.

Phong Vân Vô Ngân lại bị một thanh trường kiếm mang phong cách cổ xưa hấp dẫn.

Tổng cộng là thanh trường kiếm, trưng bày ở bên trong. Mỗi một thanh kiếm, tạo hình cũng không giống nhau, mỗi một thanh trường kiếm ở bên trong, tựa hồ cũng phong ấn một thượng cổ kiếm tu.

Kiếm ý kiếm hồn cổ xưa.

Chợt trong lúc đó.

Kiếm Tiên Đồ Lục trong nạp giới Phong Vân Vô Ngân, triển khai ra hấp lực cường đại, đem thanh thượng cổ trường kiếm kiếm ý, kiếm hồn, kiếm khí, toàn bộ hấp thu.

thanh thượng cổ trường kiếm này, vì Phong Vân Vô Ngân Kiếm Tiên Đồ Lục, cung cấp một chút chất dinh dưỡng, khiến cho hoàng kim ý chí, trở nên nồng nặc thêm mấy phần, truyền ra ngoài một chút ý chỉ. Nhưng Phong Vân Vô Ngân cũng không cách nào biết được, Kiếm Tiên Đồ Lục, đến tột cùng là muốn truyền bá ra cái gì.

- Xem ra, ta còn cần hấp thu nhiều hơn di vật thượng cổ kiếm tu nữa mới có thể hiểu được.

Phong Vân Vô Ngân trong lòng thầm nghĩ.

- Cổ Thương kiếm đế này, trong bảo khố của hắn, khẳng định phong ấn vô số bảo vật kiếm đạo. Nếu như có thể tìm được bảo kiếm khi Cổ Thương còn sống sử dụng, vậy thì thật tốt quá. Kiếm Tiên Đồ Lục sau khi hấp thu, không biết hồi phục đến tình trạng nào?

- Phong Vân Vô Ngân công tử, chúng ta phân chia những thượng cổ bảo binh chứ.

Hắc Đế sau khi thu đại phủ, mãn ý nói.

- Bổn đế thích sử dụng đại phủ, vì vậy, tất cả binh khí về búa rìu bên trong cửa hàng ta cũng thu.

- Không thành vấn đề.

Phong Vân Vô Ngân cũng không khách khí, trực tiếp nắm lấy thanh trường thương, trường đao, ném vào bên trong Chính Khí Hồng Lô trên đỉnh đầu, luyện hóa. Cũng thuận tay ném một số binh khí cho Ngọc Yêu Nhiêu.

- Ngươi cũng có phần.

Ngọc Yêu Nhiêu tương đối mù quáng nghe theo Phong Vân Vô Ngân, khi Phong Vân Vô Ngân ném cho nàng binh khí, nàng đều thu vào nạp giới.

Ba người đem binh khí bên trong cửa hàng lục soát sạch sẽ, sau đó, lại đến các cửa hàng khác trên trấn lục soát, không buông tha bất kỳ một vật liệu nào.

Nửa ngày thời gian, đem trấn này cướp sạch không còn.

Mọi người cũng thu hoạch phong phú, ở bên trong một phòng đấu giá, Phong Vân Vô Ngân còn tìm được một chút kiếm kỹ bí tịch, là một do thượng cổ kiếm tu tự mình viết, hấp thu kiếm ý, kiếm hồn trong đó. Bất quá, đây chỉ là một cái trấn trên viên tinh cầu này, không tính là giàu có, vì vậy, ba người cũng không có đạt được nghịch thiên bảo vật đặc biệt. Bí tịch, cũng có chỉ là Địa cấp, cũng hoặc là Thiên cấp đê giai bí tịch.

Rời khỏi trấn.

Bên ngoài trấn, núi xanh liên miên, nước biếc, cỏ cây tươi tốt, hoa nở như gấm. Để mắt nhìn ra, hiển hiện ra một phong cảnh tuyệt đẹp.

- Có thành trì? Thật tốt quá, ở bên trong thành trì vật liệu, tuyệt đối so với chúng ta mới vừa rồi cướp đoạt, giàu có hơn mấy chục lần. Có lẽ, chúng ta có thể ở bên trong thành trấn, tìm được pháp bảo giá trị liên thành. Sách sách, Bổn đế phân thân, không chừng cũng sẽ có kỳ ngộ, tấn thăng làm Đế Giai. Phân thân thành đế, vậy thì... Vậy thì thật tốt quá.

Lúc này bên trong đôi mắt Hắc Đế, cũng tràn đầy ước mơ.

- Chúng ta bây giờ phải đến thành trấn kia.

Phong Vân Vô Ngân, cũng rất là mong đợi.

Lúc này Phong Vân Vô Ngân, Hắc Đế, Ngọc Yêu Nhiêu, ở tinh cầu tìm kiếm thành trấn, hung hăng cướp đoạt vật liệu, đồng thời những người tầm bảo khác, tất cả đều liều lĩnh cướp sạch của cải dọc đường.

Người của Bạch gia, U Phó, Bạch Lệ, Bạch Khải, còn có một chút nô bộc, truyền đưa đến cùng nhau, không có phân tán, đã cướp sạch một tòa thành thị to lớn trên tinh cầu rồi, đạt được vô số thiên tài địa bảo, đan dược, khôi giáp vũ khí, thậm chí, còn từ phòng phòng đấu giá lớn, đạt được một chút pháp bảo tàn phiến.

Hoàng đế, Chúc Lão, hoàng thúc, Lưu Niên công tử, bốn người truyền đến một hành trấn, tất cả đều cùng cướp đoạt. Mà lúc này, thần sắc Chúc Lão, cực kỳ phấn khởi, nét mặt già nua đỏ bừng, trên trán, cũng nổi lên gân xanh, không ngừng thở dốc. Thời điểm cướp đoạt tòa thành thị này, Chúc Lão không yên lòng, chẳng qua là ngó dáo dác hết nhìn đông tới nhìn tây, tựa hồ là đang tìm kiếm cái gì, trong mồm cũng luôn lẩm bẩm tự nói.

- Tiểu oa nhi đâu rồi? Thực sự xui xẻo, một cái truyền tống tới đây đã thất lạc rồi. Bây giờ, lão đầu tử phát hiện một ít chuyện, cần tìm oa nhi thương lượng.

- Lão nhân gia, ngài, sắc mặt ngài có cái gì không đúng, ngài là cảm ứng được cái gì sao? Có thể nói cho trẫm hay không?

Lúc này, hoàng đế cũng đã phát hiện Chúc Lão khác thường, vội vàng hỏi thăm. Bởi vì quan hệ với Phong Vân Vô Ngân, hoàng đế đối với Chúc Lão, cũng rất tôn kính.

- Ân, Lão đầu tử đích xác là cảm ứng được một ít chuyện rồi. Bất quá, không tiện nói cho mọi người biết, lão đầu tử chỉ có thể nói cho oa nhi mà thôi.

Chúc Lão có chút ngoan cố nói.

Hoàng đế cũng không cho là không đúng, cười nói.

- Lão nhân gia, chúng ta một đường sưu tập tài phú, một đường tìm kiếm Vô Ngân. Viên tinh cầu này, thoạt nhìn cũng không phải là rất lớn, chúng ta có thể tìm được Vô Ngân.

Trong lúc này...

- Vô Ngân!

Hoàng thúc cực kỳ hưng phấn kêu to lên, nhìn về phía trước.

Lúc này ánh mắt mọi người, đều nhìn lại...

Chỉ thấy, ở cửa thành, đi tới ba người.

Phong Vân Vô Ngân, Ngọc Yêu Nhiêu, Hắc Đế.

- Ha ha! Oa nhi, rốt cuộc tìm được ngươi rồi!

Chúc Lão sắc mặt mừng rỡ, vội vàng triển khai thân pháp, bay thẳng đến chỗ Phong Vân Vô Ngân.

Hoàng đế, hoàng thúc, Lưu Niên công tử, theo sát phía sau.

Phong Vân Vô Ngân cũng vừa vào thành, đã thấy bọn người Chúc Lão, hắn mừng rỡ như điên, lo lắng vẫn treo ngược trong lòng, cũng buông xuống. Phong Vân Vô Ngân luôn luôn lo lắng. Hắn sợ đám người Chúc Lão, cùng người của Bạch gia gặp gỡ, như vậy là cực kỳ nguy hiểm. Mà bây giờ, sớm cùng Chúc Lão gặp lại, Phong Vân Vô Ngân rất là vui mừng.

- Chúc Lão!

Phong Vân Vô Ngân cũng xông qua, cùng Chúc Lão gặp mặt, hơn nữa nhìn đám người hoàng đế cùng hoàng thúc phía sau cười chào hỏi.

- Hoàng đế bệ hạ, mọi người ở bên trong thành trì, đạt được bảo vật cũng không ít nhỉ?

- Ha ha ha! Vô Ngân, đúng là trẫm ở bên trong thành trì, cướp đoạt đến rất nhiều tài phú, tài nguyên. Lần này, trẫm tới tìm bảo, ước chừng mang mấy chục mai nạp giới, bây giờ đựng đầy ước chừng mai nạp giới, hoàng thúc cùng Lưu Niên công tử, cũng nhận được rất nhiều tài bảo. Bây giờ, tòa thành trì này, chúng ta mới cướp đoạt một nửa mà thôi. Vô Ngân, chúng ta cùng nhau tiếp tục cướp đoạt cái thành trì này nhé.

- Chư vị, viên tinh cầu này, chính là số mệnh chúng ta.

- Tòa thành này kích thước ở trên viên tinh cầu này, sợ rằng còn có thật nhiều.

Hắc Đế, cũng đi tới, cười nhìn mọi người nói.

- Vì vậy, chúng ta còn có thể nhận được tài phú không thể đếm hết. Nơi này vẫn không phải là bảo khố trọng yếu của Cổ Thương Kiếm Đế. Sau khi chúng ta đến bảo khố trọng yếu, thì thu được tài phú còn lớn hơn. Ha ha ha!

- Ân, việc này không nên chậm trễ, chúng ta vội vàng đem tòa thành trì này, lục soát sạch sẽ, sau đó đi tiếp một tòa thành trì nữa.

Phong Vân Vô Ngân cười nói.

- Người của Bạch gia, bây giờ cũng đang cướp đoạt thành trì, động tác chúng ta phải nhanh lên một chút, tranh thủ với Bạch gia đám người kia, cướp đoạt càng nhiều tài phú hơn.

- Oa nhi, trước chờ một chút, theo ta tới đây, lão đầu tử có lời muốn nói.

Chúc Lão trên mặt như là lửa đốt, trên mặt cơ nhục cũng đang ngọ nguậy. Vội đem Phong Vân Vô Ngân kéo lại, Chúc Lão trong ấn tượng của Phong Vân Vô Ngân, vẫn luôn lôi tha lôi thôi, hết sức lười nhác. Hắn còn chưa từng có nhìn thấy qua Chúc Lão biểu lộ thái độ như bây giờ, vội vàng, lòng nóng như lửa đốt như vậy.

- Chúc Lão, làm sao vậy?

Phong Vân Vô Ngân hồ nghi hỏi.

Chúc Lão trực tiếp ôm bả vai Phong Vân Vô Ngân, hướng bên cạnh kéo đi. Phong Vân Vô Ngân cũng cảm thấy buồn cười. Chúc Lão thật là hồ đồ, hắn có thể cùng ta tiến hành truyền âm nhập mật, như vậy liền có thể phòng ngừa những người khác nghe được. Hắn bây giờ lại đem ta kéo đến rất xa, đây không phải là làm điều thừa sao?

Xem ra, Chúc Lão thật có chút sợ hãi.

Chúc Lão đem Phong Vân Vô Ngân kéo đến thật xa, sau đó trịnh trọng truyền âm nhập mật nói.

- Oa nhi, đã xảy ra chuyện lớn.

Phong Vân Vô Ngân sửng sốt, chợt con ngươi đảo một vòng.

- Có phải Bạch gia phát hiện khí tức của chúng ta rồi hay không, muốn đuổi giết tới đây?

Ở trong nhận thức Phong Vân Vô Ngân, ở tinh cầu này, duy nhất có thể có được gọi là 'Đại sự', đơn giản chính là cùng người của Bạch gia gặp gỡ, không thể buông tha, triển khai chém giết sinh tử.

Chúc Lão lắc đầu nói.

- Cũng không phải, cũng không phải. Oa nhi, trong thân thể lão đầu tử, mất đi đồ vật, đó là một khối toái phiến, đang ở trên viên tinh cầu này. Lão đầu tử có thể cảm giác được, đó là một phần thân thể lão đầu tử. Bây giờ, lão đầu tử cùng cái toái phiến trân quý này, đều ở cùng một tinh cầu, cùng một cái vị diện, tự nhiên là có thể cảm ứng. Cảm giác này, khắc cốt minh tâm, đó là đồ vật của lão đầu tử.

- Cái gì?

Phong Vân Vô Ngân sửng sốt, nhưng cũng thật nhanh đem lời nói của Chúc Lão phân tích tổ hợp một phen, sau đó bật thốt lên nói.

- Chúc Lão, có ý tứ là Thần Cách toái phiến bị đánh nát, trong đó có một khối đang ở trên viên tinh cầu này?

- Tuyệt đối là không có sai, nó đang ở trên viên tinh cầu này. Hơn nữa, lão đầu tử có thể cảm ứng được vị trí cụ thể.

Chúc Lão phấn khởi kêu lên.

- Lão đầu tử vốn tưởng rằng, đời này kiếp này, đều không thể lại tìm được bất kỳ một khối Thần Cách toái phiến nào, vì vậy ý chí sa sút, chỉ ăn chờ chết, thật không nghĩ đến...

Bên trong hốc mắt Chúc Lão, cũng ướt át.

- Hảo! Thật tốt quá!

Phong Vân Vô Ngân nắm thật chặt quả đấm.

- Chúc Lão, yên tâm nếu như đã biết hạ lạc một khối Thần Cách toái phiến, ta đây bảo đảm, nhất định thay Chúc Lão lấy được. Một lần nữa thu hồi vinh quang cho Chúc Lão, nhưng bây giờ Chúc Lão không nên gấp gáp, hết thảy bàn bạc kỹ hơn. Khối Thần Cách toái phiến này, sau khi Chúc Lão một lần nữa đạt được, ý vị như thế nào? Có thể cải tạo Kim Thân sao?

Chúc Lão sau khi nhìn thấy Phong Vân Vô Ngân, giống như là người hắn tín nhiệm nhất, xúc động khẩn trương cũng đã lộ ra.

- Oa nhi, nghe lão đầu tử nói, Thần Cách Lão đầu tử, tổng cộng bị đánh thành khối toái phiến, trong đó có khối, tương đối lớn, bị tám tên mất dậy ở vị diện kia đoạt được. Còn lại khối, tương đối vừa phải, tựa hồ là lưu lạc đến những địa phương khác. Bây giờ, lão đầu tử cảm ứng được, ở trên viên tinh cầu này có một khối Thần Cách toái phiến, ước chừng chính là trong bốn khối Thần Cách toái phiến tương đối kia. Lão đầu tử nhận được viên Thần Cách toái phiến này, là có thể dung nhập vào thân thể, kéo dài tuổi thọ, khôi phục một phần thực lực.

Trầm ngâm một hồi lâu, Chúc Lão dùng ngón tay gõ cái trán.

- Mặc dù chỉ là một khối toái phiến, bất quá, tìm trở về, dung hợp vào thân thể, ít nhất có thể khôi phục đến Đế Giai kiếp, thậm chí cảnh giới Đế Giai kiếp.

Vừa nghe xong, Phong Vân Vô Ngân ánh mắt sáng lên.​

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio