Thiên Địa Bá Khí Quyết

chương 468: chống cự 2 thành kiếm khí.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chúc lão cười nhạo trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân:

- Ba tên Ma Môn tán tu kia cũng dám đi vào đó sao? Bản thân bọn hắn chính là Chuẩn Thần, dươi tình huống không sử dụng pháp bảo, muốn tiếp được kiếm khí công kích mạnh hơn bản thân một thành cũng đã phi thường khó khăn rồi. Cảnh giới càng cao, khả năng vượt cấp khiêu chiến lại càng nhỏ. Nếu như những Chuẩn Thần này phải đón lấy kiếm khí công kích mạnh hơn bản thân lần, vậy thì chẳng khác nào phải tiếp công kích của kiếm tu Thần giai, đó không phải là tìm chết sao? Sẽ lập tức tan thành mây khói thôi!

Cũng đúng, kiếm khí khôi lỗi trong đường hành lang này không có chiến lực cố định, thuần túy là căn cứ vào tu vị người tiến vào để thiết lập lực công kích thôi. Công kích của Chuẩn Thần, bản thân cũng rất cao, muốn tiếp được công kích càng cao hơn, quả thật là vô cùng khó khăn, ít nhất độ khó so với bọn người Mộ Dung sư tỷ tiếp kiếm khí còn lớn hơn rất nhiều.

- Sư tỷ, các ngươi chọn thế nào?

Sau khi Phong Vân Vô Ngân hiểu rõ quy tắc liền nói.

- Ta... Ta không dám đơn giản mạo hiểm, bất quá, cũng không thể trực tiếp lùi bước được, bởi vậy, ta đã nghĩ kỹ, ta tiến vào đường hành lang, nghênh đón kiếm khí mạnh hơn mình lần, cái này, ta vẫn có chút nắm chắc. Về phần mạnh hơn thành, ta thấy hay là nên miễn đi...

Mấy đệ tử nội môn còn lại thì trăm miệng một lời nói:

- Mộ Dung sư tỷ, Vô Ngân sư đệ, các ngươi nhớ cẩn thận, tiến vào trong đường hành lang này phải lượng sức mà đi, mấy người chúng ta, tu vị không được, không dám đi mạo hiểm như thế, chúng ta dừng ở đây thôi...

Lúc này, ba tên Ma Môn tán tu bên kia trao đổi ánh mắt với nhau một lúc liền cùng đi đến đường hành lang, trong miệng còn lẩm bẩm:

- Mẹ nó, liều chết đánh cược một lần a!

- Chỉ cần có thể tiếp được kiếm khí mạnh hơn mình gấp đôi, chỉ sợ, ban thưởng đạt được không phải là chuyện đùa đâu...

- Ta chỉ dám tiếp kiếm khí mạnh hơn mình thành thôi, đây đã là cực hạn của ta rồi...

...

Ba người đi vào đường hành lang, khí tức cũng theo đó biến mất...

- Sư tỷ, chúng ta tiến vào đường hành lang đi!

Phong Vân Vô Ngân nhẹ gật đầu với Mộ Dung sư tỷ, đồng thời cũng nghiêng đầu nhìn mấy nội môn đệ tử còn lại, khuyên bảo nói:

- Mấy vị sư ca, sư tỷ, sau khi ta và Mộ Dung sư tỷ tiến vào đường hành lang, các ngươi lập tức sử dụng truyền tống linh phù, quay lại Tử Anh học phủ, ngàn vạn không nên dừng lại chỗ này, tránh bị ba tên Ma Môn tán tu kia áp chế!

- Hắc hắc, tiểu oa nhi, quy tắc này tựa hồ rất có lợi với ngươi đấy... Ha ha ha...

Chúc lão tựa hồ nghĩ tới điều gì đó:

Ngươi là tam tu giả, không cực hạn ở kiếm tu, kiếm khí khôi lỗi trong đường hành lang này chỉ dùng kiếm khí mạnh hơn ngươi để công kích thôi, ta nghĩ, lấy lực lượng nhục thể của ngươi, chỉ sợ là có thể ngăn cản được kiếm khí công kích gấp bội a?

- Hắc hắc, Chúc lão, ta cũng là nghĩ như vậy, ta là người không tham lam, đạt được một quả Thần Cách thôi ta cũng hài lòng rồi. A... Đạt được thần cách, nhất định phải ngăn cản kiếm khí công kích mạnh hơn mình gấp lần, đúng không? Nhất định phải thử xem xem!

- Ngươi thế mà còn không gọi là tham sao??? Tiếp kiếm khí công kích mạnh hơn mình gấp lần, đó cũng không phải là trò đùa! Tiểu oa nhi, ngươi không nên chủ quan, Thần Cách, cũng không phải dễ cầm như vậy đâu!

Phong Vân Vô Ngân liền hạ quyết tâm muốn đi vào trong đường hành lang kiếm khí này. Hơn nữa, là tình thế bắt buộc. Nếu như cưỡng ép ngăn cản kiếm khí công kích cao hơn mình gấp lần thì có thể cầm được Thần Cách rồi.

- Mộ Dung sư tỷ, chúng ta cũng tiến vào đường hành lang đi.

Phong Vân Vô Ngân nhẹ gật đầu với Mộ Dung sư tỷ, bất quá hắn cũng thuận tiện nhắc nhở:

- Mộ Dung sư tỷ, ngươi vừa mới nói ngươi chỉ nếm thử ngăn cản kiếm khí công kích cao hơn mình hai thành sao?

- Ân.

Mộ Dung sư tỷ nhẹ gật đầu.

Thuần kiếm tu chúng ta, lực công kích mạnh phi thường, so với đao tu, chưởng tu cùng giai, lực công kích còn cường đại hơn một đường, bất quá, phòng ngự cũng rất chênh lệch. Bởi vậy, ta cũng không có lực lượng để ngăn cản kiếm khí công kích cao hơn nữa. Đừng nói ta rồi, cho dù là ba tên Ma Môn tán tu vừa rồi cũng có đạo lý giống vậy. Theo ta thấy thì bọn hắn tuy là Chuẩn Thần, bất quá, tùy tiện ngăn cản kiếm khí cao hơn mình một tầng tất sẽ bị hạ phẩm giai thôi! Bảo vật của Vạn Kiếm Sơn Trang này cũng không phải dễ cầm như vậy... Chậc chậc, phải ngăn cản so kiếm khí công kích cao hơn mình gấp , thậm chí gấp lần, gấp lần.. Cũng không biết tiên hiền Vạn Kiếm Sơn Trang sao lại có cách nghĩ biến thái như vậy nữa...

- A, Mộ Dung sư tỷ, vậy ngươi nhớ kỹ, đợi lát nữa ngươi rời khỏi đường hành lang, liền lập tức sử dụng truyền tống linh phù, quay lại Tử Anh học phủ ngay.

Phong Vân Vô Ngân lập tức mĩm cười nói.

Khi Phong Vân Vô Ngân và Mộ Dung sư tỷ tiến vào đường hành lang thì mấy tên nội môn đệ tử Tử Anh học phủ đã sớm xé rách truyền tống linh phù, lập tức rời đi rồi...

- Ân, Vô Ngân sư đệ, ngươi cũng phải cẩn thận, ngươi còn trẻ, không nên tham công liều lĩnh... Như vậy, chúng ta liền ước định tu họp ở Tử Anh học phủ đi!

Mộ Dung sư tỷ tha thiết nhìn Phong Vân Vô Ngân, mắt đẹp lưu chuyển, cặp môi đỏ mọng đẫy đà gợi cảm, trong mắt dịu dàng như muốn chảy ra nước.

- Ân, tu họp ở Tử Anh học phủ!

Phong Vân Vô Ngân bật cười lớn, phong lưu phóng khoáng nói không hết.

Sư tỷ xin yên tâm, ta cũng sẽ không ngu ngốc gượng chống đi. Ta cũng là vuốt thạch đầu qua sông thôi. Tốt rồi, tiến vào đường hành lang thôi, sư tỷ may mắn!

Vừa nói, Phong Vân Vô Ngân cũng tế kiếm khí lên, Ngũ Đại Thánh Quang Viên Bàn Phù hiển hiện mà ra, đồ án Hắc Bạch Nhật Nguyệt Càn Khôn bốc lên, kiếm khí như cầu vồng, muôn hình vạn trạng.

Vừa dứt lời, hai người cùng nhau tiến vào đường hành lang.

Oanh!!!!

Vừa tiến vào đường hành lang, Phong Vân Vô Ngân liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, thiên hôn địa ám. Bất quá, loại tình huống này cũng không tiếp tục được bao lâu, chỉ qua mấy tức hai mắt Phong Vân Vô Ngân đã sáng rõ. Khi trông thấy Mộ Dung sư tỷ bên người đã chẳng biết đi đâu, chỉ có một mình mình đứng trong đường hành lang do thuần bạch ngọc trải thành. Đường hành lang này giống như đường ruột dê nhỏ, kéo dài về phía trước, trên hai vách tường khảm nạm một ít đá hoa cương thạch, mặt khác, cũng khawscs một ít đồ án cổ kiếm, mũi kiếm chỉ vào chỗ sâu trong đường hành lang.

- Tiểu oa nhi, trong đường hành lang này hiển nhiên có bố trí không gian trận pháp cực kỳ cao minh, bởi vậy, người tiến vào đường hành lang sẽ không gặp mặt nhau, mỗi người đều có duyên pháp, đều có tạo hóa riêng cả... Ân, tiểu oan nhi, ngươi theo đường hành lang này đi tới đi...

Chúc lão dựa theo kinh nghiệm của mình, nói với Phong Vân Vô Ngân, cũng thì thào tự nói:

- Vạn Kiếm Sơn Trang này lúc trước ta ở Thái Vương TinhCcầu, tựa hồ cũng đã nghe qua chút thanh danh, bất quá cũng không để ý đến.

- Hiện giờ theo di tích Vạn Kiếm Sơn Trang này mà xem thì nó quả thật cũng từng sinh ra văn minh thập phần cường thịnh, hẳn là có từng có Kiếm Thần cao giai thống trị qua.

Phong Vân Vô Ngân một đường bước nhanh hành tẩu về phía cuối hành lang, quẹo qua một chỗ rẽ, thình lình, có mấy cửa đá phong cách cổ xưa xuất hiện ngay trước mắt Phong Vân Vô Ngân!

Tổng cộng là bảy cửa đá!

Trên mỗi cửa đá đều khắc một con số chính xác...

- Hai thành!

- Năm thành!

- Gấp đôi!

- Gấp hai!

- Gấp ba!

- Gấp !

- Gấp !

Hơn nữa, trên cửa đá còn ghi một ít chữ triện, đại khái là kiếm tu tiến vào đường hành lang có thể dựa vào kiếm khí mở ra mỗi một cánh cửa này. Bất quá, một khi mở ra cửa đá, nhất định phải phải chọi cứng một đạo kiếm khí, mới có thể rời khỏi. Đỡ được kiếm khí thì sẽ có ban thưởng tương ứng, nếu như thất bại thì sẽ bị hạ một phẩm giai, bị tống ra khỏi đường hành lang, thập phần thê thảm.

- Tiểu oa nhi, quy tắc hết sức đơn giản, giờ phải xem ngươi lựa chọn thế nào thôi.

Chúc lão quét thần thức qua liền hiểu ngay quy tắc.

- Ân ~~~~

Phong Vân Vô Ngân sờ lên mũi:

- Lần đầu ta sẽ thử một cửa đá đơn giản nhất xem sao, chọn một đạo kiếm khí công kích cao hơn mình hai phẩm giai đi.

Phong Vân Vô Ngân cũng làm gì chắc đó. Bỗng nhiên, hắn trực tiếp bắn ra một đạo kiếm khí, đâm vào trên cửa đá đánh dấu hai thành kia..

XÍU... UU!!

Kiếm khí chui vào cửa đá...

Rắc ~~ rắc ~~~~~

Cửa đá lên tiếng mở ra.

Phong Vân Vô Ngân thình lình liền cảm giác được, thân thể của mình, bị một cổ lực lượng thần kỳ đẩy đi, cứ thể bị đẩy vào trong cửa đá.

Bên trong cửa đá, khắp nơi đều là ánh sáng vặn vẹo, ở một chỗ xa cách Phong Vân Vô Ngân hơn mười thước, có một hình người mơ mơ hồ hồ, thuần túy do kiếm khí rậm rạp chằng chịt tạo thành. Hình người này nhìn không ra cảnh giới đẳng cấp gì, bất quá, nó hiện lên một ít hương vị sắc bén, hình dáng hơi chút uốn éo gấp khúc, phát tán ra vô số kình khí sắc bén thiết cát hư vô...

- Ân? Sau khi tiến vào cửa đá, tất cả thhur đoạn công kích của ta đều đã bị hạn chế, không phát huy ra được chút nào nữa...

Phong Vân Vô Ngân đứng nguyên tại chỗ, cảm giác được, kiếm thuật của mình, yêu thai, thậm chí còn cả Sát Thần quyền pháp, đều đã bị triệt để phong ấn lại một cách thần kỳ! Nói cách khác, hắn ở bên trong cửa đá này chỉ có thể đơn thuần dựa vào kiếm khí của mình để hình thành vòng phòng ngự bảo hộ, đương nhiên, trình độ cưỡng hãn của thân thể cũng không giảm bớt chút nào, nhưng bởi vì bên trong cửa đá này tựa hồ đã hạn chế pháp bảo, bởi vậy, Thần Lực Chùy vốn đã dung nhập vào trong thân thể Phong Vân Vô Ngân bỗng dưng bị áp chế..

Chỉ có thể thủ, tuyệt đối không thể công kích!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh...

XÍU... UU! ~~~~~~

Đoàn hình người kia lập tức bắn ra một đoàn sương mù, che chắn kiếm khí, đâm thẳng vào Phong Vân Vô Ngân!

Đạo sương mỳ kia che chắn kiếm khí, căn bản vốn cũng không có chiêu số và biến hóa thì, cũng căn bản không phải là kiếm pháp gì cả, hoàn toàn thuần túy chỉ là một đạo kiếm khí bình thường, bất quá, năng lượng tinh thuần, quỷ xà quấn quanh, trong mơ hồ, cũng cuốn lên Thời Không Phong Bạo, Thiên Giới Chi Hỏa, Hoàng Tuyền Thánh Thủy, Vĩnh Hằng Thần Phong, nhiều loại ý cảnh...

Hơn nữa, một đạo kiếm khí này vừa ra, chỗ trống cho Phong Vân Vô Ngân trốn tránh liền hoàn toàn bị phong kín! Tựa hồ như côn trùng bị phong trong hổ phách vậy, căn bản không thể nào tránh né khỏi kiếm khí.

Chẳng những không cách nào công kích, hơn nữa, ngay cả trốn cũng không thể trốn!

- Đây là kiếm khí công kích mạnh hơn kiếm thuật của ta thành sao Tới tốt lắm! Lão tử đỡ đây!

Phong Vân Vô Ngân căn bản không thúc dục kiếm khí của mình để phòng ngự, lồng ngự ưỡn ra một cái.

PHỐC ~~~~~

Đạo kiếm khí kia liền trực tiếp đâm lên người Phong Vân Vô Ngân

Híz-khà-zzz ~~~~~

Phong Vân Vô Ngân cảm giác được đau đỡn một hồi liền thuận thế xem xét, nơi trúng kiếm trên ngực mình xuất hiện một miệng vết thương dài vài thốn, sâu khoảng một tấc, máu tươi "PHỐC" một cái, phun ra một đường, bất quá, trong khoảng khắc, Long Phượng, chữa trị kiếm thương.

- Ân, tiểu Oa Nhi, một kiếm vừa rồi tương đương với một kiếm toàn lực của người, còn nhiều thêm thành uy lực nữa, nếu ngươi dùng kiếm khí của ngươi để ngăn cản, kiếm khí vòng bảo hộ của ngươi sẽ bị đâm thủng. Bất quá, nhục thể của ngươi, tuyệt đối không phải kiếm tu bình thường có thể sánh được, ngươi nhìn xem, ngươi tuy rằng trúng kiếm, nhưng đạo kiếm khí này chỉ có thể xé mở da thịt của ngươi, không thể nào chính thức xúc phạm đến ngươi được.

Chúc lão rất nhanh nói ra.

- A ~~~

Phong Vân Vô Ngân tự giễu cười cười

- Xem ra, kiếm thuật tu vị của ta cũng không cao bao nhiêu a... Tự mình đâm mình cũng chỉ tạo thành tổn thương da thịt thôi...

- Ha ha ha ~~~~ không ai so sánh như ngươi cả... Tự mình ám sát mình? Tiểu oa nhi, cũng chỉ có ngươi mới nghĩ ra! Bất quá, sau khi ngươi dung hợp với thanh Hoàng Kim Kiếm Cốt kia thì tình huống sẽ không giống thế nữa...

Chúc lão cười híp mắt nói:

- Tốt rồi, tiểu oa nhi, ngươi nhẹ nhõm ngăn cản một lần kiếm khí công kích gia trì thêm thành, giờ có lẽ nên đạt được phần thưởng rồi...

Chúc lão vừa mới dứt lời, tất cả ánh sáng trong mật thất này đều hoàn toàn ảm đạm xuống, hình người thuần túy do kiếm khí tạo thành kia cũng tiêu tan hết...

Mật thất này hiện lên một vách tường cổ xưa pha tạp, cũng không lớn, phạm vi chỉ chừng ~ mẫu đất, ngay ở vị trí trung ương mật thất đặt một cái bàn gỗ, trên bàn gỗ, có một hòm gỗ khắc hoa cổ xưa yên tĩnh nằm đó, trong rương gỗ ẩn ẩn có bảo quang lưu động...

- Ah? Đây là ban thưởng sau khi tiếp được kiếm khí công kích gia trì thêm thành sao?

Phong Vân Vô Ngân hơi động trong lòng, thân hình nhoáng một cái, đi thẳng tới trước bàn gỗ kia, ánh mắt quét qua...

Bên trong rương gỗ đặt một quả huy chương nho nhỏ, ước chừng lớn bằng bàn tay.

Phong Vân Vô Ngân cầm lấy huy chương lên xem xét cũng không phân biệt được chất liệu của nó, không phải vàng không phải ngọc, xem tạo hình thì tựa hồ là một mặt tấm chắc, trên đó điêu khắc tạo hình một thanh tiểu kiếm.

- Tiểu oa nhi, nhỏ máu nhận chủ thử xem, hẳn là một kiện pháp bảo.

Chúc lão nhắc nhở.

Phong Vân Vô Ngân trực tiếp nhỏ máu nhận chủ, thình lình, tấm huy chương kia liền bành trướng biến hóa, biến thành một mặt tấm chắn, kiếm quang lượn lờ, vàng chói, cùng lúc đó, trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân dần hiện lên một đoạn tin tức...

- Kiếm thuẫn, phòng ngự pháp bảo, có thể chống cự bất cứ công kích nào từ Chuẩn Thần trở xuống, dùng kiếm khí để thúc dục tấm thuẫn này.

- Úc...

Phong Vân Vô Ngân giật mình nhẹ gật đầu

- Chúc lão, cái này không có gì, chỉ là một tấm chắn thôi... Xem chừng, lực phòng ngự của nó còn không bằng được nhục thế của ta ấy chứ...

Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn không thèm để ý đến tấm kiếm thuẫn này, ném nó vào nạp giới.

- Chống cự công kích dưới Chuẩn Thần, kỳ thật cũng không tệ rồi... Tiểu Oa Nhi, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi bây giờ chỉ tiến nhập vào cái thấp nhất trong cửa đá thôi, ban thưởng như thế đã là không tệ rồi..​

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio