Phong Vân Vô Ngân trấn tĩnh lại, hạt thiên địa đan điền bay ra ngoài, quanh quẩn bên người, toàn lực hấp thu linh khí trong thiên địa.
Phong Vân Vô Ngân cùng tiến nhập trạng thái tu luyện vô nhân vô ngã.
Vân Hổ thú ở ngoài thông đạo va chạm một phen, dường như cũng đã vô cùng mệt mòi, nó không cam lòng tru lên một tiếng, dần dần rời ra.
Phong Vân Vô Ngân tâm tư toàn bộ chìm đắm ở trong tu luyện, rất chuyên tâm, cũng không quan tâm xem Vân Hổ thú kia đã đi chưa, tu luyện đến cảnh giới vong ngã, thân thể dường như hòa hợp một thể với thiên địa cây cối, khó phân thành hai.
Đột ngột, Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy bên trong thông đạo vang lên tiếng bước chân lạo xạo đi vào khu đất trõng.
Phong Vân Vô Ngân vội vàng thoát khôi tu luyện, nín hơi ngưng thần, toàn thân không hề nhúc nhích.
Chỉ một lúc sau, vài tên võ giả nhảy vào bãi đất trõng bên ngoài thông đạo. Thời gian lúc này là buổi chiều, ánh mặt trời chiếu xuyên qua ngọn cây, Phong Vân Vô Ngân từ trên cao nhìn xuống, thấy người đến là ba nam một nữ, độ tuổi cũng không lớn.
Nữ nhân kia, ước chừng khoảng hai mươi tuổi, vóc người cao gầy, da trắng nõn, đôi mi thanh tú, thái độ lẳng lơ, bộ ngực căng tròn, có khí chất yêu mị.
Ba nam tử kia, tất cả đều ăn mặc bảnh bao, hơi thở trầm ổn, đều là hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, bọn họ nhìn về phía nàng kia đều như bị hút hồn.
Trực quan của Phong Vân Vô Ngân cảm giác được, bốn người này, về khí tức so với Đường Thanh vân còn nồng hơn một chút. Rò ràng, tu vi của bọn họ vượt quá thất phẩm, ít nhất là bát phẩm.
- Là... Võ giả của thành Nham Thạch?
Phong Vân Vô Ngân không ngờ, sau khi mình tiến nhập thí luyện tràng dã ngoại, nhanh như vậy đã gặp phải mành thú, còn gặp phải võ giả cao cấp tới thí luyện.
Hắn biết, giữa các võ giả có sự cạnh tranh rất lớn, lòng mang quỷ kế, không tín nhiệm lẫn nhau, ở thí luyện tràng dã ngoại, sự tranh đấu của võ giả là mãnh liệt nhất, giết người cướp của, một chút không hợp là ra tay, chuyện như thế này nhìn mai quen mắt, bởi vậy Phong Vân Vô Ngân nhất định sẽ không dê dàng bại lộ thân phận, để tránh phiền phức.
Hắn ngừng thổ nạp, viên thiên địa đan điền ẩn nấp vào trong thiên địa, toàn thân không còn chút dao động huyền khí nào, như một đoạn cây khô biến mất trong tán cây rậm rạp.
Lúc này, nàng kia dưới tán cây nở nụ cười.
- Ba vị đại ca, nơi này ta đã đến nhiều lần, ở đây rất yên tĩnh, rất ít người qua lại...
Giọng điệu nàng vô cùng ẻo lả, một câu nói bình thường lại nói ra có vẻ nũng nịu như giữa các bạn tình, những kẻ khác đầu óc tê tái, cùng với nét mặt cười tươi như hoa của nàng, cảnh xuân nhộn nhạo, quả thực làm cho người ta nảy sinh ham muốn! Vưu vật trời sinh, cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi!
Một nam tử đột nhiên hèn mọn cười:
- Bảo Châu muội, lẽ nào muội thường xuyên cùng tên mặt trắng Từ Tuấn, đến đây đánh dã chiến? Ha ha ha!
Nam tử này tuy rằng khí tức trầm trọng, nhưng bộ mặt lại như mặt trâu mặt ngựa, nói chuyện vô cùng hạ lưu. Tuy nhiên, hắn ta nói xong những lời thô tục này, trên mặt tò ra rất sảng khoái, giống như nói những lời hạ lưu trước mặt một cô gái đẹp, đối với hắn ta mà nói là một điều rất chi là thú vị.
Cô nàng Bảo Châu không chút phật lòng, đôi mắt quyến rũ.
- Đằng đại ca, ta đã giải thích với ba vị, ta với Từ Tuấn sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt, ta hiện giờ hận hắn đến tận xương tủy... Có lẽ, Đằng đại ca không vì những điều này mà ghen chứ...
Lại một nam tử chen lời nói.
- Bảo Châu, muội dẫn chúng ta tới chỗ này rõt cuộc có mục đích gì? Muội
Hãy nói thật đi.
Đột nhiên, nụ cười tươi như hoa của Bảo Châu trong nháy mắt đọng lại, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ điềm đạm đáng yêu, vẻ mặt thê thảm, mắt dần dần đỏ lên, hai hàng lệ đột nhiên chảy xuống.
- Bảo Châu muội, muội... Muội như vậy là thế nào?
Ba gã nam tử luôn miệng hỏi thăm. Trong giọng nói hiện ra vẻ vô cùng thân thiết, cùng với bản năng nam tính muốn che chở cho cái đẹp.
Phong Vân Vô Ngân trên cây không khỏi mỉm cười... Nữ nhân kia quả là một diễn viên xuất sắc, khiến ba nam nhân thần hồn điên đảo, thỏa thích đủa bỡn! Ba nam tử này tu vi đều không kém, nhưng lại dễ dàng bị nữ nhân trêu chọc, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nói không sai, anh hùng khó qua ải mỹ nhân...
Bảo Châu khóc nói:
- Ba vị đại ca, các huynh nhất định phải làm chủ cho ta! Tên Từ Tuấn đó, gạt mất trinh tiết của ta, ta vốn tưởng rằng hắn sẽ toàn tâm toàn ý với ta...
- Chết tiệt!
Một nam tử thô bạo ngắt lời nói.
- Bảo Châu muội, lúc trước Từ Tuấn theo đuổi muội, rõ ràng mọi người đều biết, hắn là nhìn chỗ dựa vững chắc phía sau muội, Âu Dương Phách đại ca. Âu Dương Phách đại ca, cảnh giới hậu thiên cửu phẩm đỉnh phong, ở trong thành Nham Thạch cũng coi như là nhân vật số một. Mà Âu Dương Phách đại ca lại là anh ruột của Bảo Châu muội, hết mực chăm sóc Bảo Châu muội. Tên cẩu tạp chủng Từ Tuấn kia sau khi lừa gạt Bảo Châu muội, không phải cũng từ Âu Dương Phách đại ca có được rất nhiều lợi ích sao? Không ngờ, Âu Dương Phách đại ca trong lần đi thí luyện tràng dã ngoại, sập phải mãnh thú thập phẩm Xích Huyết Cuồng Mãng bất hạnh chết trận. Từ đó trở đi, Từ Tuấn bỏ rơi Bảo Châu muội, đi dây dưa mập mờ với Miêu Nhược Lan... Thật là kẻ bạc tình số một thiên hạ.
Phong Vân Vô Ngân ở trên cây, chỉ nghe thôi đã cảm thấy nghẹn họng, nghĩ thầm, quan hệ nam nữ trong thành Nham Thạch, thực sự là vô cùng phức tạp... Những loại lừa tài lừa sắc nhan nhản khắp nơi.
Đột nhiên, Âu Dương Bảo Châu thốt lên nói:
- Ba vị đại ca, chúng ta qua lại đã lâu, lúc trước ca ca ta Âu Dương Phách, đối với ba vị đại ca cũng coi như có chút ân tình, bây giờ Từ Tuấn bỏ ta coi như không có gì, ta hận không thể xé thịt, uống máu hắn, mong rằng ba vị đại ca cùng nhau liên thủ đánh chết Từ Tuấn!
- Hả?
Vừa nghe lời ấy, ba gã nam tử đều hoảng sợ.
- Bảo Châu muội, Từ Tuấn võ đạo thiên phú cao siêu, ba tháng trước đã phá tan rào cản, tấn chức cảnh giới hậu thiên bát phẩm trung kỳ, chúng ta đâu phải là đối thủ của hắn?
Một nam tử tò ra khó khăn.
Âu Dương Bảo Châu lã chà nước mắt nói.
- Đằng đại ca, huynh chẳng phải tu vi hậu thiên bát phẩm trung kỳ sao? Huynh với Từ Tuấn cùng cảnh giới, tại sao huynh lại sợ hắn?
Đằng đại ca cau mày, cười khổ nói:
- Muội tử, ta ba ngày trước mới dựa vào đan dược, mạnh mẽ đề thăng tới bát phẩm trung kỳ, cảnh giới cũng không vững chắc, mà Từ tuấn tấn chức cảnh giới bát phẩm trung kỳ đã được ba tháng, thật sự muốn đánh, ta cũng không phải là đối thủ của hắn.
Thần sắc Âu Dương Bảo Châu càng ngày càng thống khổ, khóc ròng nói:
- Đằng đại ca, huynh là tu vi bát phẩm trung kỳ; Tả đại ca cùng Du đại ca, đều là tu vi bát phẩm sơ kỳ, tiểu muội cũng là tu vi bát phẩm sơ kỳ, chúng ta bốn người hợp lực, chẳng lè còn không thể đánh chết Từ Tuấn?
Dừng lại một lúc, Âu Dương Bảo Châu trong nước mắt tò ta quyến rũ hồn phiêu phách lạc.
- Ba vị đại ca nếu cùng ta liên thủ, đánh chết Từ Tuấn, ta nguyện ủy thân cho ba vị, ba vị đại ca muốn ta làm gì, ta sẽ làm đó.
Lời vừa nói ra, ba gã nam tử trong mắt dục hòa bùng lên, ánh mắt khè động, hỏi ngược lại.
- Bảo Châu muội tử, ba huynh đệ chúng ta đã sớm chung tình với muội, huống hồ chính như lời muội nói, Âu Dương Phách đại ca khi còn sống đối xử với chúng ta cũng không tồi. Hôm nay, Bảo Châu muội đã thinh cầu, chúng ta lý là nên đồng ý. Tuy nhiên, gần đây Từ Tuấn và Miêu Nhược Lan dính lấy nhau như keo sơn, như hình với bóng, muốn giết Từ Tuấn không thể dễ dàng như vậy.
Âu Dương Bảo Châu trong mắt sát khí chợt lóe.
- Ba vị đại ca, Miêu Nhược Lan chẳng qua là tu vi bát phẩm sơ kỳ, lúc động thủ, tiểu muội phụ trách nàng ta, ba vị đại ca bao vây tấn công Từ Tuấn.
Tả đại ca kia thốt lên:
- Muội tử, cảnh giới của Miêu Nhược Lan tuy rằng tương đương với muội, nhưng mà ả ta đã luyện vũ kỹ công kích Huyền giai trung cấp đến cảnh giới trung kỳ, sức chiến đấu thực tế, có thể ngang bằng võ giả tu vi bát phẩm trung kỳ, muội không giữ chân nổi nàng ta. Dùng sức mạnh bốn người chúng ta chống lại Miêu Nhược Lan cùng Từ Tuấn, giành chiến thắng chưa tới được năm phần. Huống hồ chỗ dựa của Miêu Nhược Lan, cũng không phải chỗ chúng ta có thể đắc tội, một khi không thể đánh chết Miêu Nhược Lan, chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn!
Âu Dương Bảo Châu còn chưa kịp nói, Du đại ca kia ánh mắt lóe sáng, bỗng nói rằng:
- Muội tử, ta nghĩ, muội không quản nguy hiểm, mà ngay cả người có lai lịch như Miêu Nhược Lan đều muốn thanh toán. Ồ. Có thể, muội không đơn thuần là muốn trả thù Từ Tuấn mà thôi. Muội tử, nếu muội thẳng thắn nói ra mục đích của mình, chúng ta có thể liều mạng một phen. Nhưng nếu muội không chịu nói, ba huynh đệ chúng ta, không thể làm gì khác là rời khỏi, xin muội hãy tìm người khác hợp tác.
Lời vừa nói ra, Đằng đại ca cùng Tả đại ca bừng tỉnh ngộ, tất cả đều gật đầu nói.
- Đúng rồi, muội nhất định có ý đồ khác!
Âu Dương Bảo Châu sắc mặt bất định, cắn răng trầm mặc vài giây đồng hồ, mới chậm rãi nói rằng.
- Du đại ca, ca ca ta Âu Dương Phách sinh tiền đã nói, huynh tâm tư tỉ mỉ, trí kế hơn người, quả nhiên không sai. Ta cuối cùng không thể gạt được huynh, huynh đoán không sai, ca ca ta Âu Dương Phách, ở trong thành Nham Thạch trụ lại mười năm, mười năm này, đan dược tiền tài mà ca ca ta tích lũy cũng không hề ít. Ta có thể nói cho các huynh biết, số tài sản này, không phải đánh rơi ở thí luyện tràng dã ngoại, mà là rơi vào trong tay Từ Tuấn. Hơn nữa, Từ Tuấn gần đây vô tình nhặt được một viên nội đan Địa Hỏa long, mãnh thú thập phẩm. Hôm nay, Từ Tuấn cùng Miêu Nhược Lan đê tiện ở cùng nhau, đi đến chỗ có cây Hỏa long, lấy nhựa cây Hỏa long để phụ trợ luyện hóa viên nội đan Địa Hỏa long kia...
- Tiền tài cùng đan dược tích lũy mười năm của Âu Dương Phách đại ca! Cùng với... Cùng với một quả nội đan của mãnh thú thập phẩm!
Ba gã nam tử sắc mặt liền đỏ lên! Mà ngay cả hô hấp cũng bắt đầu gấp gáp. Nhìn lẫn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự tham lam vô tận.
Tài sản của Âu Dương Phách, tất nhiên là vô cùng nhiều. Mà, viên nội đan của mãnh thú thập phẩm Địa Hỏa long lại càng vô giá!
- Nhưng... Nhưng... Việc cơ mật như vậy, làm sao muội biết được?
Du đại ca vẫn còn cẩn thận tiếp tục truy vấn.
Âu Dương Bảo Châu cười một chút.
- Ba vị đại ca, tuy rằng Từ Tuấn bạc tình, vứt bỏ ta, nhưng hắn vẫn còn lưu luyến cái giường của ta, có đôi khi, cũng nhịn không được tới tìm ta... Đêm qua, hắn uống rượu say, len lén chạy tới biệt viện của ta, dâm nhục ta một phen, ta cật lực phụng nghênh, làm hắn thần hồn điên đảo, trong lúc vô ý đã để lộ một vài cơ mật...
Dừng một lúc, Âu Dương Bảo Châu nói.
- Ba vị đại ca, sau khi chuyện thành công, viên nội đan Địa Hỏa long kia, các huynh có thể mượn nhựa cây Hỏa long luyện hóa, ngâm mình trong đó, ích lợi vô cùng. Còn số đan dược của đại ca ta sẽ thuộc về ta hết, thế nào? Sau đó, các huynh còn có thể tùy ý hưởng thụ thân thể của ta.
Ba gã nam tử, không tự chủ được liếm môi khô khốc.
Đằng đại ca kia đột nhiên kêu lên:
- Làm! Mẹ nó, phú quý hiểm trung cầu, lão tử cũng không muốn cả đời phải ở lại thành Nham Thạch, cả đời vô vọng không thể thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên, có Địa Hỏa long nội đan, cho dù không cần đến luyện hóa ngâm cơ thể, cũng có thể đổi lấy một ít đan dược cấp cao nâng tu vi! Làm!
Tả đại ca cùng Du đại ca cũng gật đầu:
- Được! Cứ như vậy đi!
Âu Dương Bảo Châu nhoẻn miệng cười.
- Tốt lắm! Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức đi đến khu vực có cây Hỏa long sinh trưởng!
Trên cây, Phong Vân Vô Ngân vừa nghe đến mấy chữ khu vực cây Hỏa long, liền không chịu nổi kinh hoàng vài cái.
Dưới gốc cây, Đằng đại ca nhãn thần bỗng nhiên vừa chuyển, lớn tiếng kêu lên.
- Mẹ nó, là ai?
- Đằng đại ca?
Âu Dương Bảo Châu nghi ngờ nói.
Đằng đại ca hú lên quái dị.
- Trên cây có người! Mẹ nó, xuống đây cho lão tử!
BỊ phát hiện!
Phong Vân Vô Ngân kêu khổ liên tục. Kinh nghiệm của hắn vẫn chưa đủ! Bản thân dưới tình huống tu vi kém xa bốn người kia, hơn nửa bốn người kia lại đang bàn âm mưu giết người cướp của, đương nhiên là phải cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ đi sai một bước là hòng việc, cho dù là đang bàn mưu tính kế nhưng vẫn phải đề cao cảnh giác, cảm quan cũng tòa ra bao phủ toàn bộ khu vực xung quanh. Dưới tình hình như vậy, Phong Vân Vô Ngân có thể cố gắng không bị phát hiện đã vui mừng khôn xiết rồi. Đáng tiếc, thời điểm mấu chốt, nghe được ba chữ cây Hỏa long, trong lòng nôn nóng, khiến Phong Vân Vô Ngân trong nháy mắt lộ ra chân tướng.
Bốn người dưới tán cây rất nhanh đều rút ra binh khí, đứng thành một góc dưới bài đất trõng, toàn thân huyền khí nồng nặc, vận sức chờ phát động, ánh mắt của bọn họ cũng dần dần tập trung vào nơi Phong Vân Vô Ngân ẩn nấp.
Bốn người khí thế bừng bừng, chạc cây già cỗi kia không nổi gió mà tự động run rẩy!
Phong Vân Vô Ngân hiểu rõ, mình nghe trộm việc của người ta, ắt sẽ gặp phải họa sát nhân diệt khẩu!
- Hôm nay cửu tử nhất sinh, không có cách nào, chạy thôi!
Phong Vân Vô Ngân đâu còn ý nghĩ khác, hạt thiên địa đan điền nhập thể, tu vi tứ phẩm huyền khí bao phủ lấy toàn thân, từ trên cây thả người nhảy xuống.
Bốn người dưới tán cây thấy người thần bí ẩn nấp trên cây đột nhiên hiện thân, cũng thấy bớt căng thẳng.
Đằng đại ca kia thu binh khí trong tay về, cười lên ha hả:
- Muội tử hắn, thì ra là một tiểu tử thối huyền khí tứ phẩm. Thế mà dọa ta một phen hú vía.
Âu Dương Bảo Châu che miệng cười.
- Chẳng qua là tiểu hài tử mà thôi.
Phong Vân Vô Ngân hai chân hạ xuống đất, nhưng thấy bốn người phía trước đứng chung một chỗ, như bức tường thành vững chắc, vô hình trung tản ra sự cản trở không thể vượt qua! Trong lòng Phong Vân Vô Ngân dần dần dâng lên cảm giác khuất nghẹn, muốn sống không được muốn chết cũng không xong! Mà sư chênh lệch tâm lí này, đúng là do sự chênh lệch cảnh giới rất lớn tạo ra.